Trong phòng khách trống rỗng, Trình Tô Nhiên ngồi một mình trên sô pha xuất thần.
Chóp mũi vẫn còn lưu lại hương thơ thanh đạm tựa như hương hoa diên vỹ, là hương vị của kim chủ, theo mùi hương cùng thâm nhập vào đáy lòng cô còn có câu nói có ý tứ ám chỉ đó---- tiểu bằng hữu phải ngoan, không nên hỏi đừng hỏi.
Muốn ở lại bên cạnh kim chủ, đây chính là bài học đầu tiên.
Tựa như các vấn đề về tên cũng như thân phận, đều là những thứ cô không nên hỏi đến, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi. Nhưng có lẽ do gương mặt đó có chút quen thuộc, trong lòng cô lại sinh ra một chút ảo tưởng, như có như không.
Trình Tô Nhiên kéo suy nghĩ của bản thân trở về, cúi đầu nhìn xem di động.
Tiền lương làm việc của tối hôm qua đã được gửi đến, trong thẻ ngân hàng có một vạn 500 tệ, Đây là toàn bộ tiền lương lúc nghỉ hè cô làm ba công việc, hơn nữa còn có tiền học bổng thừa lại, cực cực khổ khổ còn lại bao nhiêu đó.
Sau khi khai giảng xong đã là năm ba, cô tính toán sẽ tham gia kỳ thi chuyên ngành dự tính phí báo danh hết hơn hai ngàn, còn phải ăn cơm sinh hoạt, cho nên bao nhiêu tiền còn lại là để dùng cho bản thân, về khoản phải chuyển đưa cô cô khiến cô rối rắm thật lâu.
Bà ngoại có lẽ đã chuyển sang phòng ICU mấy ngày rồi, cho dù có thể qua khỏi thì nửa thân người đã chôn trong hoàng thổ, cô chỉ có thể cố hết sức, nhiều nhất có thể kéo dài thêm một ít thời gian.
Huống chi tình cảm bà cháu vốn dĩ không mặn không nhạt.
Nhưng nếu bản thân không cố hết sức, đạo đức cùng lương tâm sẽ cắn rứt, mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là người đã cho cô một ngụm cơm ăn.
Nội tâm Trình Tô Nhiên vô cùng rối rắm, nhất thời cũng không đưa ra được quyết định, cô cô lại ở trong Wechat điên cuồng hối thúc cô, bên trong tràn ngập đều là chữ, từng chữ từng chữ như dao găm hoét vào huyết thịt, đâm vào trong đầu khiến dây thần kinh thình thịch nhảy lên.
[ Tôi biết cô chính là giả chết, không muốn quản bà ngoại của mình nữa, bạch nhãn lang*, biết vậy lúc trước đã không nuôi nấng cô! ]
*Bạch nhãn lang: chỉ loại người không có nhân tính, vong ân phụ nghĩa.
[ Chị cô cũng vừa mới tốt nghiệp, chưa có việc làm không có thu nhập, đều đem tiền mừng tuổi mà bản thân tích góp được cũng mang ra, cô lại vắt chày ra nước*? Có còn là người không? ]
*Vắt chày ra nước: ví tính người keo kiệt, bủn xỉn quá mức.
[ Tôi đã tạo nghiệp gì thế này, vừa phải nuôi cô còn phải nuôi bà ngoại cô.....]
Liên tục thêm mấy cái sau nữa rồi im bặt.
Trình Tô Nhiên thở dài, vẫn là thỏa hiệp, ngón tay ở trên màn hình gian nan mà hoạt động, cô đem một vạn tệ chuyển đi qua đưa cho cô cô, còn bản thân giữ lại 500 tệ phòng trường hợp khẩn cấp.
Nhìn tin nhắn nhắc nhở đã chuyển khoản thành công, tâm cô khống chế không được mà đau một chút, giống như bị cắt đi một miếng thịt.
Đợi một lát, cô cô vẫn không có phản hồi.
Hôm nay vẫn còn dạy kèm hai tiết cuối cùng, tính toán thời gian một chút cũng đã đến giờ xuất phát, Trình Tô Nhiên không chờ thêm nữa mà đứng lên thu thập thật tốt rời đi.
Thời tiết tháng tám vẫn như cũ nóng bức, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nóng rang, ở bên ngoài đi lại vài phút cũng đã ra một thân mồ hôi.
Trình Tô Nhiên đi đến trạm xe buýt cách đó không xa, áo thun màu xanh nhẹ nhàng kết hợp với váy dài màu trắng, lay động theo từng bước chân, giống như một gốc gây hoa nhài tươi mát.
Vừa đến trạm xe buýt, điện thoại vang lên.
Cô ngẩng đầu nhìn vào màn hình, vòng ra phía sau trạm xe, lặng lẽ tránh đi những người cũng đang đứng chờ ở đây mới nghe máy, "Alo? Cô......"
"Sao bây giờ mới nghe máy? Bao nhiêu đó tiền vẫn chưa đủ cho bà ngoại cô dùng, tốt cho tôi lại nuôi phải thứ keo kiệt bủn xỉn, đồ không có lương tâm!" Còn không đợi cô nói xong, trong điện thoại liền tuôn ra một tràng tiếng mắng chửi.
Trình Tô Nhiên hốc mắt phiếm hồng, hai tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, cô rất muốn cãi lại, thậm chí muốn chửi ầm lên, nhưng lời nói vọt tới bên miệng lại nuốt trở về.
Không thể xúc động.
Cô hít sâu một hơi, phóng thấp thanh âm nói: "Con chỉ còn bao nhiêu đó, tiền lương làm việc lúc nghỉ hè cùng số tiền học bổng còn lại, toàn bộ đều cho người, sinh hoạt phí sau khi khai giảng cũng không còn....."
Đợi khi nói xong, cô cô trầm mặc vài giây.
"Một chút cũng không hữu dụng, kêu cô sớm một chút đi ra ngoài làm công, còn đòi học cái gì cao trung....." Bà ta hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại.
Hơi nước ập lên trong đáy mắt, Trình Tô Nhiên cố nén không cho nước mắt rơi, ngẩng đầu.
Bầu trời phía trên bị những cành lá tốt tươi che khuất, lạnh âm âm, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của những tàng lá chiếu trên mặt cô, độ ấm không khiến người khó chịu mà còn nhu hòa rất nhiều.
Mặc kệ nói như thế nào, mấy năm nay là cô cô nuôi cô lớn, vốn dĩ gia đình đã không giàu có lại phải nuôi thêm cô một đôi đũa một chén cơm, thực rất khó khăn, cho nên, một hai câu mắng chửi cũng không có gì. Người trưởng thành rồi, nhẫn nhịn được. . Truyện Đô Thị
Trình Tô Nhiên khuyên chính mình chốc lát, ánh nước trong mắt nhanh chóng thối lui, nỗi lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Điện thoại lại rung lên.
Là tin nhắn từ ngân hàng, mười vạn đã được chuyển vào.
Cô cho rằng chính mình nhìn lầm, xoa xoa đôi mắt, xác nhận phía sau thêm năm con số, mới phản ứng lại, đây là khoản kim chủ nói cho cô.....
Tâm đột nhiên nhảy lên, từ chỗ chết hồi sinh lại.
Một chuỗi con số lạnh băng, lại cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, tựa như phía sau có chỗ dựa vào cùng đường lui, không còn là vực sâu vạn trượng. Mỗi lỗ chân lông trên người cô đều được mở ra, không có nước mắt, không có ủy khuất.
Xe buýt lung lay chạy lại đây, Trình Tô Nhiên thu hồi điện thoại, tâm tình thành thật được thả lỏng, đi theo những người khác lên xe.
Chiều tối, mặt trời rơi dần về sau núi, trên trời tô vẽ những màu sắc tím lam đang xen.
Buổi dạy kèm kết thúc, Trình Tô Nhiên nhận được khoản tiền lương cuối cùng, trở về trường học. Buổi chiều bên trong khuôn viên trường học, to như vậy lại trống trải vắng lặng, từ cửa chính đi đến ký túc xá phải mất một đoạn đường dài, chỉ còn nhìn thấy thân ảnh của dì lao công.
Nghỉ hè cô xin được ở lại, hai tháng nay vẫn luôn ở trong ký túc xá.
Bốn người một phòng, phía trên là giường ngủ phía dưới đặt bàn học cùng tủ, có điều hòa, nhà vệ sinh riêng, ban công lớn, đồ dùng của cô rất ít, phía trên bàn cùng bồn rửa tay được sắp xếp rất ngăn nắp.
Cầm lấy hai bộ quần áo, mấy quyển sách, một chút đồn dùng cá nhân, cất vào trong túi vải, lại đem quần áo hôm trước phơi ngoài ban công lấy vào, đơn giản quét tước cùng vệ sinh một chút.
Làm xong hết mọi chuyện, trời cũng đã tối, cô đeo lên túi vải rời khỏi ký túc xá, ở cổng trường gọi một chiếc xe.
Giờ này bên trong thành phố là giờ cao điểm, đoạn đường mười km lại đi hơn bốn mươi phút, Trình Tô Nhiên hối hận không thôi, đây là lần đầu tiên kể từ khi nhập học cô xa xỉ gọi một chiếc xe, không nghĩ tới còn không thoải mái bằng ngồi tàu điện ngầm.
Thật vất vả mới đến được khách sạn, nhanh chân lên tầng, cô đấy ra cánh cửa lớn màu bạc-----
Phòng khách sáng đèn, nữ nhân tư thái lười biếng ngồi dựa ở trên sô pha, hai chân giao nhau, trong tay nâng một chiếc ly chân dài, bên trong có một nửa chất lỏng màu lựu đỏ, nồng đậm như màu máu, càng làm cho tay cô ấy thêm phần trắng nõn thon dài.
Họa tiết da rắn xám trắng đan xen phiếm chút phản quang, giống một con rắn âm trầm lãnh mị bất động ở đó.
Chân Trình Tô Nhiên có chút mềm nhũn, tay đỡ lấy cửa lớn, "Chị------"
Tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt tựa mèo con.
Giang Ngu quay mặt lại, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, không nói lời nào, cũng không có biểu tình gì, chầm rì rì nhấp một ngụm rượu. Cứ như vậy trầm mặc ba năm phút, đem người kia giữ tại cửa.
Đã đi đâu?" Cô ấy nâng nâng cằm, ý bảo cô gái nhỏ lại đây.
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn đi đến trước mặt cô ấy, một năm một mười mà công đạo: "Ban ngày đi làm gia sư, hôm nay là hai tiết cuối của khóa này, sau đó thuận tiện trở về ký túc xá lấy ít đồ."
"Gia sư?"
"Vâng, là học sinh sơ nhị bổ túc tiếng Anh."
Đáy mắt Giang Ngu hiện lên một tia kinh ngạc, lại không hỏi thêm gì nữa, cô ấy đối với tình huống của chim hoàng yến nhỏ không cảm thấy hứng thú, chỉ gật đầu, tỏ vẻ đối với sự thành thầy này mà hài lòng.
"Đã ăn cơm chiều rồi sao?"
"Vâng."
"Ngồi." Giang Ngu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
"......"
Trình Tô Nhiên buông túi vải đi về phía trước nửa bước, có chút do dự, không dám nhìn xuống. Bỗng nhiên cô bước chân căng thẳng, phản ứng không kịp, liền ngã lên trên sô pha, được khuỷu tay nữ nhân ôm lấy.
Hơi lạnh từ họa tiết da rắn kề sát cánh tay, xúc cảm vô cùng chân thực, cô cầm lòng không được mà run rẩy, "Chị đừng tới đây------"
"Bạn nhỏ," Ánh mắt Giang Ngu chợt tối lại, "Có phải hay không quên tôi đã nói cái gì với em?"
"Em, em sợ rắn.... Chị, chị đem quần áo đổi đi." Cô gái nhỏ nhuyễn thanh năn nỉ, nghe như sắp khóc tới nơi.
Chọc người thương tiếc.
Thần sắc Giang Ngu ngựng động, cúi đầu nhìn nhìn váy của chính mình, không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên, cô ấy buông tay, ngữ khí không rõ nói: "Đi tắm rửa."
".......Được."
Trình Tô Nhiên bất chấp kim chủ có hay không sinh khí, đứng dậy giống như chạy trốn mà trở về phòng.
Trong phòng tắm tràn ngập nồng đậm mùi hương của sữa tắm, cô đứng dưới vòi sen, nhắm hai mắt, để dòng nước ấm ám tùy ý theo những sợi tóc chảy xuôi, thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Đêm nay không thể cự tuyệt.
Giang Ngu ở phòng khách ngồi trong chốc lát, buông ly ra, trở về phòng ngủ khoác lên chính mình một kiện áo khoác mỏng, màu trắng gạo, khiến nhan sắc thêm mấy phần ôn nhu.
Cô ấy đem nút thắt đều buột lại, nhìn không thấy họa tiết bên trong.
Thẳng đến cô gái nhỏ tắm rửa xong ra tới.
Cô sửng sốt.
"Lại đây." Giang Ngu mỉm cười vẫy tay.
Trình Tô Nhiên nhìn trên người cô ấy là áo khoác màu trắng gạo, chậm rãi đi qua, "Chị."
Giang Ngu duỗi tay đem người kéo đến ngồi bên cạnh mình, cánh tay vòng qua ôm lấy vòng eo mảnh mai như cành liễu, chất liệu tơ tằm rất mỏng, thoáng buột chặt, có thể cảm nhận được đường cong lưu loát.
"Sợ rắn thì phải nói, về sau tôi ở trước mặt em sẽ không mặc nó, đều theo ý em." Cô ấy cười ngâm ngâm mà nói, ngửa đầu tiến đến gần sát mặt cô gái nhỏ.
Hai má bị hơi nước làm cho có chút phiếm hồng, lông mi mỏng dài ngoan ngoãn mà lay động trên mí mắt, cả người tản ra mùi vị ngọt ngào của sữa bò, giống như ôm một đoàn lông mềm mại.
Trình Tô Nhiên thụ sủng nhược kinh, không khỏi mở to hai mắt, môi mấp máy nói không nên lời.
Ngực lại có một tia nhộn nhạo.
Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện đến nay, chưa từng có người nào nói với cô những lời như vậy, cô không biết cảm giác được nhân nhượng, có nơi dựa vào là loại cảm giác gì, giống như càng sợ hãi.
"Chị, em......"
"Hư."
Giang Ngu ngón tay đè lên nốt ruồi nhỏ, đánh gãy lời nói: "Tiền đã nhận được rồi sao?"
Một chậu nước lạnh tạt từ trên đầu xuống.
Trình Tô Nhiên gật gật đầu, tâm bỗng nhiên có một loại cảm giác không rõ, không biết là gì nổi lên rồi lại rơi xuống.
"Em nói xem, có phải hay không tôi rất giữ lời với em?" Giang Ngu ngược lại xoa xoa nắn nắn nốt ruồi nhỏ.
"Vâng."
Một cái hôn không nặng không nhẹ dừng trên mặt cô.
Giống một sợi tơ nhỏ di động trong không khí, lông xù xù, khinh phiêu phiêu, ôn nhu cọ qua mặt cô, lưu lại cho người ta tim đập nhanh phát ngứa.
Tay chân Trình Tô Nhiên đều mềm.
Nguyên lai được nữ nhân hôn là loại cảm giác này, giống như bị điện giật nhẹ vậy, ôn nhu kéo dài, Tuy rằng, chỉ là mặt.
"Tôi có quà muốn tặng em."
Giang Ngu hơi nghiêng người về phía trước, duỗi tay cầm lấy cái hộp được đặt trên bàn trà, hình chữ nhật nhỏ, được bao bọc bởi một lớp vải nhung xanh ngọc, thoạt nhìn giống hộp trang sức.
Mở ra, bên trong là một cái xích bạc tinh tế, khóa bạc nhỏ được làm tinh xảo bên trong mặt dây, ổ khóa đính một viên ngọc xanh dương.
Thiết kế mới mẻ độc đáo, tạo hình nhỏ gọn.
"Đây là....." Trình Tô Nhiên tưởng đây là vòng cổ nhưng lại không đủ dài, nghĩ là lắc tay lại không đủ ngắn.
Khóe môi Giang Ngu gợi lên độ cong nhợt nhạt, không trả lời, một bàn tay bắt lấy mắt cá chân trái thon gầy, tay còn lại cầm lên xích bạc, động tác thuần thục, ngón tay linh hoạt đeo lên cho cô.
Là xích chân.
*Ở đây ban đầu mình edit là "Lắc" nhưng lại cảm thấy không hợp ngữ cảnh mà chuyển thành "xích", lí do của chuyện này bởi vì mình cảm thấy đây không hẳn là một món đồ trang sức bình thường mang theo ý nghĩ tặng, mà nhiều hơn trong đó lại mang ý nghĩa giam giữ, khóa chặt bên người, thể hiện tính cách chiếm hữu rất cao của Giang Ngu đối với cô gái nhỏ.
Mặt trái của khóa bạc khắc bốn chữ nhỏ: Chuyên chúc bảo bối.
Này hai chân bé nhỏ hồng hào, nhìn qua ước chừng chỉ size 36, móng chân lộ ra khỏe mạnh hồng nhạt, dưới đèn lại ánh sáng lên, so với viên ngọc xanh lại càng sáng tỏa, tựa hồ có loại cảm giác ngượng ngùng.
Giang Ngu đem nó nắm trong tay, tinh tế thưởng thức, vừa lòng cực kỳ.
Cô là chim hoàng yến trong lồng của cô ấy.
Khóa đại biểu cho giam giữ, giống như thân phận của cô giờ phút này, chỉ là một món đồ chơi của kim chủ. Bốn chữ đơn giản mang hàm chứa ý nghĩa sủng nịch, kỳ thật lại là khuất nhục, giống như một cái tát mơ hồ trên mặt cô.
Nhưng hết thảy đều là cô tự nguyện.
Giang Ngu buông tay ra, ngẩng đầu, ôn như mà nhìn cô cười, "Thích món quà này không?"
Cô đem lời muốn nói nuốt xuống, ngoan ngoãn nói: "Thích."
Hai má hiện lên lúm đồng tiền nhỏ, một khuôn mặt nhỏ tươi cười minh diễm động lòng người.
Giang Ngu hơi híp mắt, ánh mắt dừng lại nơi phiến môi, làm như bị hoặc dẫn, một chút lại một chút tiến gần. Hương khí đan xen tựa mênh mông sương mù, bất tri bất giác thẩm thấu vào hô hấp.
"Ngô----"
So với vừa rồi càng nhẹ hơn, tựa như lông chim phất trên mặt nước.
Trình Tô Nhiên cả người cứng đờ.
"Bạn nhỏ...." Giang Ngu thực mau buông cô ra, cười như không cười mà mở rút dây buột, cởi ra vạt áo, "Khả năng kiên nhẫn của tôi là có hạn."
- ---------------------
Editor:
Hôm qua mình edit xong hai chương, tính hôm nay sẽ sửa lỗi rồi úp cho mọi người. Ai có mà ngờ, edit nhưng quên lưu, cái hôm nay phải ngồi edit lại.
Ai có mà ngờ đâu!!!
Trước một chương ha!!!