An thức dậy với tâm trạng nặng trĩu, cô nhìn xung quanh, căn phòng nhỏ bé xa lạ làm cô nhớ nhà kinh khủng.
-Dậy rồi hả con gái? Vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng con.
Ông Tân cố lấy giọng thật vui vẻ để nói chuyện với An, ông hi vọng được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của con bé như lúc trước.
-Dạ, con muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Không muốn rời khỏi giường, An mệt mỏi cuộn mình trong chăn, cô cần thời gian để chấp nhận sự thật này.
Ông Tân đến bên cạnh, dịu dàng vuốt tóc con gái.
-Những chuyện không vui nên quên thì quên, từ giờ trở đi hãy sống thật vui vẻ vì bản thân mình con nhé. Thức ăn ba để sẵn trên bàn, nhớ ăn hết đó.
Nói xong ông Tân hôn lên trán An rồi ra ngoài.
An vẫn nằm đó không có ý định rời khỏi giường, có thật cô có thể dẹp bỏ quá khứ để sống với hiện tại hay không? Làm cách nào cô có thể làm được khi những ký ức ngày xưa cứ chập chờn trong tâm trí không chịu buông tha cho cô chứ?
Đến nhà vừa lúc ông Tân chuẩn bị đi, Thái lễ phép cúi đầu chào.
-Con bé không chịu ra khỏi phòng, có gì con an ủi nó giúp bác nhé.
-Dạ.
Ông Tân đi rồi, Thái rón rén bước vào nhà không để An nghe thấy, từ ngày gặp An anh cảm thấy mình bị cô trẻ con hóa, nói nhiều hơn, thích bày trò chọc phá người khác, cũng có khi bật cười với những thứ vặt vãnh mà anh chưa từng như vậy trước đây.
Lấy khăn trùm lên đầu, Thái tiến đến bên giường rồi khều nhẹ vào vai An, theo phản xạ An quay người lại nhìn và hoảng sợ bật dậy khi nhìn thấy cướp trong phòng mình. Quá bất ngờ và sợ hãi nên An chỉ run rẩy ú ớ không nói nên lời, người toát hết mồ hôi.
-Ta là cướp đây.
Nghe giọng tên cướp, An cảm thấy có gì đó quen quen nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi. Bình tĩnh trở lại, An thấy tên này có xíu kỳ lạ, ai đời cướp xông vô nhà mà còn tự tin xưng ta là cướp chứ hay là dạo này bọn chúng lộng hành quá nên không thèm xem chủ nhà ra gì.
Nhưng nói gì thì nói, An vẫn hoảng hốt khi có người lạ xông vô phòng, muốn la lớn nhưng không thể nào la nổi.
- Hahaha. Mới hù có xíu đã khóc lóc um sùm rồi, em nhát gan quá.
Nhìn thấy An sợ quá Thái mới chịu bỏ khăn xuống, lúc này cô mới nhận ra tên anh rể đáng ghét cố tình giả cướp hù dọa mình thảo nào mặc dù giả giọng nhưng vẫn cảm thấy rất quen. Điên quá không chịu nổi cô cầm hết chăn gối ném vào người anh.
-ANH BỊ ĐIÊN HẢ?
Cô hét lớn cho hả giận, đào đâu ra cái người mà suốt ngày tìm cách chọc phá người khác thế này cơ chứ, thật không thể chịu nổi nữa. ngôn tình ngược
-Em đúng là thỏ đế.
-Hỏi thật, anh bị điên hả?
-Ừm
Thái gật đầu tỉnh bơ làm An không biết nói gì nữa, tâm thần thì đi vô bệnh viện mà khám, chạy tới đây phá nhà người khác làm gì không biết.
-Hôm nay sao anh rảnh thế? Không trực à?
-Anh bị điên mà, ai cho đâu mà trực.
-Oh, điên mà cũng biết chạy đến đây phá người khác à? Cũng biết cách điên quá ha.
-Tất nhiên, phải đi tìm bạn giống mình chơi mới vui chứ.
Trời ạ, đàn ông con trai gì mà nói một câu cãi lại một câu, nói chuyện với anh ta một hồi không điên cũng thành điên quá.
Người ta là con gái cũng biết ngại chứ, ai đời lại tự tiện xông vào phòng ngủ, ngộ nhỡ đang thay quần áo chẳng phải xong đời rồi sao. Với lại bảo đảm bây giờ nhìn mình ghê lắm, tóc tai rối bù, mắt như con gấu trúc, quần áo xốc xếch, không dám nghĩ đến luôn vậy mà tên kia còn cố tình trêu chọc nữa mới bực chứ.
-Anh về ngay đi, không là tôi báo công an bắt bây giờ đó. An hù dọa.
-Ừ, gọi đi, để xem công an bắt ai cho biết. Nhìn em chẳng khác gì bệnh nhân mới trốn trại.
-Đầu hàng. Anh muốn gì nói nhanh đi.
Hết sức cãi nhau với Thái, An đành xuống nước chịu thua, nếu không phải vì đang mệt, giọng không bị khàn chắc cô đã cãi tới bến cho tên này biết thế nào là lợi hại rồi.
Thái mỉm cười, từ đêm qua đến giờ trong lòng anh vẫn canh cánh chuyện của An, anh lo cho cô nhiều lắm đến mức cứ muốn ở bên cạnh để bảo vệ cô mà thôi. Nhưng anh biết, với cá tính của cô thì sẽ không bao giờ chấp nhận sự quan tâm của anh nên phải luôn tìm đủ mọi cách tiếp xúc với cô thật tự nhiên để cô không trốn tránh.
-Anh qua cho thỏ ăn sáng, sợ nó lười lại bỏ bữa nữa
-Hả? Ba có nuôi thỏ sao? Ở đâu thế?
An ngạc nhiên, từ bao giờ ba lại có sở thích nuôi thú cưng chứ.
-Anh sợ em rồi đó ngốc, dậy ăn sáng đi thỏ đế.
Đến khi Thái xoa vào đầu An thì cô mới hiểu con thỏ mà anh nói là mình, vô duyên cũng có mức độ thôi chứ, tự dưng lấy cái tên đâu ra đặt cho người khác.
-Không đói.
Nói xong An nằm xuống chui tọt vào chăn, chỉ có cách này Thái mới chịu đi về thôi.
Nhưng An đã sai, tên này vẫn rất kiên nhẫn.
-Dậy đi, có món em thích nè.
Cảm thấy có một chút không bình thường, Thái làm sao biết được cô thích món gì mà khẳng định chắc chắn thế chứ, cô nghi ngờ.
-Món gì?
-Cà rốt, chẳng phải loài thỏ bọn em thích nhất món này sao.
Hiểu luôn, tên này nói ra câu nào cũng chẳng có gì tốt lành hết, An chẳng thèm nói chuyện giả bộ ngủ luôn.
Thái lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói không có xíu nào là đùa giỡn hết.
-Vậy thôi anh về nha.
-Không tiễn. An nói vọng ra.
-À quên, ở nhà nếu có nghe thấy tiếng cô gái nào khóc thì cũng đừng có sợ nha, đó chỉ là chuyện bình thường ở khu này thôi.
Nghe Thái nói An bắt đầu cảm thấy rờn rợn, gì mà cô gái khóc chứ, ban ngày ban mặt mà có gì phải sợ. Mặc dù cố găng tự trấn an mình nhưng thú thật An thấy có chút không ổn qua giọng nói của Thái.
-Có gì đâu mà sợ.
-Ừm vậy thì anh đỡ lo rồi. Em có biết căn nhà em đang ở ngày xưa có đôi tình nhân trẻ sống rồi…
Thái dừng lại một xíu để kích thích tính tò mò của An.
Cô bắt đầu cảm thấy lạnh, cái kiểu kể chuyện y chang Nguyễn Ngọc Ngạn làm bao nhiêu da gà cô nổi lên hết. Không đủ can đảm nằm nữa, An ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy chăn.
-Rồi…sao nữa?
Thái cố nhịn cười, vẻ mặt tỏ ra rất buồn pha một chút nuối tiếc.
-Cặp tình nhân đó sống rất vui vẻ với nhau, cho đến một ngày kia cô gái phát hiện người yêu mình đang tình tứ với một cô gái khác. Sự việc vỡ lỡ, chàng trai quay lưng bỏ đi với người tình mới, bỏ mặc cô cô đơn trong ngôi nhà lạnh lẽo này. Quá đau khổ, cô đã treo cổ tự vẫn chính trong căn phòng này, khi phát hiện người ta đã đặt xác cô gái trên chiếc giường mà em đang nằm đó. Và cũng từ hôm ấy, hàng đêm người ta luôn nghe trong căn phòng này phát ra tiếng khóc của một cô gái trẻ….
Nghe đến đây thì toàn thân An run lẩy bẩy, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Cô đang ở chung phòng, ngủ chung giường với cô gái đó sao.