Cận Vị Lai

Chương 7:




Bất quá sự nghi ngờ này không kéo dài, rất nhanh liền được giải thích. Có tiếng bước chân đến gần, sau đó dừng lại ở phòng học của Tĩnh Nhân, Tĩnh Nhân ngẩng đầu lên, ở phía trước chính là tên giám đốc học vụ đầu hói, trong mỗi buổi họp luôn luôn đứng bên tay phải thầy hiệu trưởng, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hiện tại hắn quay sang hai gã mặc đồ quân nhân bên cạnh lộ ra vẻ cười nịnh nọt, hoàn toàn bất đồng với hình tượng trước kia.
Khó trách gặp phải tình huống như vậy, chỉ có hai gã quân nhân khí thế đã có thể chấn trụ đại đa số học sinh. Tĩnh Nhân trong lòng thầm nghĩ.
Giám đốc học vụ cùng hai người kia nói chuyện với nhau vài câu, cũng chẳng biết nói cái gì, sau đó liền quay về khuôn mặt cứng nhắc, đối với học sinh trong phòng học nói, “Ở đây có học sinh nào tên Tĩnh Nhân, mời đi ra một chút.”
Học sinh trong phòng lập tức đồng loạt tập đưa mắt tập trung vào vị trí Tĩnh Nhân, Tĩnh Nhân đứng lên nhìn về phía thầy giáo, hắn phất tay một cái, ý bảo Tĩnh Nhân có thể đi ra ngoài.
Trong quá trình đi về phía cửa, những ánh mắt đồng tình, hiếu kỳ, nghi hoặc, không giải thích được vẫn còn quấn lấy Tĩnh Nhân, đại khái là trong lòng bọn họ, không hiểu vì sao một học sinh giỏi trong trường lại bị cảnh sát tìm tới. Trong mắt mọi người, quân nhân cùng cảnh sát đều là không sai biệt lắm, không thể phân biệt chính xác.
Tĩnh Nhân cũng ở trong đầu hồi tưởng rốt cuộc tại sao lại phát sinh chuyện này, sau khi đảo một vòng trí nhớ, dừng lại ở một chuỗi tình huống.
Nếu nói vậy, thì chỉ có một khả năng…. Truyện Mạt Thế
Đó chính là ──
Tĩnh Nhân đi tới trước mặt bọn họ, quân nhân có gương mặt thon gầy hơn trong hai người nhìn cậu, “Cậu chính là Tĩnh Nhân?”
“Đúng.” Tĩnh Nhân gật đầu.
“Mời đi theo bọn tôi một chuyến, bọn tôi muốn hỏi cậu một số chuyện có liên quan đến tội phạm cấp A tên Bạch vừa mới vượt ngục.”
Đó chính là, chuyện về Bạch.
Một đường theo bọn họ rẽ đông rẽ tây, cuối cùng đến một căn phòng ở lầu ba, hai gã quân nhân rất tự nhiên chia ra hai bên đứng gác cửa, đưa tay ý bảo Tĩnh Nhân mở cửa đi vào.
Tĩnh Nhân thử thăm dò xoay nắm cửa một chút, cửa liền mở, không khóa. Cậu đi vào trong, bên trong là một căn phòng làm việc bình thường, một nam tử trong bộ quân phục xanh đậm đang ngồi sau bàn làm việc, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, hai tay đặt trên đùi, ánh nắng mặt trời chiếu vào quân hàm trên hai vai và cổ áo tản ra màu sắc lấp lánh xinh đẹp.
“Đi vào xin thuận tiện khép cửa lại.” Đây là câu đầu tiên hắn nói với Tĩnh Nhân.
“A, được.” Ban đầu Tĩnh Nhân hơi sửng sốt một chút, sau khi hắn nhắc nhở mới nhớ đến lễ phép căn bản, vội khép cửa lại.
Tĩnh Nhân đi về phía hắn, phía trước đã chuẩn bị một cái ghế, hắn cười cười nói, “Mời ngồi.” Tĩnh Nhân sau khi nói cám ơn thì ngồi xuống, nhìn xung quanh, nam nhân thấy thế lại nói, “Không cần khẩn trương, chúng ta không có ác ý.”
“Ừm.” Tĩnh Nhân đường đường chính chính ngồi xuống.
Nam nhân vươn tay, “Đầu tiên tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Dương Thiếu Kỳ.”
“Tĩnh Nhân.” Cậu bắt tay với hắn.
“Lần này gọi cậu đến, là muốn hỏi cậu về chuyện tên tội phạm gần đây đang bị truy nã, tôi tin học sinh Tĩnh Nhân cũng đã nghe qua cái tin kia đi.” Dương Thiếu Kỳ thấy đối phương gật đầu như mình dự đoán, nói tiếp, “Cho nên, tôi mong cậu có thể thực hiện nghĩa vụ công dân, nói cho bọn tôi sự thật, đây vừa là tốt cho cậu, vừa là tốt cho mọi người trong thành phố này.
“Tôi đã biết, nhất định sẽ thành thật trả lời.”
Nghe vậy, Dương Thiếu Kỳ dừng lại một chút, sau đó cười nói, “Vấn đề thứ nhất, cậu có hay không đã thấy qua Bạch.”
“Đã gặp qua.”
Dương Thiếu Kỳ đồng tử co lại, “Ở đâu?”
“Trên thời sự, ngày hôm nay vừa lúc tôi xem một chút trên TV trường học.”
“Đồng học Tĩnh Nhân, mời nói thật đi.” Dương Thiếu Kỳ thu lại dáng tươi cười.
“Lời tôi nói chính là sự thật.”
“Một vấn đề nữa, cậu có đúng hay không đang giấu hắn trong nhà?”
Tĩnh Nhân lắc đầu, “Anh nói cái gì tôi không hiểu?”
“Chúng ta đã tra được chỗ của hắn.” Dương Thiếu Kỳ nghiêng người về phía trước, nhìn xuống Tĩnh Nhân, “Cậu nên biết rằng, chúng ta chỉ cần hạ lệnh lùng bắt, nếu để cho chúng ta tìm được hắn ở nhà cậu… Bao che tội phạm là tội rất lớn, càng không nói đến là tội phạm cấp A.”
Tĩnh Nhân vẫn không có biểu hiện gì, “Trước khi đến tìm tôi nói chuyện, anh hẳn đã xem qua tin tức cá nhân của tôi.” Cậu đứng lên, “Như vậy, Dương thiếu tướng, anh chắc chắn biết rõ nếu xông vào nhà tôi sẽ có hậu quả gì, mà lệnh lùng bắt của anh nói, càng không có khả năng được phê duyệt.”
“Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi xin phép về trước.”
Tĩnh Nhân khẽ cúi người, cũng không đợi Dương Thiếu Kỳ trả lời, đi thẳng ra, lần này không quên thuận tiện đóng cửa lại.
“Đinh đinh đinh”, âm thanh chuông điện thoại thanh thúy đúng lúc này vang lên, Dương Thiếu Kỳ lấy ra điện thoại di động trong túi, liếc mắt nhìn số gọi đến, đợi một lúc lâu mới đè xuống cuộc trò chuyện vừa rồi, đưa điện thoại di động đến bên tai.
“Dương thiếu tướng, tình hình sao rồi?”
“Bác sĩ Trần, kế hoạch thất bại,” Dương Thiếu Kỳ ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cửa, “Là tôi quá coi thường cậu ta, có thể lớn lên trong gia đình bộ đội đặc chủng cấp cao, sao có thể là học sinh trung học bình thường chứ.”
“Vậy bây giờ…”
“Chỉ còn một phương pháp…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.