Cao Quan

Chương 504: Chủ tịch huyện Bành?!





Tần Phượng sẵng giọng:
- Không được uống rượu!. ngôn tình tổng tài
Bành Viễn Chinh chợt hiểu ra, cười hì hì, chủ động chuyển đề tài. Đêm đó, đương nhiên hai người ân ái triền miên. Có lẽ vì muốn có con, cũng có lẽ là niềm khao khát kìm nén lâu nay bùng cháy, Tần Phượng dịu dàng mà nồng nhiệt quấn chặt lấy người yêu, mãi cho đến lúc cả hai đều mệt mỏi không chịu nổi, mới ôm nhau ngủ thật say.
Sáng hôm sau, hai người cũng không đi làm, coi như nghỉ phép. Thật ra hai người cũng không ra khỏi cửa, trốn ở trong nhà xem ti vi, đọc sách, hưởng thụ thế giới riêng không dễ có được của hai người.
Hôm sau nữa, Tần Phượng phải đến tỉnh lỵ dự hội nghị, mà Bành Viễn Chinh cũng phải trở về huyện xử lý nhiều công vụ. Dù sao hai người là quan chức, không thể tự do muốn làm gì thì làm.
Về mặt nào đó mà nói, phong cách làm việc của hai người có điểm tương đồng, cùng chú trọng làm điều thực tế, mà không coi trọng lắm về mặt lợi ích chính trị. Dĩ nhiên, Bành Viễn Chinh có thể làm được như thế, có liên quan đến hoàn cảnh của hắn. Nếu như hắn đang ở tại kiếp trước, không chừng cũng sẽ a dua, xu nịnh, cẩn thận dè dặt, lo được lo mất cả đời.
Về phần Tần Phượng, đó là do tính cách xui khiến. Tần Phượng cũng có xuất thân tương đối cao, dù lai lịch không bằng Bành Viễn Chinh.
Tần Phượng lẳng lặng đứng trước ban công, nhìn Bành Viễn Chinh mặc áo khoác ngoài, đeo kính mát, từ từ đi ra ngoài cư xá, trong lòng ngập tràn biết bao ngọt ngào thắm thiết. Giờ phút này, cô cũng giống như bao nhiêu người vợ ra cửa ngóng trông chồng khác, cảnh này không khác gì cảnh tượng mà cô đã không biết bao lần trong mộng si mê.
Thời gian hai người chung đụng tuy ngắn ngủi, nhưng đối với Tần Phượng, lại rất phong phú. Càng ngày cô càng mất đi nhiệt tình tranh đấu trong chốn quan trường, cho tới bây giờ, cô mới chợt phát hiện, tâm hồn mình đích thực thuộc về nơi nào, và một người phụ nữ trẻ như mình, rốt cuộc là thực sự hy vọng và theo đuổi cái gì.
Cô đã không còn quá khắt khe với cuộc đời này. Cô chỉ muốn có một đứa con, một đứa con của cô và Bành Viễn Chinh, sau đó công thành rời khỏi quan trường, tìm một thành phố nhỏ yên tĩnh nào đó, nuôi dạy con mình nên người, bình yên đi hết cuộc đời.
Một lúc lâu, cô ăn mặc chỉnh tề, thần thái khoan thai, đoan chính, từ từ đi xuống lầu, vào chiếc chuyên xa của mình. Trong nháy mắt, cô lại khôi phục thân phận uy nghiêm của một Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Quận ủy. Không ai nghĩ tới, mấy phút trước đó, cô còn là một thiếu phụ dịu dàng, đa sầu, đa cảm.

Bành Viễn Chinh đến trạm xe buýt, chuẩn bị đi xe khách trở về huyện, không để Vương Hạo điều xe tới đón.
Hệ thống giao thông công cộng quận Tân An khá phát triển. Vào thời kỳ này, tỉ lệ bao trùm mạng lưới xe buýt của thành phố Tân An thuộc loại cao nhất tỉnh Giang Bắc, đây có thể coi như công lao của Bí thư Thành ủy tiền nhiệm Tiết Tân Lai.
Ở bến xe, người chờ xe không nhiều, dù sao mới sáng sớm, người đi lại còn ít. Gió Bắc gào thét, lạnh thấu xương, Bành Viễn Chinh dựng cổ áo khoác ngoài bằng nỉ đen lên.
Phía sau hắn, là một đôi nam nữ khoảng đôi mươi, có vẻ là tình nhân, nam mặc áo lông màu đen, vóc dáng tầm thước, đeo mắt kiếng. Nữ mặc áo khoác màu vàng nhạt, mang một đôi ủng cao, xinh đẹp động lòng người, là vẻ đẹp của con gái phương nam.
Nhưng trời quá lạnh, khuôn mặt cô trắng bệch, cả người co rúc trong lòng bạn trai.
Đợi chừng mười lăm phút, nhưng vẫn chưa có xe. Có mấy người không chịu nổi cái rét, đón tãi rời đi. Bành Viễn Chinh do dự một chút, cũng chuẩn bị đón xe. Dĩ nhiên hắn không thiếu chút tiền kia, chẳng qua là cảm thấy không nên lãng phí không cần thiết.
Cô gái phía sau chịu không nổi, cất tiếng than phiền. Chàng trai an ủi cô, mỉm cười, cuối cùng lấy từ túi xách ra một cái áo khoác, trùm cô lại thật chặt.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua, đoán hai người này là sinh viên đại học.
Lúc này chàng trai kia móc một điếu thuốc, sờ sờ miệng túi, bước lên hỏi Bành Viễn Chinh:
- Người anh em, có lửa không, cho xin chút!
Bành Viễn Chinh ừ, móc bật lửa ra đưa cho y, sau đó nhận lại.
Gió rét thổi mạnh hơn, trên trời hơi sương mù mịt, dần dần tạo thành những bông tuyết. Bành Viễn Chinh nhíu mày, nhìn về phía cuối đường, vẫn không thấy xe tới.
Cô bé giậm chân, lại bắt đầu lầm bầm, giọng Giang Nam ngọt ngào, Bành Viễn Chinh nghe được quay lại nhìn một cái. Chàng trai kia cười khổ, dỗ bạn gái:
- Thiến Thiến, xe vốn rất nhiều, ai biết hôm nay rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Lẽ ra em không nên đòi ngồi xe buyt, anh đã nói là để trong nhà phái xe tới đón.
Cô bé bĩu môi, nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ nói chuyện này thì có ích gì? Mã Đào, hay là chúng ta đón taxi đi, lạnh quá, em chịu hết nổi.
Cô bé nói xong, mỉm cười, tới gần Bành Viễn Chinh, dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm, hỏi:
- Chào anh, xin hỏi là anh đi huyện Lân phải không?
- Chào cô, đúng vậy, tôi đi huyện Lân.
Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười, đáp.
Cô bé ồ một tiếng, lại nói:
- Anh xem hôm nay rất không may, xe đã lâu không đến, hay là chúng ta cùng đón taxi đi, tiền xe chia đều.
Cô bé còn chưa nói hết, đã bị Mã Đào kéo lại, nhỏ giọng nói:
- Chỉ đón xe thôi mà, chúng ta đi một mình là được, đâu có thiếu chút tiền, sao lại phải chia với người khác!
Cô bé sẵng giọng:
- Có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm! Chúng ta đi cùng đường, đi chung cùng có lợi!
Bành Viễn Chinh liếc nhìn đôi tình nhân này một cái, biết chàng trai kia gia cảnh khá giả, rất sĩ diện, còn cô bé thì hơi có phần tính toán tỉ mỉ.
Bành Viễn Chinh cười cười, cũng không quá để ý, quyết định đón xe. Hắn đứng ở bên đường, đón một chiếc taxi, vừa định lên xe, cô bé kia xách hành lý, kéo bạn trai tới, cười hì hì nói:
- Anh ơi, chúng ta cùng đi?
Mã Đào có phần không hài lòng, cau mày.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Cũng được.
Ba người lên xe, Bành Viễn Chinh ngồi cạnh tài xế, Mã Đào và cô gái ngồi ở phía sau.
Mã Đào hào phóng cười nói:
- Người anh em, tiền xe tôi trả, không cần anh phải chia đâu!
Y còn chưa nói hết, đã bị cô gái hung hăng nhéo một cái. Bị đau, nhưng không dám kêu, y chỉ "rên" lên một tiếng. Bành Viễn Chinh cảm thấy khá thú vị với đôi tình nhân này, bắt chuyện với hai người.
- Người anh em, anh công tác ở đơn vị nào?
Mã Đào dè dặt hỏi.
- Ờ, tôi ở Ủy ban nhân dân huyện.
Bành Viễn Chinh thuận miệng trả lời.
Mã Đào kinh ngạc:
- Ủy ban nhân dân huyện à? Ở ngành nào? Có lẽ tôi biết đấy. Cha tôi cũng công tác ở Ủy ban nhân dân huyện. Người anh em, hôm nay ngồi cùng chuyến xe, coi như là có duyên phận, tôi tên Mã Đào, nhà tôi ở khu sinh hoạt Ủy ban nhân dân huyện, có việc cứ tới tìm tôi.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi có thể coi như là người của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện.
Mã Đào cười hì hì:
- Tôi thấy anh giống như là thư ký phục vụ lãnh đạo. À, người anh em, anh họ gì? Phục vụ Chủ tịch huyện hả?
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói:
- Tôi họ Bành, không phục vụ Chủ tịch huyện.
Càng lúc hắn càng thấy Mã Đào này hơi thú vị, thật ra cũng không phải con nhà giàu có gì. Bất quá là sĩ diện quá cao, có phần chơi trội và khoe mẽ thôi. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn
- Vậy à? Người anh em, ở Ủy ban nhân dân huyện mà không phục vụ lãnh đạo thật đúng là không có tiền đồ, ngày ngày phục vụ, chăm sóc lãnh đạo…
Mã Đào dõng dạc nói, cho thấy nhất định y phải là con của một cán bộ đầu ngành nào đó của Ủy ban nhân dân huyện, hiểu rất rõ tình hình quan trường.
- Cũng hay đấy.
Bành Viễn Chinh câu được câu mất nói chuyện tào lao với Mã Đào, cô bé được gọi là Thiến Thiến mỉm cười, thỉnh thoảng lại nhíu mày, dường như khó chịu đối với sự ham chuộng hư vinh của bạn trai.
Cũng may, Mã Đào chỉ có chút tật này, nhân phẩm cũng không tệ, các mặt khác khá ưu tú, đặc biệt vô cùng quan tâm săn sóc cô, cho nên cô cũng tha thứ cho y điểm này.
Nói chuyện một hồi, Bành Viễn Chinh biết hai người là sinh viên năm tư trường đại dọc sư phạm Giang Bắc, sắp tốt nghiệp. Cô gái tên Chu Thiến Thiến, người phương Nam, Mã Đào là người huyện Lân. Gần kỳ tốt nghiệp, trong nhà Mã Đào đã liên hệ với đơn vị thực tập, lúc này hai người trở về huyện Lân, thực tập ở trường trung học. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cũng sẽ ở đây làm việc.
- Trường này không tệ, cũng có thể đứng vào hàng trường trọng điểm ở trong tỉnh, tỉ lệ lên lớp rất cao.
Bành Viễn Chinh cười, nói.
Mã Đào tỏ vẻ hơi xem thường, nói:
- Tôi muốn vào dạy ở trung học thành phố , nhưng trong nhà muốn tôi về huyện. Ài, cũng không sao, ba tôi quen thân một hiệu trưởng trong thành phố, trước hết chúng ta cứ dạy ở trường Trung học huyện Lân mấy năm, sau này lại chuyển!
Mã Đào luôn mồm "ba tôi" thế này, ba thôi thế kia, giọng nói khó tránh khỏi có mấy phần tự hào, khiến Bành Viễn Chinh cảm thấy hứng thú. Hắn cười tủm tỉm quay lại nhìn Mã Đào:
- Cậu em, ba cậu ở ngành nào?
Mã Đào cười hì hì:
- Ủy ban kinh tế và thương mại Mã Thiên Quân, người anh em, có nghe nói không? Nếu anh có chuyện, tới tìm tôi!
Mã Thiên Quân? Con của Mã Thiên Quân lớn như vậy rồi sao? Bành Viễn Chinh kinh ngạc, ồ lên một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.
Nói chuyện phiếm, không khí trong xe cũng thoải mái, xe taxi chạy nhanh, không bao lâu đã tới huyện Lân.
Mã Đào cười hỏi:
- Người anh em, anh đến Ủy ban nhân dân huyện hả?
- Đến khu sinh hoạt của Huyện ủy, tôi định về lấy ít đồ.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, đáp.
Taxi vào khu sinh hoạt Huyện ủy, dừng lại trước cổng. Mã Đào giành trả tiền xe, Bành Viễn Chinh chậm một chút, cũng không để trong lòng. Chẳng qua là hắn thấy rõ ràng trong mắt Chu Thiến Thiến vẻ "xót của", trong lòng không khỏi cười thầm: Cô bé này thật sự keo kiệt, nhìn bộ dạng, nếu như không phải vừa rồi nói chuyện hòa đồng trên xe, nhất định cô ta sẽ buộc mình chia tiền xe một cách sòng phẳng.
Cũng không biết hai người này làm sao đến được với nhau, một hào phóng mà chuộng hư vinh, một khôn khéo, tính toán.
Mã Đào và Chu Thiến Thiến lấy túi hành lý của mình, ba người cười cười nói nói đi vào trong.
Mã Đào giơ tay chỉ tòa nhà phía trước:
- Người anh em, có rảnh rỗi tìm tôi, tôi mời anh uống rượu! Tôi ở đó, phòng 301.
Bành Viễn Chinh cười:
- Thật là trùng hợp, tôi cũng ở tòa nhà đó, nhưng là phòng 201.
Thật ra thì Bành Viễn Chinh đã sớm biết Mã Đào ở trên lầu nhưng không nói thẳng ra thôi.
- Anh cũng ở trên lầu?
Mã Đào ngẩn ra, vừa định nói gì đó, chợt thấy Kim Tú Hoa, mẹ y và chị họ Mã Vân ra đón.
Kim Tú Hoa và Mã Vân đã đợi rất lâu. Hôm nay bạn gái của con lần đầu tới nhà, trong nhà rất coi trọng. Từ lúc nhận được điện thoại của con, Kim Tú Hoa bắt đầu mua đủ thứ, chuẩn bị đãi tiệc con dâu tương lai. Mã Vân cũng tới để phụ giúp. Ngay cả Mã Thiên Quân cũng định trưa nay về nhà ăn cơm với Chu Thiến Thiến, tỏ vẻ coi trọng.
Kim Tú Hoa thấy con trai đi với Bành Viễn Chinh, lấy làm kinh hãi, vội rảo bước đi tới, kính cẩn chào:
- Chủ tịch huyện Bành! Ngài đã trở về…
Mã Vân là con gái của anh trai Mã Thiên Quân, công tác ở văn phòng xử lý khản cấp huyện, nhìn thấy Bành Viễn Chinh, cũng đứng nghiêm một bên, cung kính chào:
- Chủ tịch huyện Bành!
Mấy tiếng "Chủ tịch huyện Bành" của mẹ, giống như sấm sét nổ vang trong tai Mã Đào. Y ngạc nhiên quay lại nhìn Bành Viễn Chinh vẫn đang tỏ ra thong dong bình tĩnh, trong lúc nhất thời, đứng ngây ra. Y không thể nào nghĩ ra được, người thanh niên trông chỉ lớn hơn y vài tuổi, lại là "Chủ tịch huyện Bành"?!
Làm sao có thể?
Đột nhiên y cảm thấy hết sức xấu hổ, nhớ tới hôm nay, trên đường đi, mình cứ khoe khoang khoác lác, cúi đầu xuống, chỉ mong có lỗ nẻ để chui xuống.
Chu Thiến Thiến kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh, lòng thầm hồ nghi: còn trẻ như vậy mà là Chủ tịch huyện? Không thể nào? Chủ tịch huyện mà lại đi chờ xe buýt?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Ừ, tôi chờ xe ở thành phố, gặp tiểu Mã và tiểu Chu, cùng đón xe về.
Thôi, mọi người bận rộn, tôi còn có chút chuyện, tôi về trước.
Bành Viễn Chinh gật đầu, đi về phía trước. Đi được vài bước, hắn quay lại nhìn Mã Đào cười:
- Tiểu Mã, tiểu Chu, cố gắng công tác tốt ở trường trung học, có thời gian, tôi mời hai người uống rượu!
Mã Đào khoát khoát tay, không nói nên lời. Chu Thiến Thiến cười, lớn tiếng đáp:
- Chủ tịch huyện Bành, ngài đi thong thả!
Nhìn theo bóng lưng Bành Viễn Chinh, Mã Đào lúng túng xoa xoa tay, ngượng ngùng cười một tiếng, nhìn mẹ nói:
- Mẹ, anh ta là…
Kim Tú Hoa cười híp mắt, kéo tay Chu Thiến Thiến, cười nói:
- Tiểu Chu, hoan nghênh cháu tới! Con à, vị này chính là Phó bí thư huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Bành, cậu ấy ở lầu dưới, sau này gặp phải lễ phép!
Mã Vân cũng cười, bước tới nhiệt tình theo sát Chu Thiến Thiến nói chuyện, người một nhà thân thiết lên lầu. Khi đi ngang qua lầu hai, Mã Vân lặng lẽ chỉ chỉ cửa phòng Bành Viễn Chinh:
- Đây chính là phòng của Chủ tịch huyện Bành, tuy nhiên Chủ tịch huyện Bành rất ít ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.