Chân Tiên

Chương 296: Tiên cảnh nhân gian





Cổ Thần điều chỉnh lực rất tốt, không đến mức đạp bay đầu Tàng Thiên Cơ, chỉ dùng lực vừa đủ sao cho Thái Hư tiên đỉnh không tự động đi ra hộ thể, giúp hắn có thể ngóc đầu trở dậy.
Thái Hư tiên đỉnh cố nhiên không thể phá vỡ, lực phòng ngự mạnh tới mức, ngay cả Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng khó công phá.
Nhưng, hủy diệt một kiện vật phẩm sẽ khó hơn rất nhiều so với việc trấn áp nó.
Ví như, một khối đá, một người đập thế nào cũng không nát vụn, thế nhưng hắn có thể niết tảng đá trong tay, cũng có thể dẫm nó dưới chân.
Tàng Thiên Cơ có Thái Hư tiên đỉnh hộ thể, lực phòng ngự cực mạnh, so với mai rùa của Quy lão tổng quản còn mạnh hơn trăm nghìn lần, chính là một tảng đá không thể đập vụn, Cổ Thần không thể gây thương tổn nó mảy may nhưng lại có thể dẫm nó dưới chân.
Trong lòng Tàng Thiên Cơ muốn khóc, hắn đường đường là thái tử Đại doanh Đế Đình, là Đế quân tương lai, trong nghìn năm trở lại chính là người có hi vọng nhất đột phá Mệnh Tuyền, tiến vào Độ Hư cảnh, là đệ nhất thiên tài của đại lục Cổ Hoang, luôn luôn tự cao tự ngạo, ngay cả Thánh Hoàng Thánh Đình cũng không đặt vào trong mắt, tự cho một ngày nào đó có thể siêu việt Thánh Hoàng.
Nhưng bên trong Côn Ngô Bí Cảnh này, hắn lại bị Cổ Thần, một tên đệ tử mới gia nhập Hư Thiên Tông chưa được bốn năm, đầu tiên là cho hắn một cái bạt tai, tới hiện tại còn dẫm chân lên mặt hắn...
Đời người, còn bi kịch nào lớn hơn?

- Tàng Thiên Cơ... Nhật nguyệt so với ngươi có phải kém sắc? Thánh Hoàng so với người có phải kém hùng? Bằng vào điểm tiền đồ này của ngươi, cũng dám tranh sáng với nhật nguyệt? Cũng dám tranh hùng với Thánh Hoàng? Lão tử bạt tai ngươi, dẫm nát mặt tiểu vương bát đản nhà ngươi...

Cổ Thần đạp chân lên mặt Tàng Thiên Cơ, trong lòng thư sướng, lên tiếng mắng chửi.

- Ta cũng muốn báo cừu, dẫm lên mặt hắn, dám hại ta hôn mê nửa năm, ta dẫm chết hắn...

Tiểu Bạch cũng hưng phấn chạy tới, đạp một chân xuống.
Bất quá Tiểu Bạch không có chú ý nặng nhẹ như Cổ Thần, chính là dốc sức dùng toàn lực, một cước này đạp xuống đủ tạo thành nguy cơ trí mạng với Tàng Thiên Cơ.
Đột nhiên, trên người Tàng Thiên Cơ chợt lóe quang mang, Thái Hư tiên đỉnh trong nháy mắt xuất hiện, che kín người Tàng Thiên Cơ, còn Cổ Thần và Tiểu Bạch bị lực phản chấn từ Thái Hư tiên đỉnh, đẩy lui ra xa hơn mười trượng, ngay cả Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng bị nhấc lên một góc, Tàng Thiên Cơ nhân cơ hội chui ra ngoài.
Trong mắt Tàng Thiên Cơ tràn đầy lửa giận, tựa như núi lửa phun trào, trên mặt hắn, một trái một phải, vẫn còn nguyên hai vết đế giày lưu lại. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn quen thói cao ngạo, tự xưng là đệ nhất thiện hạ, hôm nay không những bị Cổ Thần bạt tai một cái, càng bị Cổ Thần và Tiểu Bạch dẫm chân lên mặt, chuyện này so với ăn phải một bạt tai còn muốn nhục nhã hơn trăm nghìn lần...
Tàng Thiên Cơ không nổi giận được sao?
Thái Hư tiên đỉnh không phải lúc nào cũng bảo hộ xung quanh người hắn, tựa hồ Tàng Thiên Cơ không thể tự chủ khống chế Thái Hư tiên đỉnh, chỉ tới khi gặp phải nguy cơ trí mạng, Thái Hư tiên đỉnh mới tự động xuất hiện, sau đó lại quay trở về trong người Tàng Thiên Cơ.
Một nghìn năm trước, Thánh đình đánh tới thánh địa Thái Hư Cung, ngày đó Trấn Đông Vương Tàng Khôn Huyền dẫn lĩnh vô số tu sĩ Tàng gia tham dự trận thánh chiến này, Thái Hư tiên đỉnh bị tu sĩ Tàng gia bí mật đoạt được, sau đó Tàng Khôn Huyền sáng lập Đế Đình, Thái Hư tiên đỉnh vẫn được Tàng gia lưu truyền cho tới nay.
Lúc Tàng Thiên Cơ chào đời, trời sinh dị tượng, tường vân đổi màu, trong phạm vi vạn dặm, cây cỏ triều bái.
Đế đình biết được, khẳng định tương lai Tàng Thiên Cơ phi phàm, tại lúc hắn chào đời, liền đưa Thái Hư tiên đỉnh đánh vào trong cơ thể, cho tiên đỉnh tương liên cùng với mệnh thần của hắn.
Từ nay về sau, trừ phi chư tử thượng cổ sống lại, bằng không toàn bộ đại lục Cổ Hoang, không một người nào có thể hại mạng Tàng Thiên Cơ, cho dù Thánh Hoàng tự mình xuất thủ cũng không thể được.
Tàng gia làm như vậy, là vì muốn Tàng Thiên Cơ lớn lên an bình, nếu sau này trưởng thành, Tàng Thiên Cơ có thể siêu việt Thánh Hoàng, vậy Tàng gia sẽ không còn bị Thánh Đình tiết chế, chẳng phải Tàng gia đã thành công sáng lập ra một Thánh Đình thứ hai?
Vì vậy, Tàng Thiên Cơ từ lúc sinh ra đã được bảo đảm an toàn tuyệt đối, hơn nữa thiên tư hắn tuyệt thế, người khác tu luyện trăm năm, không bằng hắn tu luyện mười năm, một cỗ ngạo khí duy ngã độc tôn đã sớm sản sinh trong lòng từ lúc còn nhỏ.
Hắn vẫn luôn cho rằng, Thánh hoàng so với hắn cũng phải lu mờ, có thể nghĩ được, trong lòng Tàng Thiên Cơ có bao nhiêu cuồng vọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một người có thiên tư tuyệt thế, có tấm thân bất tử, lại có bối cảnh khổng lồ, muốn không cuồng vọng cũng khó...
Mọi nhân vật trong thiên hạ, dưới mắt Tàng Thiên Cơ, quả thực giống như con kiến hôi.
Cổ Thần trong mắt Tàng Thiên Cơ càng là con kiến hôi nhỏ bé...
Thế nhưng, Tàng Thiên Cơ lại bị con kiến hôi này, bạt tai một cái không nói, còn bị dẫm nát dưới chân. Ngôn Tình Sắc
Việc gì cũng có mặt lợi và mặt hại, Thái Hư tiên đỉnh được đưa vào người Tàng Thiên Cơ từ lúc hắn được sinh ra, tương liên với mệnh thần của hắn, tuy rằng giúp cho Tàng Thiên Cơ có được tấm thân bất tử, thế nhưng, trước khi tu vi Tàng Thiên Cơ đại thành hắn cũng không thể luyện hóa Thái Hư tiên đỉnh, cũng vì đó khiến hắn không thể khống chế Thái Hư tiên đỉnh theo ý mình, chỉ tại lúc tính mệnh bị uy hiếp, Thái Hư tiên đỉnh mới tự động lao ra phòng ngự.
Nếu Tàng gia chờ tu vi Tàng Thiên Cơ đại thành, lúc đó mới đưa Thái Hư tiên đỉnh cho hắn chậm rãi luyện hóa, cũng giống như Cổ Thần luyện hóa Như Ý Linh Lung bảo tháp, vậy Tàng Thiên Cơ đã có thể tùy ý sử dụng Thái Hư tiên đỉnh rồi.
Hiện tại, Tàng Thiên Cơ không lập tức bỏ chạy, độn tốc của hắn không bằng Cổ Thần, có chạy cũng không thoát, nhất thời năm đạo hào quang phóng ra khỏi mi tâm, bắn về phía Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Pháp bảo cực phẩm: Ngũ Linh Phân Thần Trùy.
Cổ Thần biết lợi hại, kéo Tiểu Bạch lui về phía sau, đồng thời Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt xuất hiện trên tay hắn, vừa ném đi, bảo tháp liền hóa thành nghìn trượng, cũng không phải hướng về phía Ngũ Linh Phân Thần Trùy mà trực tiếp ập về phía Tàng Thiên Cơ.
Ngũ Linh Phân Thần Trùy là do Tàng Thiên Cơ dùng thần thức khống chế, Tàng Thiên Cơ bị Như Ý Linh Lung bảo tháp trấn áp, có Thái Hư tiên đỉnh hộ thể, nhưng vẫn bị chấn động tới đầu óc choáng váng, ảnh hưởng tới thần thưc, Ngũ Linh Phân Thần Trùy tự nhiên bị phá.
Linh Lung bảo tháp vừa xuất hiện tại không trung, năm đạo hào quang nhất thời trở lại mi tâm Tàng Thiên Cơ, chỉ thấy Tàng Thiên Cơ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống dưới mặt đất hình thành một hình đồ án quỷ dị, ngay khi bảo tháp nghìn trượng ập xuống, Tàng Thiên Cơ dẫm bước vào trong đồ án, thân thể nhất thời chui xuống dưới lòng đất, không còn thấy đâu nữa.
Ầm...
Bảo tháp nghìn trượng rơi xuống đất, tạo thành một trận chấn động.
Cổ Thần vung tay lên, Như Ý Linh Lung bảo tháp hóa nhỏ, hạ xuống bàn tay, trong hố sâu kia cũng không thấy bóng dáng Tàng Thiên Cơ đâu, chỉ có một hình đồ án do máu tươi tạo thành, nhưng đã bị đập không còn nguyên hình.
Cổ Thần tới bên miệng hố, nói:

- Bí thuật ngũ hành?

Thần tức trong nháy mắt mở rộng ra trăm dặm nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Tàng Thiên Cơ đâu.
Tiểu Bạch nhìn hình đồ án bằng máu, hỏi:

- Bí thuật ngũ hành là cái gì?

Cổ Thần nói:
- Là một loại tiên thuật, có thể mượn lực lượng ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ để xuất ra các loại thần thông. Vừa rồi Tàng Thiên Cơ sử dụng, chính là thổ độn thuật trong bí thuật ngũ hành, bất quá tu vi hắn không đủ, cần phải vận dụng lượng lớn tinh nguyên, chỉ sử dụng một lần đã hao tổn rất nhiều nguyên khí, trong thời gian tới khẳng định sẽ tìm một chỗ nào đó bí mật tu luyện, không có mấy tháng thời gian đừng mơ khôi phục được.

- Nghe nói dường như rất lợi hại, có thể phi độn dưới lòng đất, vậy nếu như học hết cả kim, mộc, thủy, hỏa , thổ... Thiên địa nơi đâu cũng là ngũ hành, vậy chẳng phải là tùy ý xuyên toa, thiên hạ chỗ nào cũng có thể tới?

Tiểu Bạch ngạc nhiên hỏi.
Cổ Thần lắc đầu, cười nói:
- Học hết toàn bộ độn thuật ngũ hành đâu dễ vậy? Nếu vậy đã thành siêu thoát toàn bộ ngũ hành rồi, cho dù là chư tử thượng cổ sánh hàng đại tiên, chỉ sợ cũng không có được bản lĩnh như vậy. Được rồi, đi thôi! Có Như Ý Linh Lung bảo tháp, trừ phi có cường giả Độ Hư cảnh, bằng không sẽ không ai cản được ta, chúng ta đi tới mặt địa đồ thứ tư xem sao...
Cổ Thần tung Côn Ngô Ấn, nhìn lên mặt địa đồ cuối cùng, toàn bộ đều là mây trắng bay lượn, nhìn không rõ mặt đất.
Tiểu Bạch hưng phấn nói:

- Mới tới mặt địa đồ thứ ba đã lấy được Như Ý Linh Lung bảo tháp, vậy bảo vật ở mặt địa đồ thứ tư chẳng phải càng lợi hại hơn Như Ý Linh Lung bảo tháp sao?

- Ha ha...

Cổ Thần hài lòng cười, nói:

- Nếu lại có tiên bảo, vậy dành cho nàng.

- Được...

Tiểu Bạch hưng phấn gật đầu, hài lòng nói:

- Chúng ta đi mau!

Nói xong, hai người mở Thiểm Thiên Phong Dực, vỗ cánh bay về phía đông.
Côn Ngô Bí Cảnh tựa như một hình chữ nhật, chia làm bốn khu vực, đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, khu vực thứ nhất chính là nơi chỗ rừng quỷ... Âm minh chi địa.
Bên trong rừng quỷ, không có ban ngày, ngoài những thân cây kỳ lạ không biết cao tới bao nhiêu, dường như vĩnh viễn không nhìn thấy đầu cùng, bất kể công kích thế nào cũng không thể phá hủy, còn có vô số quỷ hồn.
Khu vực thứ hai là một mảnh thảo nguyên rộng lớn, theo như lời nữ tử áo đen, có tên là thảo nguyên Tù Lâm, nơi trung tâm thảo nguyên có giam giữ trái tim Kim Sí Thiên Bằng, hiện Kim Sí Thiên Bằng đã sống lại, thế nhưng bị trọng thương, tu vi chỉ khôi phục lại đến Nguyên Thần trung kỳ.
Khu vực thứ ba là vùng đồi núi rộng lớn, núi cao san sát, đồng thời cũng có những hồ nước rộng nằm xen kẽ giữa các chân núi, Như Ý Linh Lung bảo tháp nằm tại trung tâm nơi này, hơi chếch về hướng đông bắc.
Khu vực thứ tư là một vùng mây trắng phủ kín, trên địa đồ Côn Ngô Ấn, hầu như chỉ nhìn thấy những đám mây, không hề nhìn thấy mặt đất.
Côn Ngô cảnh là một thiên thế giới do đại năng thượng cổ mở ra, tuy rằng có thời gian tương đồng với thế giới Cổ Hoang, nhưng không gian cũng không tương liên, tự thành một thể, trong đó tuy có ngày, có đêm nhưng lại không thấy xuất hiện mặt trăng, măt trời.
Có thể mở ra một phương thế giới, đồng thời trải dài hơn mười vạn dặm, thực sự khó có thể tưởng tượng được, đến tột cùng phải là hạng pháp lực gì mới mở ra được phương thế giới rộng lớn đến vậy?
Bay đủ một ngày, phi độn được sáu bảy vạn dặm, Cổ Thần và Tiểu Bạch mới bay qua hết khu vực thứ ba, phía trước là một dải mây trắng bồng bềnh, liếc mắt nhìn lại, nhìn không thấy đầu cùng, tựa hồ như đang đứng trên một đám mây.
Khi hai người tiến vào trong đám mây, điểm sáng chớp động trên Côn Ngô ấn cũng chuyển sang mặt địa đồ thứ tư, lúc này, tại đầu cùng địa đồ theo hướng đông lại xuất hiện một quang quyển.

- Mau nhìn, nơi đó có một quang quyển.

Tiểu Bạch chỉ vào một chỗ sát mép bên phải Côn Ngô Ấn, hưng phấn nói.
Cổ Thần mỉm cười, nói:

- Qua đó xem!

Hai người phi độn thẳng về phía trước, cũng thật kỳ quái, khu vực này tựa hồ hoàn toàn là một đám mây, hai người vừa tiến vào trong mây trắng, lập tức bị mây trắng phủ kín bốn phía, thần thức không thể thăm dò.
Hai người hạ xuống hơn nghìn trượng, vẫn là mây trắng phủ kín như trước, xem ra nơi này cũng giống như rừng quỷ, không có đầu cùng, hai người bèn quay trở lại trên đám mây, tiếp tục phi độn về phía trước, thỉnh thoảng lại có những ngọn cự phong cao hơn nghìn trượng , trôi nổi bồng bềnh trên đám mây.
Nơi này, giống như là tiên cảnh nhân gian.

- Nơi này quả thực kỳ lạ! Trên những ngọn núi cao nghìn trượng trôi nổi kia đều là một mảnh xanh tươi, cảnh sắc dạt dào, cây mọc thành rừng, sinh cơ bừng bừng.

Nhìn biển mây rộng vô cùng tận, Cổ Thần sợ hãi than.
Biển mây rộng lớn vô cùng, nhìn không rõ đầu cuối, cứ cách chừng mười dặm lại có một tòa núi trôi nổi bồng bềnh.
Những ngọn núi bình thường càng lên cao càng nhỏ dần, nhưng những ngọn núi trôi nổi trên biển mây này lại trái ngược, nhỏ dần từ trên xuống. Mặt trên là chân núi, phần dưới cùng là ngọn núi, mỗi một ngọn núi chỉ cao hơn nghìn trượng, thế nhưng chân núi lại là một mảnh bằng phẳng, tùy lớn hoặc nhỏ. Chỗ nhỏ chỉ rộng hơn nghìn trượng, chỗ lớn có khí vượt qua phạm vi mười dặm, quả thực là một khối lục địa trôi nổi giữa không trung.
Cổ Thần và Tiểu Bạch độn tốc cực nhanh, không lây sau đã bay vào biển mây được mấy trăm dặm. Dọc theo đường đi, gặp được không ít những khối lục địa trôi nổi kiểu này.
Phía trước xuất hiện một khối đất chỉ rộng hơn nghìn trượng, bên trên mọc một chút ít cây cỏ, Cổ Thần bay tới nơi, thu Thiểm Thiên Phong Dực rồi hạ xuống trên bãi cỏ, Tiểu Bạch cũng hạ xuống ngay bên cạnh.
Tuy rằng là những khối đất trôi nổi giữa không trung, nhưng đi lại trên đó vẫn cảm giác như đi trên mặt đất bình thường, không hề hó khăn chút nào. Cổ Thần xoay người, đảo mắt nhìn hắp nơi, chỉ thấy toàn là biển mây, vô cùng vô tận, cứ cách chừng mười dặm lại có một mặt đất trôi nổi, bên trên bồng bềnh vụ khí, nhìn qua tựa như tiên cảnh.

- Nơi này quả thật là tiên cảnh nhân gian, Côn Ngô Bí Cảnh này cũng không biết đã được mở ra từ bao giờ, đã qua bao nhiêu năm rồi mà lực lượng pháp tắc vẫn còn cường đại như vậy, không biết vị cường giả khai mở ra nơi này đã đạt tới trình độ thế nào?

Khai mở không gian, ít nhất phải có tu vi Độ Hư cảnh, tuy lĩnh ngộ được pháp tắc không gian, nhưng cũng chỉ là không gian chết giống như bên trong Càn Khôn Trạc, chí có không gian chứa sinh mệnh mới được coi là bí cảnh, nhưng muốn mở được không gian chứa sinh mệnh, chí ít phải lĩnh ngộ được tuần hoàn ngũ hành, điều này chỉ có cường giả đã vượt qua ngũ hành mới làm được.

- Hoàn toàn lĩnh ngộ ngũ hành, sợ rằng chư tử thượng cổ cũng khó được. Côn Ngô Bí Cảnh không chỉ đơn giản là một thiên không gian, đồng thời còn là một không gian thật lớn, trải qua vô số thời đại vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu. Thực khó tưởng tượng được, phong thái của người đã sáng tạo ra Côn Ngô Bí Cảnh như thế nào.

Cổ Thần đưa mắt nhìn khắp nơi, nhịn không được cảm thán.
Sự cường đại của tu sĩ thái cổ, thượng cổ thật khó có thể hình dung. Hiện tại, những nhân vật đỉnh phong của đại lục Cổ Hoang, theo đồn cũng chỉ có tu vi Độ Hư cảnh, có lẽ ở thời thượng cổ, thái cổ, tu vi Độ Hư cảnh hẳn là nhiều như sông như biển, nhiều không kể hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.