22
Sau khi về nước, công việc vẫn bận rộn như trước, Triệu Y Nhiên đã hoàn toàn trở mặt với tôi, thỉnh thoảng lại tìm cơ hội đâm chọc mấy câu.
"Bên ngoài trời mưa to, bãi đỗ xe lại cách tòa nhà làm việc một đoạn, Lâm Hân, có ai đón cô không?"
Tôi thôi dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc để nhìn cô ta.
"Tôi có ô.". ngôn tình ngược
"Cô ấy có tôi."
Một giọng nói khác gần như vang lên cùng lúc với lời của tôi, tôi vui vẻ ngẩng đầu.
Thẩm Đình đứng trước cửa phòng làm việc, đang ôm một bó hoa tươi trong lòng.
Tin nhắn nhắc nhở cũng lập tức vang lên, tôi cười bước đến nhận hoa. Dạo này ngày nào cũng gọi video cho Thẩm Đình, đã kiếm được một khoản tiền rất lớn, có thể thực hiện mục tiêu làm việc tự do của tôi rồi.
Triệu Y Nhiên tủi thân đứng cạnh, nhìn chằm chằm hai chúng tôi. Thẩm Đình ôm vai tôi, không hề nhìn cô ta chút nào.
"Đi thôi, về nhà nấu cơm cho em."
"Ừm, anh rửa bát nhé!"
"Có ngày nào là anh không rửa đâu hả?"
Thật ra Thẩm Đình luôn đối xử rất tốt với tôi, tiếc là tôi chỉ chìm đắm trong tâm trạng của mình, chưa bao giờ chú ý đến anh cả.
Nhưng mà thời gian còn dài, tôi còn rất nhiều rất nhiều cơ hội, có thể dần dần khám phá những mặt tốt khác của anh.