Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 36:




Ngụy Thành Vãn liếc mắt một cái đã thấy được người đi vào, dáng người thẳng tắp từng trồng một cây bạch dương trong đình viện ở Giang Đô, nàng cũng không thích bạch dương, nhưng hiện tại lại sinh ra vài phần hảo cảm với nó.
Nàng ta đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt bao phủ sương tuyết chợt nở hoa xuân, những ai đang đặt tầm mắt trên người nàng ta không khỏi cùng hít một hơi khí lạnh.

Buồn bực tích tụ trong đầu nhiều ngày của Ngụy Thành Vãn dần tiêu tan, nhưng khi nghiêng tầm mắt nhìn thấy Ninh Hồi nắm tay áo của hắn thì tụ lại, vòng quanh ngực, thật là khó chịu.
Nàng ta nhìn Ninh Hồi, Ninh Hồi cũng nhìn nàng ta, còn cong môi cười với nàng ta, dường nhưng chẳng hề để ân oán giữa bọn họ trong lòng: "Ồ, Quận chúa An Lăng đó à? Sao người lại ở đây vậy?"
Ngụy Thành Vãn không thích nhìn nụ cười của Ninh Hồi, kiểu cười này vô cùng chói mắt, dù trong lòng có chán ghét đến buồn nôn thì biểu cảm trên mặt nàng ta cũng không có thay đổi quá lớn, đôi môi khẽ động đậy, trả lời: "Cách tiệc tối còn sớm, ta đi dạo một chút, thế nào, thiếu phu nhân rất ngạc nhiên khi thấy bổn Quận chúa sao?"
Ninh Hồi gật đầu: "Đúng là rất ngạc nhiên." Quận chúa An Lăng này thật là bền lòng, theo đuổi người ta đến tận công thự.
Ngụy Thành Vãn lười nói chuyện với Ninh Hồi, toàn bộ tâm tư của nàng ta đều rơi trên người Bùi Chất.
Bùi Chất bị nàng ta nhìn mà lòng cảm thấy phiền, đôi mắt lạnh nhìn hết một vòng những người có trong phòng, khuôn mặt âm trầm lạnh lùng nói: "Ai để cho nàng ta vào?"
Mọi người vội cúi đầu không dám nói lời nào, động tác lật hồ sơ sổ sách dưới tay nhanh hơn một chút, tiếng xào xạc liên tục không ngừng.
Không ai lên tiếng nên Tề Thương bèn đáp lại: "Thế tử, oan cho bọn thần ạ, thật sự không có ai để ngài ấy đi vào." Tự nàng ta đi vào, có ngăn cũng không ngăn được, cái nồi này bọn họ không nhận có được hay không!

"Đi ra ngoài." Bùi Chất không có thói quen ở cùng người có bệnh tâm thần, thẳng thừng bảo Ngụy Thành Vãn cút.
Ngụy Thành Vãn vẫn đứng trong phòng không nhúc nhích, mang khí thế cao ngạo quạnh quẽ của một đóa sen duy nhất còn sót lại trong hồ, Bùi Chất nhìn về phía thị vệ đang đứng ngẩn người: "Ném ra."
Bùi Chất chỉ nghe theo lệnh Chiêu Nguyên đế, Đốc Ngự ti chỉ nghe theo lệnh Bùi Chất, vừa rồi vì người lãnh đạo trực tiếp không có ở đây, lại ngại thân phận Quận chúa nên không dám làm gì, bây giờ Bùi Chất vừa lên tiếng, bọn họ lập tức tiến lên.
Ngụy Thành Vãn cười nhạt: "Đi ra ngoài là được, cần gì phải nổi giận như vậy chứ?"
Ninh Hồi thấy người nói chuyện ra vẻ ta đây như Ngụy Thành Vãn đã sắp đổ thì vô thức nhào nặn tay áo Bùi Chất trong tay mình để giảm bớt da gà đang nổi lên.
Bùi Chất bình tĩnh giơ tay kéo áo khoác đã sắt trượt xuống đầu vai, khép vạt áo lại.
Ngụy Thành Vãn thả gót sen nhẹ nhàng, thướt tha lướt qua bên người bọn họ, mỹ nhân chính là mỹ nhân, mỗi động tác mỗi hành động đều khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc...
Ninh Hồi yên lặng vùi đầu, lại lặng lẽ dịch chân của mình sang một bên.
Tất cả lực chú ý của Ngụy Thành Vãn đều dồn trên người Bùi Chất nào nghĩ đến trước mặt mình xuất hiện một cái chân, chân phải vừa nhấc lên mũi chân đã bị vướng, lảo đảo dúi người về phía trước, thị vệ đi phía sau đưa nàng ra ngoài cũng hơi kinh ngạc, cũng may là năng lực nghiệp vụ khá ổn nên bước nhanh hơn xách sau cổ nàng ta lên mới không để người ngã sấp mặt.
Tư thế bị người ta xách lên thật sự là chật vật bất nhã, Ngụy Thành Vãn không cần mở to mắt cũng có thể tưởng tượng được hiện tại mình thành ra dạng gì, nàng ta tức đến độ tay run lên, sự ác độc trong lòng sắp không kìm được. Khuôn mặt lạnh như băng quay lại, ánh mặt tựa dao hướng thẳng về phía Ninh Hồi.
Ninh Hồi vô tội nhìn lại nàng ta, hơi lo lắng nói: "Quận chúa để ý chứ, lúc đi đứng vẫn nên nhìn đường, nếu như thật sự đập đầu xuống sẽ đau đó."
Ngụy Thành Vãn tức đến mức muốn cười, nhưng trên thực tế thì không thể cười nổi, ngực bị nghẹn lại có hơi đau, rất giỏi rất giỏi, cực kì giỏi! Ninh Hồi!
Ngụy Thành Vãn phất tay áo rời đi, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Ninh Hồi vẫn thấy rất rõ động tác giận dữ vừa rồi, nàng âm thầm giơ ngón tay cái cho mình, giỏi!
Ngụy Thành Vãn mất hứng, cô vui vô cùng.
Tuy rằng Bùi Chất không nhìn thấy chuyện gì xảy ra nhưng có thể tưởng tượng được đại khái Ninh Hồi chơi trò gì, hắn cũng không nói lời nào, dựa vào bản lĩnh khiến người ta ăn thiệt, hắn còn có thể nói gì?
Hắn cười như xong cười rũ mắt nhìn cô, còn vỗ vỗ đầu cô khen:"Không tệ."
Ninh Hồi: "... Không biết chàng đang nói gì."
Bùi Chất khẽ xùy một tiếng, kéo người đi đến chỗ làm việc của hắn trong nội đường, hắn tự ngồi vào bàn xử lý công vụ, Ninh Hồi ngồi cách đó không xa nhàm chán quan sát khắp nơi.
Ngụy Thành Vãn nén giận ra khỏi Đốc Ngự ti rồi lập tức đi về phía cửa cung, Văn ma ma và Oanh Nhi dẫn theo mấy thị vệ nha hoàn tìm tới, nhìn thấy nàng ta đen mặt đi một mình trên đường.
Văn ma ma cũng không ngờ mình chỉ xoay người một cái đã không thấy bóng dáng Ngụy Thành Vãn đâu, nàng ta lại còn chạy xa như vậy, đi thẳng đến quan thự hoàng thành. Nàng ta mặc chiếc áo choàng đỏ viền đen, cộng thêm khuôn mặt đen kịt kia khiến Oanh Nhi và mấy tiểu nha đầu đều nuốt nước miếng.
"Quận chúa vô cớ đến công thự làm gì?"
Ngụy Thành Vãn nhìn thấy mặt của Văn ma ma thì lập tức phiền chán, nhưng nghĩ đến rất nhanh người này sẽ không còn cơ hội xuất hiện trước mặt mình nữa thì nàng ta bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến bà, bổn Quận chúa muốn đi đâu thì đi đó, bà quản được sao?"
Văn ma ma đúng mực nói: "Nô tì đương nhiên là không quản được lòng của Quận chúa."
Ngụy Thành Vãn thong dong chỉnh lại mái tóc dài trước người: "Biết không quản được thì ngậm miệng đi."
Văn ma ma lại nói: "Nô tì theo hoàng mệnh, Quận chúa đi đâu thì nô tì phải theo đó, không xen vào là một chuyện, ở bên cạnh hầu hạ Quận chúa lại là chuyện khác."
Ngụy Thành Vãn nhếch nửa miệng cười mỉa mai, chầm chậm đi về phía trước: "Tùy bà."
...
Tiệc tối chính thức bắt đầu vào giờ Dậu, phủ Hiển Quốc công chỉ có Bùi Chất và Ninh Hồi đến, lúc hai người họ nắm tay đi vào thì trong chính điện đã có không ít người ngồi, người của hoàng thất đều chưa tới, phu phụ Lộ Lăng hầu vừa thấy bọn họ đã đứng lên, Ninh phu nhân lại kéo Ninh Hồi qua nói chuyện.
Bùi Chất đi tới vị trí của mình, ngồi ngay ngắn mặt không chút biểu cảm, căn bản là không ai dám sà tới nói chuyện.
Ninh phu nhân kéo Ninh Hồi ngó trái ngó phải: "Bây giờ con thế này, bá mẫu thấy rất vui."
Ninh Hồi kéo cánh tay bà cười không ngừng, mặt mày Ninh phu nhân cũng nhuộm chút vui vẻ, bà liếc nhìn phía trước, Bùi Chất là sủng thần có địa vị cao nên vị trí của hắn luôn ở phía trước, bà cười mãn nguyện: "Được rồi, bệ hạ sắp đến, con lên trước ngồi đi."
Ninh Hồi nghe lời bà, đứng dậy muốn đi, Ninh phu nhân vẫn chưa buông tay, nén giọng nói: "Phải tỉnh táo một chút, đừng để mất lễ nghi."
Ninh Hồi cười nói vâng, dẫn người đến ngồi cạnh Bùi Chất.
Đúng như Ninh phu nhân đoán, rất nhanh Chiêu Nguyên đế đã mang theo một đám người tới, mọi người phần phật quỳ đầy đất đón người ngồi trên cao nhất.
Bầu không khí nóng lên, ca múa luân phiên.
Ninh Hồi vô cùng hứng thú, say sưa ngắm các vũ nữ váy lụa xanh biếc tay cầm quạt lông, nhìn dáng múa của người ta mà ngón tay bên dưới cũng lặng lẽ múa theo nhịp.
Ngoại trừ cùng Bùi Chất đứng lên chúc thọ Chiêu Nguyên đế thì Ninh Hồi căn bản không nói gì, nàng tập trung ăn uống nhân tiện xem múa, trong đại điện cô là người tự nhiên nhất, Thanh Thanh Thảo Nguyên trong không gian thảo nguyên cũng không nhịn được mà che mắt.
"Ây, sao không thấy Trưởng Công chúa điện hạ vậy?" Ninh Hồi nhìn phía trước, cho là mình nhìn nhầm nên nhìn lại, đúng là không thấy bóng dáng Trưởng Công chúa.
Bùi Chất tự rót một chén rượu, uống nửa miệng: "Về phủ Công chúa rồi."
Ninh Hồi cũng uống rượu trái cây không hỏi nhiều nữa, trong đầu cũng nghĩ làm thế nào để về ôm đùi xin tiền vốn lớn.
Khi tiệc mừng thọ kết thúc cũng đã qua giờ Tuất, Chiêu Nguyên đế vốn còn muốn giữ Bùi Chất lại nói vài câu, nhưng nhìn lướt qua Ninh Hồi ở cạnh hắn đang đỏ mặt che miệng ngáp liên tục bèn vung tay, thôi vậy, về đi, đi đi đi đi.
Ninh Hồi uống hết một bầu rượu trái cây trên bàn nên đầu có hơi choáng, nhưng còn tỉnh không có gì đáng ngại, có điều Thanh Đan và Thanh Miêu vẫn sợ nàng bị ngã, hai người một trái một phải nâng người lên xe ngựa.
Buổi tối trên đường không có bao nhiêu người, xe ngựa đi nhanh hơn rất nhiều, đến trước cửa phủ Quốc Công chỉ mới đến giờ Hợi một khắc.
Ninh Hồi còn chóng mặt, khi đến viện Tây Cẩm mới phát hiện Bùi Chất cũng ở đây.
Bùi Chất đứng trong bóng đêm tối mờ, nhìn người đứng dưới ánh đèn cách mái hiên vài bước, Ninh Hồi bị nhìn đến ngượng, ma thường ngày ngủ đêm ra, buổi tối khá là dọa người.
"Chàng còn có chuyện gì sao?"
Bùi Chất gọi Tề Thương một tiếng, không biết Tề Thương lại kêu ai, rất nhanh đã có hai gã sai vặt khuân đồ được tặng đến.
Trong chậu gốm chứa bùn đất màu nâu đen, trong đất có một cái cây cao khoảng nửa người, vì là mùa thu nên lá đã rụng hết, thân cây trụi lụi xấu xí, nhìn không ra có chỗ nào đặc sắc.
Hai gã sai vặt còn chửi thầm trong bụng là Thế tử tặng quà quá khó coi, Ninh Hồi vốn có chút choáng váng dưới sự bùng nổ của Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng dụi dụi mắt, đây, đây không phải là cây hoa lê 100 ngàn ư? Tại sao nó lại nằm trong tay Bùi Chất?!
Cô ngây ngốc đứng yên, nhìn cây hoa lê không chớp mắt, ngu ngốc, Bùi Chất có hơi ghét bỏ nghiêng đầu đi, nói: "Đây là Trưởng Công chúa cố ý mang từ núi Thiên Diệp về, buổi chiều tặng cho ta."
Ninh Hồi à một tiếng, tròng mắt lập tức dính lên người Bùi Chất, đôi mắt long lanh ánh nước, vì uống rượu nên khuôn mặt ửng đỏ, cả người trông mềm nhũn, ánh mắt Bùi Chất khựng lại một nhịp rồi dời đi rất nhanh, nhàn nhạt nói: "Hiện tại là của nàng."
Tim Ninh Hồi đã sắp nhảy lên cổ họng, cô không dám chắc chắn mà hỏi lại lần nữa: "Tặng cho thiếp sao?"
Bùi Chất vô cùng bình tĩnh gật đầu.
Nếu như không phải ở đây có nhiều người, suýt chút nữa là Ninh Hồi đã ôm cây hôn vài cái, cô cố gắng kiềm chế kích động, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên cạnh cái cây, nhìn một lát vẫn không nhịn được mà vươn tay chạm vào, lần nữa cảm nhận được sảng khoái khi cầm 100 ngàn vốn trong tay.
Bùi Chất thấy cô vui vẻ thì như nhớ lại ngày hắn nấp sau nhánh cây trên núi Thiên Diệp, thấy được cô ôm cây hoa lê, hắn liếc mắt nhìn về phía xa, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ninh Hồi thoát ra khỏi tâm trạng vui sướng ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi Chất đứng cách đó vài bước, đường nét khuôn mặt mơ hồ trong đêm, có chút khí chất khó tả thành lời.
Cô dùng một tay chống má: "Thanh Thanh Thảo Nguyên..."
Thanh Thanh Thảo Nguyên ngoi đầu ra khỏi hố: "Ơi.". truyện xuyên nhanh
"Ngươi có thấy..."
"Thấy gì?"
Ninh Hồi nghiêng đầu: "Bùi Chất như là đang tỏa sáng vậy!" Ánh sáng rực rỡ!
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Hả?!!" Cô nghiêm túc đó chứ =.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.