Tiếng rầm rì bàn tán vang lên khắp trong chính điện.
Tứ Công chúa âm thầm siết chặt khăn tay, nàng ta vẫn luôn cảm thấy những nữ nhân này đang cười nhạo mình.
Nàng ta mông lung nhìn ba vị hoàng tỷ cùng ngồi, nhìn thấy bọn họ ai ai cũng vui tươi hoan hỷ mà trong lòng lại càng buồn bực.
Trong đám công chúa hoàng thất, bốn vị công chúa đầu tiên đều đã được gả đi từ lâu.
Đại hoàng tỷ ngồi ở ngoài cùng kia được gả cho đích tử của Binh bộ Thượng Thư, hiện giờ phò mã thăng chức như diều gặp gió, đường làm quan rộng mở thênh thang.
Nhị hoàng tỷ tiếp theo kia không xinh đẹp bằng các tỷ muội khác nhưng lại được gả cho mối tốt nhất chính là môn tộc Công hầu lại còn có tình cảm phu thê ân ái.
Về phần Tam hoàng tỷ, sinh mẫu của nàng ta địa vị cung nữ thấp kém nhưng cũng được gả cho Thám hoa, giữa năm nàng ta vừa sinh một đôi trai gái, long phượng cát tường.
Còn Tứ công chúa nàng ta… gả cho kẻ vô dụng còn bị biếm chức đến tận nơi rách nát ngẩng mặt chỉ nhìn thấy một khoảnh trời như Khúc Châu.
Ngày thường muốn có thứ đồ tốt cũng có tiền mà chẳng có nơi tiêu, muốn hồi cung cũng phải vòng mấy vòng đường núi, đi hết cả mấy ngày đường mới tới.
Lúc trước, nàng ta không nên chết vì sĩ diện với danh tiếng mà bỏ qua ý tốt của phụ hoàng với mẫu hậu để đi theo cái tên vô dụng kia.
Là giường ở phủ Công chúa không êm hay là cuộc sống gấm vóc lụa là không an nhàn? Chắc lúc đó nàng ta trúng phải tà mới quyết định như thế.
Không so sánh thì không có đau thương, Tứ Công chúa càng nghĩ lại càng rầu rĩ, nàng ta nghiến chặt răng thiếu chút nữa cắn bầm giập cả đầu lưỡi.
Nàng ta bụm miệng nhìn về phía Ninh Hồi đang đoan trang ngồi bên cạnh Bùi Quý phi, không tự chủ được nghĩ đến người nam nhân kia lại càng thêm tức giận.
Đều tại cái tên Bùi Chất chết tiệt kia, đến cả nàng ta là một Công chúa trong hậu cung còn biết đạo lý “nước trong quá không có cá”, ấy vậy mà hắn lại đuổi cùng gϊếŧ tận như thế, thực sự ức hiếp người quá đáng.
Trong mắt Tứ Công chúa như bùng lên hai ngọn lửa.
Ninh Hồi nhấc nắp chung trà, trong lòng thầm nghĩ vị công chúa này bốc hỏa nghiêm trọng quá.
“Náo nhiệt như thế, các người đang nói chuyện gì vậy?”
Giọng nói điềm tĩnh từ trên cao truyền xuống, những người ngồi trong điện đều nâng áo đứng lên, Ninh Hồi vội đặt chung trà trong tay xuống cũng theo mọi người hành lễ thỉnh an.
Hoàng hậu Trịnh thị trước giờ luôn có thanh danh đoan trang nhã nhặn, dáng người bà vốn không đầy đặn lại thêm vào mấy ngày nay âu sầu về chuyện của Thái tử nên lại càng trông có vẻ gầy yếu.
Cung trang viền vàng Phượng Hoàng bên Mẫu Đơn nở rộ trên người bà lại càng thêm trống trải.
Trên mặt bà được cố ý trang điểm tinh tế kết hợp với trâm bát diệp Phượng Hoàng tung cánh vẫn tỏ rõ khí chất ung dung cao quý của Hoàng hậu.
Ninh Hồi ngước nhẹ mắt lên nhìn, bèn nghe thấy Bùi Quý Phi và Tống Tĩnh phi lần lượt lên tiếng.
“Thần thiếp đang cùng với Tĩnh phi nói tới hôn sự của lão Tam.”
Tĩnh phi tán đồng: “Đúng vậy ạ.”
Trịnh Hoàng hậu nghe đến đây khóe môi đang cong cong lại hơi trùng xuống, cúi đầu nói: “Đúng rồi, tiểu thư Bùi gia được định là Trắc phi, Quý phi vốn là cô mẫu của nàng, hai ngươi cũng coi như thêm thân.”
Bùi Quý phi nghe xong lông mày dựng đứng, vội vàng đáp lời: “Nào có tính là thân chứ ạ? Tĩnh phi và Lâu Thục Nghi kia mới thực là thân gia.”
Lâu Thục Nghi làm phông nền mới cười nói: “Thiếp thân đã được gả ra ngoài là nữ thất hoàng gia, lời này không thể nói như vậy được.”
Mấy vị phi tần địa vị cao người một câu ta một câu ai cũng châm chọc lẫn nhau, những người còn lại vốn chẳng ai dám lên tiếng.
Ninh Hồi nghe chuyện mà hơi thất thần, nàng uống một ngụm trà lại miễn cưỡng kéo suy nghĩ trở về.
“Cũng đã nhiều ngày không nhìn thấy Bùi Thiếu phu nhân rồi, nghe nói mấy ngày trước ngươi đi đến Bình Xuân sao?” Trịnh Hoàng hậu chẳng nghe mấy lời đùn đẩy của các vị phi tần nữa, ba quay sang đổi câu chuyện lên người Ninh Hồi.
Ninh Hồi nghe hỏi vội đứng dậy nhún người, đợi chờ Trịnh Hoàng hậu phất tay nàng mới lại ngồi xuống, đáp: “Vâng, thần có đến Bình Xuân.”
Trịnh Hoàng hậu mỉm cười vô cùng hòa nhã: “Bình Xuân ấm áp hơn ở đây nhiều phải không? Mùa đông này thật lạnh quá.”
Ninh Hồi: “Có ấm áp hơn ạ.”
Trình Hoàng hậu và Ninh Hồi người hỏi người đáp hăng say, Tứ Công chúa nhìn thấy hai người hòa hợp lại tỏ ý không vui, lên tiếng ngắt lời: “Mẫu hậu…”
“Làm sao thế?” Trịnh Hoàng hậu hơi nghiêng người liếc mắt nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: “Quy củ học được vứt hết cho chó gặm rồi? Ngươi không thấy bổn cung đang nói chuyện với Bùi thiếu phu nhân đấy sao?”. Ngôn Tình Nữ Phụ
Tứ Công chúa được Trịnh Hoàng hậu nuôi dưỡng từ nhỏ nhưng đến một độ tuổi nhất định nàng ta cũng phải chuyển đến ở tại Dao Quang điện nơi chuyên dạy dỗ những vị công chúa, cho nên kỳ thực nàng ta và Hoàng hậu cũng không quá thân thiết.
Tứ Công chúa nếu so với những vị công chúa khác cũng chỉ nhiều hơn cái danh được Hoàng hậu nương nương tận tay nuôi dạy mà thôi.
Nhưng cho dù là không thân cận đi chăng nữa mà Hoàng hậu lại trách mắng nàng ta trước mặt mọi người cũng là lần đầu tiên.
Tứ Công chúa đi xa tận Khúc Châu, vừa về tới kinh thành chưa được bao lâu nên không biết những chuyện của thân ca ca nàng là Định Vương với thân nhi tử Lục Lang của Trịnh Hoàng hậu.
Nàng ta khó hiểu, không dám tin, thốt lên: “Mẫu hậu…”
Trịnh Hoàng hậu chẳng thèm nhìn nàng ta, bà lại quay sang nói chuyện với Ninh Hồi.
Tự dưng Ninh Hồi phải chịu đựng ánh mắt nhọn hoắt như kim của Tứ Công chúa lại phải uống thêm một chung trà bình tâm.
Haiz! Đây đúng là trọng trách mà đời người không thể gánh vác.
Thời gian cứ trôi đi trong tiếng nói chuyện, sắc trời cũng dần trở nên tối mờ mịt.
Lát sau, có cung nhân tiến tới nhắc nhở thời gian, Hoàng hậu bèn dẫn theo mọi người trong điện cùng tiến tới vườn mai dự yến.
Ninh Hồi vẫn như lúc mới đến năm tay Ngũ Công chúa Ôn Lan đi về phía trước.
Vốn nên đi theo bên cạnh Hoàng hậu nhưng Tứ Công chúa lại chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh hai người họ, nàng ta nhướng mày mang theo hàm ý mỉa mai: “Bổn Công chúa còn chưa chào hỏi Bùi Thiếu phu nhân.”
Ninh Hồi cười đáp: “Tứ Công chúa khách sáo rồi.”
Tứ Công chúa nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Ninh Hồi lại càng thấy khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện người này được gả cho tên sát thần Bùi Chất kia, trong lòng vừa cảm thấy hả hê khi người gặp họa lại vẫn có chút đố kỵ.
Nàng ta nghĩ rằng bất kể là ai, một khi gả cho kẻ máu lạnh vô tình như thần chết sống là Bùi Chất sẽ đều phải chịu đen đủi, nhắc đến cái người họ Ninh này cũng quả thực đáng thương.
Nhưng lại nghĩ tới người bản thân mình trước kia một lòng thương nhớ giờ lại trở thành nam nhân của người khác, trong lòng nàng ta lại cảm thấy khó chịu.
Tâm lý như vậy cũng rất bình thường vì dù sao cho dù nàng ta có oán hận sợ hãi thế nào thì đó rốt cuộc vẫn là thứ lúc trước có cầu xin thế nào cũng không thể có được.
Lúc này tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn lại gió rét thấu xương thổi đến, Tứ Công chúa rất nhanh tỉnh táo lại, giọng nói nàng ta có chút thương xót, hỏi: “Ngày tháng này ngươi sống tốt không?”
Nếu so với nàng ta, có lẽ Ninh Hồi này còn thảm hơn, vì dù sao tên họ Bùi kia tuy có tuấn tú nhưng tính cách ngấm vào máu chảy trong người hắn kia có khi lúc ngủ cũng là hình ảnh hắn âm độc vừa cười vừa cầm kiếm chém đầu mình, hoặc là bị những hồn ma chết thảm dưới tay hắn tìm đến đòi mạng.
Chậc chậc chậc!
Ninh Hồi: “?” Vị Tứ Công chúa này có phải bị bệnh ở đâu không? Sao biểu cảm của nàng ta lại giống với Thanh Thanh Thảo Nguyên lúc đi nhà xí quá vậy?
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang ngủ cũng bật tỉnh: “Ta nhổ vào!”
“Ta thấy tốt lắm.” Biểu cảm của Ninh Hồi kỳ lạ, hỏi: “Tứ Công chúa, mấy lời không đầu không cuối này của người quả thực rất kỳ quái.”
Tất nhiên là Tứ Công chúa chẳng tin gì lời của Ninh Hồi, nàng ta cười thành tiếng: “Bùi Thiếu phu nhân nói thế thì cứ là thế đi, ta hiểu mà.”
Nàng ta ở Khúc Chấu sống không tốt, lúc trở về chẳng phải vẫn cười tươi rói nói mình sống tốt đấy sao?
Ninh Hồi cảm thấy vị Công chúa này tự biên tự diễn rất giỏi, nàng hoàn toàn không thể chen vào được, nhưng vốn nàng hay ghi thù bèn mở miệng nói: “Thần phụ cũng chưa hỏi thăm Tứ Công chúa.”
Tứ Công chúa run mày, cứ cảm giác câu nói này quen tai, nàng ta nghi ngờ thành tiếng: “Hả?”
Ninh Hồi tỏ ý xót thương nhìn nàng ta, nói: “Gần đây người sống có tốt không?”
Ánh mắt Tứ Công chúa co rút, nàng ta nhớ về những ngày tháng khổ sở ở Khúc Châu, những trong miệng vẫn trả lời: “Bổn Công chúa mỗi ngày đều thong dong tự tại, tốt lắm.”
Ninh Hồi chẳng để tâm chỉ cười: “Tứ Công chúa nói thế nào thì là thế đó đi, ta hiểu mà.”
Tứ Công chúa chẳng biết đáp lại ra sao nữa.
Bảo sao mà nàng ta lại thấy câu này quen tai thế, chẳng phải chính là mấy lời mà nàng ta vừa nói đấy sao?
“Ngươi châm biếm ta?” Tứ Công chúa tức giận đến mức mặt mũi vặn vẹo: “Ngươi cười nhạo ta?”
Ninh Hồi tỏ vẻ vô tội ngạc nhiên: “Phải nói thế nào đây? Chẳng phải lễ nên qua lại hỏi han đấy sao, tại sao lại thành châm biếm cười nhạo rồi?”
Mày liễu Tứ Công chúa dựng lên, khắp xung quanh đều là người, nàng ta cũng không dám lớn tiếng ồn ào nên buồn bực trừng mắt nhìn Ninh Hồi, sau đó mới phất tay áo trở về bên cạnh Hoàng hậu.
Ngũ Công chúa mở to đôi mắt long lanh nhìn Ninh Hồi, Ninh Hồi cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngũ Công chúa khoát ngựa gỗ nhỏ trong tay, nhỏ giọng đáp: “Biểu tẩu, tỷ thật lợi hại!”
Nàng ấy không hoàn toàn hiểu cuộc đối thoại giữa Ninh Hồi và Tứ Công chúa, nhưng có thể khiến cho Tứ Hoàng tỷ mắt luôn cao hơn đầu của nàng ấy phải méo mặt đứng nhìn hẳn là rất tài giỏi.
Ninh Hồi ngoắc ngón tay bên áo, nói: “Ta cũng không làm gì cả.”
Ngũ Công chúa cười vui: “Đúng, biểu tẩu chẳng làm gì cả.”
Ninh Hồi lại nhấn mạnh: “Thực sự ta không làm gì cả.” Nàng nhân lúc vạt áo che khuất nhẹ xoa bụng dưới của mình, nhỡ may có bé con rồi để bé nghe thấy hiểu lầm nàng là mẫu thân xấu thì biết phải làm sao?
Ngũ Công chúa gật đầu: “Đúng, đúng, đúng!”
Những đó hoa mai chen chúc trên cành phủ băng tạo thành cảnh tượng ngọc cốt băng tư, hương mai thoang thoảng tỏa khắp như khiến người lạc vào tiên cảnh.
Một đoàn người vừa ngồi dưới lầu các in bóng cành hoa chưa được bao lâu, Chiêu nguyên Đế đã dẫn theo đám Hoàng tử và Vương gia cùng đi tới.
Hai người Bùi Chất và Thái tử ở bên cạnh bệ hạ, những Vương gia khác đi hết phía sau.
Ninh Hồi âm thầm xuýt xoa Bùi Chất cũng thật là tài giỏi.
Sau một hồi thỉnh an hành lễ, ai nấy đều tự ngồi vào chỗ của mình.
Ninh Hồi nắm lấy tay Bùi Chất, hai bàn tay đan xem vào nhau, nàng cảm nhận được tay hắn lạnh như băng bèn giúp hắn xoa tay lại đưa lò ủ ấm trong lòng đặt lên đùi hắn, thì thầm: “Chàng ủ ấm tay đi.”
Bùi Chất lại đẩy lò ủ về cho nàng, hắn miết lấy bàn tay mềm mại của nàng, nói: “Cần gì đến lò ủ, nàng giúp ta ủ ấm đi.”
Ninh Hồi y theo lời nắm lấy ngón tay, kéo vào trong tay áo ấm áp, ủ cho hắn: “Như vậy có ấm hơn chưa?”
Đôi mày hắn nhuốm ý cười, đáp: “Ấm hơn nhiều lắm.”
Tay trái hắn cầm hũ rượu tự rót một ly cho mình, lại hạ giọng nói: “Tối nay ta còn có chút việc, đợi tan tiệc rồi cũng không về ngay được.
Nàng đi theo Sở Hốt hồi phủ nghỉ sớm đi nhé.”
Ninh Hồi không hiểu: “Không thể cùng chàng trở về sao?”
“Việc này tốn nhiều thời gian, ta sợ rằng không một chốc một lát mà xong được.” Bùi Chất lại nói: “Nàng vẫn quen ngủ sớm, nàng đợi ta sẽ mệt mỏi.”
Ninh Hồi nghĩ đến bản thân trở về cũng không có việc gì, dù sao cả ngày không có việc muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc đấy bèn lắc đầu, đôi mày cong cong: “Không sao đâu, ta đợi chàng cùng về.”
Bùi Chất hơi chút ngạc nhiên, hắn nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng chợt mỉm cười, vốn hắn còn muốn sát tới hôn nàng nhưng lúc này không thích hợp chỉ đành lùi ra.
Hắn phủ bàn tay lên bàn tay của nàng giấu trong áo, đầu ngón tay ngoắc nhẹ lên ngón tay nàng, vui vẻ nói: “Được, chúng ta cùng trở về.”
Hắn lại bồi thêm: “Lát nữa nàng tạm đến cung Bùi Quý phi nghỉ ngơi trước nhé.”
Ninh Hồi cong cong mắt, đáp: “Ta biết rồi.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, lại thấy một người cười tươi như hoa, một người mặt mày dịu dàng tạo thành khung cảnh vô cùng hòa hợp.
Tứ Công chúa âm thầm quan sát nãy giờ sắc mặt sầm xuống, bàn tay cầm ly ngọc của nàng ta không ngừng siết chặt, bàn tay khác đang đặt trên gối cũng không ngừng vò nắm đến cách một lớp vải dày vẫn khiến chân cảm thấy đau.
Tên Bùi Chất này có phải bị ma nhập rồi không?.