"Ta phải phạt chàng như thế nào mới tốt đây? Dám trèo lên giường của nữ nhân khác, hửm? "
"Nhã Nhi." Mặc Sĩ Lưu Thương buồn bực, cũng vì biết tiểu nữ nhân nhất định sẽ phạt hắn cho nên mới quyết định dùng sắc dụ dỗ nàng, có điều, dường như đã thất bại rồi, tiểu nữ nhân vẫn không bỏ qua chuyện này.
"Làm sao bây giờ đây? Phạt nặng quá, ta sẽ đau lòng, còn phạt nhẹ thì lại chẳng có ý nghĩa gì, thật là khó xử.” Ngón tay di động trên lồng ngực trần của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã bày ra vẻ mặt cực kỳ ngây thơ.
Loại biểu tình kết hợp giữa yêu mị và thơ ngây này khiến cho cả người Mặc Sĩ Lưu Thương nóng lên, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
"A, hay là như vậy đi," Long Chiến Nhã mỉm cười, "Phạt chàng nửa tháng không được đến gần ta.”
Mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương ngay lập tức biến thành gan heo. Phạt hắn cái gì cũng được nhưng tại sao lại cố tình không cho hắn chạm vào nàng chứ? Tiểu nữ nhân đúng là hiểu rõ điểm yếu của hắn.
"Nhã Nhi, việc này sao có thể gọi là trừng phạt? Đổi lại cái khác được không?"
"Ta cảm thấy rất tốt." Long Chiến Nhã nhếch miệng cười một tiếng, "Hơn nữa, nếu là ta phạt chàng thì chỉ cần ta cảm thấy tốt là được.”
Một câu nói này đã chặn lại tất cả lời mà Mặc Sĩ Lưu Thương muốn nói.
"Chàng đã không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy đi, trời cũng đã tối, phu quân nghỉ ngơi sớm đi nha.”
"Nàng đi đâu?"
"Tìm một nơi khác để ngủ, phòng ngừa phu quân ‘không cẩn thận’ chạm phải ta.” Khẽ mỉm cười, Long Chiến Nhã quay lưng, một bước thành ba bước từ từ rời khỏi phòng.
Nhìn Long Chiến Nhã cố ý bước thật chậm, Mặc Sĩ Lưu Thương bất đắc dĩ cười khổ. Nàng đúng là khắc tinh của hắn.
Chán chường ngã người xuống giường, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu nhớ lại. Thật ra thì hôm nay đúng thật là oan cho hắn, từ đầu đến cuối cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa mở mắt thì đã thấy Bách Lí Úy Nhiên quần áo xốc xếch, ngay sau đó mọi người lại nối đuôi nhau đi vào khiến cho hắn không có thời gian để phản ứng lại.
Hắn chỉ nhớ được mình đã đi theo tiểu thái giám đến trước cửa ngự thư phòng thì gặp được Bách Lí Tân, hắn ta nói có một thứ muốn cho hắn xem cho nên muốn cùng đến thiên điện. Vốn dĩ hắn không muốn vào thiên điện, bởi vì theo quy củ trong hoàng cung thì thiên điện là nơi dành cho hoàng đế nghỉ ngơi, người ngoài không thể tiến vào. Nhưng Bách Lí Tân vẫn kiên trì muốn hắn đến, hơn nữa hắn cũng tò mò không biết hắn ta đang muốn làm cái gì cho nên cũng theo vào. Sau đó, hai người cùng ngồi xuống uống trà, Bách Lí Tân tự mình châm trà cho hắn, nhưng lại không thấy có gì khác lạ, bởi vì hắn luôn nhìn chằm chằm vào động tác của Bách Lí Tân, xác định trà của hai người là giống nhau. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn ngất đi, sau khi tỉnh dậy thì phát sinh chuyện tình kia. Rốt cuộc mấu chốt nằm ở chỗ nào? Trải qua sự huấn luyện của tiểu nữ nhân và Nam Phong Nguyệt, hắn rất tự tin mình sẽ nhận dạng được đó có phải là mê dược, mỵ dược hay độc được hay không, chỉ không đạt được trình độ nghe qua là đã biết được thành phần như các nàng mà thôi. Nếu là thế thì hắn đã trúng chiêu như thế nào? Hoặc là nói, trong tay Bách Lí Tân và Bách Lí Úy Nhiên có kỳ dược gì ư? Loại thuốc mà ngay cả tiểu nữ nhân và Nam Phong Nguyệt đều không có? Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương trở nên sắc bén, thật nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề này.
Nhưng cũng thật là thảm, vì sơ sót của này mà hắn không có cơ hội đến gần tiểu nữ nhân trong nửa tháng tới, đây đúng là cực hình mà, hắn sẽ không sống nổi đến hết nửa tháng mất. Không được, ngày mai phải tìm tiểu nữ nhân thương lượng xem có thể giảm hình phạt được hay không, tốt nhất là giảm xuống chỉ còn một ngày, không, phải là một buổi tối, được như vậy thì sáng ngày mai hắn sẽ được giải thoát rồi.
Làm sao bây giờ, không có tiểu nữ nhân bên cạnh hắn không thể ngủ được. Sờ mảnh giường lạnh buốt bên cạnh, Mặc Sĩ Lưu Thương không ngủ nữa mà trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Bên kia, Long Chiến Nhã cũng không đi tìm một gian phòng khác mà đi thẳng đến hoa viên trong tiểu viện. Ngồi bên trong lương đình vừa ngắm trăng vừa trầm tư. Đã biết rõ đó là một cái bẫy, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng sẽ bình tĩnh mà đối mặt, nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương ở trên giường lớn với một nữ nhân xa lạ quần áo xốc xếch, lửa giận đã đốt cháy hết lý trí của nàng. Nhớ lại khung cảnh chói mắt đó, nếu lúc ấy trong tay Long Chiến Nhã là một thanh kiếm, nàng nghĩ mình không chỉ giết chết người phụ nữ kia mà còn có thể giết luôn cả Thương không chừng. Thở dài một tiếng, Long Chiến Nhã nằm gục trên bàn đá.
Có lẽ Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã thật sự có tâm ý tương thông, Mặc Sĩ Lưu Thương đi ra ngoài chính là muốn tìm Long Chiến Nhã, nhưng hắn cũng không có đi tìm ở bất kỳ phòng ngủ nào mà vô thức đi thẳng đến vườn hoa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây liền thấy ngay Long Chiến Nhã ngồi trong lương đình, đắm chìm dưới ánh trăng.
Ánh trăng mờ ảo làm cho xung quanh Long Chiến Nhã bao phủ một nét buồn nhàn nhạt, để cho Mặc Sĩ Lưu Thương đau lòng không thôi. Chuyện gì đã khiến cho tiểu nữ nhân trở nên u buồn như vậy? Tiểu nữ nhân của hắn chỉ có thể mỉm cười, hắn chỉ muốn nàng mỗi ngày đều vui vẻ, sống một cuộc sống như tiểu Nữ Hoàng, nhưng mà hắn lại không thể cho nàng một cuộc sống như thế. Cho dù là như vậy, cho dù chính hắn đã khiến cho nàng thương tâm, làm cho cuộc sống của nàng trở nên hỗn loạn, cho dù hắn không thể cho một cuộc sống không buồn không lo thì hắn cũng sẽ không buông tay nàng ra. Ai cũng không thể mang nàng rời khỏi hắn, ai cũng không được.
"Nhã Nhi, buổi tối trở lạnh, về phòng nghỉ thôi.” Cách Long Chiến Nhã khoảng một trượng, Mặc Sĩ Lưu Thương tự động dừng bước, hắn vẫn nhớ mình đang chịu hình phạt.
"Ha hả, tại sao chàng cũng đến đây? Rất tự giác đó chứ.” Long Chiến Nhã đã có chút buồn ngủ, ánh mắt mông lung nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Không ngủ được nên muốn nhìn nàng một chút."
"Không ngủ được?" Ngục mặt xuống bàn, Long Chiến Nhã quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương cười vui vẻ, “Là vì không có ta bên cạnh sao?”
"Ừ." Mặc Sĩ Lưu Thương dứt khoát gật đầu.
"Ta cũng không ngủ được, cũng là vì không có chàng ở đây." Long Chiến Nhã cong miệng lên làm nũng.
"Vậy thì cùng đi ngủ đi."
"Không được nha." Long Chiến Nhã lắc đầu, "Chàng còn đang chịu phạt đấy."
"Vậy chỉ ngủ cùng phòng thôi được không, ta sẽ không chạm vào nàng.” Vẫn còn nhớ à, tiểu nữ nhân đúng là nghiêm khắc. Mặc Sĩ Lưu Thương bất đắc dĩ.
"Ồ, cũng được." Long Chiến Nhã cười cười, đứng dậy, đi ở phía trước, "Thương, chàng đã làm hư ta rồi.”
"Như thế nào?" Nhìn tiểu nữ nhân nhảy chân sáo ở phía trước, lúc này Mặc Sĩ Lưu Thương mới cảm thấy nàng thật sự chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, ngây thơ, hoạt bát khả ái.
"Ta cảm thấy tính cách của mình càng ngày càng tệ, càng ngày càng giống trẻ con rồi, lúc nào cũng tùy hứng, lúc nào cũng lười, không còn khiến cho người ta yêu thích nữa rồi.” Long Chiến Nhã cau cái mũi nhỏ, tại sao đến bây giờ nàng mới phát hiện khuyết điểm của mình càng lúc càng nhiều rồi chứ?
Không làm cho người ta yêu thích thì càng tốt chứ sao. Mặc Sĩ Lưu Thương im lặng mỉm cười, ngoài miệng cũng không dám nói như vậy.
"Có sao? Ta cảm thấy như vậy rất tốt, thật đáng yêu nha."
"Nói nhảm, vậy tại sao bọn người Phong Lam không còn đi theo bên cạnh ta nữa rồi?"
Đó là bởi vì ta uy hiếp hơn nữa còn đe dọa bọn họ, cố ý sử dụng quyền lực của mình điều những người ở Long các đi, ngay cả Tiểu Nhực Thần và Phong Tiêu cũng bị hắn an bài đến Long các huấn luyện, mục đính chính là để cho bọn họ không thể lượn lờ trước mắt tiểu nữ nhân, không thể hấp dẫn nhiều sự chú ý của nàng nữa.
"Nàng cũng không quản những chuyện ở Long các cho nên bọn họ chỉ có thể thay nàng quản lý.”
Long Chiến Nhã nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như đúng là như thế, từ trước đến giờ nàng vẫn không chú ý nhiều đến những chuyện ở Long các, xem ra sau này cần chú ý nhiều hơn rồi.
Nếu như Mặc Sĩ Lưu Thương biết một câu nói này của mình đã khiến cho tiểu nữ nhân chăm lo việc nước thì có đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã trở lại phòng ngủ. Long Chiến Nhã đã đến trước của phòng đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?" Sao lại dừng bước? Còn có chuyện gì khác sao?
"Chàng ngủ trên giường hay ta ngủ trên giường?” Long Chiến Nhã nói ra nghi vấn của mình.
"Ha hả," Đây là vấn đề ngốc nghếch gì thế, "Đương nhiên là nàng giường ngủ rồi, Bổn vương vì yêu mến Vương phi của mình đành ôm chăn đệm nằm dưới đất ngủ một đêm.”
Ôm chăn đệm nằm dưới đất? Mặt đất vừa cứng nhắc lại không thoải mái cho lắm. Long Chiến Nhã cau mày, nàng sẽ đau lòng nha.
"Nếu không thì đều ngủ trên giường." Nhìn ra vẻ mặt đau lòng của tiểu nữ nhân, trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương vui mừng như nở hoa.
"Chàng ngủ dưới đất đi.” Cắn răng nhẫn tâm quyết định, Long Chiến Nhã thay quần áo xong nhảy lên giường, quấn chăn che kín người lại, đến đầu cũng không nhô ra ngoài.
"Nhã Nhi, buồn bực quá sẽ không tốt.” Cười khẽ một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương ôm chăn mới ra.
Chờ đến khi Long Chiến Nhã nhô cái đầu nhỏ ra khỏi chăn thì Mặc Sĩ Lưu Thương đã sớm trải chăn đệm của mình dưới đất, đang nằm bên dưới nhìn Long Chiến Nhã.
"Tại sao vẫn không ngủ được?" Long Chiến Nhã cười gượng, mặt ửng đỏ lại rụt đầu vào trong chăn.
"Đừng rụt, giống như con rùa đen nhỏ rồi.” Mặc Sĩ Lưu Thương trêu ghẹo nói. Mặc dù trời tối thấy không rõ vẻ mặt của Long Chiến Nhã nhưng vẫn có thể hình dung được vẻ mặt xấu hổ của tiểu nữ nhân có bao nhiêu đáng yêu.
"Chàng mới là con rùa đen nhỏ!” Long Chiến Nhã cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Ha hả, đã muộn rồi, ngủ đi." Cả hai đã làm trễ nãi Lục quốc yến, bọn hắn đã cho thời gian để hai người nghỉ ngơi đã coi như hết lòng quan tâm, ngày mai cũng nên thương lượng chính sự rồi. Bây giờ đã là giờ Tý, nếu tiểu nữ nhân còn không ngủ thì ngày mai sẽ không có tinh thần, dù sao nàng cũng không có nội lực để chống đỡ, mấy ngày đêm không ngủ để theo kịp bọn họ, thể lực của nàng đã hao tổn nhiều đến mức không thể tưởng tượng được.
"Ta vì ai mà không ngủ được chứ.” Nhíu mày cau mũi nói thầm một câu, Long Chiến Nhã vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, "Lại nói, Mạch đã chạy đi đâu rồi? Tại sao đã vào cung rồi mà vẫn không thấy đâu?”. Harry Potter fanfic
Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, sau đó cúi đầu cười một tiếng, nhắm hai mắt lại. Bách Lí Mạch làm việc luôn có phân tấc, cái gì nên làm, cái gì không nên làm hay nên lúc nào hắn đều hiểu rất rõ.
Một đêm này, hai người bị tách ra khỏi như thế không biết rốt cuộc là ngủ thiếp đi hay là cả đêm không ngủ, tóm lại sáng ngày hôm sau, tinh thần của bọn họ đều rất tốt.