Party sinh nhật kết thúc, các bạn bè ra về, Lâm Tuyết Nhu cộp cộp cộp lên lầu, nhốt mình trong phòng giận dỗi.
Thư Ninh trách Nại Nại: “Mày biết vì chuẩn bị tiệc sinh nhật này cho chị mày tốt bao nhiêu tâm tư không? Có lòng tốt mời về, sinh nhật đều trôi qua không vui vẻ.”
Nại Nại cười lạnh, bà tốn tâm tư không ghi đầy đủ tên của hai chị em lên cổng hoa là nghĩ muốn để cô mất mặt sao?
Thư Ninh còn đang cằn nhằn: “Quen mấy đứa bạn minh tinh là ghê gớm lắm à, dám diễu võ giương oai trước mặt chị mày, chị mày một mình dốc sức làm ra thành tựu, mày có thể so với nó hả?”
Nại Nại quay đầu nhìn Thư Ninh, bình tĩnh nói: “Mẹ, người chưa bao giờ nói sinh nhật vui vẻ với con.”
Thư Ninh ngẩn người, không ngờ Nại Nại đột nhiên nói như vậy.
“Từ nhỏ đến lớn, hình như....một câu cũng không có.”
“Sinh nhật vui vẻ, được chưa.” Thư Ninh mất tự nhiên mà trừng mắt: “Bày vẽ.”
Nại Nại nhẹ nhàng cười, không sao, hiện tại cô đã không để bụng nữa rồi.
Chờ mong quá quá nhiều lần, thất vọng quá quá nhiều lần, dần dà....không để tâm nữa.
Buổi tối, Nại nại về chung cư mình thuê, dưới lầu chung cư cô nhìn thấy một chiếc xe Maybach màu đen đỗ ở ven đường.
Dựa vào ánh đèn đường, chiếc Maybach kia thật sự rất giống chiếc mà cô từng đi đến trường.
Nại Nại tò mò đi qua, trong xe rất im lặng, chắc là không có người.
Cô chụp tay lên mắt để tụ ánh sáng, nhìn sát vào cửa sổ xe, muốn nhìn bên trong là người nào. Lại không ngờ, cửa kính xe bỗng nhiên hạ xuống, khiến cô sợ tới mức vội vàng lùi về sau hai bước.
Cố Duật Ninh một thân tây trang, nghiêng đầu nhìn cô:
“Làm gì thế?”
“A! Cố tiên sinh!” Trái tim Nại Nại nhảy bang bang: “Sao ngài lại...ở đây?”
Ánh mắt của Cố Duật Ninh hất về vị trí ghế phụ, Nại Nại tới nhìn thì thấy trên đó đặt một chiếc hộp nhỏ màu đen, được đóng gói tinh xảo, có nhung tơ màu đen thắt thành nơ con bướm.
Là...quà tặng sao?
Anh xuống xe, cài cúc áo vest, sau đó lấy hộm quà ra, trực tiếp ném cho Nại Nại, mặt không cảm xúc: “Sinh nhật vui vẻ.”
“A....cảm ơn, này....sao có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ?”
“Cảm thấy ngại thì có thể không nhận.” Cố Duật Ninh duỗi tay muốn đoạt về, Nại Nại nhanh chóng lui về sau hai bước, nở nụ cười cực kỳ chân chó: “Quà đã tặng rồi, nào có đạo lý lấy về.”
Cố Duật Ninh cũng khẽ cong môi.
Nại Nại bỗng nhiên nói: “Cố tiên sinh cũng tới đây rồi, có muốn lên ăn bát mì trường thọ của em không?”
Cố Duật Ninh vốn định từ chối, nhưng không biết vì sao đến miệng lại biến thành: “Được.”
Vì thế Nại Nại mang theo hộp quà, lấy thẻ ra vào rồi vui sướng đi vào chung cư.
Cửa thang máy kính phản quang màu vàng, Cố Duật Ninh nhìn cô gái nhỏ trong gương.
Hôm nay cô thật sự xinh đẹp, mặc một cái chân váy ngắn màu trắng nhìn là biết vô cùng rẻ, trên thân là áo hoodie hồng nhạt, bời vì sợ lạnh nên mũ cũng đội lên, che khuất gương mặt nhỏ.
Nhìn qua có vẻ mệt mỏi, dáng đứng lười biếng uể oải.
Nại Nại cũng nhìn bản thân mà Cố Duật Ninh qua gương, đúng là chiều cao quá khác biệt. Cô chưa đến 1m65 trong khi Cố Duật Ninh phải trên 1m8, đứng chung một chỗ chênh lệch thật lớn.
Không chỉ vóc dáng kém, mà hình thể cũng kém, cô vừa gầy vừa nhỏ, Cố Duật Ninh vừa cao lớn vừa mạnh mẽ.
Giống như gấu lớn và thỏ nhỏ vậy.
Nại Nại di chuyển ánh mắt, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Cố Duật Ninh.
~Trong lòng cô chợt có chút xúc động muốn chạy trốn.
Nhanh chóng nhìn ra chỗ khác thôi!
Cố Duật Ninh nhìn cô gái nhỏ đang tính ném suy nghĩ ra sau đầu, cười hỏi: “Em nghĩ cái gì thế?”. Truyện Tổng Tài
“Em nghĩ, trên thế giới này, không ai có thể đối diện với Cố tiên sinh 3 giây mà không thích anh.”
Dù sao cũng bị bắt tận tay nhìn lén người ta rồi, nên Nại Nại liền ăn ngay nói thật.
Cố Duật Ninh bình tĩnh nói: “Nghe lời này của em....hình như có ý thổ lộ.”
Nại Nại cười tươi nhìn Cố Duật Ninh trong gương: “Em nào ăn gan hùm mật gấu, dám thổ lộ với Cố tiên sinh?”
Cố Duật Ninh: “Em có thể thử xem.”
Mặc dù chỉ là nói đùa nhưng đề tài này vẫn có chút ái muội, đúng lúc này, cửa thang máy “Đinh” một tiếng, mở ra, Nại Nại nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy, ấn mật mã phòng mình.
Cố Duật Ninh thong dong dạo bước vào phòng, tại chiếc gương ở cửa, anh nhìn bản thân một cái.
Tuy hiện tại mắt trái nhìn cái gì cũng mơ hồ, nhưng so với một mảnh tối đen trong quá khứ thì đã tốt hơn nhiều....
Cố Duật Ninh phát hiện, chỉ cần anh đối xử tốt với Nại Nại, độ hảo cảm của cô gái nhỏ với anh càng cao thì thị lực của mắt trái sẽ càng tốt, chưa biết chừng một ngày nào đó có khả năng phục hồi.
Nại Nại tiến vào phòng bếp chuẩn bị chiên trứng làm mì trường thọ, nhưng mà sau khi nghe cô xèo xèo một hồi, bề ngoài của trứng....một lời khó nói hết.
Cố Duật Ninh cởi vest ra, đi vào phòng bếp, xách cô ra ngoài như xách gà con: “Để anh.”
Nại Nại dựa vào cạnh cửa nhìn anh, sơmi trắng phác họa bả vai rộng lớn, mỗi một tấc cơ bắp đều gãi đúng chỗ ngứa, vai rộng eo hẹp chân dài, dáng người tuyệt như này khẳng định không thiếu hạn chế ẩm thực và tập thể hình.
Dáng vẻ nấu ăn của người đàn ông này, quá mê người.
Không chỉ dáng vẻ nấu ăn mê người mà món ăn cũng....ăn rất ngon!
Cho dù chỉ là món trứng chiên mì trường thọ đơn giản nhất, dùng gia vị đơn giản nhất làm ra thì cũng là mỹ vị.
Mì sợi được bưng lên, Nại nại chỉ ăn một miếng là có thể chắc chắn ngay, đây chính là mì sợi ngon nhất mà cô từng ăn!
Cô trộm nâng mắt quan sát Cố Duật Ninh ngồi đối diện.
Mắt anh rất đẹp, chiếc mũi cao thẳng và làn môi mỏng gợi cảm, đều cực kỳ giống anh trai Trường Sinh mà Nại Nại thích.
“Anh ăn rất ngon?”
“Hả?”
Cố Duật Ninh buông đũa: “Nhìn anh làm gì?”
Nại Nại cười cười: “Em phát hiện Cố tiên sinh rất giống một chàng trai trước kia em thivhd.”
Cố Duật Ninh dùng khăn giấy lau miệng, khóe môi khẽ cong: “Lại bày tỏ?”
“Không phải đâu, hơn nữa em cũng biết anh không phải anh ấy, sẽ không coi anh thành thế thân của ảnh đâu.”
Cố Duật Ninh thật sự muốn cười, mấy năm nay, có không biết bao nhiêu phụ nữ muốn dán lên anh, nhưng chưa từng có ai dám nói coi anh là thế thân.
Nói đến Cố Trường Sinh, Nại Nại thở dài: “Cũng không biết hiện tại anh ấy sống ổn không.”
Dù sao đoạn thời gian tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí thật sự không hề tốt!
Đoạn video bạo lực kia, anh nện từng quyền từng quyền, gần như muốn đánh người kia gần chết mới thôi.
Hình tượng thần tượng thanh xuân ấm áp như ánh mặt trời sụp đổ trong một đêm.
Cuồng bạo lực, bi ến thái, âm u....nhưng con chữ đáng sợ này gần như có thể nói đã đẩy sự nghiệp của anh đến bờ vực hủy diệt.
Nên lúc tuyên bố lui vòng, tình trạng thân thể và tinh thần của anh đã rất không ổn.
Sau đó.....không còn tin tức về anh nữa, chật vật rời đi, giới giải trí phồn hoa nhanh chóng nhấn chìm anh, nhưng Nại Nại không có cách nào quên anh được.
Anh là tia sáng duy nhất chiếu rọi thế giới hắc ám của cô, sao cô có thể quên anh được?
Những lúc anh cười rộ lên, phảng phất như băng tuyết trên toàn thế giới đều sẽ bị anh hòa tan, chàng trai có nụ cười sạch sẽ như thế, cô tuyệt đối không tin anh là kẻ bi ến thái.
“Anh từng nghe Bình Sinh nhắc tới.” Cố Duật Ninh bỗng nhiên nói: “Nam minh tinh em thích đó.”
Nại Nại ngẩng đầu nhìn Cố Duật Ninh: “Cố tiên sinh biết anh ấy sao?”
“Từng nghe một lần.” Cố Duật Ninh nhàn nhạt hỏi: “Em thích y ở điểm nào?”
“Điểm nào cũng thích nha!”
“Video bạo lực của y em xem chưa?”
“Đã xem.”
“Em thích như vậy?”
Nại Nại lắc đầu thật mạnh, bảo vệ thần tượng của mình: “Chắc chắn có người vu oan hãm hại anh ấy, bát nước bẩn.....”
“Cái nhìn của em rất phiến diện, trút bỏ hình ảnh ngăn nắp hào quang trước màn hình, em...hiểu biết người này bao nhiêu?”
Cố Duật Ninh nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Em biết y có đam mê gì? Em biết tâm lí trạng thái của y tốt hay xấu? Thậm chí em cũng không biết y đã từng trải qua chuyện gì. Cứ như vậy đi thích một người, còn thích nhiều năm như thế....đáng giá sao?”
Những lời này của anh khiến Nại Nại á khẩu không trả lời được, cô cắn chặt môi, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Cố Trường Sinh chính là nơi m ềm mại nhất trong tim cô.
Thật lâu sau, cô mới khàn giọng nói: “Từng thích, vậy đáng giá.”
Cố Duật Ninh lắc đầu: “Ngay cả nguyên nhân y rời khỏi showbiz cũng không biết, thậm chí sống hay chết cũng không biết thì nói cái gì đáng giá.”
“Nhất định anh ấy đã trải qua chuyện gì đó không tốt, cũng nhất định đã cực kỳ thất vọng mới rời đi, là chúng em làm không tốt, nếu có cơ hội, chúng em....sẽ không để anh ấy thất vọng rời đi.”
Cô đã bật khóc thành tiếng.
Cố Duật Ninh mềm lòng, thật sự kiên cường lâu như vậy, trái tim sắt đá của anh chưa từng mềm mại như này.
Anh rút khăn giấy, duỗi tay lau nước mặt trên mặt Nại Nại: “Hiện tại chỉ có mình con bé ngốc là em còn thích y, có mấy ai còn nhớ đâu?”
“Dù chỉ có một người....thì thế nào, thích chính là thích, thích không hối hận...”
Cố Duật Ninh trầm mặc, trong lòng chua xót.
Đúng vậy, sao có thể không uất ức.
Không phải anh không nghĩ sau khi tái nhậm chức thì sẽ lên tiếng giải thích, nhưng....giải thích rồi thì sao? Anh đã là người từng chết một lần, hiện tại với cái dạng này của anh còn được coi là “người” sao?
Cố Duật Ninh nghiêm túc nhìn Nại Nại, một hồi lâu sau, duỗi tay véo cái mũi hồng hồng của cô: “Ăn sinh nhật, khóc cái gì mà khóc.”
“Em khóc là chuyện của em, Cố tiên sinh cứ ăn mì của Cố tiên sinh...” Nại Nại đẩy tay anh ra: “Chúng ta không làm phiền lẫn nhau.”
“Anh không thích phụ nữ khóc trước mặt mình.”
“Anh là tổng tài nơi nào mà bá đạo thế.”
Cố Duật Ninh bị dáng vẻ ủy khuất nhưng vẫn cố cãi của cô chọc cười, đơn giản đứng dậy đến trước mặt cô.
Nại Nại phòng bị nhìn anh: “Anh....anh định làm gì? Nói không được liền động thủ sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh....Anh còn không chịu nói lý hơn Cố Bình Sinh.”
Nại Nại nhảy xuống ghế, chuẩn bị chạy thì Cố Duật Ninh bỗng dưng nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo lại, cả người Nại Nại ngã thẳng vào cái ôm ấm áp của anh.
Đầu óc nổ tung, ngây ngốc.
Hình như Cố Duật Ninh chưa từng ôm con gái, động tác rất đơ cứng, ấn cái lưng gầy yếu của cô vào lòng mình, trầm giọng nói:
“Không khóc, bả vai cho em dựa vào này.”