4.
"A ——"
Đây chắc chắn là tay của đàn ông, to rộng, có lực, mang theo mùi hương Long Tiên nhàn nhạt.
Ta bỗng sững người.
Khi mở miệng lần nữa, giọng nói của ta run rẩy: "...... Hoàng Thượng?"
Hắn dính sát bên tai ta, cười nhẹ: "Lâm phu nhân nhận ra trẫm nhanh như thế, hóa ra là cũng đã sớm mong ngóng có ngày này với trẫm nhỉ?"
Tiếng xé rách thanh thúy của gấm lụa vang lên, với sự khác biệt cực lớn về sức lực, ta thậm chí còn không thể giãy giụa, bị hắn đẩy lên trên giường cạnh cửa sổ.
" Hừ, mọi người đều nói Lâm phu nhân là tiểu thư khuê các, lại không biết bên trong nàng ta lại phóng đãng như vậy."
Hắn từ góc giường lấy ra một bộ áo lót thêu hoa, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: " Chả trách lần đầu tiên gặp mặt đã không biết liêm sỉ câu dẫn trẫm."
"Ta không, ta không có......"
Ta run bần bật, mặt đầy nước mắt, gần như không nói được một câu hoàn chỉnh.
Một câu của hắn đã định sẵn cho ta tội danh: "Trình Khanh Khanh, nếu nàng kêu to hơn một chút, khiến hạ nhân tuần tra ở phủ tướng quân nghe thấy, vậy thanh danh dâm đãng này sẽ bị tất cả mọi người trong kinh thành biết được, đến lúc đó......"
Ta không dám lên tiếng nữa, hắn cuối cùng cũng vừa lòng, cúi đầu hôn nhẹ ta: " Ngoan, trẫm rất thích nữ nhân thức thời."
Ngoài cửa bỗng có tiếng chó sủa, dần dần từ xa đến gần đây.
Hắn nhăn mi, ngước mắt lên.
" Chết tiệt, tại sao nơi này lại có chó hoang!"
Cửa lớn bỗng nhiên bị phá, hai con chó vọt vào, đuổi theo hắn cắn xé một hồi, mạnh mẽ kéo người từ cửa sổ xuống.
Ta ôm lấy quần áo bị xé rơi tan tác, rúc vào một góc giường, nhìn thấy sau cánh cửa tối tăm, thân ảnh quen thuộc đi vào.
Nhìn thấy ta chật vật vô cùng, bỗng nhiên Hứa Lưu Chiêu sựng lại.
Từ cái sựng lại trong chốc lát này ta nhìn được một chút cảm xúc, như là ngọ lửa bị phong ấn dưới lớp băng, vậy nên không kịp suy nghĩ liền nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn nói cho Lâm Triệu sao?"
" Em nói cho thằng cha đó làm gì?"
"Ngươi tận mắt nhìn thấy, hiện giờ thanh danh của ta đã hỏng, nếu sự tình bị truyền ra, không một ai trong thiên hạ sẽ tha thứ cho ta, bị ban chết đã là kết cục tốt nhất."
Ta dùng run rẩy tay mặc quần áo, muốn duy trì thể diện cuối cùng của tiểu thư khuê các, lại làm cách nào cũng không mặc được, " Sau khi ta chết, ngươi sẽ có thể đường đường chính chính gả vào phủ tướng quân, làm thê tử chính phòng của Lâm Triệu."
Hứa Lưu Chiêu không có trả lời, nàng hít sâu một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm, dường như là tự nói một mình: "Không trách nàng, không trách nàng, từ nhỏ đã bị giáo dục, khó tránh khỏi......"
Câu nói kế tiếp, không có nói thêm gì nữa.
Nàng đi đến trước mặt ta, nghiêng người ngồi xuống, cởi xuống áo choàng trên giường, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận bọc cơ thể ta, tiếp theo, nàng ôm ta vào lòng.
"Trình Khanh Khanh, em đã nói rồi, em đối với tên phu quân ngu ngốc của chị không có tí hứng thú nào."
Cái ôm của nàng ấm áp vô ngần, mang theo mùi hương Kim Tước Hoa tùng nhàn nhạt, "Em tới cứu chị."
5.
Đây là lần thứ hai nàng nói lời này.
Khác hoàn toàn với lần trước, tình cảnh của ta đã trái ngược long trời lở đất.
Nghĩ đến hiện tại, lần trước ta nói mấy lời của tiểu thư khuê các trước mặt nàng, thật sự quá mỉa mai.
Hứa Lưu Chiêu thay ta lau nước mắt vẫn còn vương khóe mi, thấy ta vẫn cứ ngơ ngác nhìn mình, nàng liền dùng tay giữ lấy bả vai ta.
" Trình Khanh Khanh, chị phải nghe cho kĩ những lời em nói kế tiếp, chị chắc chắn sẽ thấy thực sự khó tin, nhưng đây là sự thật."
Nàng nói, thế giới ta đang sống là một quyển truyện tên là 《 nuông chiều chim hoàng yến 》
Mà theo như trong sách, ta là tiểu thư khuê các tuân thủ lễ giáo quy củ nghiêm ngặt, danh tiếng đệ nhất mỹ nhân truyền khắp kinh thành.
Sau khi gả làm vợ của Lâm Triệu, một lần tình cờ bị Hoàng Thượng Tư Trường Trạch cùng Thừa tướng Tiêu Chước nhìn rõ mặt nên bị hai người này mơ tưởng tới.
Bọn họ tìm cơ hội cưỡng bách ta, vừa đe dọa vừa dụ dỗ ta lừa Lâm Triệu, lại vừa lấy chuyện này ép buộc ta làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng, còn đem tội đẩy hết lên đầu ta.
Sự việc sau khi bị bại lộ, Lâm Triệu nhận định hành vi của ta không hợp, tra tấn đến mức ta bệnh nặng, hôn mê mấy ngày mới nhặt về được cái mạng.
" Sau khi chị tỉnh lại, ba người này đứng xung quanh ngươi hỏi chị cuối cùng chọn ai, chị nói chị yêu cả ba người, ai cũng không bỏ được, vì thế bọn họ quyết định cùng nhau chiếm hữu chị. Nhưng việc này bị Ngự Sử Đài biết, sổ con buộc tội chị quá nhiều, chị lại không đành lòng để 『 nhóm ái nhân 』của mình bị tra tấn, vì thế nhảy hồ tự sát."
Hứa Lưu Chiêu nói, " Tất nhiên, sau khi chị chết ba người này vô cùng thương tâm —— ôi buồn ghê, tuy bọn họ sống lâu trăm tuổi, nắm quyền lực, lại vĩnh viễn mất đi chân ái."
Khi nói xong câu cuối cùng, trong giọng nói của nàng mang theo trào phúng không thèm che giấu.
Mà ta ngốc luôn, mãi mới hoàn hồn: ".... Sao có thể?"
Quá vớ vẩn.
Mọi người trong kinh đều biết Lâm Triệu chiến công hiển hách, mà Thừa tướng là hiền thần, Hoàng Thượng càng là một thế hệ minh quân, tại sao bọn họ lại làm ra loại chuyện này?
Huống chi từ xưa đến nay, ta chỉ là thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp với mỗi Lâm Triệu.
Hứa Lưu Chiêu dường như nhìn thấu tâm tư của ta: " Đúng là vì trong mắt người đời, bọn họ là trung thần, là minh quân, cho nên khi sự việc phát sinh tất cả mọi việc mới đều là do chị sai đó."
" Ta sai cái gì?"
" Đúng vậy, chị sai cái gì?"
Hứa Lưu Chiêu bình tĩnh nhìn ta, giọng nói không lớn, lại như tuyên truyền giác ngộ, " Trình Khanh Khanh, là bọn họ thấy sắc nổi lòng tham, ích kỷ ti tiện, đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu chị, cuối cùng đến cái chết cũng muốn chị tới gánh...."
Trong đầu ta hỗn loạn, dường như thế giới trong mười tám năm từng chút một đắp nặn đều bị nàng lật đổ hết lên, theo bản năng ta đã muốn trốn tránh.
Ta cố gắng nói: " Nhưng theo lời của ngươi, bọn họ đều rất yêu ta, sau khi ta chết họ cũng bi thương..."
" Đúng vậy nha, bọn họ yêu chị, giống như yêu một thứ gấm vóc hoa mỹ tinh xảo, hoặc là một thanh ngọc rực rỡ lung linh đúng ý họ. Ở trong mắt bọn họ, chị là vải vóc, là châu ngọc, là đại diện quyền thế, là chiến lợi phẩm duy nhất, chỉ là không phải là chị."
Trong đầu có giọng nói mỏng manh rằng: Nàng nói đúng.
Mặc cho tương lai thế nào, ít nhất sự tình đêm nay có thể chứng minh, Hoàng Thượng thực sự đối với ta nổi lên lòng lang dạ sói.
Nghĩ đến đây, ta cố mạnh mẽ thu hồi tâm tư, muốn đưgns dậy nói lời cảm ơn với Hứa Lưu Chiêu.
Nàng đè bả vai ta, lắc đầu: " Chị mặc áo choàng cho tốt, em đưa chị về phòng, việc tối nay sẽ không ai biết được."
6.
Ta sợ hãi đợi trong phủ mấy ngày, cuối cùng chờ được một thánh chỉ từ trong cung.
Lại không phải là cái ban chết mà ta đoán, mà là mấy rương trang sức kim ngọc cùng gấm vóc hoa phục.
Trong thánh chỉ viết, bên ngoài Lâm Triệu chinh chiến vất vả, ta làm phu nhân của chàng, nhẫn nại một mình không sợ cô đơn, tất nhiên cần được ngợi khen.
Nhưng lọt vào trong tai ta, lại là cảnh cáo thẳng thừng cùng trào phúng.
Người rời đi, ta mở rương ra, tùy ý cầm lấy một cái tráp, khi mở ra, bên trong có một ngọc trụ thô bằng cánh tay trẻ em.
( ý là s*xtoy đó chị em, thằng cha này kinh tởm thiệt chứ)
Phía dưới còn có một tờ giấy: " Nếu Khanh Khanh nhớ trẫm..."
Tráp rơi trên mặt đất, nước mắt của ta cũng tràn mi.
" Khóc cái gì?"
Hứa Lưu Chiêu đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ của ta, lắc đầu, nhặt đồ vật dưới đất lên: " Nếu em là chị, em sẽ cất cái này đi, lần sau gặp mặt thì lấy ra thọc vào mồm thằng cha đó."
Ta khóc lóc nói: " Nhưng hắn ta là Hoàng thượng, là thiên tử, ta cùng lắm chỉ là một người con gái..."
" Hoàng Thượng thì sao, con gái lại thế nào?"
Nàng giữ chặt bả vai ta, nghiêm túc: " Trình Khanh Khanh, cuộc đời bình đẳng, mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn. Chị sinh ra nơi này, lớn lên ở đây, không phải chị sai, chị thân là con gái, cũng không vì thế mà kém một bậc."
" Bọn họ muốn chị, chị liền phải rửa sạch sẽ cổ để người ta xâu xé sao?"
Ta không trả lời được.
Rõ ràng lời đã tới miệng, nhưng lại như bị trói buộc ở sâu trong yết hầu, trong phút chốc khó có thể nói ra.
Chưa đầy hai ngày, thời tiết dần nóng bức. Truyện Trọng Sinh
Ta như trước kia ăn diện lộng lẫy, mang Bích Nguyệt đi chơi thuyền ở ngoại ô.
Từ trước ta sẽ rút một vài đài sen mang về, Lâm Triệu ngẫu nhiên tâm tình tốt sẽ lột hạt sen đút cho ta.
Nhưng lúc này đây, khi thuyền hoa đi vào nơi sâu trong lá sen, thân thuyền bỗng nhiên lay động kịch liệt, dường như là có thứ gì rơi xuống, sau đó là một tiếng kêu rên.
Đợi đến khi ta phản ứng lại, người nọ đã tới phía sau ta.
Ánh mắt đảo qua ta từ trên xuống, mang theo xâm lược cùng khao khát không hề che giấu.
" Lâm phu nhân lớn lên kiều mị khiến người ta thương, lại phải ủy thân với cái tên mãng phu Lâm Triệu kia, thật sự quá đáng thương."
Hắn cười, cúi người xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm ta, " Chẳng bằng cùng bổn tướng thử xem sao?"
Là Tiêu Chước.
" Ngươi quá thất lễ..."
Ta run rẩy nói: " Tiêu thừa tướng, sao ngài có thể mơ ước thê tử của đồng liêu?"
Hắn không để bụng: " Là cử chỉ của ngươi không phù hợp, lần đầu tiên gặp ta đã liếc mắt đưa tình. Trình Khanh Khanh, ngươi ngửi thử mùi hương trên người ngươi, thơm đến nỗi sen cũng bị nhiễm mùi, còn chẳng phải là để câu dẫn nam nhân?"
Khi nói chuyện, tay của hắn đặt trên vai ta.
Sau đó ta thấy Hứa Lưu Chiêu.
Nhìn qua bả vai Tiêu Chước, nàng đang đứng phía sau hắn, ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa chán ghét, khi chuyển sang nhìn ta, tất cả hóa thành dịu dàng trấn an vô hình.
" Đừng sợ."
Nàng dùng khẩu hình nói, sau đó vươn tay, đột nhiên đẩy mạnh Tiêu Chước xuống hồ.
Nước hồ hoa lạnh lẽo bắn vào phía sau, tẩm ướt vật liệu may hơi mỏng, ta cắn chặt môi, bị Hứa Lưu Chiêu kéo đi, đi vào nội thất.
Bích Nguyệt đã bị đánh ngất xỉu, may mà tính mạng không nguy.
" Em đoán không sai, chẳng hà cho em ngăn cản một lần, cốt tuyện vẫn sẽ tiếp tục xảy ra."
Nàng vừa chèo thuyền hoa về phía bờ, vừa nói với ta: " Cho nên, chỉ cần chị vẫn cứ trong kinh thành, việc hôm nay sẽ diễn ra trăm ngàn lần."
Ta dần hồi phục tinh thần, lẩm bẩm hỏi: " Chỉ cần ta không ra khỏi phủ, an phận thủ thường ở trong nhà..."
" Ở trong nhà thì sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"
Nàng bình tĩnh nói, " Chị chẳng lẽ đã quên lần đầu tiên chẳng phải là ở trong phủ tướng quân, ở gác mái Tây viện?"
Ta cuối cùng cũng không thể giữ lại tâm lý may mắn, ôm chặt cánh tay nhìn nàng: " Ta phải làm gì bây giờ?"
Hứa Lưu Chiêu hơi hơi nghiêng đầu nhìn ta, chỉ trong phút chốc, ánh nắng lọt vào cặp mắt kia, quang hoa lưu chuyển, như là lửa cháy sáng bực phá vỡ lớp băng mùa đông: " Chạy đi —— Trình Khanh Khanh, em cùng chị chạy ra kinh thành.
7.
Tin tức Lâm Triệu sắp chiến thắng trở về kinh tới, khi đó ta và Hứa Lưu Chiêu cũng chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng.
Dường như nhìn ra trong lòng ta còn vài phần do dự, nàng nhướn mày: " Sao thế, tiếc cái tên thanh mai trúc mã của chị, cái tên phu quân tốt nói phải dùng xích sắt khóa chị lại?"
Ta lắc đầu: " Nếu chúng ta rời đi như vậy, cha mẹ thân tộc của ta...."
" Trình Khanh Khanh, chị nghĩ xa ra một chút, Trình gia thế lực lớn, thế lực tông tộc càng là rắc rối khó gỡ, kể cả khi chị chạy, cũng không ai động được vào bọn họ. Nếu có một ngày nhà cao sụp xuống, cũng không phải do chị, mà là do công cao chấn chủ."
Bị quy củ ước thúc, ta sớm quen việc nói chuyện nửa lộ nửa giấu, nhưng Hứa Lưu Chiêu mở miệng, đó là nói thẳng ra, không để cho người ta có đường sống.
Ta bị nàng nói chật vật, đồng thời trong lòng không khỏi có hơi hâm mộ.
Màn đêm buông xuống, ta và Hứa Lưu Chiêu thay áo tang vải thô, để lại đám người Bích Nguyệt mang thư đến tị nạn ở Trình gia, sau đó từ cửa sau rời phủ tướng quân.
Hứa Lưu Chiêu thuê xe ngựa, không có mướn xa phu, tự mình lái xe đi.
Nàng lấy vải thô vấn tóc, trang điểm vô cùng cẩu thả, lại vẽ lên mặt ta rất nhiều thứ: " Nếu thị vệ thủ cửa thành hỏi, em sẽ bảo chị bị ho lao, đến lúc đó nhớ ho khan vài tiếng, ho mạnh tí, hắn sẽ để tụi mình ra ngoài."
"...... Được."
Chúng ta chạy ra kinh thành, một đường vung roi thúc ngựa, đến lúc chạng vạng, cuối cùng cũng đến một tòa thành nhỏ cách kinh thành hơn trăm dặm.
Chỉ là một đêm tỉnh dậy, bức tranh truy nã của ta và Hứa Lưu Chiêu đã dán đầy thành.
Ngoài cửa sổ, đã có quan binh cầm bức họa đến từng cửa từng nhà hỏi thăm, Hứa Lưu Chiêu vén mùng cửa lên, nhìn một lát liền hạ xuống.
Nàng quay đầu nhìn ta, vẻ mặt nghiêm tục dị thường: " Trình Khanh Khanh, bọn họ phát hiện ta mang theo ngươi chạy đi, lệnh truy nã đã truyền tới nơi này, trải rộng các thành.
Nghe vậy, ta tức khắc hoảng loạn không thôi, hoang mang lo sợ nói: " Vậy phải làm sao... Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, chúng ta có thể chạy trốn tới đâu?"
" Đừng hoảng hốt."
Giọng nói của nàng vẫn bình tĩnh như cũ: " Truy nã như vậy hao tài tốn của, lại chỉ nhằm vào một cô gái như chị, sẽ không tiếp tục lâu lắm. Nếu không bị Ngự Sử Đài liên tiếp thượng tấu, bọn họ sẽ không duy trì được nhân thiết hiền thần minh quân của chính mình."
" Chỉ cần thoát lần này, chạy tới nơi cách kinh thành thật xa, từ đó sẽ an toàn."
Lời nói của nàng làm trái tim treo giữa không trung của ta thoáng yên ổn.
Nhưng mà Hứa Lưu Chiêu lại quay người, từ trên bàn cầm một cây kéo rỉ sắt: " Lại đây, em giúp chị cắt tóc."
Trong nháy mắt, ta giật mình.
Tóc của ta, từ nhỏ đã dùng hà thủ ô cùng dầu hoa nhài dưỡng cẩn thận, cho đến bây giờ đã dưỡng ra ánh sáng tơ lụa. Sáng sớm hàng ngày, Bích Nguyệt chỉ vì chải đầu cho ta đã muốn chải cẩn thận khoảng nửa canh giờ, chỉ sợ rơi nhiều hơn một sợi tóc.
Bất kể là người khác hay bản thân ta đều cảm thấy mái tóc đen này cực kì trân quý, đó là dùng kim ngọc đá quý quý giá trang trí cũng không quá.
Nhưng hôm nay, Hứa Lưu Chiêu nói muốn cắt nó...
" Có thể không cắt không?"
Ta mờ mịt nhìn nàng, lại thấy Hứa Lưu Chiêu lắc đầu, "Trình Khanh Khanh, một đường đi tới đây, chị cũng thấy rồi. Cứ là cô gái bình dân, phần lớn là áo tang vải thô, sắc mặt tối tăm, tóc cũng là ảm đậm không ánh sáng. Nếu không cắt đi, ai mà chẳng nhận ra chị là người trên lệnh truy nã?"
Ta cuối cùng cũng thoả hiệp.
Hứa Lưu Chiêu không chỉ cắt cho ta, liền chính mái tóc đen dài đến hông của mình cũng bị nàng cầm kéo cắt đến tan tác.
Sau đó, nàng lại đi vào trong viện timd nhọ nồi, bôi lên gương mặt cùng trán của chúng ta thành từng khối màu đen, lại thấy một cái áo tang vải thô khác.
Giả dạng đến mức này, đó là chúng ta xen lẫn trong đám người, quan binh cùng tới tìm kiếm cũng không thể phát hiện.
Đầu tiên là xe ngựa, sau đó đổi thành ngựa, ta và Hứa Lưu Chiêu đi về phía Tây chạy mấy trăm dặm.
Ánh trăng như tấm sa mỏng mềm mại chiếu xuống, gió đêm thổi qua ngọn cây, vang lên tiếng sàn sạt.
Chẳng hà cả người ta đau nhức, lòng bàn tay non mềm bị dây cương siết ra máu, dọc theo dây thừng chảy xuống, cũng không dám dừng lại một chút.
Nhưng mà.
Ta lại từ trong nỗi đau này cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu khó lòng giải thích.
Giờ phút này còn không hình dung ra nổi, chỉ cảm thấy theo cẩm y hoa phục cùng vàng bạc châu báu rơi xuống từng chút, xiềng xích vô hình cũng từ trên người ta từng tí từng tí đi xa.
Ta chỉ nhớ rõ dưới ánh trăng, đôi mắt Hứa Lưu Chiêu như là cánh đồng bát ngát mênh mông vô bờ, lại như là ngôi sao treo ở nơi xa có thể tranh nhau phát ánh sáng với mặt trăng.
[ 21:45|01112022 ]