"Mẹ... Người ta nói... Anh Vũ gặp tai nạn... Đang cấp cứu ở bệnh viện"
Một cái tin như sét đánh giữa trời quang. Con bà... Con trai của bà.
"Không sao đâu con, nó đã được đưa vào cấp cứu. Mẹ và con chuẩn bị một chút rồi lập tức vào bệnh viện"
Bà lo lắng, đau lòng nhưng tình huống trước mắt buộc bà phải bình tĩnh. Vì con dâu và cháu nội của bà. Đến cả bà vẫn không giữ được bình tĩnh, cuống cuồng cả lên thì phải làm sao.
"Mẹ... Anh Vũ... Sẽ không sao chứ ạ... Sẽ không..."
Cô vì sợ hãi mà mà nói năng lắp bắp, hai tay run rẩy. Cái điện thoại trên tay cũng cầm không vững. Cô lo, rất lo. Chồng cô nhất định bị tai nạn nghiêm trọng. Nếu không... Nếu không sao anh ấy không tự mình gọi điện về?
Nếu anh thật sự có mệnh hệ gì cô biết sống làm sao. Còn có đứa con của hai người. Con bé còn chưa được sinh ra mà.
"Đi thôi con, nó ở bệnh viện nào, chúng ta lập tức đến đó" Vẫn là mẹ anh còn giữ lại một ít bình tĩnh.
Đúng vậy, việc cần phải làm bây giờ là đến bệnh viện chứ không phải ở đây đoán già đoán non.
"Không sao đâu con, thằng Vũ phúc lớn mạng lớn, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu"
Bà an ủi cô cả dọc đường. Người tài xế lái taxi nhìn thấy cảnh tượng giống như người mẹ đang an ủi con gái chứ không phải con dâu.
Hơn hai mươi phút đi xe, cuối cùng cũng đến bệnh viện. Nếu không có bà nhắc nhở, cô cũng quên mất là mình đang mang thai mà lập tức ba chân bốn cẳng chạy vào bệnh viện rồi.
Đến trước phòng cấp cứu. Cô và bà gặp được vài người đang đứng chờ. Hình như đó là đồng nghiệp của anh.
"Có chuyện gì xảy ra với chồng em vậy mấy anh?"
Mọi người nhìn nhau áy náy rồi một trong số họ lên tiếng
"Máy móc đột nhiên xảy ra sự cố mà tụi anh cũng không thể tìm ra nguyên nhân nên nhờ cậu ấy đến xem giúp. Cậu ấy đang xem xét thì bất ngờ ngã từ trên cao xuống. Tụi anh rất nhanh đã đưa cậu ấy đến bệnh viện"
Rồi anh ta quay sang nói nói mẹ chồng cô "Tụi con thật sự xin lỗi bác"
Bà hiểu, làm ngành gì cũng đều có cái nguy hiểm của nó. Đó là ngành anh chọn thì bà cũng không thể trách ai.
"Không sao đâu các cháu, xem như thằng Vũ nhà bác không cẩn thận bị ngã"
Lúc này cô như mất bình tĩnh "Các anh nói gì ạ? Ngã từ trên cao xuống? Làm sao anh ấy có thể ngã từ trên cao xuống được"
Mọi người thấy cảnh cô mất kiểm soát mà càng xót xa hơn. Lại nhìn cái bụng bầu to lớn của cô. Lúc nãy, khi đưa tới bệnh viện đầu anh chảy rất nhiều máu. Nếu như thật sự anh xảy ra chuyện gì, còn lại cô và đứa nhỏ... Nghĩ thôi mọi người đã không dám nghĩ rồi.
Cửa phòng cấp cứu mở ra. Một vị bác sĩ đi ra với vẻ mặt buồn bã
"Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi? Anh ấy có sao không?"
Vừa nhìn thấy bác sĩ, cô liền chạy tới, níu lấy tay áo ông như cái phao cứu sinh.
"Tuy đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời nhưng bệnh nhân bị chấn thương não quá nặng, chúng tôi đã cố gắng để đưa bệnh nhân qua khỏi cơn nguy kịch. Còn phần anh ấy có tỉnh lại hay không thì chúng tôi chưa dám đưa ra một thời gian cụ thể"
"Là sao ạ?" Bác sĩ nói như thế là có ý gì? Không phải cứ qua khỏi cơn nguy kịch thì sẽ tỉnh lại sao?
"Có thể là ngày hôm sau, có thể là nhiều ngày sau, cũng có thể là nhiều năm sau, hay thậm chí là cả đời anh ấy cũng không tỉnh. Nói cách khác, anh ấy có thể sống đời sống thực vật"
Cô ngã khụy xuống hành lang lạnh lẽo của bệnh viện. Sống đời sống thực vật sao? Không thể nào. Chồng cô không thể sống đời sống thực vật.
"Không sao đâu con, thằng Vũ nhất định sẽ không sao"
Mọi người thấy thế liền đỡ cô dậy. Mẹ chồng cô, bà cũng chỉ biết an ủi để cô bình tĩnh hơn.
Rốt cuộc là kiếp trước bà đã tạo nghiệp chướng gì kể kiếp này tai họa cứ giáng xuống gia đình bà. Chồng mất khi bà còn trẻ. Một mình vất vả nuôi nấng đứa con trai duy nhất này. Nếu thật sự con bà có mệnh hệ gì, bà cũng không thiết sống nữa... Nhưng còn con dâu bà? Liệu rằng con bé có phải chịu chung cảnh với bà không? Không, bà không muốn. Một mình bà như thế là đủ rồi. Cầu xin ông trời hãy lấy mạng bà thay thế, đừng để bọn trẻ yêu thương nhau lại phải xa cách như thế này...
***
Những ngày sau đó, cô và bà thay phiên chăm sóc nhưng anh vẫn không tỉnh lại
Cô kể chuyện, hát cho anh nghe, thậm chí đe dọa nhưng anh vẫn không chịu tỉnh. Một cái động đậy ngón tay cũng không có. Thế nào? Anh muốn trừng phạt cô sao?
Hôm cô vào phòng sinh, cô đau đến chết đi sống lại. Cứ ngỡ mình sẽ chết trên bàn đẻ
#7889;ng hành lang lạnh lẽo của bệnh viện. Sống đời sống thực vật sao? Không thể nào. Chồng cô không thể sống đời sống thực vật.
"Không sao đâu con, thằng Vũ nhất định sẽ không sao"
Mọi người thấy thế liền đỡ cô dậy. Mẹ chồng cô, bà cũng chỉ biết an ủi để cô bình tĩnh hơn.
Rốt cuộc là kiếp trước bà đã tạo nghiệp chướng gì kể kiếp này tai họa cứ giáng xuống gia đình bà. Chồng mất khi bà còn trẻ. Một mình vất vả nuôi nấng đứa con trai duy nhất này. Nếu thật sự con bà có mệnh hệ gì, bà cũng không thiết sống nữa... Nhưng còn con dâu bà? Liệu rằng con bé có phải chịu chung cảnh với bà không? Không, bà không muốn. Một mình bà như thế là đủ rồi. Cầu xin ông trời hãy lấy mạng bà thay thế, đừng để bọn trẻ yêu thương nhau lại phải xa cách như thế này... Truyện Trinh Thám
***
Những ngày sau đó, cô và bà thay phiên chăm sóc nhưng anh vẫn không tỉnh lại
Cô kể chuyện, hát cho anh nghe, thậm chí đe dọa nhưng anh vẫn không chịu tỉnh. Một cái động đậy ngón tay cũng không có. Thế nào? Anh muốn trừng phạt cô sao?
Hôm cô vào phòng sinh, cô đau đến chết đi sống lại. Cứ ngỡ mình sẽ chết trên bàn đẻ. Đang mơ màng, cô thấy anh nắm lấy tay cô
"Cố lên em, một chút nữa thôi. Vì con của chúng ta. Được không?"