Hàn Vũ hoàn toàn không hiểu về chiến đấu, nhưng cũng cầm lấy một thanh thiết kiếm, đâm chết mấy vong linh binh sĩ; 5ởi vì cơ thể của tôi hiện tại vân đang trong trạng thái hoừn toàn hư ảo, Hồng Hồng phải đi ra khỏi cơ thể của tôi, dựa vào trong cơ thể tôi vân còn trạng thái của sức mại: tỉnh thần, lúc này ngay đến cả Hồng Hồng cũng không <ó biện pháp đi ra giúp đỡ, Lục Quy cũng không thể chiến đấu, chúng tôi liên tục lùi về phía sau, Hàn Vũ cùng với Lục Quy bắt đầu dần dần không địch lại nổi nữa, tôi gấp muốn chết, rút ra thanh Trảm Thi kiếm, chuẩn bị liều chết cho dù như.
thế nào đi chăng nữa.
“Đại soái!” Binh sĩ của quân đoàn ttuyết Đồng nhìn thấy phía bên tôi xảy ra chuyện, lập tức rút về bên người tôi, một binh sĩ còn vì cứu tôi mà chết dưới cái kích lớn của vong linh binh sĩ.
Quân Minh rất có phương hướng, yêu quái dưới tường thành rất mạnh, bị một đống Quân Minh vây quanh, trực tiếp áp dụng chiến thuật chất đống thi thể trong biển người, nhốt đám yêu quái vào chỗ chết, Dạ Minh cũng giống như vậy, Tống Thiên Ngân đi theo bên người đại soái Lãnh Mạch, kêu gọi thức thần, sử dụng pháp quyết nhà họ Tống, nhưng cậu ta bắt đầu lúc còn khá trẻ, năng lực còn yếu, nếu như không phải những đại soái kia chiếu cố bảo vệ cậu ta, cậu ta đã sớm chết rồi.
Lãnh Mạch một mình ứng đối Lạc Nhu, xuất ra toàn lực cùng với Xích Băng, nhưng vân trầy trật như cũ, chỉ một chiêu Lạc Như liên phá hủy những chiếc xe đá trên Lôi thành, cơ‹quan, các hố bây bị hủy toàn bộ, trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi thứ đều trở nên mỏng manh không chịu nổi.
Tình hình chiến sự tương đối thê thảm, chúng tôi đã bắt đầu tan tác, tất cả mọi người đều đang liêu mạng, bính sĩ giết đỏ cả mắt rồi,:rên người, trên kiếm, trên vũ khí đều là máu, một vùng máu chảy thành sông nhưng cũng säp không thể đánh nổi được nữa rồi.
Binh sĩ của quân đoàn Huyết Đồng va bảo vệ tôi vừa rút lui, bị buộc tiến vào góc chết, hai rên ác quỷ thêm một tên hung quỷ, cộng thêm mười linh binh sĩ lấp kín đường thoát của chúng tôi; ấy vong “Nếu như hiện tại cô vân có thể chống đỡ được sách cổ tiên tri, tôi nhất định sẽ không chút do dự dùng sách cổ tiên tri đánh vào trong cơ thể cô, để cho Quỷ thần đưa chúng ta cùng Lạc Nhu đồng quy vu tận thì tốt rồi” Hàn Vũ nửa đùa nửa thật trêu. . Truyện Điền Văn
Khóe miệng tôi giật giật: “Tôi của hiện tại sợ rằng ngay cả sách cổ tiên tri có đánh vào trong cơ thể thì tôi cũng khêñg thể chống đỡ được nữa rồi”
Hàn Vũ cười chua xót: “Trừ phi có kỳ tích, không thì thật sự không thể sống được nữa rồi”
“Kỳ tích..” Tôïcũng cười theo anh ta, trên thế giới này lấy đâu ra nhiêu kỳ tích như thế chứ.
€ó vẻ như cả đời này cho đến tận lúc chết đi tôi cũng không có cách naø:được tận tay tát cho Lạc Nhu mấy cái bạt tai, tận tay cảm thanh kiếm vào trong ngực của cô ta.
Ác quỷ đánh về phía chúng tôi, binh sĩ của quân đoàn Huyết Đồng bị vong linh vâý khốn, không có cách nào đến cứu tôi được, Hàn Vũ đứng chắn thân thể của anh ta ở trước mặt tôi, đánh ra hai chưởng đối mặt với ác quỷ: “Mặc dù tôi không có năng lực chiến đấu, nhưng chí ít thì tôi vân là một tên đàn ônc ông làm sao có thể trốn nấp sau lưng của một cô gái bé nhỏ chứ”
3; một tên đàn “Hàn Vũ, anh..” Vành mắt của tôi đỏ hoe.
“Cô Đồng, mai rùa của tôi có thể biến thành tấm chắn cứng chắc, đại khái là có thể tranh thủ cho mọi người thời gian vài phút, nhanh chóng rút lui đi!” Lục Quy đứng ra nói.
“Không cân đâu” Hàn Vũ đưa lưng về phía chúng tôi nói: “Cho dù có thể rút lui, thì có thể rút đi đâu được chứ?”
Đúng thế, có thể rút đi đâu được chứ?
Cửa thành Lôi thành rầm rầm sụp đổ, cửa thành bị công phá rồi, từng đợt từng đợt vong linh binh sĩ dũng mãnh xông vào Lòi thành rồi.
Lôi thành bị phá íôi Chúng tôi hôm nay t›ấ nào cũng đều sẽ chết trận tại nơi này, bỏ chạy đến đâu đều giống nhau sao?
Hung quỷ cùng với ác quỷ đã ở trên đỉnh đầu chúng tôi rồi, mở ra hàm răng bén nhọn, nước miếng đều muốn chảy xuống trên mặt đất rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lãnh Mạch Tnột cái cuối cùng, anh đang bị Lạc Nhu dùng một bàn tay căm vào chö ngực.
Lãnh Mạch..
Tất cả, đều kết thúc rồi Hai tên hung quỷ cùng với ác quỷ đột nhiên bị chia năm xẻ bảy thành từng mảnh nhỏ ở ngay trước mắt tôi!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Vũ kinh hô.
Tôi lại ngẩng đầu lên một lần nữa, Lãnh Mạch cũng biển mất rồi, thứ mà đang căm trong tay Lạc Nhu là một cóc gô.
Vong lint: binh sĩ đột phá binh sĩ quân đoàn Huyết Đồng, giơ kiếm:tân hướng về phía tôi mà bổ xuống.
Thế nhưng điêu kinh ngạc là, vong linh binh sĩ còn chưa đến gân được người tôi, cơ thể đã bị chặt đứt hoàn toàn, biến thành tất nhiều mảnh vụn nhỏ lắt nhất, không thể đứng dậy, không thể chắp vá lại được thành một binh sĩ hoàn chỉnh, không cách nào tiếp tục chiến đấu được nữa.
“Muốn động vào mẹ nhỏ của tôi, cũng phải xem xem tôi có đồng ý không trước đ3⁄” Một giọng nói của thiếu niên còn đem theo chút non nớt vang lên từ bên cạnh người tôi, nhưng lại không nhì tiấy người “Giọng nói này!” Tôi quay đầu lại trong nháy mắt.
Vốn dĩ bên người không có một bóng riqười, dân dần hiển lộ ra một bóng hình, vóc người đại khái là có chiều cao tâm như tôi, trên người mặc một chiếc áo choàng đen trùm đầu, trên vai vác theo U Lam Liêm Đao to lớn, bóng người nghiêng đầu nhìn tôi, nhếch môi lên: “Mẹ nhỏ, con đến cứu mẹ đây.”
“Đồng Sênh?” Vậy mà là Đồng Sênh! Mặc kệ nghĩ như thế nào cũng không ngờ tới được Đồng Sênh vậy mà lại tới rồi! Tôi kinh ngạc cười toe toét: “Đồng Sênh, sao con lại đến đây vậy? Sao con lại đã cao như vậy rồi? Sao con lại..”
“Tốc đố sinh trường ở địa phủ vốn dĩ không giống với nhân loại:ela mọi người, lại nói, sao con lại không thể đến chứ” Thiếu niên nhếch môi nở nụ cười lười biếng, hai gò má ngây thơ, nhưng lại đã hiện ra bộ dáng ánh tuấn tà mị điên cuồng: “Mẹ nhỏ, con đã từng nói, đợi con lớn lên rồi nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, hiện tại con đã lớn rồi, sau khi xác nhận rằng có được năng lực đủ để sẽ không tạo thành gánh nặng cho mẹ, con liên tới đây, còn đem tíreo cả bạn đồng hành cùng đến”
“Đem theo bạn đồng hành?” Tôi ngẩn ra, lại nhìn về chiến trường Trên tường thành, bên trong thành;Lôi thành, vô số vong linh binh toàn bộ đều bị chém giết chặt đứt, thế nhưng lại không thể nhìn thấy được người chém giết binh sĩ, những người kia giống như dùng thuật ẩn thân vậy, hơn nữa nhân số tựa hồ như cũng không. trong nháy mắt nhào vào Lôi thành thì quân Minh liền bị tiêu diệt rồi.
Yêu quái, Dạ Minh, Tống Thiên Ngân, đại soái Lãnh Mạch, đều được giải vây rồi.
Thế cục của Lôi thành trong nháy mắt được làm dịu lại rồi!
Ngay sau đó, trên tường thành, bên trong thành Lôi thành, trén.bầu trời, dần dần lộ ra quỷ sai mặc áo.
choàng màu đen, tay cầm liêm đao, vai vác liêm đao, khiêng liêm đao trên lưng, đám quỷ sai này số lượng vô cùng nhiều,!än đầu tiên tôi được nhìn thấy.
“Toàn bộ quỷ sai mà Nhân giới phái đi đã triệu hồi lại toàn bộ, cộng thêm quỷ sai của Băng Thành mà trước đây đến Minh giới; lân này ông Diêm Vương đem toàn bộ quỷ sai đêu đưa đấn Minh giới rồi, chắc có thể sẽ mang lại được chút sự t: giúp đối với mọi người”
Đồng Sênh nói: “Mẹ của con cũng đến rồi, đang ở bên dưới giúp đỡ.”
Ngay cả chị Thúy Hoa cũng đến rồi!
“Ồ đúng rồi, những người đến cững không chỉ có bọn con, lúc bọn con từ địa phủ dịch chuyển vào Minh giới đã gặp được một đội quân khác nữa”-Đồng Sênh lại nói.
“Một đội quân khác nữa sao?” Tôi sửng sốy, nhìn Hàn Vũ, Hàn Vũ cũng không rõ nguyên do.
“Kìa, đến rồi” Đồng Sênh chỉ về phía bên ngoài Lôi thành.
Chúng tôi đồng loạt nhìn qua phía bên đó.
Trên bình nguyên rộng lớn kia vốn dĩ toàn bộ đêu là quân Minh, thế nhưng ở mặt sau cùng của quân Minh xuất hiện một điểm nhỏ trước, tiếp đó điểm nhỏ không ngừng mở rộng, tôi nhìn thấy đội quân ngồi trên lưng ngựa ïgàn dặm phi nhanh, cuộn lên bụi đất vạn dặm! Ít nhất ngàn vạn đội quân! Lá cờ trắng phần phật tung bay trong gió, trên lá cờ có khác hình vẽ con thắn lăn, tượng trưng cho thế lực của một đội quân khác.
Là đội quân nào đây?
Ít nhất người xông ở phía cuối cùng là Tống Tử Thanh, anh ấy trực tiếp dùng pháp quyết nhà họ Tống mở ra một con đường máu giữa đám Quân Minh lít nhít, đội quân phía sau thanh thế cuồn cuộn ngút trời theo sát cũng xông vào trong đám Quân Minh.
Quân đội Minh Vương trong phút chốc liền bị làm xáo trộn.
“Là quân đội của Không Vương!” Ha Vũ kêu lớn.
Không Vương? Chính là Tam Phiên Vương kia hay sao?!” Tôi kinh ngạc vô cùng mà nhảy bật đậy khỏi chiếc xe lăn, rồi lại ngã ngồi trở về