Chủ Tử

Chương 2:




Chúng quan viên Lễ bộ vội đến mức bảy hồn không thấy ba phách. Cuối cùng, nghi thức tiếp kiến cũng chính thức bắt đầu vào buổi chiều.
Vì không đủ thời gian, tất cả uy nghiêm của Thiên triều đều dựa vào cung điện xa hoa. May sao, trong cung vẫn còn một vài nhạc nhân giúp giữ thể diện.
Quan trọng nhất vẫn là danh dự Hoàng đế, thế nhưng Người không tỏ vẻ gì khiến quan viên Lễ bộ ai nấy kinh sợ không thôi. Nếu có đủ thời gian chuẩn bị, bọn họ chắc chắn sẽ tổ chức buổi tiếp kiến này thật chu đáo, khiến Hoàng đế hài lòng.
Bên kia, đoàn sứ giả Khiết Đan lại như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho ngày diện thánh. Mỗi người trong đoàn lấy lại tinh thần, ngay cả các cấp bậc lễ nghĩa đối với Hoàng đế cũng đã vô cùng quen thuộc. Không những thế, đủ loại lễ vật đặc biệt cũng đã sớm được chuẩn bị kĩ đến từng chi tiết, mỗi loại còn đặc biệt có một lời khen tặng.
“Hoàng Thượng, người kia chính là Khiết Đan vương tử Thương Nặc.” Cửu vương gia đứng cạnh thì thầm bên tai Hoàng đế.
Hoàng đế quét mắt xuống dưới điện. Y nhìn thấy đoàn sứ giả đang khom người thật thấp, hoa văn xán lạn lộ ra trên lưng áo như thể tượng trưng cho tính hào phóng cuồng dã của dân tộc Khiết Đan.
Y dùng ánh mắt nhìn kĩ tấm lưng cùng bả vai dày rộng của nam nhân trước mắt.
Người này nhất định đã luyện võ từ thuở nhỏ.
“Khiết Đan vương có hai vị vương tử, đây là lão Đại?”
“Không, là lão Nhị.”
Hai huynh đệ vương tộc Thiên triều đánh giá đoàn sứ giả cung kính hành lễ ở dưới điện đều cảm thấy những kẻ kia chả tốt lành gì. Thế nhưng binh lực Khiết Đan cường thịnh, Thiên triều không thể tự cao.
Thương Nặc cũng ra dáng là người có khí phách. Nếu Khiết Đan khởi binh, nói không chừng hắn sẽ trở thành đại tướng thống lĩnh tam quân.
Hoàng đế một bên cân nhắc, một bên lại chưa từng rời mắt khỏi vị sứ giả dưới bậc thềm. Khiết Đan vương tử hành lễ xong, cả người đứng thẳng. Khi hắn và Thiên triều Hoàng đế bốn mắt chạm nhau, một cảm giác kinh sợ ập vào trái tim Hoàng đế.
Trong khoảnh khắc, như là mặt đối mặt.
Láo xược!
Không thể nào. Y vẫn đang cao cao tại thượng trên long ỷ.
Mà Khiết Đan vương tử cũng vẫn đang đứng phía dưới bậc thang.
Một người ở trên, một kẻ ở dưới, sao có thể nhìn thẳng?
Vẻ mặt Hoàng đế nghiêm túc, mắt sáng như đuốc nhìn thật sâu vào ánh mắt đối phương. Có điều gì vừa xa lạ lại như quen thuộc chợt lóe lên rồi biến mất không vết tích. Hoàng đế tinh tường nhận ra, kia chỉ là một ánh mắt ôn hòa.
Bả vai rộng lớn, thân hình cao ráo.
Gương mặt nam tử kia tràn ngập khí khái như tượng trưng cho hán tử Khiết Đan thẳng thắn, hào sảng. Tướng mạo thế này sẽ khiến người ta lơi là cảnh giác.
“Kẻ có tài ăn nói, vài ba câu đã khiến Ngọc Lang nói năng lung tung chính là Khiết Đan vương tử đây sao?” Hoàng đế nhìn thoáng qua Cửu đệ của mình, cười lạnh trêu chọc.
Cũng chỉ có một mình tên Ngọc Lang nọ mới có thể mắc mưu khích tướng của người như thế.
Cả ánh mắt lẫn vẻ mặt Khiết Đan vương tử đều hơn hẳn so với đoàn sứ giả tầm thường. Chớp mắt vừa rồi có lẽ cũng chỉ là ảo giác.
Đương nhiên, chỉ là ảo giác thôi.
Y vừa sinh ra đã được coi như người kế thừa vương vị, thân phận cao quý không ai sánh nổi, huống chi hiện tại y lại đang ngồi trên long ỷ.
Không ai có đủ can đảm đứng trên đất nước của y, trước vương quyền của y, lại dám cùng y đối mặt.
Hoàng đế không chút do dự tin tưởng điều này.
Nhưng đồng thời, cảm giác trống trải bàng hoàng vô hạn dậy lên từ đáy lòng sâu kín. Long ỷ minh hoàng bằng tơ lụa nhưng lạnh lẽo, rộng rãi nhưng không chỗ dựa khiến y chỉ có thể nâng thắt lưng ngồi thẳng.
Chỉ cần một chút lơi lỏng, những kẻ dưới y ngàn vạn lần kia sẽ nhìn thấy.
Vậy nên, y sẽ không lơi lỏng.
“Sao không thấy Ngọc Lang?” Hoàng đế ngồi thẳng, bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi Vương đệ đang đứng một bên hầu hạ.
“Sao có thể để tiểu hầu tử như y vào đây lúc này? Không biết y sẽ gây ra chuyện gì nữa. Y đã đến rồi, nhưng thần đệ cho y vào cung vấn an Thái hậu trước. Hoàng Thượng nếu muốn gặp y, khi xong việc hồi cung sẽ thấy.” Nhắc tới “Tiểu hầu tử”, Cửu vương gia vẫn luôn đứng thẳng người không khỏi cười rộ lên.
Hoàng đế gật đầu, nụ cười trong vô thức của Cửu vương gia rơi vào đáy mắt.
Cửu đệ thật có phúc, tiểu hầu tử kia làm người ta hận đến nghiến răng, thế nhưng cũng khiến người ta ghi nhớ. Một người hiếm có như vậy, Cửu đệ làm thế nào lại có được? Tại sao một kẻ làm chủ tử cả thiên hạ như y lại không thể làm chủ tử của Ngọc Lang?
Những ngón tay dài trắng nõn nắm chặt tơ lụa của long ỷ rồi lại lập tức buông ra. Y đang ngồi ở nơi cao nhất, người trong thiên hạ chỉ có thể ngước nhìn.
Thái giám dùng chất giọng lanh lảnh đọc công văn diễn đạt nghìn lần như một hy vọng muốn kết tình bang giao hữu nghị mà sứ giả dâng lên.
“Ban thưởng.” Hoàng đế thong dong nói. Tiếng nói của y trầm thấp dễ nghe, ngữ khí vừa phải, không quá lãnh liệt cũng không mất vẻ uy nghiêm. Nhất cử nhất động của y dường như đều đã trải qua luyện tập cẩn thận. Đây là điểm khiến cho các thần tử vô cùng bội phục vị chủ tử này.
Phần thưởng cũng không được bày lên ngay lập tức. Thái giám tiếp tục mở công văn Lễ bộ đã chuẩn bị đọc lưu loát một lần. ngôn tình hay
“Tạ ơn.” Thanh âm thái giám ngân dài tuân lệnh.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, tửu yến ở Ngự hoa viên đã sẵn sàng.”
“Được.” Hoàng đế gật gật đầu, “Vậy ban yến đi.”
Y trang nghiêm đứng lên, xoay người bước về phía sau.
Bỗng nhiên, trái tim y như bị cái gì không chút lưu tình đâm vào. Mạo phạm của người kia khiến y ngay lập tức xoay người, nhìn về phía dưới bậc thang.
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt Khiết Đan vương tử.
Là hắn?
Ánh mắt Hoàng đế lại càng thêm sắc bén uy nghiêm.
Hắn dám lớn mật như vậy?
Khiết Đan vương tử vẫn mang một vẻ tươi cười thẳng thắn mà thành khẩn, ôn hòa cúi thấp đầu như thể thần phục.
“Hoàng Thượng?” Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh hỏi thử một tiếng.
Hoàng đế bắt chéo tay phía sau lưng, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Khiết Đan vương tử.
Không thể nào, nam nhân này ôn hòa vô hại, cùng lắm cũng chỉ là tự kiêu mà thôi. Đã được dạy cách đánh giá con người từ nhỏ, y tuyệt đối tin tưởng mắt nhìn của mình.
“Hoàng Thượng, trong Ngự hoa viên còn yến hội.” Tiểu Phúc Tử nhỏ giọng nhắc nhở.
Hoàng đế vừa lòng nhếch môi, thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Không kẻ nào dám nhìn y chăm chú như vậy.
Y luôn luôn là tâm điểm, nhưng không ai đủ can đảm dõi mắt nhìn y, bởi y là Hoàng đế, là chủ tử của tứ phương. Thế nên, người như hắn không thể có ánh mắt nhiệt tình đến vậy.
Kẻ nào dám như thế, chắc chắn sẽ bị xử lăng trì.
Hoàng đế thầm nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.