Trác Dụ định đóng cửa, Tạ Hựu Địch lanh tay lẹ mắt, một chân đã chen vào trước, một người đẩy một người đóng, hai người nhịn đến mức mặt cũng đỏ lên.
Tạ Hựu Địch: “Để tôi vào!”
Trác Dụ: “Không đấy!”
Tròng mắt Tạ Hựu Địch xoay tròn, chủ động thả ra, Trác Dụ bên này không kịp thu tay lại, ván cửa đập thật mạnh lên mặt Tạ Hựu Địch.
“Áu!” Tạ Hựu Địch che mặt ngồi xổm trên đất kêu đau.
Trác Dụ nhíu mày: “Cậu không sao chứ, để tôi xem xem.”
Tạ Hựu Địch bụm mặt lăn lộn trên đất, máu chảy ra từ trong kẽ tay, nhỏ từng giọt trên đất như vẽ hoa mai. Khương Uyển Phồn nghe tiếng đi tới, sợ tới mức lùi lại về sau một bước. Tạ Hựu Địch lấy tay ra, máu mũi vẫn còn đang tuôn trào, ấm ức mà nói: “Chồng cô khỏe ghê.”
Trác Dụ: “Ngu ngốc, buông tay mà không nói cho tôi một tiếng.”
Tạ Hựu Địch dùng mu bàn tay lau máu mũi, cười ngây ngô nói: “Tôi làm cậu bị phỏng, cậu đập vào mũi tôi, huề nhau hòa thuận lại được chưa?”
Trác Dụ lấy khăn giấy bịt kín máu mũi, híp mắt lại: “Tạ Hựu Địch, có phải cậu cố ý không thế.”
Tạ Hựu Địch bĩu môi, nhỏ giọng hỏi: “Ăn BBQ không, tôi mời.”
…
“Chồng của cô từ nhỏ đã có cái tính này, vô cùng khó dỗ. Thời cấp ba chơi bóng cùng cậu ta, cậu ta chê tôi chặn mặt cậu ta, không thể phơi bày sự đẹp trai của cậu ta khắp bốn phương tám hướng, chiến tranh lạnh với tôi cả nửa tháng.” Lỗ mũi Tạ Hựu Địch nhét một viên giấy cầm máu: “Tiểu Khương cô nói xem, nhiều năm như vậy tôi có dễ dàng không chứ.”
Trác Dụ lái xe, vô-lăng suýt chút nữa móc xuống dưới: “Lại vòi tiền rồi phải không?”
Tạ Hựu Địch nói: “Gây ra tội lớn như vậy mà còn không cho tôi nói à.”
Trác Dụ lạnh lùng: “Nên vào lúc nói chuyện với cậu, cậu là kẻ không có chính kiến.”
Một từ hai nghĩa, chuyện anh chỉ là chuyện gì, mọi người đều hiểu.
Với động tác quay mặt đi của Tạ Hựu Địch là biết anh ta không muốn nói.
Bầu không khí lại rơi vào sự yên tĩnh kì dị.
Khương Uyển Phồn ngồi ghế sau ho nhẹ hai tiếng, thử chuyển đề tài: “Đi nhà hàng nào ăn BBQ? Lý Dân Ký hay Trương Ngũ Ký?”
Tạ Hựu Địch đột nhiên bảo: “Que nướng bên Trương Ngũ Ký làm từ thịt chuột đấy.”
Trác Dụ một chân đạp phanh xe, vẻ mặt không kìm được, cái tay khác lại xoa dạ dày, vô cùng không ổn.
Xe quẹo phải ở đèn giao thông, chiếc xe đang vững chãi lăn bánh. Nhưng vào đúng lúc này, có một chiếc xe đen bật đèn pha dùng tốc độ cực nhanh từ con đường chữ thập bên phải xông thẳng về hướng đèn đỏ. Trác Dụ phản ứng rất nhanh, tay lái quẹo sang trái để tránh phanh gấp.
Thân xe đong đưa mạnh, khoảng cách với chiếc xe kia gần như là sát sàn sạt, nguy hiểm cực kỳ.
Xe Trác Dụ buộc phải dừng lại, còn chiếc xe đen không thương hiệu kia lại kiêu ngạo chạy mất, rất nhanh đã quẹo đi không còn thấy nữa.
Tạ Hựu Địch “đ*t!” một tiếng: “Má nó đây là cố tình!”
Trác Dụ quay đầu hỏi Khương Uyển Phồn: “Có sao không em?”
Khương Uyển Phồn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được, lắc đầu.
Tạ Hựu Địch giận dữ mắng: “Đúng là thằng điên, vượt đèn đỏ, ép đường, trực tiếp đâm vào chúng ta.”
Ánh mắt Trác Dụ sâu thẳm, vặn chai nước uống hai ngụm.
Tạ Hựu Địch nhìn anh, muốn nói lại thôi, vẻ mặt cũng dần chuyển sang phức tạp: “Thật ra vừa rồi, cậu nên đánh lái sang phải.”
Chiếc xe kia từ bên phải quẹo trái, nơi dễ đụng vào nhất chính là ghế phụ và ghế sau bên phải.
Trác Dụ ngồi bên ghế lái bên trái, nhưng anh lại để nguy hiểm sang bên chỗ mình.
“Khương Khương và cậu đều ngồi bên phải, ai xảy ra chuyện cũng được, hai người thì không thể.” Anh nói.
Khương Uyển Phồn ngồi ghế sau ngẩng đầu, nhìn sườn mặt của Trác Dụ, sau cơn sóng gió hãi hùng cô vẫn còn sợ hãi trong lòng. Nhận thấy có ánh mắt nhìn chăm chú, Trác Dụ quay đầu: “Bị dọa rồi?”
Khương Uyển Phồn kéo miệng cười, giọng nói hơi khàn: “Sau này treo một cái bùa bình an trong xe đi.”
––
“Cô giáo, cái này xác định không giảm giá ạ?” Mỗi tháng trong tiệm đều có một ngày kiểm kê, Lữ Lữ lấy hết hàng hóa tồn kho ra để sắp xếp lại. Khương Uyển Phồn đang đếm số vật liệu đã tiêu hao, số lượng sử dụng chỉ vàng tăng, sau khi tiết trời mát mẻ hơn, cũng là mùa cao điểm của ngành sản xuất.
“Quạt xếp vải lụa thô với cả các loại ngọc chế tác đặt hết trên kệ cao cấp, vải nhung được trang trí cùng gỗ, đều được đặt cùng áo cộc tay áo choàng treo đằng trước.”
Khay vàng có tranh bình trọng* chim và hoa nặng trĩu, Khương Uyển Phồn đi qua đặt tay lên, sau khi đổi sang vị trí khác, Lữ Lữ hỏi: “Cô giáo, lần trước cô nói là đơn đặt hàng phải khống chế số lượng, giờ có làm vậy tiếp không ạ? Dù sao giá đưa ra cũng không thấp, có tiền sao không kiếm chứ.”
*Bình trọng: một kiểu tranh vẽ dài.
Khương Uyển Phồn không nói gì, trong lòng cũng có sự dao động.
Lữ Lữ nhìn mặt đoán ý, con ngươi lanh lợi đảo một vòng: “Vậy tạm thời em chưa từ chối họ.”
Phòng ngoài, có một bé học trò đi vào gọi người: “Cô giáo, có người tìm ạ.”
“Không thấy chị Uyển Phồn đang bận sao, em cứ giới thiệu cho khách đi, có cơ hội rèn luyện tốt như vậy còn gì.” Lữ Lữ nói.
Cậu bé học trò dứt khoát kêu oan: “Anh ta chỉ đích danh chị Uyển Phồn mà.”
Khương Uyển Phồn quay đầu lại: “Là ai?”
“Một người đàn ông rất trẻ, rất kiểu cách.”
Khương Uyển Phồn vén rèm châu, người kia đang quan sát đồ trang trí, trong tay cầm một cái khung quạt ngọc xanh mà thưởng thức.
“Cán cầm làm từ ngọc, đụng tay vào lại ấm, mùa thu dùng cũng không cảm thấy quá lạnh, cô thích ngâm suối nước nóng, khi đông đến cầm nó cũng hợp, vừa bớt khí nóng, vừa thể hiện cô rất có gu.”
Lâm Diên nhìn về phía cô, cười khen: “Cách nói chuyện của chị dâu thật khiến người ta thoải mái, đúng là chuyên nghiệp quá, dù không muốn mua cũng nhịn không được mà nhìn thêm hai cái.”
Khương Uyển Phồn tám gió thổi chẳng động*, ý cười kín đáo: “Mở cửa đón khách, nào có chuyện không theo đạo lý buôn bán. Em họ hiếm khi mới qua một lần, chắc cũng sẽ không khiến chị thất vọng.”
*Một câu ngạn ngữ trong Phật pháp, tám ngọn gió ở đây chỉ tám ngọn gió đời gồm: Lợi (lợi lộc), Suy (hao tổn), Hủy (chê bai chỉ trích), Dự (gián tiếp khen ngợi người), Xưng (trực tiếp ca tụng người), Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người), Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não), Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan). Cuộc sống của con người chẳng mấy khi được bình an, vì luôn bị tám ngọn gió này chi phối. Do vậy, muốn thiết lập hạnh phúc và an vui trong đời sống chúng ta phải giữ vững tâm ý khi tiếp xúc, đối diện với tám ngọn gió này.
Lâm Diên mặc đủ ba món của âu phục lên người, vuốt tóc không hề cẩu thả, đúng là có chút phong thái. Cậu ta cười nói: “Nếu thái độ của chị dâu vẫn luôn như thế thì sẽ bớt đi không ít chuyện. Nhưng mà thế này, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, không phải đều muốn kiếm thêm mấy đồng bạc sao.”
Khương Uyển Phồn bước lên trước, cách cậu ta gần hơn một chút: “Em họ có tiến bộ rất lớn nha, cũng biết nói lời ẩn ý đấy.”
“Quá trực tiếp, sợ là bị chị nói em tới phá cửa hàng.” Lâm Diên không nhanh không chậm nói: “Dù sao ở chỗ chị dâu, không ít lần cả nhà chúng em cũng đã chịu thiệt rồi, dù sao cũng phải thêm chút kinh nghiệm chứ.”
Ý cười của Khương Uyển Phồn thoáng chốc đã nhạt đi, biểu cảm bắt đầu không kiên nhẫn nữa.
Lâm Diên nhướng mày, cũng tới gần một bước: “Hy vọng chị dâu cũng có thể rút ra chút kinh nghiệm, chỉ là món khai vị để nhắc nhở xíu thôi. Chúng ta người mở công ty cho tốt, người mở cửa hàng, chúc cho nhau tiền vô như nước. Chuyện vớ vẩn bớt quản đi, lỡ một ngày nào đó gặp người không có mắt, bị đâm xe thì thật sự không đáng.”
Khương Uyển Phồn đột nhiên nhìn về phía gã: “Tối hôm qua là cậu làm.”
Lâm Diên thầm vui mừng, cuối cùng cũng có một lần được nhìn thấy vẻ mất không chế của chị ta. Anh ta giả mù sa mưa không biết cô đang nói gì: “Tối hôm qua em vẫn luôn ở hội quán Phù Dung để xã giao, sáng mới về nhà. Nhưng em chưa làm gì hết luôn, chị dâu chớ nghĩ oan em.”
Lâm Diên như con gà chọi thắng trận, nghênh ngang đi mất.
Khương Uyển Phồn đứng tại chỗ vẫn còn chưa hồi thần, âm thanh thông báo của WeChat vang lên không ngừng. Cô nuốt nước miếng xuống cổ, khi cầm điện thoại, đầu ngón tay cũng đang run run.
Bà nội: “Ông chủ kia lại tới trấn trên thu đồ thêu.”
Bà nội: “Trả rất nhiều tiền, còn muốn mua dài hạn.”
Bà nội: “Mọi người rất vui.”
Bà Kỳ Sương đánh chữ không được nhanh, còn có mấy lỗi chính tả, nhưng Khương Uyển Phồn đọc vẫn hiểu.
Trên đường cái thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng còi xe chui qua màng nhĩ, tuần hoàn vô hạn, giống như dòng điện sắc bén khoan vào thần kinh. Khương Uyển Phồn che tai theo bản năng, sóng âm như truyền đi tán loạn, cô nhắm mắt theo bản năng, nhẫn nhịn một giây đầy đau đớn này.
Khi mở mắt ra lần nữa, thích ứng với sự sáng sủa chỉ trong nháy mắt. Khương Uyển Phồn thở dài một hơi, xoay người đi vào phòng trong, giọng điệu kiên định không thể nghi ngờ: “Lữ Lữ, đưa máy tính cho chị.”
Bảng khai báo tên, đính kèm tư liệu bản điện tử, cùng với ba bản vẽ tác phẩm dùng để báo danh, Khương Uyển Phồn hoàn thành đến là liền mạch nhanh gọn. Thư báo danh được gửi đi thành công, giao diện máy tính vẫn giữ nguyên chỗ cũ không thay đổi.
Khương Uyển Phồn ngồi im nửa phút, sau đó lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh.
Không lâu sau.
Khương Dặc đang ở câu lạc bộ trượt tuyết là người lướt đến đầu tiên: “Đờ mờ! Chị em đăng lên vòng bạn bè!”
Trác Dụ nghe tiếng, đi từ bên sân đi tới, bước đi sốt ruột: “Sao vậy?”
“Chị ấy báo danh tham gia thi đấu!!” Sở dĩ Khương Dặc kích động như vậy là bởi vì từ trước tới nay Khương Uyển Phồn đều không để ý tới công danh lợi lộc: “Nếu chị ấy đi trên con đường này, bây giờ đã sớm ở thành phố lớn, nói không chừng cũng có thể làm một ngôi sao nổi tiếng trên mạng!!”
Trác Dụ cầm lấy điện thoại.
Hai phút trước Khương Uyển Phồn vừa đăng bài lên vòng bạn bè, không ghi chữ nào, chỉ chia sẻ một tấm ảnh chụp đã báo danh thành công.
Trác Dụ cười.
Cuối cùng cô cũng đã quyết định.
—
Điện thoại của Khương Uyển Phồn giống như động cơ vĩnh cửu, liên tục báo có cuộc gọi và tin nhắn tới.
Người phản ứng đầu tiên chính là đám bạn đại học, Khương Uyển Phồn liếc mắt xem một cái:
Bạn học A: “Trường chúng ta thật nhiều nhân tài, đã có mấy người báo danh dự thi rồi.”
Bạn học B: “Có tài nhất vẫn là Yến và hoa khôi của lớp.”
Bạn học C: “Đề nghị bỏ phiếu, cược 5 đồng xem ai thắng.”
Khương Uyển Phồn xóa thông báo nhóm.
Một vài khách hàng cũ thân thiện quan tâm, nhấn thích và bình luận “cố lên” ở dưới trạng thái kia, nói đùa rằng sau này không cần phải thêm tiền nữa. Khương Vinh Diệu là ông già trẻ con lướt mạng: “Con gái vàng bạc của tôi! Hi vọng của cả thôn!!”
Khương Uyển Phồn hết sức vui mừng: “Con chỉ mới báo danh thôi, chưa chắc có thể đến được vòng hai.”
Khương Vinh Diệu đáp chắc nịch: “Một khi con đã ra quyết định gì, chắc chắn cũng sẽ dũng cảm đi tới, không lùi về sau.”
Khương Uyển Phồn cầm điện thoại, đáy mắt ươn ướt.
Bố cô luôn chiếm một vị trí trong đám những người hiểu cô nhất.
Hơn bốn giờ, Khương Uyển Phồn định về nhà sớm một chút.
Sau khi sắp xếp việc trong cửa hàng xong, cô cầm chìa khóa đến chỗ đỗ xe. Xe vừa mở khóa, đã nghe thấy có người gọi tên cô.
Khương Uyển Phồn nghe tiếng nhìn lại, một chiếc xe trắng dừng bên cạnh xe cô, Yến Tu Thành bước ra từ trong xe.
Gã đã tới tìm cô, thật đúng là không bất ngờ chút nào. Cho nên Khương Uyển Phồn rất bình thản, ánh mắt hời hợt quét qua mặt anh ta, khi đối mặt với nhau, cô cũng chưa từng có sự chống đối và so bì quá nhiều. Thậm chí còn cho người ta một sự tự tin và không thèm để ý là tôi biết anh sẽ đến.
Vầng sáng thoải mái tự tin kia, lại quay xung quanh người cô, giống y hệt như hồi học đại học.
Tay Yến Tu Thành để trong túi áo gió, bất giác nắm chặt.
“Cô đã báo danh.” Gã nói.
“Quan tâm tôi như vậy.” Khương Uyển Phồn nhoẻn miệng cười: “Tôi đây tất nhiên không thể làm anh thất vọng.”
Yến Tu Thành đè thấp giọng: “Cô cứ chắc chắn cho rằng, cô có thể thắng sao?”
“Tôi chỉ nói là tôi báo danh, chứ chưa nói tôi chắc chắn sẽ thắng. Nếu anh cứ nghĩ tôi sẽ thắng, vậy có phải tôi cũng nên cố gắng một chút không?” Khương Uyển Phồn hơi ngước mắt, hoàn toàn nói theo lời anh ta, chứ không hề cố tình hùng hổ dọa người, vừa vô tội vừa vô vị.
Yến Tu Thành là người thiếu kiên nhẫn trước: “Khương Uyển Phồn, cô nên có lòng kính nể.”
“Ờ, tôi giúp anh bổ sung nửa câu sau… đừng quá tự cho mình là đúng.” Khương Uyển Phồn nói: “Giống như anh bây giờ vậy, cố ý chạy tới nói cho tôi, nói tôi không thể thắng, đừng quá chắc chắn như vậy chứ. Tôi xin hỏi, mấy chuyện đó liên quan gì tới anh? Hay là tôi dự thi, khiến anh kiêng dè, khiến anh sợ hãi, khiến anh không chắc chắn?”
Sắc mặt của Yến Tu Thành thoắt cái thay đổi, nắm tay trong túi áo đã gồ lên thành hình.
Khương Uyển Phồn nhoẻn miệng cười: “Quyết định của tôi là đúng đắn. Yến Tu Thành, gặp lại trên sàn thi đấu.”
Nói xong, cô đóng cửa xe, nhanh chóng đi mất.
––
Tâm trạng của Khương Uyển Phồn rất tốt, còn ngâm nga theo tiếng nhạc trên radio, chờ đến khi đèn đỏ thì gửi một đoạn thoại vào nhóm: “Tối uống rượu, chỗ cũ, đồng ý thì mời giơ tay.”
Phim của Thịnh Lê Thư mới đóng máy, hôm qua đã trở về, sau khi bớt thời gian chụp mấy tấm tuyên truyền xong, được nghỉ ngơi ở nhà một tuần. Hướng Khâm mở rộng tầm mắt, cô chưa từng được thấy nữ diễn viên nào tự cho mình nghỉ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hướng Khâm: “[ảnh] [ảnh]”
Khương Uyển Phồn tập trung nhìn vào, sao lại là nhà cô?
Hướng Khâm: “Chồng cậu đón bọn tớ đến đây, anh ta nói, anh ấy biết cậu muốn đi bar, dù sao cũng là uống, nên dứt khoát về nhà uống.”
“…”Khương Uyển Phồn hỏi: “Chồng tớ đâu?”
“Anh ấy đang ở trong phòng bếp làm… cơm nhỉ?”
“Cơm anh ấy làm mà các cậu dám ăn à, chờ tớ về đã.”
Khương Uyển Phồn về tới nhà mới kinh ngạc phát hiện ra đây không phải ảo ảnh. Thịnh Lê Thư ngồi trên sô pha đánh Vương Giả*, Hướng Khâm lướt xem video ngắn, Trác Dụ đeo tạp dề trong phòng bếp, còn là màu hồng nhạt.
*Vương giả vinh diệu: một loại game moba của Trung Quốc, bản gốc game Liên quân.
Trong nháy mắt, Khương Uyển Phồn như xuyên đến ba mươi năm sau.
Đứa con gái lớn không nên thân, không thể tự lo liệu cuộc sống, ông bố già vẫn kiên cường đến cùng, vào bếp nấu cơm cho họ.
Hướng Khâm ngoắc tay với cô, ý tứ sâu xa mà nói nhỏ: “Chồng cậu có dục vọng chiếm hữu mạnh ghê, hơn nữa còn rất mưu trí, không muốn cho cậu đi bar, lại không trực tiếp nói với cậu mà đưa hai bọn tớ đến đây, như vậy cậu sẽ không đi được nữa.”
“A, cậu xem, rượu cũng đã mua về rồi.” Hướng Khâm chỉ về phía đảo bếp, rượu vang đỏ rượu trái cây đầy đủ mọi thứ.
Khương Uyển Phồn nhịn cười, vỗ tay cô nàng: “Ăn trái cây trước đi.”
Trong bếp, Trác Dụ rất bận, nhưng cũng không phải là thật sự tự nấu.
Anh gọi một cái lẩu đến, rất nhiều đồ đều để ở trên bàn đằng kia.
Khương Uyển Phồn dựa vào cạnh cửa trêu: “Ông chủ Trác lại đổi nghề làm đầu bếp?”
Trác Dụ quay đầu lại nhìn cô một cái, trên trán đã có một lớp mồ hôi mỏng: “Đúng lúc quá, tới giúp anh đi, mấy thứ kia anh nên bày biện thế nào?”
“Không cần để riêng, rau dưa bỏ chung với nhau, lấy cái dĩa lớn một chút, anh đặt chung thịt bò với cuống tim, à đúng rồi, phía dưới phải trải một lớp đá.”
Trác Dụ nghe lời làm theo, biểu cảm cẩn thận nghiêm túc, bên hông cột tạp dề dâu tây màu hồng nhạt, cảm giác tương phản khiến anh tỏa ra một loại khí chất quyến rũ riêng. Tầm mắt của Khương Uyển Phồn di chuyển một đường từ mặt anh xuống phía dưới, eo căng chặt, mông hình nửa vòng cung, chân dài đỡ thân cao, tay trắng trẻo nhưng lại không nữ tính, mà là cường tráng đúng nơi đúng chỗ.
Khương Uyển Phồn nhịn không được mà hỏi: “Có người đến mời anh vào giới giải trí không?”
Trác Dụ tập trung sắp bàn, đầu cũng không nâng mà đáp: “Thật ra là có. Học kỳ hai năm nhất, anh cùng Tạ Hựu Địch đi xem triển lãm mỹ thuật, một người đàn ông tự xưng là người đại diện, còn đưa danh thiếp cho Tạ Hựu Địch.”
“Chỉ cho Tạ Hựu Địch, không cho anh?”
“Đưa anh, anh không cầm.” Trác Dụ bình tĩnh nói: “Lòng tự tin của Tạ Hựu Địch bùng nổ, một hai phải kéo anh đi cùng nó thử vai, sau đó nói không lăn lộn trong giới giải trí được nữa, nó lại về nhà kế thừa gia nghiệp.”
Khương Uyển Phồn tò mò: “Các anh đi?”
“Đi chứ, còn thi tới vòng cuối, là kiểm tra diễn cảnh thật. Sau khi bọn anh vào, đạo diễn lập tức bảo cởi sạch quần áo. Sau đó bọn anh mới biết, người ta tuyển nam AV, tên phim anh còn nhớ rõ, là “cuộc sống xa hoa lãng phí của phú bà”.” Giọng điệu của Trác Dụ sóng yên biển lặng: “Từ đó về sau, giấc mơ giới giải trí của Tạ Hựu Địch hoàn toàn vỡ nát.”
Khương Uyển Phồn cười ha ha.
Cuối cùng Trác Dụ cũng nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng mà nhìn về phía cô: “Vui không? Cuối cùng cũng cười.”
Nụ cười của Khương Uyển Phồn biến mềm, giống như dát một lớp kim cương vụn sáng loáng: “Anh không xem vòng bạn bè của em sao?”
“Xem.” Trác Dụ thành thật nói.
“Nhiều người nhấn like cho em như vậy, sao anh không nhấn chứ?”
“Anh dốc sức giúp em tụ tập chơi bời, gọi đám chị em tốt của em về nhà, sẵn lòng đứng đây làm đầu bếp, lát nữa còn tự giác đảm nhiệm vị trí phục vụ. Đây không hơn việc nhấn like à?” Trác Dụ nhướng mày, giống như một tín đồ thành kính đang tranh công.
Khương Uyển Phồn đi qua, ôm lấy eo anh từ phía sau, “ôi” một tiếng mà than nhẹ: “Buổi tối thưởng cho anh.”
Thịnh Lê Thư đi vào rót nước, đi tới cửa đột nhiên nhắm mắt lại: “Ôi chao, ôi chao xin lỗi nhé, hai người tiếp tục đi.”
Khương Uyển Phồn không buông tay, vẫn ôm anh lắc lắc: “Có muốn gọi Tạ Hựu Địch đến đây không?”
Trác Dụ “hừ” một tiếng: “Đây là nhà cưới của chúng ta, không muốn để nó và nữ minh tinh mở đoàn xiếc thú.”
“Này, cho cậu nước nè.” Khương Uyển Phồn đi ra từ phòng bếp, vòng ra sau sô pha đưa cho Thịnh Lê Thư.
Hôm nay Thịnh Lê Thư không trang điểm, mặc một chiếc áo hoodie trắng rộng thùng thình, quần ống rộng màu đen, ở nhà nên cả mũ lưỡi trai cũng lười đội, ném sang một bên. Cô ta lười biếng hỏi: “Sao Tạ Hựu Địch không tới vậy?”
Khương Uyển Phồn liếc nhìn cô ta một cái: “Bận yêu đương.”
Thịnh Lê Thư thở dài một hơi: “Bạn gái của anh ta là người ở đâu, đẹp không, sao lại vừa mắt anh ta thế, chắc mắt không được tốt lắm.”
Hướng Khâm ngẩng đầu, ra sức vểnh mũi: “Sao lại có mùi giấm vậy ta.”
Thịnh Lê Thư đang định phản bác, lại nghe Trác Dụ đang trong phòng bếp lẩm bẩm: “Không xong! Đổ nhiều giấm quá!”
“…”
Khương Uyển Phồn nhịn cười, nói cho cô ta: “Không đẹp bằng cậu, không tốt bằng cậu, cậu là tốt nhất đẹp nhất.”
Thịnh Lê Thư lập tức vui lên, nói nhỏ làm nũng: “Tối tớ phải ăn hai chén cơm.”
Sau khi ăn xong, Trác Dụ tự giác dọn dẹp tàn cuộc, rót rượu đã ướp sẵn từ trước, cuối cùng còn săn sóc mà châm hai ngọn nến thơm, còn mình trở về phòng đọc sách, không quấy rầy cuộc nói chuyện của ba người.
Hướng Khâm mang một đĩa phim đen tới, tiếng nhạc nhẹ bay lượn, gió ấm đưa hương thơm.
Khoan thai nhấp rượu vang, ngồi trò chuyện cùng tri kỷ ba năm, không còn giây phút nào thư thả hơn lúc này nữa.
Trác Dụ dùng cách của anh để giải tỏa cảm xúc của cô. Không can thiệp khi cô chần chừ quyết định, không nói cô đúng hay sai. Anh hiểu vợ của mình nhất, đã có thể gióng trống khua chiêng công khai quyết định này, chắc chắn không phải là vui thật sự, trong lòng cô nhất định tràn ngập xao động, từng tự hòa giải với sự tiến thoái lưỡng nan của mình, bị tình yêu và dục vọng hoảng loạn dằn vặt.
Nếu vậy thì tốt nhất là để cô ở trong hoàn cảnh tương đối yên bình, ở cạnh những người bạn thân thiết đáng tin, bôi trơn điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Hiệu quả cách âm của căn nhà rất tốt, chỉ một lát sau, gần như không còn tiếng nhạc nữa.
Trác Dụ lắng tai, hình như có tiếng nhịp trống theo tiết tấu, thỉnh thoảng còn có tiếng hò hét cười đùa vui vẻ của bọn họ.
Đây là đang xem video hài sao?
Hay là chương trình tạp kỹ mới nhất?
Đến 12 giờ, đám chị em tan cuộc.
Đưa người xuống lầu xong, lúc Trác Dụ quay lại, Khương Uyển Phồn đang tắm rửa.
Điện thoại của cô đang nằm trên bệ, nhìn vào, giao diện phát sóng trực tiếp vẫn còn chạy, cho nên điện thoại không tắt. Dù đã vặn nhỏ tiếng, nhưng tiếng nhạc EDM chợt vang lên vẫn dọa Trác Dụ giật mình.
Anh nhìn về phía màn hình.
Trong phòng livestream, chỉ thấy một anh đẹp trai lạnh lùng mặc áo đen đang ra sức nhảy nhót, xoay eo, lắc lư, kính râm che khuất mắt. Càng quá đáng hơn là, dưới vạt áo còn có một cái đuôi cáo. Các hiệu ứng đặc biệt như năm màu sặc sỡ, tia chớp, ánh lửa theo động tác lắc eo của anh ta mà lấp lánh cùng lúc.
Số người online trong phòng phát sóng trực tiếp là 50000+.
“Má nó! Xoay tiếp đi! Đẹp trai quá đẹp trai quá!!”
“Sờ đuôi cáo một chút nào, chơi nó đi!”
“Thổi sáo! Muốn xem điệu nhảy thổi sáo! Dì đây có tiền!!”
Bình luận live điên cuồng spam quà: Porsche, hộp nhạc 1 đồng, vườn hoa mơ mộng, tên lửa lớn…
Mà trong khung thoại, là lời Khương Uyển Phồn đánh ra nhưng chưa kịp gửi…
“Hu hu hu xin lỗi cục cưng chị không có tiền! Ông xã chị còn chưa phát tiền lương!!”
Trác Dụ: “???”