Gần đến trưa, ánh sáng trong suốt từ song cửa sổ chiếu vào trong phòng chế dược, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá in bóng lên mặt đất một tấm lưới loang lỗ.
Có lẽ vì rảnh rỗi không có việc gì làm nên không khí trong phòng có chút lười biếng và thư thái, thời gian như trôi chậm hơn, mặt trời chiếu sáng cả phòng, yến lạc bên ngoài, ngoài sân mọc từng đám rêu phong, sơn cốc ngăn cách với bên ngoài, trong cốc chỉ toàn là cảnh xuân.
Trong phòng chế dược đốt huân hương, khói mỏng lượn lờ bay từ từ trong không khí.
Huyền Tụng ngồi ở bàn đọc y thư của Tố Lưu Quang cốc, rõ ràng biết pháp thuật nhất duyệt ngàn sách lại không dùng mà lười biếng lật từng tờ một xem, có lẽ vì để giết thời gian mới tùy tiện tìm sách mà đọc.
Cố Kinh Mặc và Hoàng Đào ngồi cách đó không xa, hai người đều đang mài thuốc thành bột.
Hoàng Đào hiển nhiên thuần thục hơn so với Cố Kinh Mặc, không bao lâu liền mài xong: "Ta đi đưa cho ca ca."
Nói xong bưng bình thuốc đi tìm Vân Túc Nịnh.
Cố Kinh Mặc lúc sau cũng mài xong, lấy mấy cái lọ trên bàn đổ thuốc nước với thuốc bột lại với nhau quấy đều, quấy đặc như hồ mới thôi.
Nàng đứng dậy lấy một cái bàn chải nhỏ trên kệ, bưng bình thuốc đến trước mặt Huyền Tụng, dùng bàn chải bôi thuốc cao lên đầu Huyền Tụng.
Huyền Tụng dĩ nhiên không đồng ý, nghiêng người né tránh, đồng thời lạnh giọng nói: "Tránh ra."
Bộ dạng thiếu kiên nhẫn này giống như đại nhân xua đuổi đứa trẻ hồ nháo.
Cố Kinh Mặc không chịu rời đi, giới thiệu với hắn: "Đây là thuốc ta tự mình điều chế, ta muốn đặt tên cho nó là cây khô gặp mùa xuân."
"Rất tốt, đem tới cây khô thử một chút đi."
"Hiện tại số lượng ít, ta muốn thử trên đầu của ngươi trước xem hiệu quả như thế nào đã."
"Tránh ra." Huyền Tụng đưa tay ngăn cản Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc khăng khăng bôi lên, đồng thời uy hiếp: "Nếu ngươi không để cho ta bôi, bây giờ ta liền phóng hoả thiêu ngươi."
"..."
Huyền Tụng sống một ngàn chín trăm năm, thuở nhỏ vốn nhờ linh căn ưu việt mà được Duyên Yên các nhìn trúng. Sau khi trải qua trắc trở ở Nhân giới, hắn từ bỏ thân phận người phàm, gia nhập Duyên Yên các làm đệ tử nội môn, cũng là một đường thông thuận. Trong cả hai giới đều là người được kính ngưỡng.
Hắn nhanh chóng thành người nổi bật ở Duyên Yên các, thu đồ đệ cũng cực kì hà khắc, chỉ nhận đồ đệ đơn linh căn hệ Thổ ngộ tính không tệ, thà thiếu chứ không ẩu, nhiều năm như vậy cũng chỉ có hai đồ đệ mà thôi.
Hắn nhận tôn kính ngàn năm nay ở Tu Chân giới, không người nào dám ở trước mặt hắn mà lỗ mãng, hắn chưa từng trải nghiệm qua chuyện người khác thoa thuốc lung tung trên đầu của hắn.
Còn không biết là thuốc gì.
Thế mà hắn lại lưu lạc thành người thử nghiệm thuốc.
Lúc trước khi hắn cùng bằng hữu cũ nói chuyện phiếm, thấy chất nữ của bằng hữu thắt bím trên đầu hắn ta, hắn lúc ấy vô cùng ghét bỏ, cảm thấy bằng hữu quá mức dung túng đến mức không còn tôn nghiêm tu giả nên có. ngôn tình tổng tài
Nhưng bây giờ hắn lại đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mặc cho một nữ tử hồ nháo trên đầu mình.
Thật là làm càn!
Kể cả phật tử không có tóc, cũng không thể gọi là cây khô, đây là không tôn trọng!
Huyền Tụng cầm sách trong tay, mím chặt môi, luôn cảm thấy hắn nên ngăn Cố Kinh Mặc lại, nếu cứ dung túng như vậy sau này Cố Kinh Mặc sẽ càng ngày càng quá phận.
Ngay lúc hắn còn đang xoắn xuýt, Cố Kinh Mặc đã lanh lẹ mà thoa xong thuốc, đồng thời vận công giúp hắn hấp thụ, không bao lâu da đầu đã hấp thụ hết dược liệu.
Cố Kinh Mặc cúi người xuống, cẩn thận nhìn kỹ đầu Huyền Tụng, nhỏ giọng lầm bầm: "Đứa trẻ trắng trẻo như ngươi có phải đầu cũng sẽ rất trắng hay không... Xong rồi, xong rồi..."
Nàng lẩm bẩm, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng chế dược.
Mới đầu Huyền Tụng không hiểu, đến khi nhận ra được khôi lỗi của mình không khống chế được mà bắt đầu mọc tóc mới hiểu vì sao Cố Kinh Mặc lại kinh hoảng.
Quả nhiên, Cố Kinh Mặc ở trong sân thúc giục Vân Túc Nịnh đi nhanh một chút: "Ngươi nhanh đi nhìn xem, sao tóc mọc ra đều là tóc trắng? Ta điều chế thuốc sai rồi sao?"
Ba người nhanh chóng đi vào chế dược, vào cửa liền nhìn thấy Huyền Tụng ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trên đầu mọc dày rậm... tóc trắng.
Lúc này, tóc đã dài như tóc trẻ con, khí chất của Huyền Tụng cũng bị cái đầu bạc này làm thanh lãnh hơn ba phần.
Đầu tiên Vân Túc Nịnh nhìn Huyền Tụng một chút, lập tức đi tới trước bàn dò hỏi: "Ngài đã đổi những dược liệu gì?"
"Cái này, cái này, còn có cái này." Cố Kinh Mặc chỉ vào mấy loại.
"Đây đều là dược liệu vô hại, lại có thể tăng tốc độ hồi phục vết thương, không có khả năng gây hại."
Cố Kinh Mặc chống nạnh, vạn phần không hiểu nhìn chằm chằm đầu Huyền Tụng: "Vậy tại sao tuổi hắn còn nhỏ lại mọc ra toàn tóc bạc chứ?"
"Theo lý mà nói, ở Tu Chân giới dung nhan cố định, nhưng màu tóc lại không thể khống chế. Chỉ có thọ nguyên sắp hết mà vẫn không thể thăng lên, tóc mới dần dần bạc đi, với tuổi của tiểu sư phụ tóc đáng lẽ không bạc mới đúng."
Huyền Tụng ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ, hắn ngồi trên ghế, muốn nói gì đó lại nói không được.
Chẳng lẽ lại nói cho bọn họ tu vi của mình hãm ở Hóa Thần kỳ, thọ nguyên sắp hết cũng chưa thể phi thăng mới bị bạc tóc?
Thế nhưng ở Tu Chân giới chỉ có một người gặp loại tình huống này, chính là Già Cảnh thiên tôn.
Lúc hắn đang xấu hổ, liền thấy ba người đồng loạt tới gần, mặt mày tò mò nhìn chằm chằm đầu hắn.
Thân thể của hắn ngửa ra sau cũng không thể né tránh.
Đây tuyệt đối là cảnh tượng mất mặt đời này hiếm có.
Hoàng Đào giống như đang nhìn sinh vật kỳ quái: "Tóc dài thật nhanh! Lại dài ra kìa."
Vân Túc Nịnh cũng đưa ra lời bình: "Là bởi vì công lực của Ma Tôn thâm hậu, mới có thể làm cho hắn hấp thụ thuốc tốt như vậy hay sao?"
Cố Kinh Mặc nâng cằm lên suy nghĩ: "Ta cũng không dùng nhiều công lực lắm, có phải do tự thân hắn hấp thụ tốt hay không, hoặc là da đầu hắn kỳ thật rất khát vọng tóc dài?"
Huyền Tụng: "..."
"Đủ rồi." Huyền Tụng đứng dậy, không muốn bị bọn họ vây xem nữa, trầm mặc đến một góc muốn thi pháp khống chế tóc không dài ra nữa.
Thế nhưng vô cùng kỳ quái là Huyền Tụng không cách nào khống chế được thân thể của mình, nhất là trên đầu, tóc vẫn làm càn mà sinh trưởng.
Vân Túc Nịnh từ trong phòng chế dược lấy ra một bình đan dược đưa cho Huyền Tụng: "Đây là ô trạch hoàn, dùng nó có thể làm tóc đen trở lại."
Huyền Tụng nhìn bình thuốc trong tay Vân Túc Nịnh, thật sự bất đắc dĩ, thấp giọng thở dài: "Thuốc trong Tố Lưu Quang cốc của các ngươi đúng thật là đủ loại."
"Ừm, trong lúc rảnh rỗi bọn ta sẽ nghiên cứu chế tạo nhiều loại thuốc khác nhau."
Huyền Tụng đưa tay cầm bình thuốc, chần chừ một chút vẫn quyết định nuốt hai viên, dù sao tóc trắng cũng quá rêu rao.
Sau đó, hắn kéo tóc lên nhìn một chút, sợi tóc đúng là lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chuyển thành màu đen.
Hắn đã lâu lắm rồi chưa từng thấy bộ dạng tóc đen của mình.
Lúc này có người vội vàng chạy tới bẩm báo, cũng rất có quy củ không tiến vào trong, mà đứng ở bên ngoài phòng chế dược: "Người kia tỉnh rồi."
Vân Túc Nịnh đáp lại, quay đầu sang nhìn Cố Kinh Mặc: "Ma Tôn có muốn cùng ta đến dò hỏi không?"
"Được." Cố Kinh Mặc đi ra ngoài, nàng thật sự hiếu kì tình hình hiện tại ở Tu Chân giới.
Huyền Tụng và Hoàng Đào cũng không ở lại, đi theo hai người họ đến phòng kẻ bị thương kia.
Tên này là một nam nhân tráng kiện trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có râu, từ mặt đến cổ vắt có một vết sẹo thật dài xấu xí hình con rết vắt ngang.
Nếu có thuốc chữa thương thượng đẳng kịp thời trị liệu, trên người tu giả sẽ không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào, có thể thấy được hắn không có loại thuốc này nên mới có vết sẹo đáng sợ như vậy.
Cái này cũng chứng minh hắn không có đại gia tộc hậu thuẫn, chỉ là tu giả túng quẫn bình thường.
Mắt hắn nhìn loạn khắp nơi, ánh mắt không thân thiện gì.
Hắn nhìn thấy Vân Túc Nịnh tới cũng không khách khí, trực tiếp hỏi: "Ca ca ta đâu?!"
"Bọn họ cũng bị thương, đang ở gian phòng khác chữa thương."
"Nói bậy, lúc bọn họ đến bị thương cũng không nặng, nếu ta đã tỉnh bọn họ tất nhiên sẽ sang đây thăm ta."
"Thật sự coi Tố Lưu Quang cốc là nơi dễ xông vào như vậy?"
"Bọn họ biết cấm chế của Tố Lưu Quang cốc, sẽ không gặp phải nguy hiểm..." Nói đến đây thì ngay lập tức ngậm miệng lại.
"Đã đổi từ lâu rồi."
Có thể do Vân Túc Nịnh nói với vẻ quá mức đúng lý hợp tình, người cũng bình tĩnh thong dong, mới khiến cho khí thế nam nhân kia yếu đi, không hỏi đến nữa.
Vân Túc Nịnh ngồi ở bên giường bắt mạch cho hắn, dường như thuận miệng mà nói: "Ca ca của ngươi trước kia là người ở Tố Lưu Quang cốc ư?"
"Hắn không nói với các ngươi sao?"
"Mãi mới tỉnh lại thì đã la hét ầm ĩ, không hỏi được gì."
Người kia nghĩ đến tính cách ca ca của mình, hắn đúng là có thể làm ra được chuyện này, liền thuận miệng trả lời: "Xem như thế đi."
"Là người của Tố Lưu Quang cốc, vì sao lại trở thành thủ hạ của Ma Tôn?"
Tròng mắt nam nhân kia đảo quanh, biết được là ca ca hắn nói láo, thế là ra vẻ thông minh trả lời: "Ma Tôn che chở thủ hạ."
Huyền Tụng lúc này nhìn Cố Kinh Mặc, lại nhìn Hoàng Đào.
Cố Kinh Mặc quả thực rất che chở Hoàng Đào, tiếc là nàng cũng chỉ có một thủ hạ là Hoàng Đào mà thôi. Bọn họ đồng hành cũng nhau đã một khoảng thời gian, cũng không thấy bên cạnh Cố Kinh Mặc xuất hiện thủ hạ nào khác.
Cố Kinh Mặc tùy ý ngồi ở trên mặt bàn, vắt chân, dáng vẻ nhàn nhã hỏi: "Ma Tôn bảo các ngươi đến cướp đoạt pháp khí chiếu sáng kia ư?"
Nam nhân hiển nhiên không có kiên nhẫn, lúc này rống lên: "Ta không muốn trả lời vấn đề của ngươi."
Vân Túc Nịnh ở một bên lạnh lùng mở miệng: "Chúng ta vốn không có nghĩa vụ cứu các ngươi, nếu như thái độ quá tệ, ta có thể trực tiếp ném các ngươi ra bên ngoài cốc, để cho Ma Tôn của các ngươi lại đến cốc lần nữa đi."
Hắn nói xong đứng dậy, tựa như vô ý nói: "Hai người bọn họ lúc giải trừ cấm chế vào cốc bị thương rất nặng, cũng không biết có thể sống được mấy ngày."
"Nặng như vậy sao?! Ta đi xem bọn họ một chút."
"Không ai nguyện ý dìu ngươi qua đâu, nếu ngươi cũng không thành thật, thì ném tất cả các ngươi ra."
Người kia suy tư một hồi, chỉ có thể nói chi tiết: "Chuông vạn bảo của Ma Tôn bị mất, đồ vật trong chuông rơi rớt ra ngoài, ta biết trước đó có một cái pháp khí phi hành bị tu giả Tiêu Cốc tông cướp đi. Sau mấy ngày cũng không thấy Ma Tôn tới Tiêu Cốc tông đoạt về, bọn ta liền... đi giúp Ma Tôn đoạt vật khác."
Cố Kinh Mặc lại hỏi: "Sao các ngươi có được tin tức?"
"Rất nhiều tu giả phố lớn ngõ nhỏ đều biết, nghe nói là chuông vạn bảo của Ma Tôn bị mất, trên đường rơi xuống vài vật. Trong lời đồn còn nói bản thân Ma Tôn bị trọng thương, không thể đi đoạt lại được mới khiến cho những tu giả kia dám cả gan đến cướp đoạt, nếu có thể lấy được bất kỳ bảo bối nào trong đó đều có thể có cơ duyên lớn một bước lên trời!"
Đây là tình huống tồi tệ nhất.
Hiện tại toàn Tu Chân giới đều biết chuyện nàng bị trọng thương.
Cố Kinh Mặc cụp mắt trầm tư một hồi, không khỏi có chút đau đầu, kẻ thù của nàng nhiều như vậy, tùy tiện tới một kẻ nàng cũng ăn không tiêu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Huyền Tụng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lúc nhìn thấy phía sau áo choàng của hắn thì "Phốc" một tiếng bật cười, dưới ánh mắt bất thiện của Huyền Tụng mới miễn cưỡng thu hồi nụ cười lại.
Thật sự là cái chiều dài này có chút mới lạ, làm nàng quên cả ưu sầu.
"Rất, trông rất đẹp, rất thanh thuần." Cố Kinh Mặc gắng gượng mà khen một câu.
Huyền Tụng: "..."
Bây giờ liền để tu giả toàn thiên hạ đến giết Cố Kinh Mặc đi, ngay bây giờ, một khắc cũng không thể nhịn nữa.