Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 40: Cường thế




Ngày nghỉ lúc nào cũng trôi qua thật nhanh.
Bộ phim kinh dị tài liệu nhân văn quy mô lớn mang tên “Đi học” do các em học sinh trung học trên cả nước đóng chính lại được công chiếu hoành tráng.
Đã đi học lại được một tuần mà biểu tình của các bạn học vẫn còn rất choáng váng.
Ngày hôm qua còn ở nhà xem chào xuân, sao thế nào mà hôm nay đã đi học rồi.
“Mọi người làm ơn nhìn thầy một chút được không?” Thầy Mộ đứng trên bục giảng thần sắc bất đắc dĩ, “Sinh hoạt lớp một chút thôi mà, có đến mức phải ủ rũ cụp đuôi như vậy không?”
Lớp phó Lục Gia kịp thời giải thích: “Thầy Sư tử, các bạn là bởi vì mới vừa đi học lại nên lệch múi giờ còn chưa kịp điều chỉnh ạ.”
Thầy Mộ gõ gõ cái bàn: “Ra nước ngoài cũng chỉ cần hai ba ngày là điều chỉnh lại được, các em có nghỉ đông thôi mà một tuần rồi còn chưa xong?”
“Chưa ạ!”
Có một đứa không sợ chết ở dưới tranh cãi, mọi người cười vang.
“Được rồi, thầy không nhiều lời với các em nữa, thầy tổ chức buổi sinh hoạt lớp đầu tiên của học kỳ này chủ yếu là muốn truyền đạt nhiệm vụ của học kỳ này với mọi người, tất cả ngồi thẳng lên nào, thanh thiếu niên mười mấy tuổi mà làm như mấy ông bà già thế, ngẩng đầu lên nhìn thầy.”
Mọi người ủ rũ nâng đầu lên.
Thầy Mộ ho nhẹ một tiếng: “Kỳ thi khảo hạch của học kỳ một đã qua, học kỳ này sẽ không tiến hành quy tắc thi không đủ tiêu chuẩn thì bị đẩy ra khỏi lớp 1 nữa, chúc mừng các em chính thức trở thành một phần tử của lớp 1. Tuy rằng khảo hạch đã qua, nhưng học tập là chuyện của chính bản thân mình, cho dù không có khảo hạch, mọi người cũng không thể thiếu cảnh giác, nhiệm vụ học tập của học kỳ này tăng thêm không ít, hy vọng các em nhanh chóng điều chỉnh lại tác phong, mau chóng tiến vào trạng thái học tập.”
“Dạ.” Các bạn học so le không đồng đều đáp.
“Đây là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai chính là, năm nay kỷ niệm Quốc Khánh tròn 70 năm, trường học vì chúc mừng việc trọng đại này sẽ tổ chức một loạt hoạt động, chúng ta làm dê đầu đàn của khối lớp 10, hoạt động này hy vọng mọi người có thể nhiệt tình tham dự, làm vẻ vang lớp chúng ta.”
Bên dưới có người hỏi: “Có hoạt động gì ạ?”
“Rất nhiều, thi đấu diễn thuyết với chủ đề là tròn 70 năm, thi biện luận, thi đấu hội họa, trường học sẽ từ những người thắng cuộc mà chọn vài người ưu tú làm đại biểu thành phố Thanh Hà đi tham gia thi đấu cấp tỉnh, hoặc là hơn nữa, thi đấu cả nước, mỗi lớp đều có chỉ tiêu bắt buộc, mọi người đừng nghĩ trốn tránh.”
Mỗi năm loại thi đấu này, cho dù không ai nguyện ý tham gia nhưng bởi vì có cái quy định là chỉ tiêu bắt buộc, nên luôn có trường hợp không trâu bắt chó đi cày, một đám học sinh bị bắt lên sân khấu để giữ thể diện cho lớp.
“Thầy ơi, tiếp theo là gì nữa ạ?”
“Lớp 11 phân ban tự nhiên – xã hội.” Thầy Mộ nói không nhanh không chậm, “Chuyện này tạm thời không vội, các em còn một học kỳ để khảo sát bản thân mình mạnh về phương diện nào, chờ đến khi gần cuối kỳ thầy sẽ phát cho các em phiếu phân ban, điền theo ý nguyện của các em hay ý kiến của cha mẹ cũng được.”
Phân ban, vậy có nghĩa là một lần nữa chia lớp.
Các bạn họp lớp 1 trải qua một học kỳ trước với đủ loại chuyện thú vị đã hoàn toàn hoà mình, chuyện phân ban này đối với bọn họ mà nói cũng không phải là một tin tức tốt.
“Thầy ơi, vậy lớp chúng ta sẽ là lớp xã hội hay tự nhiên ạ?”
Thầy Mộ nhẹ nhàng cười: “Tỉ lệ lớn là khoa học tự nhiên, nhưng cũng không loại trừ khả năng đến lúc đó ý nguyện của các bạn là 1-1, sau đó tự nhiên – xã hội mỗi lớp một nửa.”
Mọi người ríu rít ước định cùng nhau học tự nhiên hay là xã hội.
Có người từ phía sau dùng bút chọc chọc lưng Cố Dật Nhĩ.
Cô quay đầu lại, Tư Dật tò mò hỏi cô: “Nhĩ Đóa, cậu chọn xã hội hay tự nhiên?”
Cô không trả lời, ngược lại hỏi cậu: “Cậu thì sao?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là khoa học tự nhiên.” Tư Dật nhướng mày, “Tớ hỏi cậu mà, sao cậu lại hỏi tớ.”
Cố Dật Nhĩ là tuyển thủ có tính tổng hợp, thành tích ngữ văn và tiếng Anh của cô lúc nào cũng đứng đầu khối, nhưng các môn khác thì tương đối đều đều, không phải là cực kỳ nổi bật, đơn giản là năng lực tổng hợp văn lý tương đối mạnh, không có môn nào quá kém, bởi vậy lúc nào cũng ngồi ổn trên bảo tọa đệ nhất toàn khối.
Cho nên đối với cô mà nói, học văn hay học lý vấn đề đều không lớn, nhưng sau khi phân khoa, ưu thế của cô nhất định sẽ giảm xuống, mặc kệ là học văn hay học lý, vị trí đệ nhất sẽ không dễ dàng lấy như trước nữa.
Cố Dật Nhĩ còn đang suy nghĩ, Tư Dật khuyến khích cô: “Cậu đi học văn đi.”
Cô nhướng mày: “Vì sao?”
“Cậu học văn, tớ đương nhiên là đệ nhất của ban tự nhiên.”
Cố Dật Nhĩ làm bộ làm tịch thở dài một hơi: “Không nhìn ra cậu lại không có tự tin như vậy đấy, chả qua chỉ làm vạn năm lão nhị một học kỳ thôi đã cảm thấy cả đời này phải ở dưới tớ không dám ngẩng đầu, đàn ông mà nhát như chuột.”
Tư Dật bị Cố Dật Nhĩ quở trách đến vẻ mặt dại ra, Phó Thanh Từ ngồi bên cạnh cậu không nhịn được cười thành tiếng.
Cậu phục hồi lại tinh thần, cắn răng: “Được, vậy cậu học lý đi, tớ ngược lại muốn nhìn xem cậu có thể lấy được ba năm đệ nhất hay không!”
“Con trai! Con nói chuyện với ba con kiểu gì thế!” Cố Dật Nhĩ trừng mắt nhìn cậu, “Ba ba một bên phân một bên nước tiểu nuôi con lớn, hiện tại lại học được thói văn vở với ba con rồi à!”
“Cậu mẹ nó mới bị một bên phân một bên nước tiểu nuôi lớn!” Lông mày Tư Dật nhíu chặt, ngữ khí phẫn nộ, “Không phải là ngữ văn với tiếng Anh mạnh hơn tớ một chút sao, đắc ý cái gì, có bản lĩnh sang năm cả nước thi Olympic cậu lấy cái hạng nhất cho tớ xem.”
Cố Dật Nhĩ bị chọc phải chỗ đau.
Năng lực thi Olympic của cô không mạnh, hồi cấp hai ít khi thi đấu cái này, nhưng vị biến thái trước mắt này chính là từ tiểu học đã bắt đầu tham gia Olympic, toán lý hóa sinh các loại Olympic giải thưởng một lưới bắt hết, rất rõ ràng chính là đang khinh bỉ cô.
Công khinh thường bà Olympic thành tích không tốt, bà khinh thường công viết văn què cụt, ai cũng không phục ai.
“Cậu dám khinh thường ba ba?” Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Được, sang năm tớ tham gia lấy một giải nhất cho cậu xem.”
“A, thật là khoác lác không chuẩn bị bản thảo, cậu cứ giành được đi rồi hãy nói.” Tư Dật ôm ngực, vẻ mặt không thèm để ý.
Cố Dật Nhĩ tăng giá: “Nếu tớ thắng cậu thì cậu đến phòng phát thanh, trước mặt toàn bộ học sinh và thầy cô giáo nói mười câu ‘ Cố Dật Nhĩ là ba ba tôi ’, có dám hay không?”
“Có cái gì không dám?” Tư Dật sảng khoái ứng chiến.
Thanh âm tranh cãi của bọn họ có hơi lớn khiến những người khác chú ý.
Có người thăm dò: “Sao hai người bọn họ lại cãi nhau rồi?”
Lục Gia hoà giải hằng ngày: “Thần tiên cãi nhau, chúng ta đừng tham dự, nghe bọn họ cãi nhau có thể khiến chúng ta tức chết đấy.”
Quả thật là người lớp 1 cũng không phải lần đầu tiên vây xem hai người kia cãi nhau.
Ban đầu mọi người còn giữ quan niệm bạn học hữu ái mà đi lên khuyên nhủ, sau lại phát hiện vô dụng, hễ cứ vừa có thành tích ra là nhất định sẽ cãi nhau, hai người khinh bỉ lẫn nhau.
Hai gã đứng đầu rồi còn không biết cãi cái gì.
Sau đó mọi người nghe nhiều cũng chán chả thèm khuyên, bởi vì nghe bọn họ cãi nhau rất là khiến người ta điên lên.
“Thi tiếng Anh mà còn không được 140 điểm? Rác rưởi.”
Mọi người không thi được 140 điểm tiếng Anh: “……”
“Loại đề toán học này, một phút tớ làm được mười mấy đề, phế vật.”
Mọi người mười phút chỉ viết được một đề: “……”
“Lần này tớ lại thi vượt qua cậu, gọi ba ba đi.”
Mọi người có thành tích xếp sau Cố Dật Nhĩ: “……”
“Thành tích đơn khoa toán học và vật lý của ông đây là đệ nhất, ai gọi ai là ba ba?”
Mọi người có thành tích đơn khoa xếp sau Tư Dật: “……”
Mẹ nó chứ, tức chết rồi.
Lười khuyên, cứ việc cãi nhau đi, đánh nhau luôn cũng được, ai muốn quản thì đi mà quản. truyện xuyên nhanh
Cố Dật Nhĩ chỉ vào bảng đen: “Có dám so cái này với tớ không?”
“So cái gì?”
“So ‘ái quốc chi tâm’.”
“……” Tư Dật trầm mặc vài giây, khóe miệng giật giật.
Lúc này ở dưới lớp đang là tự do thảo luận, nhưng hai người bọn họ to tiếng ồn ào rõ ràng là vượt qua những người khác.
Lâm Vĩ Nguyệt vốn một lòng nhìn thầy Mộ trên bục giảng cũng bị tiếng ồn ào của bọn họ hấp dẫn qua.
Cô thật cẩn thận hỏi Phó Thanh Từ ngồi ở phía sau: “Đây là làm sao vậy?”
“Hai đứa bệnh tâm thần, đừng để ý.” Phó Thanh Từ vùi đầu đọc sách, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
“So diễn thuyết với tớ, bản thảo tự mình viết, không phải là so tài văn chương, chỉ là so xem ai ‘ái quốc’ hơn, dám không?”
Tư Dật hừ cười: “Khăn quàng đỏ trước ngực ông đây cực kỳ rực rỡ, sợ cậu chắc?”
Lúc này thầy Mộ ở trên bục giảng nói: “Tham gia thi đấu diễn thuyết có ai? Giơ tay cho thầy xem.”
Cố Dật Nhĩ và Tư Dật đồng thời giơ lên tay: “Em!”
Thầy Mộ rất cảm động: “Không thể tưởng tượng được hai em tích cực như vậy, khen ngợi.”
Tiếp theo lại có vài cá nhân lục tục giơ tay lên.
“Được, các em đừng hạ tay xuống để thầy thống kê một chút đã.”
Sau đó thầy Mộ lại thống kê nhân số tham gia thi đấu các hạng mục khác, cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, kết thúc buổi sinh hoạt lớp hôm nay.
Cố Dật Nhĩ và Tư Dật đánh cuộc xong, dùng lỗ mũi hừ mạnh rồi quay người đi.
Tư Dật gọi Nhị Canh và Lục Gia đi ra hành lang ăn không ngồi rồi như thường lệ.
Trong lúc này cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Trước khi học kỳ một kết thúc, không khí có một tia hòa hoãn ở chung kia tất cả đều là gạt người, chẳng qua chỉ là một tháng nghỉ đông thôi đã đánh tất cả về nguyên hình.
Chỉ cần đề cập đến chuyện thành tích, Tư Dật sẽ trở nên cực kỳ khó nói chuyện, cậu giống như rất không thích bị thua bởi cô trên phương diện học tập.
Keo kiệt kẹo kiết nam nhân.
Cố Dật Nhĩ hừ một tiếng, nghiêng đầu muốn oán giận một phen với Lâm Vĩ Nguyệt.
Lâm Vĩ Nguyệt dường như đang hết sức chuyên chú nhìn cái gì, cô gọi vài tiếng mới hậu tri hậu giác giương mắt nhìn cô.
“Cậu đang xem cái gì thế?” Cô thăm dò muốn nhìn xem Lâm Vĩ Nguyệt đến tột cùng đang đọc cái sách gì mà nhập thần như vậy.
Lâm Vĩ Nguyệt co rụt lại, sách bị giấu dưới áo đồng phục.
Cố Dật Nhĩ có chút ngốc đơ, dường như không dự đoán được Lâm Vĩ Nguyệt sẽ nhạy cảm như vậy.
“Vĩ Nguyệt, cậu làm sao vậy?”
Lâm Vĩ Nguyệt khẽ lắc đầu, cắn môi: “Tớ, tớ chỉ là đang xem tiểu thuyết ngôn tình thôi.”
“Tiểu thuyết ngôn tình?” Cố Dật Nhĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy sao không thể cho tớ xem? Tên là gì? Tớ cũng đọc thử.”
“Một cuốn rất bình thường, tớ tùy tiện xem thôi.” Lâm Vĩ Nguyệt giấu sách vào bàn học, hoảng loạn đứng lên, “Tớ muốn đi WC, cậu đi không?”
Cố Dật Nhĩ giương mắt nhìn cô, ngơ ngác gật gật đầu: “Ờ, đi thôi.”
Hai người vừa muốn ra khỏi phòng học, bước chân Cố Dật Nhĩ dừng lại, đứng nguyên tại chỗ đó.
Lâm Vĩ Nguyệt khó hiểu nhìn cô, lại thấy môi cô mím chặt, dáng vẻ ‘ta thật không vui’.
Cô nhìn ra ngoài phòng học, quả nhiên, ở cửa phòng học vừa lúc Tư Dật và một đám tiểu tuỳ tùng của cậu đang đứng đó.
Qua một kỳ nghỉ đông, Tư Dật dường như lại cao hơn một chút, bộ đồng phục dài rộng kia mặc trên người cậu ngoài ý muốn cực kỳ hợp, cậu lười biếng dựa vào lan can, thất thần cúi đầu nghe những người khác nói chuyện, khóe môi thi thoảng hơi nhếch lên, có vẻ là bị chọc cười.
Hoàn toàn tương phản với dáng vẻ cãi nhau lúc nãy.
“Tư Dật!”
Cố Dật Nhĩ nghe vậy nhìn lại, là Tôn Yểu cách đó không xa đang ôm sách chạy tới bên này.
Một kỳ nghỉ đông không thấy, Tôn Yểu hình như cũng cao lên, hơn nữa càng xinh đẹp, tóc dài hơi cuốn, làm một đám nam sinh trên hành lang đều không nhịn được mà dừng chân lại nhìn cô ấy.
Cô ây không nhìn ai, cũng không thèm để ý ai, đôi mắt toàn bộ đều đặt trên người Tư Dật.
“Quyển sách mà lần trước cậu đề cử cho tớ, tớ tìm thấy ở thư viện rồi.” Tôn Yểu như là hiến vật quý, hai tay đưa cuốn sách cho cậu.
Tư Dật cười khẽ: “Thật sự có thể tìm được à? Lần nào tớ đi tìm cũng bị người khác mượn đi rồi.”
Tôn Yểu chớp chớp mắt: “Vậy cậu xem trước đi, cậu xem xong thì tớ xem, trên thẻ mượn sách tớ còn chưa viết tên đâu, cậu viết tên cậu lên là được.”
Cố Dật Nhĩ đứng trong phòng học, chỉ cảm thấy hai người ngoài cửa kia chói mắt cực kỳ.
“Tớ không đi WC nữa, cậu đi đi.” Cô nhẹ giọng nói với Lâm Vĩ Nguyệt, sau đó xoay người đi về chỗ của mình.
Lâm Vĩ Nguyệt có chút không yên tâm nên cũng đi theo về.
“Dật Nhĩ, cậu có ổn không?”
Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng nhìn cô một cái: “Không phải là cậu muốn đi WC sao?”
“Tớ không đi, vừa nãy cậu làm sao vậy? Tự nhiên lại không vui.” Lâm Vĩ Nguyệt có chút lo lắng nhìn cô, “Là bởi vì Tư Dật sao?”
Cố Dật Nhĩ do dự vài cái, cuối cùng vẫn nhẹ giọng hỏi ra miệng: “Vĩ Nguyệt, có phải đàn ông đều là đại móng heo không?”
“Hả?” Vẻ mặt Lâm Vĩ Nguyệt dấu chấm hỏi.
“Đối với những người khác có thể xuân phong đầy mặt, nhưng cố tình đối với tớ lại thật hung dữ.” Cố Dật Nhĩ càng nghĩ càng giận, nắm áo đồng phục của mình điên cuồng vò nhéo, “Tớ lại không nợ tiền cậu ta, cậu ta phải đến mức như vậy sao?”
Lâm Vĩ Nguyệt biết cậu ta trong miệng Cố Dật Nhĩ là ai.
Cô cũng có chút bất đắc dĩ: “Dật Nhĩ, cậu với Tư Dật vẫn luôn là như vậy cãi đến cãi đi, đã ở chung như vậy một học kỳ, sao bây giờ tự nhiên cậu lại tức giận? Hơn nữa ngược lại tớ cũng cảm thấy cậu đối đối với ai cũng là bộ dáng dịu dàng, nhưng duy chỉ đối với cậu ấy cũng cực kỳ hung dữ.”
“Tớ không biết vì sao, dạo này nhìn thấy cậu ấy cứ thấy xấu hổ, không nhịn được mà chọc ngoáy cậu ấy.” Cố Dật Nhĩ chỉ chỉ ngoài cửa, “Không phải cậu ấy lúc nào cũng cãi nhau với tớ sao? Nhưng đối với Tôn Yểu lại là dáng vẻ thân thiết thế kia.”
“Hai người các cậu thật sự rất giống nhau.” Lâm Vĩ Nguyệt mỉm cười, “Có lẽ đây mới là hình thức ở chung đặc biệt của hai cậu.”
Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Loại hình thức ở chung này có thể thay đổi không?”
Lâm Vĩ Nguyệt ừm một tiếng: “Vậy cậu thử đối với cậu ấy ôn nhu một chút, tớ cảm thấy lúc các cậu nói chuyện bình thường thì dáng vẻ Tư Dật nhìn cậu rất khác với lúc cậu ấy nhìn người khác.”
“Khác thế nào?”
“Tớ không thể nói rõ.” Lâm Vĩ Nguyệt không miêu tả rõ ràng được, “Chính là chỉ cần nhìn đôi mắt của cậu ấy thì không cần nhìn người mà cậu ấy đang nói chuyện cũng biết là cậu ấy đang nói với cậu.”
Vẻ mặt Cố Dật Nhĩ không tin: “Sao có thể?”
“Vậy cậu thử xem sẽ biết.”
Hai người trầm mặc một lúc lâu, cửa phòng học bỗng nhiên có người gọi tên Lâm Vĩ Nguyệt, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, là thầy Mộ đứng ở ngoài cửa gọi cô.
Lâm Vĩ Nguyệt nhanh chóng đứng dậy: “Thầy.”
Thầy Mộ vẫy tay với cô: “Tới văn phòng một chút.”
Lâm Vĩ Nguyệt rời khỏi phòng học đi theo thầy Mộ.
Cố Dật Nhĩ ngồi tại chỗ ngồi thấy được trong nháy mắt kia ánh mắt của Lâm Vĩ Nguyệt có biến hóa.
Chính là cái vui sướng lại hoảng loạn trong chốc lát, là khi cậu ấy nhìn người khác thì hoàn toàn không có.
***
“Cảm ơn, nhưng nếu cậu đã mượn được rồi thì cậu xem trước đi.” Tư Dật cười uyển chuyển từ chối Tôn Yểu.
Tôn Yểu vẫn chưa từ bỏ: “Cậu đọc trước đi, tớ không vội.”
Tư Dật rũ mắt: “Tớ không muốn tự nhiên thiếu nhân tình của cậu, nếu tớ muốn đọc tự tớ sẽ đến thư viện mượn.”
“Vậy được.” Tôn Yểu cắn môi, “Cái diễn thuyết thi đấu kia tớ cũng tham gia.”
Tư Dật nhẹ nhàng cười: “Vậy cậu cũng cố lên.”
Trong lòng cô biết, chính mình và Cố Dật Nhĩ ở trong lòng cậu ấy có chênh lệch.
Mỗi một biểu tình sinh động của Tư Dật, hỉ nộ ái ố ngắn ngủi nháy mắt, đều là bởi vì bên cạnh có một Cố Dật Nhĩ.
Lúc ở bên cạnh cô, cậu luôn nhàn nhạt xa cách như vậy, cho dù ngữ khí ôn hòa nhưng lại có một bức tường thật dày ngăn cách với cô.
Tôn Yểu đi rồi, Nhị Canh tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Dật ca, có phải anh đối với người ta lạnh lùng quá không?”
“Không lạnh lùng thì có thể làm sao bây giờ?” Tư Dật nhún vai, “Con gái da mặt mỏng, tôi lại không thể thẳng mặt nói cái gì.”
Nhị Canh cười hắc hắc: “Anh ở trước mặt Cố Dật Nhĩ không phải như vậy nha, Dật ca, em thấy anh nhiệt tình lắm.”
“Cô ấy không giống.”
“Thế Dật ca, mới vừa nãy anh ồn ào hung dữ với cậu ấy là giả vờ à?”
“Một nửa là đùa một nửa không phải.” Tư Dật nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, “Cậu ấy quen ở chung với tôi như thế rồi.”
Nhưng cậu không muốn lúc nào cũng nhường cô.
Cố Dật Nhĩ cường thế, bởi vậy làm cái gì cũng muốn áp cậu một đầu, tuy rằng Tư Dật nguyện ý nhường cô, nhưng dù sao cũng là đàn ông hàng thật giá thật.
Cậu cũng muốn được đắc ý trước mặt Cố Dật Nhĩ một lần.
Sâu trong nội tâm có một giọng nói, hy vọng chính mình ở một phương diện nào đó có thể thắng cô, có được ánh mắt sùng bái của cô.
Lòng tự trọng của đàn ông, bất luận ở tuổi nào cũng không bao giờ giảm.
Nhưng mà một lần cũng không có.
Cố Dật Nhĩ giống như mẹ cậu hồi trẻ, cực kỳ hiếu thắng, không chịu bị cha cậu ném ở phía sau.
Hiếu thắng như vậy khiến bà trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng khiến ba cậu không chiếm được một điểm tốt nào từ bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.