“Ai da, Tư Dật tới rồi à.”
Người đang nói chuyện cùng anh là tổ trưởng tổ tổ chức, Tư Dật là cán sự dưới quyền anh ta. Ngay từ đầu đã có vài tổ muốn cướp Tư Dật, vị tổ trưởng này dựa vào chính mình to cao sức lớn mà từ trong đám người cướp được tờ thông tin cá nhân của Tư Dật.
Tổ trưởng đặt tay lên vai Tư Dật, bĩu môi: “Cố Dật Nhĩ ở đằng kia kìa, mau sang ngồi cùng người ta đi, sao đến muộn thế?”
“Giáo sư đột nhiên tìm em nên mất chút thời gian, cảm ơn đàn anh.”
Đỗ Vũ Hân thấy Tư Dật muốn đi về phía trong góc thì vội vàng gọi anh lại: “Cậu không ngồi với các tổ trưởng sao?”
“Tôi muốn ngồi cùng bạn gái.” Tư Dật mỉm cười, quay đầu đi về phía bên kia.
Đỗ Vũ Hân nhìn bóng dáng anh, tay rũ ở hai bên sườn yên lặng siết chặt lại.
Cố Dật Nhĩ đang ăn điểm tâm ngọt thì đỉnh đầu truyền đến một giọng nói mang ý cười: “Nhĩ Đóa.”
Cô ngửa đầu, ngữ khí nhàn nhạt: “Sao lại tới muộn vậy?”
“Giáo sư tìm anh có chút việc.” Tư Dật không hề nề hà với ngữ khí của cô, anh cười nói với mấy người bạn cùng phòng đang ngồi cạnh cô, “Có thể cho tớ ngồi cùng với được không?”
Từ Dĩnh ngồi bên cạnh Cố Dật Nhĩ lập tức đứng dậy ngồi ké vào hai người bạn cùng phòng đang ngồi đối diện, nhường chỗ ngồi bên cạnh Cố Dật Nhĩ.
Tư Dật ngồi bên cạnh cô, đôi mắt quét qua đồ ăn cô lấy trên bàn, có chút bất đắc dĩ: “Bây giờ đã ăn điểm tâm ngọt, lát nữa sẽ không ăn được món chính.”
“Em thích ăn cái này.” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, lại nuốt một miếng bánh kem.
Tư Dật duỗi tay lau bên miệng cô: “Em con mèo nhỏ lấm lem này.”
Cố Dật Nhĩ đỏ mặt: “Có người nhìn đấy.”
Tư Dật nhướng mày nhìn về phía ba bạn cùng phòng của cô.
Ba bạn cùng phòng trăm miệng một lời bịt tai trộm chuông: “Bọn tớ cái gì cũng không thấy! Hai người tiếp tục đi!”
“Nhĩ Đóa, em muốn ăn xương sườn không?”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Xương sườn chỗ này quá cứng.”
“Mì Ý?”
“Nhớ thêm sốt cà chua.”
Tư Dật đứng dậy, ngoéo cằm cô một cái: “Anh biết rồi, chờ đấy.”
Rõ ràng chỉ là đối thoại đơn giản, động tác đơn giản, nhưng hai người kia lại như diễn phim thần tượng, nhìn kiểu gì cùng thấy ngọt khé cổ.
Tư Dật đi lấy mỳ Ý cho Cố Dật Nhĩ, Từ Dĩnh thò qua nhỏ giọng hỏi: “Tư Dật gọi cậu là Nhĩ Đóa?”
“Ừ.” Hai mắt Cố Dật Nhĩ vẫn nhìn chằm chằm bánh kem, “Biệt danh.”
“Trước nay không nghe thấy cậu nhắc đến.” Từ Dĩnh khó hiểu, “Là nhũ danh của cậu à?”
“Không phải.” Cố Dật Nhĩ bỏ một quả dâu tây vào miệng, “Chỉ có anh ấy gọi như vậy.”
Từ Dĩnh cảm giác chính mình đang tự tìm ngược.
Đợi Tư Dật quay lại thì cô cũng không có mặt mũi mà bát quái, nhưng tứ muội ngày thường hay thẹn thùng nhất lại mở miệng hỏi: “Tư Dật, sao cậu lại gọi Dật Nhĩ là Nhĩ Đóa?”
Tư Dật sửng sốt trong chốc lát, dường như đang tự hỏi.
“Không phải anh nói thính lực của em không tốt nên muốn lấy độc trị độc sao?” Cố Dật Nhĩ lại nhớ rất rõ ràng, bởi vì đó là lần đầu tiên cô bị người khác nói thính lực không tốt.
Tư Dật lại lắc đầu phủ nhận: “Không phải, đó chỉ là một cái cớ ngay lúc đó mà thôi.”
Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy nguyên nhân thật sự là gì?”
“Anh muốn lấy một cái tên chỉ anh có thể gọi.” Tư Dật một bên quấy sốt cà chua giúp cô, một bên cười giải thích.
Anh cúi đầu, mọi người không nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, nhưng có thể từ nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng anh mà nhận ra, anh hơi xấu hổ.
Cố Dật Nhĩ vuốt cằm ngẩng đầu, lông mi run run, trong lòng nổi lên một trận gió nhẹ thổi lướt qua đầu quả tim.
Một tiếng Nhĩ Đóa năm mười lăm tuổi năm ấy, hiện giờ năm tháng trôi qua, người xung quanh cô muôn hình muôn vẻ, lại chỉ có Tư Dật vì cô đặt cái biệt danh này, vẫn luôn cùng cô đi đến tận bây giờ.
“Dật Nhĩ xấu hổ kìa.” Tứ muội lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Từ Dĩnh.
Từ Dĩnh nhịn cười, ý bảo cô nhìn Tư Dật.
Giống như trong video ngắn phát trên diễn đàn, sườn mặt trắng nõn của Tư Dật lại nhiễm đỏ ửng không dễ phát hiện.
Rõ ràng là muốn tán tỉnh người ta vậy mà chính mình lại ngượng ngùng trước.
Giờ phút này Tư Dật một chút cũng không giống như những gì người ta nói, không nhiễm khói bụi, thanh quý kiêu căng, anh bởi vì người mình thích mà cả người trở nên tràn đầy sinh khí, có sức sống và thẹn thùng mà nam sinh tuổi này nên có.
Nhờ phúc của Dật Nhĩ, các cô mới có thể nhìn thấy Tư Dật như vậy.
Từ Dĩnh che hàm răng, có phải cô giống Dật Nhĩ ăn nhiều điểm tâm ngọt quá rồi không.
Lúc này người đã tới đông đủ, chủ tịch hội học sinh và đoàn ủy phụ trách mở màn, hai đàn anh nâng ly lên sau đó mời mọi người ăn uống tự nhiên, đợi lát nữa lại đến KTV chơi tăng hai.
Mọi người rất nể tình mà hưởng ứng.
Mấy người phòng ngủ 521 ngồi ở bàn này vừa ăn buffet vừa đớp cẩu lương.
Các cô biết một khi yêu đương người ta sẽ trở nên không bình thường, nhưng không nghĩ tới lại có thể trở nên làm ra vẻ thế này.
Cố Dật Nhĩ không phải người kén ăn, hơn nữa cô cũng không có thói quen lãng phí lương thực, ngày thường mọi người cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, vì hưởng ứng phong trào Clean Plate Campaign nên cho dù no rồi cũng sẽ cố gắng ăn hết, không để lại đồ ăn thừa.
(Clean Plate Campaign là một phong trào được khởi xướng từ năm 2013 nhằm giảm lãng phí thực phẩm và đảm bảo an ninh lương thực ở Trung Quốc.)
“Em không muốn ăn, cái này không ngon.” Cố Dật Nhĩ đẩy phù dung bao đến trước mặt Tư Dật.
Tư Dật nhận lấy: “Được rồi.”
Cố Dật Nhĩ thích nhất là ăn phù dung bao của Đức Viên, vị gì màu gì cũng thích ăn, quá làm màu.
“Miến này cứng quá.”
Tư Dật trực tiếp cầm đĩa qua: “Vậy để anh ăn cho, em ăn cái này đi, cái này mềm.”
(Thực ra món này tên là红薯粉 là bột khoai lang đỏ, nhưng mình tìm trên google thì thấy là miến làm từ khoai lang đỏ nên mình để vậy, ai biết chính xác hơn thì chia sẻ với nhà mình nhé J)
“Đồ uống không uống nổi nữa.”
Tư Dật thở dài: “Nói với em bao nhiêu lần rồi, không uống hết thì đừng lấy nhiều như vậy.”
Cố Dật Nhĩ liếc anh: “Không phải còn có anh sao?”
“Anh là thùng rác của em à?” Tư Dật gõ gõ đầu cô nhưng trong giọng nói lại không có chút oán giận nào.
Sau đó Cố Dật Nhĩ đi lấy món mới, Tư Dật yên lặng ăn nốt những thứ cô không ăn nữa.
“Cậu tốt tính thật đấy.” Tứ muội cảm thán một câu, “Dật Nhĩ ngày thường không kén chọn như vậy.”
Sau đó cánh tay cô bị chọc chọc một chút.
Tư Dật thu hết mấy động tác nhỏ của ba cô gái đối diện vào mắt, mỉm cười: “Tớ cam tâm tình nguyện.”
Cam tâm tình nguyện mà thu hết những tùy hứng và kiêu căng của cô vào đáy lòng.
Đây là đạo lý mà anh đã lĩnh ngộ được từ sớm, nếu một cô gái nguyện ý biểu lộ hết những mặt không tốt cho mình, vậy thì cô ấy nhất định là thích mình.
Hiểu chuyện và săn sóc của cô cứ để cho người ngoài đi, những khuyết điểm của cô để cho anh bao bọc.
Cũng chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
Từ Dĩnh che miệng để ngăn nụ cười lão mẹ của mình.
(Nụ cười lão mẹ: Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý nghĩa của từ này thường để mô tả nụ cười nhân hậu, chiều chuộng, yêu thương và an ủi mà một cô gái thể hiện khi cô ấy nhìn thấy thứ gì đó cô ấy thích. Cách sử dụng phổ biến nhất là khi cô ấy nhìn thấy một nam thần tượng nhỏ tuổi hơn mình, và dùng từ này để trêu chọc về tuổi của mình)
Thật là ghen ghét Cố Dật Nhĩ.
Ăn được một nửa thì mọi người bắt đầu đến tiết mục kính rượu, mời rượu, uống rượu.
Đại học bị xã hội hóa cũng khiến xã giao bàn rượu này tiến nhập vào bàn cơm của sinh viên.
Cố Dật Nhĩ bị nhóm cán sự văn phòng kéo đi kính rượu các chủ nhiệm.
“Tư Dật.” Đỗ Vũ Hân đi tới, “Mình đi kính rượu tổ trưởng đi.”
Tư Dật gật đầu bưng chén rượu đứng dậy chào hỏi với ba bạn cùng phòng: “Các cậu ăn nhé, tớ đi kính rượu.”
“Cái cô Đỗ Vũ Hân kia bị làm sao thế?” Tứ muội nhíu mày, “Rõ ràng biết Dật Nhĩ với Tư Dật là một đôi mà sao còn cố ý loi nhoi trước mặt Tư Dật?”
“Có người sẽ bởi vì cái này kiêng dè, có người lại không.” Từ Dĩnh nhún vai, “Dù sao thì người giống như Tư Dật, cho dù có bạn gái cũng sẽ không hạ giá.”
Biểu tình của nhị tỷ có chút phức tạp: “Có cần nói cho Dật Nhĩ không?”
“Cô ta không phải đối thủ của Dật Nhĩ đâu.” Từ Dĩnh thực bình tĩnh, “Trà xanh không đấu lại được với hắc liên hoa.”
“……”
Mấy bàn phía trước bỗng nhiên náo nhiệt lên.
Chủ nhiệm văn phòng và tổ trưởng tổ tổ chức vừa lúc ngồi cùng một bàn, Cố Dật Nhĩ bên này mới vừa uống xong một ly, Tư Dật đã bưng chén rượu đi tới.
Tổ trưởng rất hiểu kịch bản mà đứng lên uống một ngụm, sau đó bắt đầu cười xấu xa: “Tư Dật à, cậu với đàn em Cố giấu hơn một tháng nay kỹ thế, nữ sinh toàn trường còn tưởng rằng cậu độc thân, có phải là muốn tìm tân hoan ở đại học không?”
Mọi người bắt đầu phát ra tiếng huýt sáo bát quái.
Tư Dật có chút bất đắc dĩ: “Là cô ấy không muốn cho em danh phận.”
“Á à bông hoa của học viện y chúng ta mà đến cái danh phận cũng cầu mà không được.” Tổ trưởng khụ khụ khụ, nghiêm túc nhìn Cố Dật Nhĩ, “Đàn em, đây là em không đúng rồi, Tư Dật đã công khai thổ lộ bao nhiêu lần rồi, ngấm ngầm thì bọn anh còn chưa biết đâu, chuyện này là em không có lý đấy.”
Cố Dật Nhĩ có chút xấu hổ: “Em có cho mà.”
“Cho chỗ nào, mọi người có thấy không?” Tổ trưởng gân cổ lên hỏi.
Những người khác hiểu kịch bản trả lời: “Không có!”
Tổ trưởng vừa lòng cười: “Em xem đi, mọi người đều không thấy được, không bằng em ở ngay chỗ này, chính thức cho Tư Dật của bọn anh một danh phận bạn trai chính quy, được không!”
Những người khác hưng phấn ồn ào, có người cầm chiếc đũa gõ chén, còn ngại không đủ náo nhiệt.
Cố Dật Nhĩ cưỡi lên lưng cọp không thể leo xuống: “Cho như thế nào ạ?”
“Anh biết tiểu tình nhân các em hay xấu hổ, uống giao bôi ly này đi, cái này không khó chứ?” Tổ trưởng ra vẻ hiểu lòng người.
Hai người bị đám người đẩy đến cùng nhau.
Cố Dật Nhĩ giơ chén rượu, nhận mệnh: “Uống đi.”
Môi Tư Dật gợi lên, cười có chút vô sỉ: “Đàn anh, em có một câu hỏi.”
“Câu hỏi gì?”
“Đại giao bôi hay là tiểu giao bôi?”
Những người hiểu sự khác nhau của hai cái này thì cười cực kỳ đáng khinh.
Tổ trưởng rất biết điều: “Đương nhiên là đại giao bôi!”
Tư Dật ra vẻ tổ trưởng đã lên tiếng anh cũng không còn cách nào, anh kéo Cố Dật Nhĩ một cái, ôm cả người cô vào trong ngực.
Xung quanh vang lên tiếng thét chói tai. Truyện BJYX
“Anh cố ý!” Cố Dật Nhĩ lên án bên tai anh.
“Thì sao?” Tư Dật cười nhẹ, “Ai bảo em không cho anh danh phận?”
Cái gọi là đại giao bôi, chính là dùng cả cánh tay vòng qua cổ đối phương uống rượu, so với tiểu giao bôi thì càng thích hợp cho mọi người ồn ào.
Tư Dật ngửa đầu đưa rượu vào miệng, anh có thể cảm nhận được Cố Dật Nhĩ trong ngực anh đang run lên.
Ngày thường kiêu ngạo như hồ ly nhưng vừa có nhiều người một cái thì chỉ cùng anh thân mật chút thôi cũng sẽ thẹn thùng phát run như con thỏ nhỏ.
Không thể bắt nạt quá mức, nếu không cô nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù.
Tư Dật buông cô ra, cầm lấy chén rượu trong tay cô uống nốt nửa còn lại.
Anh dùng ngón cái xoa xoa rượu bên miệng: “Cô ấy không uống được nhiều rượu.”
Tổ trưởng vừa lòng gật đầu: “Biết che chở cho bạn gái là người đàn ông tốt!”
Sau khi kính rượu xong, nhóm cán sự có thể về chỗ ngồi tiếp tục ăn uống, nhưng tổ trưởng tổ tổ chức lại đặc biệt thích đàn em Tư Dật này, sau khi uống quá chén thì nói kiểu gì cũng muốn ngồi cùng anh.
Đỗ Vũ Hân trực tiếp ngồi xuống một bên còn lại của Tư Dật, cực kỳ hiểu lòng người: “Tớ ngồi cùng cậu.”
Tư Dật có chút kinh ngạc nhìn cô, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Tính tình bạn gái tôi thực sự không tốt đâu.”
Đỗ Vũ Hân cho rằng Tư Dật lo bạn gái giận, có chút sợ hãi mà rụt rụt thân mình: “Tớ chỉ là sợ cậu bị các đàn anh chuốc rượu thôi, bạn gái cậu hẳn là sẽ không nghĩ nhiều như vậy chứ.”
“Vậy cậu tự cầu nhiều phúc đi.” Tư Dật không hề nói chuyện với cô ta nữa.
Anh khôi phục dáng vẻ ngày thường, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ uống rượu lúc nãy.
Lại tới nữa, lại là loại ánh mắt đồng tình này.
Nhưng mà người đàn ông như vậy, cho dù lãnh đạm hay nhiệt tình đều mạnh mẽ hấp dẫn cô.
Cô đã đặc biệt quan sát, phong cách ngày thường của Tư Dật thiên về tối giản, nhìn không khác gì với quần áo mấy trăm, nhưng kỳ thật đều là thiết kế mới nhất của nhãn hiệu xa xỉ, một người đàn ông có phẩm vị không phải là đắp tất cả hàng hiệu lên người, mà là phải phối hợp với khí chất.
Mặc Hermes không nhất định là quý tộc, nhưng mặc Hermes thì phẩm vị nhất định không kém.
Một người đàn ông bề ngoài anh tuấn, năng lực xuất chúng, gia đình có điều kiện như vậy thì cho dù độc thân hay không cũng luôn sẽ có phụ nữ nguyện ý tự mình đưa tới cửa.
Chỉ cần có thể bắt anh ta tới tay.
***
Đoàn người ở nhà hàng ăn cơm chiều xong thì chuẩn bị đi tăng hai.
Lúc nãy ở nhà hàng buffet, ai có ý đồ phát triển thì đã thêm bạn tốt, bất kể có thể thành hay không thì quan hệ hữu nghị cũng coi như là đại hoạch thành công, vậy nên tăng hai không mang theo người nhà và bạn cùng phòng, là hoạt động riêng của đoàn thể.
Cố Dật Nhĩ dặn dò bạn cùng phòng để cửa cho mình.
Từ Dĩnh gật gật đầu: “Cậu nhớ về trước khi khóa cổng.”
“Sau khi khóa cổng cũng không sao, nhất định các cậu không ngủ.” Cố Dật Nhĩ chỉ di động trong túi cô, “WeChat của phó chủ tịch xin được rồi chứ?”
“Cút đi, nếu sau khi khóa cổng cậu còn chưa về thì chúng tớ tự hiểu là cậu với Tư Dật đi thuê phòng rồi.” Từ Dĩnh trêu ngược lại cô.
Cố Dật Nhĩ ngẩn người không nói chuyện.
Từ Dĩnh híp mắt, nụ cười mang thâm ý: “Các cậu chưa thuê phòng bao giờ à?”
“Tớ từ chối trả lời.” Cố Dật Nhĩ ném xuống những lời này rồi quay đầu rời đi.
Từ Dĩnh nhìn cô chạy về phía Tư Dật, Tư Dật muốn nắm tay cô lại bị cô né tránh.
Cô nhìn bóng dáng hai người, không nhịn được mà cười phá lên.
Hôm nay quả thực mở rộng tầm mắt.
Hai người kia thật là ngây thơ lại đáng yêu ngoài dự đoán.
Nơi hát KTV được quyết định ở MySong, chủ tịch đặt một phòng tổng thống, toàn bộ trang trí đều là hoàng kim thổ hào, còn có quầy bar và rượu miễn phí, hiệu ứng âm thanh nổi 3D vờn quanh, thiên đường của nhóm Mic King, tiêu chuẩn của các thổ hào.
Có người vừa vào cửa đã chọn 《 vận may tới 》để khuấy động không khí.
Microphone cũng chỉ có hai cái, căn bản không đủ hát, ngoại trừ những người một hai phải ca hát thì những người còn lại ngồi vào quầy bar uống rượu đánh bài.
Tổ trưởng tổ tuyên truyền xáo bài trưng cầu ý kiến mọi người: “Chơi đấu bò hay 24 chấm?”
“Đánh bài không thì có gì hay? Thêm chút tiền đặt cược đi!” Có người đề nghị.
Đàn sinh viên này, lên đại học xong là xoã hết mình.
Cái gọi là thêm chút tiền đặt cược chẳng qua là chơi nói thật hay mạo hiểm, một trò cổ lỗ sĩ những lần nào cũng chơi, lại rất thích hợp để trêu chọc với đùa dai.
“Vậy thế này đi, thua thì chọn nói thật hoặc mạo hiểm, chọn rồi thì không thể sửa lại, nếu không thì phải uống rượu, ai có ý kiến gì không?”
“Không có!”
“Vậy được, mang hai thùng rượu ra đây, tôi cam đoan có người nhát chết chỉ dám uống thôi.”
Ván thứ nhất bắt đầu, một cán sự của tổ ngoại giao nhận thua đầu tiên, anh ta chọn đại mạo hiểm, rút trúng thẻ hôn một người ở đây một cái, vị tân cán sự này cũng là một người mạnh mẽ, trực tiếp làm một cái lên mặt của tổ trưởng tổ ngoại giao.
Tổ trưởng tổ ngoại giao không ngừng lau mặt: “Đây rốt cuộc là trừng phạt cậu ta hay trừng phạt tôi vậy!”
“Đàn anh, anh lại còn lau mặt, thật quá đáng!” Cán sự kia hô lên.
Tổ trưởng oa oa kêu to: “Ông đây là thuần thẳng nam 24k! Đừng chạm vào tôi!”
Không khí rất sôi nổi, mọi người trêu đùa tiến vào ván tiếp theo.
Bởi vì vừa khai giảng không bao lâu, bên trong còn chưa có bắt đầu tự tiêu hóa, cho nên cặp tình nhân cũng chỉ có Cố Dật Nhĩ và Tư Dật, mọi người không hẹn mà cùng đem mục tiêu chuyển dời đến trên người hai người bọn họ.
Nhóm độc thân cẩu cao quý chính là không quen nhìn tình lữ cẩu, nghĩ hết biện pháp moi từ trên người bọn họ chủ đề nói chuyện.
Đáng tiếc chơi năm sáu ván mà hai người kia luôn là ba người thắng đầu tiên với 24 điểm, căn bản không có cơ hội xuống tay.
Phó chủ tịch chỉ vào hai người họ: “Hai đứa bọn bay có phải ăn gian không?”
Tư Dật thực bất đắc dĩ: “Đàn anh, 24 chấm ăn gian thế nào được?”
Thái độ của Cố Dật Nhĩ kiêu ngạo hơn Tư Dật nhiều: “Vận khí tốt mà thôi.”
Mọi người chán nản, nhất trí quyết định đổi thành chơi ma sói, lúc này nhất định sẽ có cơ hội xuống tay.
Ván đầu tiên, Tư Dật và Cố Dật Nhĩ đều rút người sói, lúc mở mắt hai người nhìn nhau cười, ba cán sự khác cũng rút phải người sói lập tức run lập cập.
Cuối cùng nhà tiên tri bị loại đầu tiên, một đám thôn dân bị hai con sói chơi đến xoay quanh, ván thứ nhất kết thúc, trải nghiệm của trò chơi cực kỳ kém.
Kiểu trò chơi yêu cầu trí thông minh và kỹ năng diễn xuất này căn bản là không thắng nổi cặp tình nhân gian trá.
Cuối cùng mọi người nhất trí bỏ phiếu, quyết định chơi trò thuần khảo nghiệm vận may rủi rút thăm, điểm số nhỏ nhất là thua cuộc.
Tư Dật rút phải số nhỏ nhất, cuối cùng cũng kết thúc kiếp sống chiến thắng liên tiếp của anh.
Anh không chút do dự mà chọn nói thật.
Câu hỏi đầu tiên vẫn nên rụt rè một chút thôi: “Nụ hôn đầu tiên là cùng ai?”
Tư Dật cong môi, giọng nói lười biếng: “Cố Dật Nhĩ.”
Đáp án không có tính hồi hộp nào, nhưng mọi người vẫn che hàm răng lại kêu chua quá.
Vài ván trôi qua, Cố Dật Nhĩ cuối cùng cũng ngã xuống.
Cô cũng chọn nói thật.
Lần này hiển nhiên mọi người không còn lương thiện như vậy nữa: “Nụ hôn đầu tiên là ở nơi nào? Không thể nói qua loa, phải kỹ càng tỉ mỉ như là ngồi trên ghế hôn, hoặc là đứng góc tường, hoặc là ngồi xổm trong lùm cây hôn, nói dối là mọc mụn.”
Khóe miệng Cố Dật Nhĩ giật giật: “Trên giường, nằm.”
“A a a a a a a a kích thích!” Mọi người thỏa mãn hét lên.
Có người đáng khinh giơ ngón tay cái với Tư Dật.
Tư Dật rũ mắt, dùng ngón tay chặn môi, dưới ánh đèn tối tăm trong phòng, anh dựa vào sô pha che giấu ý cười không chút thẹn thùng.
Lúc sau một ván đến phiên Đỗ Vũ Hân.
Cô là hoa khôi lớp Tư Dật, nam sinh hỏi người đang theo đuổi cô, nhìn cô thanh thuần đáng yêu cho nên câu hỏi cũng không dám quá lộ liễu.
Nhưng cũng sẽ không quá nhàm chán: “Trong những người đang ngồi ở đây có người mà em thích không?”
Đỗ Vũ Hân thẹn thùng mím môi, gật đầu: “Có ạ.”
Hai chữ này cũng đủ để não mọi người nảy số.
Lại sau mấy ván, Tư Dật lần nữa rút trúng số nhỏ nhất.
Điểm lớn nhất là Đỗ Vũ Hân, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Tư Dật, cậu cảm thấy tớ thế nào?”
Vừa nghe là hỏi người thế nào, nhưng tinh tế phẩm vị lại không đơn giản như vậy.
Có người nhìn về phía Cố Dật Nhĩ, trên mặt cô không có bất kì gợn sóng gì.
Ánh mắt Tư Dật nhạt nhẽo, đầu lưỡi chống vào bên má: “Tôi lựa chọn uống rượu.”
Cứ như vậy, anh không chút do dự rót ba ly rượu.
Đỗ Vũ Hân khẽ cười.
Không khí bắt đầu trở nên có chút kỳ quái.
Chơi lâu như vậy, rượu cũng uống đến hòm hòm, mọi người đề nghị quay về chủ đề chính, chọn bài lên hát đi.
Tư Dật đứng dậy: “Em đi WC.”
Anh vừa đi không bao lâu thì Đỗ Vũ Hân cũng nói muốn đi WC, đi theo ra ngoài.
Nếu mọi người còn chưa nhìn ra thì chính là kẻ ngốc.
Nữ sinh ngồi bên cạnh Cố Dật Nhĩ có chút lo lắng: “Cậu có muốn cũng ra ngoài nhìn xem không.”
Cố Dật Nhĩ bực bội ấn giữa mày.
Tư Dật là cái thể chất rác rưởi gì thế không biết, chuyên trêu chọc vào loại nữ sinh không biết tốt xấu này.
Cố tình anh lại cực kỳ thân sĩ, không bao giờ nói nặng lời với nữ sinh.
“Tớ cũng đi ra ngoài một chút.”
Ba người đều đi ra ngoài, những người khác bắt đầu không kiêng nể gì bát quái.
“Cố Dật Nhĩ sẽ mắng Đỗ Vũ Hân đến phát khóc chứ?”
“Có lẽ đấy, nhưng cũng chỉ có thể nói là đáng đời Đỗ Vũ Hân, ngay trước mặt bạn gái chim chuột bạn trai người ta, thật là to gan.”
“Điều kiện như Tư Dật, chụp được đến tay ai còn để ý là tiểu tam đâu.”
Trong toilet, Tư Dật đứng ở bồn rửa mặt rửa tay.
Nhưng trong lòng lại cực kỳ rối rắm.
Quả nhiên, mới vừa đi ra đã thấy Đỗ Vũ Hân đứng ở cửa chờ anh.
Anh có chút cạn lời: “Tôi cho cậu lời khuyên sao cậu lại không nghe thế?”
“Tư Dật, em biết bây giờ anh không thích em, em sẽ không quấn lấy anh.” Giọng nói của Đỗ Vũ Hân yếu ớt, thần thái nhu nhược đáng thương, “Anh với cô ấy quen biết nhau sớm, tình cảm sâu sắc em hiểu, em chỉ là hy vọng có một cơ hội cạnh tranh công bằng.”
“Không có gì để cạnh tranh công bằng, cô ấy đã đến điểm kết thúc mà cậu ngay điểm xuất phát cũng không có.” Tư Dật nhíu mày, phong độ cũng bị cô gái trước mắt này mài mòn gần hết, “Cũng không có gì sớm hay muộn, chỉ là tôi có thích hay không mà thôi.”
“Nếu như anh gặp được em trước thì có lẽ anh sẽ không khẳng định như vậy.” Đỗ Vũ Hân cãi lại.
“Ánh mắt đầu tiên khi tôi sinh ra nhìn thấy là bác sĩ đỡ đẻ, chẳng lẽ tôi sẽ thích bác sĩ đó sao?” Tư Dật cảm thấy cô gái này nói chuyện rất khôi hài.
Anh vẫn luôn cùng cô ta duy trì khoảng cách, nếu là người nhát gan một chút thì đã sớm từ bỏ, từ trước đến nay anh vẫn luôn cự tuyệt nữ sinh như thế.
Nhưng mà bất đắc dĩ luôn có mấy người không chịu từ bỏ ý định.
Tư Dật trực tiếp làm lơ cô ta đi qua chỗ rẽ chuẩn bị về phòng.
Sau đó anh thấy Cố Dật Nhĩ với khuôn mặt rét lạnh.
“Nhĩ Đóa,” Tư Dật theo bản năng lui về phía sau vài bước, “Em tới từ khi nào thế?”
“Anh về phòng đi, em tâm sự với cô ta chút.” Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ nhàn nhạt, “Chuyện này chúng ta tính sổ sau.”
Tư Dật thực vô tội: “Không liên quan đến anh, đừng kéo anh xuống nước.”
“Trách thì trách gương mặt này của anh.” Cố Dật Nhĩ mỉm cười, “Con trai, con về đi, đợi lát nữa lúc ba ba đánh nhau con đừng nhìn, hỏng gương mặt tuấn tú này của con.”
Tư Dật than một tiếng: “Đừng đánh đến tàn phế, không thì anh còn phải đến Cục Cảnh Sát đón em.”
Đỗ Vũ Hân nghe được đối thoại hoàn chỉnh của hai người.
Cô ta sợ hãi lui về phía sau hai bước: “Cậu muốn làm gì?”
Ánh mắt Tư Dật lại bắt đầu toát ra tia đồng tình.
Ngay sau đó, Cố Dật Nhĩ một tay đẩy Đỗ Vũ Hân đến trên tường, một tay chống vách tường, một tay nhéo cằm cô ta, nụ cười dịu dàng: “Ai cho cô lá gan mơ ước người đàn ông của tôi?”
Đỗ Vũ Hân bị ngữ khí mạnh mẽ của cô làm kinh sợ đến nói không ra lời.
Giờ này khắc này, cô ta rốt cuộc hiểu được sự đồng tình trong mắt Tư Dật nghĩa là gì.
“Đánh, đánh người là phạm pháp.” Đỗ Vũ Hân lắp bắp, không hề có chút lực uy hiếp nào
Cố Dật Nhĩ dường như bị chọc cười, nhướng mày: “Cho nên?”
“Cậu không thể đánh tôi!”
“Thế kỷ 21, mọi người đều là người văn minh, tôi sao có thể đánh cậu?” Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, ngữ khí nghịch ngợm, “Bạn học Đỗ, cách Tư Dật xa một chút, biết chưa?”
Hai tay Đỗ Vũ Hân bắt lấy váy, hai chân khép chặt, ánh mắt hoảng loạn: “Hai người lại chưa kết hôn, tôi tranh thủ với người mình thích thì sao vậy? Cho dù cậu là bạn gái của anh ấy nhưng anh ấy thích tôi cũng là do cậu không có bản lĩnh mà thôi.”
“Có người không đọc sách nhưng cũng biết chen chân vào tình cảm của người khác là không đúng, có người đọc đủ thứ thi thư, lại vội vàng làm kẻ thứ ba, trong nghiên mực đỏ hẳn là sẽ có một chấm đen, nhân phẩm vĩnh viễn không phải là học thức.” Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô ta, cảm nhận được cô ta rùng mình, “Loại lời nói này vẫn là đừng nên nói với người khác, nói ra cũng chỉ khiến trường học mất mặt.”
Đỗ Vũ Hân đỏ mặt kêu vài cái “Cậu”, bộ dạng muốn khóc.
Cố Dật Nhĩ buông cô ta ra, thu hồi nụ cười, ngữ khí lạnh lẽo: “Lại để tôi phát hiện cô quấn lấy anh ấy thì tôi đánh gãy chân cô.”
Đỗ Vũ Hân dựa vào tường, hai chân có chút mềm nhũn.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Dật Nhĩ rời đi.
Tư Dật không trực tiếp về phòng, mà đứng ở cửa chờ Cố Dật Nhĩ.
Mắt thấy Cố Dật Nhĩ thần sắc bình tĩnh đi tới, anh hai ba bước đi đến trước mặt cô, tò mò hỏi: “Giữ lại mạnh cho người ta chứ?”
“Em bạo lực như vậy à?” Cố Dật Nhĩ ngửa đầu, ngữ khí có chút bất mãn.
Tư Dật không mặt mũi gật đầu, dù sao anh cũng từng nhìn thấy cô đánh nhau, Nhĩ Đóa nhìn văn tĩnh dịu dàng nhưng khi đánh người cũng rất tàn nhẫn.
Cô rũ mắt, dùng tay xoa xoa đôi mắt.
Tư Dật lúc này mới chú ý tới tay cô ướt, có chút kỳ quái: “Em không lau khô tay à?”
Chờ cô ngẩng đầu thì đã thấy một dáng vẻ phải chịu ấm ức.
“Tư Dật, em không ngại trên người anh có mùi nước hoa của cậu ta.”
“?”Cái gì?
Ngay trong lúc Tư Dật còn đang ngẩn người thì Cố Dật Nhĩ đã mở cửa đi vào.
Một đám người vây tới đây: “Làm sao vậy? Sao lại khóc?”
Cố Dật Nhĩ miễn cưỡng cười cười: “Không sao, em có thể chọn bài hát không? Tâm trạng em có chút không tốt.”
Lúc này cho dù cô nói muốn phá nát cái phòng này bọn họ cũng không thể không đồng ý, cả đám vội vàng hỏi cô muốn hát bài gì.
Cố Dật Nhĩ cầm lấy microphone, đi đến chỗ chọn bài, thuần thục chọn một bài hát.
Nhạc dạo du dương bi thương vang lên, đây là một khúc tình ca não nề.
Cố Dật Nhĩ thở dài một hơi sâu, bi thương hát lên:
“Em đã từng từng yêu một người đàn ông như vậy, anh nói em là người phụ nữ đẹp nhất trên đời
……
Trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy, là cái mũi của em sai……”
Giọng hát của Cố Dật Nhĩ còn nhẹ nhàng hơn khi cô nói chuyện, kết hợp với ca từ đau khổ này, quả thực chính là một người con gái vì yêu mà đau đớn.
“……”
“……”
Tư Dật đứng ở cửa, đôi mắt dại ra thừa nhận ánh mắt như dao nhỏ của mọi người.
Thật sự oan ức.