Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 142:




"Sao chị lại tới đây?"
Lục Tĩnh Sanh chưa bao giờ hút thuốc tại trước mặt Diệp Hiểu Quân, nhưng nàng cũng không cai thuốc, mỗi lần Diệp Hiểu Quân vừa xuất hiện, chỉ cần trong tay nàng có thuốc, động tác thứ nhất chính là nghiền tàn thuốc.
Lục Tĩnh Sanh đi tới, mang theo mùi thuốc lá ngồi vào ngồi kế bên tài xế: "Đợi em sao? Chờ đã bao lâu?"
Diệp Hiểu Quân: "Có một lúc."
Lục Tĩnh Sanh đối với nhóm tiểu Quý vẫy tay: "Tự mình trở về đi."
Tiểu Quý cùng Sài Trăn rất thức thời mà biến mất, Lục Tĩnh Sanh mềm nhũn mà "Ân" một tiếng, tựa ở trên bờ vai Diệp Hiểu Quân, ôm cánh tay của cô, cằm cọ từng cái: "Đêm hôm khuya khoắt chị còn băn khoăn em... Có nghĩ tới em sao?"
Diệp Hiểu Quân sờ sờ đầu nàng.
Từ sau lần Bác Triển gặp hỏa hoạn, Diệp Hiểu Quân bị trọng thương phải nằm viện rồi khôi phục về sau, Lục Tĩnh Sanh quả thực coi cô là thủy tinh để trông coi, nâng trong tay sợ nát, thanh âm lớn một chút đều sợ cô bị dọa hoảng sợ, có bao nhiêu đồ ngon, dùng tốt đều hận không thể toàn bộ đổ tới bên người cô, cùng nuôi dưỡng con thỏ nhỏ giống nhau. Đồng dạng cả tiểu tráng tráng cũng thế rất thích dính người, thường xuyên lặng lẽ uốn tại bên người Diệp Hiểu Quân, đi từ từ liếm liếm, dính người không rời khỏi.
Lục Tĩnh Sanh thẳng thắn, trước kia nàng quá không cẩn thận, luôn để cho Diệp Hiểu Quân rơi vào hiểm cảnh, mà những hiểm cảnh này cũng là bởi vì nàng mà dựng lên.
"Sau này, buổi tối vẫn là đừng đi ra ngoài một mình. Thân thể chị vốn yếu, vạn nhất lại gặp phải chuyện gì, thật em quan tâm không hết." Lục Tĩnh Sanh đã kinh qua lão mụ tử thần, sợ Diệp Hiểu Quân lại bị ai đó làm cho bị thương. Diệp Hiểu Quân không chỉ có một lần cứu mạng Lục Tĩnh Sanh, đó thật là lấy mạng đổi mạng, phần nhân tình này Lục Tĩnh Sanh hiểu, không dám đã quên, ghi thật sâu trong lòng. Còn nữa, không có cô mà nói còn thật không biết cùng với Đường Cảnh Lộ dây dưa tới khi nào. Cô là phúc tinh, được phái tới, cứu giúp bên người nàng.
Trong xe có chút mùi rượu, Diệp Hiểu Quân nhìn Lục Tĩnh Sanh không nói lời nào, cũng không ra xe, Lục Tĩnh Sanh mím môi:
"Chị có lời muốn cùng nói cùng em?"
Diệp Hiểu Quân chần chừ một chút, vẫn là mở miệng: "Vừa rồi, Chung Lỵ Lâm cùng Mã Kiện kia cùng đi... là phải đi qua đêm sao?"
Lục Tĩnh Sanh không kiêng kị, đáp: "Ân."
"Nàng nói về sau muốn dựa vào em..."
Diệp Hiểu Quân hỏi được rất ấm áp, Lục Tĩnh Sanh trực tiếp giúp cô nói xong: "Đúng vậy a, bọn hắn đi qua đêm. Em vẫn muốn hướng màn ảnh TV cắm vào một chân, thu mua một phòng làm việc có tiềm lực chính là con đường tắt. Phòng làm việc của Chung Lỵ Lâm cũng là một trong những lựa chọn, nàng nghĩ đến nếu như có thể đem phòng làm việc nhập vào dưới cờ Bác Triển, song phương hỗ trợ lẫn nhau thắng lợi không nói, nàng càng là có cơ hội tại trên đại màn ảnh triển lộ thêm tài năng, đây là tâm nguyện từ trước tới nay của nàng."
"Bản thân nàng cũng muốn ký kết Bác Triển?"
"Không sai. Chuyện này em không rảnh quản, đều là Mã Kiện xử lý, hắn là người rất giỏi, vì em chia sẻ đi rất nhiều sự việc, không có hắn ở đây Bác Triển cũng sẽ không đứng lên nhanh như vậy. Trước kia hẳn vẫn ưa thích Chung Lỵ Lâm, không có cơ hội mà thôi. Hiện tại Chung Lỵ Lâm chính mình dán lên, Mã Kiện bất quá đưa ra một yêu cầu nho nhỏ như vậy, em không thể để hắn không thỏa lòng."
"Em nói là hắn muốn nữ diễn viên cùng hắn qua đêm chỉ là một yêu cầu nho nhỏ?"
Cánh tay Lục Tĩnh Sanh tựa ở cạnh cửa sổ xe, bám lấy đầu, dáng tươi cười có chút men say, nhưng Diệp Hiểu Quân biết rõ nàng rất thanh tỉnh.
"Đúng, chính là yêu cầu nho nhỏ. Loại sự tình này ngươi tình ta nguyện, lại không ai bắt buộc nàng, là lựa chọn của nàng." Lục Tĩnh Sanh nói.
Tới gần một giờ, đường đi B thành tựa hồ không có bóng người, mặt đường rộng rãi, một cước chân ga giẫm chặt chẽ, xé rách màn đêm, lao nhanh đi về phía trước.
Lục Tĩnh Sanh một đường đi đều kể lại chuyện tiệc tối nay nàng gặp chuyện gì, nào là vẻ mặt tổng giám đốc Kim Bài Truyền Thông thay đổi nhanh chóng như nào... Diệp Hiểu Quân kiên nhẫn nghe nàng nói, thỉnh thoảng đáp lại một cái mỉm cười.
Hứng thú của Diệp Hiểu Quân không cao Lục Tĩnh Sanh có thể phát hiện, nhưng nàng không có vạch trần.
Lục Tĩnh Sanh chẳng biết âm thầm từ khi nào đã đạt được một kỹ năng cao siêu mới: Ngậm miệng không nói.
Lúc hai người về đến nhà, Tráng Tráng cũng đã ngủ được hai giấc, nghe được thanh âm ghét bỏ mà từ trong ổ từ từ quay đầu lại, híp mắt liếc nhìn các nàng, rồi ngủ tiếp.
Lục Tĩnh Sanh quấn quít lấy Diệp Hiểu Quân lôi kéo cô cùng nhau tắm rửa, Diệp Hiểu Quân còn không quá thói quen xích lỏa tình lữ tiếp xúc lẫn nhau như vậy, tác động qua lại, một mực né tránh, Lục Tĩnh Sanh vòng ôm eo của cô làm cho cô trốn không thoát, nhốt chặt cô hướng bên trong cổ nàng cọ: "Đi đi đi nha, em đều vì cùng tắm như này mà cố ý thay cái bồn tắm lớn đấy."
Lục Tĩnh Sanh cọ được cô ngứa, toàn bộ người bị khấu tới căng cứng, Lục Tĩnh Sanh khí lực không nhỏ, dính đến Diệp Hiểu Quân nhanh đứng không vững.
"Em thật là..." Diệp Hiểu Quân bị đầu nàng trêu chọc tới chóp mũi ngứa, ngang lưng dựa vào bàn, bình thường thể lực của Lục Tĩnh Sanh đã rất mạnh, giờ bung ra thật làm cho nàng chống đỡ không được.
Diệp Hiểu Quân càng biểu hiện ra chịu không được, càng trốn về sau, Lục Tĩnh Sanh lại càng là muốn kề sát cô. Diệp Hiểu Quân đều muốn ngồi đến trên bàn, bị Lục Tĩnh Sanh đè nặng đầu vai, cười nói: "Thật như một con gấu à."
"Cái gì? Em giống gấu?" Lục Tĩnh Sanh khiêu mi, "Chị biết gấu đều là như thế nào đối đãi con mồi không?"
"Không muốn biết."
"Không được, Em nhất định phải biểu thị cho chị xem."
Diệp Hiểu Quân hô nhỏ một tiếng cùng Lục Tĩnh Sanh đều lật đến trên ghế sofa bên cạnh, giày vò một hồi lâu làm cho tinh thần tỉnh táo.
"Còn nói em là gấu nữa không." Lục Tĩnh Sanh điểm chóp mũi nàng, "Tranh thủ thời gian theo giúp em tắm rửa tạ tội."
Diệp Hiểu Quân cười đều muốn phản bác, chợt nhớ tới cái gì, biến sắc.
Lục Tĩnh Sanh cầm khăn tắm hai người, phát hiện Diệp Hiểu Quân vẫn còn ngồi ở chỗ cũ.
"Thân ái?"
Diệp Hiểu Quân hướng nàng bên này nhìn thoáng qua, ánh mắt muôn phần lơ lửng.
"Chị làm sao vậy?"
Diệp Hiểu Quân trước kia thường xuất thần, gần đây đã tốt hơn nhiều, như thế nào lúc này lại như vậy?
Thanh âm Lục Tĩnh Sanh quanh quẩn trong phòng, chính là không có tiến vào lỗ tai của Diệp Hiểu Quân.
Cô đứng ở giữa một bãi đất màu, tự tay vùi xuống một viên hạt giống. Lúc cô quay đầu lại phát hiện một viên quái thụ thương thiên đang đối với cô giương nanh múa vuốt, thật không nhớ ra nó lại đến từ lòng bàn tay của mình.
Ánh sáng mặt trời mới lên, người yêu đang tại mộng đẹp, Diệp Hiểu Quân thật lâu không có một mình thanh tỉnh vào này giờ. Nàng tháo xuống bịt mắt, mắt trái đã có thể trong bóng đêm bắt lấy ánh sáng hơi yếu.
Nàng biết rõ, tương lai lại trở về.
Bình tĩnh mà đăng nhập hộp thư, đống loạn mã lúc trước dần dần biến thành mờ mờ, nhưng lại có thể phân biệt được văn tự.
Đã lâu mới gặp lại, lúc này trông thấy tên Bearxxx lại có chút ít thân thiết.
Bưu kiện chưa đọc chỉ có hai phong đến từ Bearxxx, trong đó một phong nội dung chỉ có một dấu chấm hỏi (???), giống như hỏi thăm nàng vì cái gì lâu như vậy không có tin tức, một phong khác ——
Bearxxx: Có một số việc cô khả năng đã biết. Đúng vậy, cô tổng hội biết rõ.
————————————
Thức dậy, Lục Tĩnh Sanh đặc biệt thanh tỉnh. Trên thực tế, từ sau khi giải quyết xong chuyện Đường Cảnh Lộ, mạch suy nghĩ của nàng đặc biệt rõ ràng. Mỗi ngày tỉnh lại nàng đều rõ ràng hôm nay muốn làm cái gì, tháng này muốn làm cái gì, Bác Triển muốn phát triển như thế nào, thậm chí con đường tình cảm của mình sẽ như nào – nàng nên làm những gì trong cái thế giới này, nàng đều rõ ràng.
Ba mươi tuổi thật là một giới hạn đặc thù.
Bữa sáng là bắt đầu ngày mới, vô cùng quan trọng mà dừng một chút, Diệp Hiểu Quân vì nàng chuẩn bị bữa sáng cũng không qua loa.
Nàng mở ra TV, thói quen bật lên kênh tài chính và kinh tế, đồng thời đem tạp chí thương mại cùng sách báo kinh tế dựa theo thói quen đúng trình tự đặt ở cạnh bàn ăn sáng. Làm lúc Diệp Hiểu Quân đem trứng tươi, thịt xông khói cuốn lô măng cùng sữa tươi đã ủ ấm đặt tới trước mặt nàng, nàng vừa vặn lật hết những thứ thông tin này.
Diệp Hiểu Quân không phải người đặc biệt yêu thích nói chuyện phiếm, Lục Tĩnh Sanh cũng không phải người nhiều lời, hai người bọn họ bên nhau tình huống đối thoại không nhiều lắm. Thời gian ở chung dần dần biến dài, ở chung lâu rồi càng thêm ăn ý làm cho ngôn ngữ càng thêm ngắn gọn, thường thường chỉ một ánh mắt đối phương sẽ biết rõ ngươi muốn cái gì.
Hai người bọn họ yên tĩnh mà ngồi đối diện nhau, âm thanh tin tức trên TV không ngừng lăn tới. Các nàng ngẫu nhiên cũng sẽ trò chuyện một chút tin tức, Lục Tĩnh Sanh cũng sẽ cùng Diệp Hiểu Quân nhắc lại đề nghị mua phòng tân hôn, hoặc là chuyện mua du thuyền tư nhân.
"Chị phát hiện." Diệp Hiểu Quân đem bánh mì bên trong lò nướng đem ra, cắt thành từng khối nhỏ vừa vặn, xối thêm mật ong lên mặt trên, đặt tới trước mặt Lục Tĩnh Sanh, "Em chính là cái người tay không giữ được tiền. Chỉ cần có tiền, em có thể nhanh chóng xài hết."
Lục Tĩnh Sanh mang theo vui vẻ mà ăn bánh mì, đem đồ ăn nuốt xuống về sau nói: "Người có thể dùng tiền mới có thể kiếm tiền. Tiền tuyệt không phải cứ thế đi ra, mà là từ lợi nhuận đi ra. Từ ý nghĩa này mà nói, tăng thêm bản lĩnh dùng tiền cũng liền tương đương đẩy mạnh bản lĩnh kiếm tiền."
"Dùng tiền còn cần bản lĩnh sao? Đây không phải năng lực bẩm sinh của con người sao?" Cà phê đối với nữ nhân mà nói thật sự không phải là loại đồ uống tốt, nhưng Lục Tĩnh Sanh không thích sữa tươi, Diệp Hiểu Quân cũng chỉ biết đem sữa tươi bỏ đi, thay đổi thành dự trữ cà phê, thói quen từ lâu, thêm nhiều chút kẹo cùng sữa.
"Năng lực hưởng lạc." Lục Tĩnh Sanh tán thành.
Đây là một ngày rất bình thường, bữa sáng nhẹ nhõm chủ đề ngẫu nhiên cũng có thể phát giác ra hai người có chút quan niệm không hợp. Các nàng không hợp đã trở thành một loại tập quán, đã từng trải qua cãi lộn mà cải biến phương thức, biến thành không lạnh không nóng mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
Diệp Hiểu Quân biểu đạt quan điểm từ trước đến nay ấm áp, nàng cũng không có khác biệt quá lớn, ngược lại chính là Lục Tĩnh Sanh.
Trải qua việc Bác Triển từng rơi xuống vực thẳm, cũng là lần đầu tiên trong nhân sinh, nàng rơi xuống đáy vực, nàng tựa hồ không quá giống nhau.
Ăn xong bữa sáng ngồi cùng một xe đi vào văn phòng mới của Bác Triển, Cao ốc Galaxy International, từ tầng hai mươi đến tầng hai mươi ba tất cả đều là văn phòng của Bác Triển. Bộ phận quản lý nghệ sĩ đã độc lập trở thành công ty quản lý nghệ sĩ Bác Triển, chiếm lấy toàn bộ tầng hai mươi, mỗi ngày trong thang máy cao ốc Galaxy International đều có thể gặp được một vài gương mặt diễn viên. Phòng làm việc Chung Lỵ Lâm đặt tại tầng hai mươi mốt, bộ phận nhân lực cũng sẽ ở đây. Bộ phận âm nhạc Bác Triển độc chiếm tầng hai mươi hai, không gian rộng rãi đối lập, mới có hơn bốn mươi người, tạm thời lộ ra có chút trống trải. Lục Tĩnh Sanh đứng ở tầng hai mươi hai nhìn quanh một phen, nói: "Rộng rãi chứ?"
Văn phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân nằm tại tầng hai mươi ba. Tầng hai mươi ba có hành lang rộng, khu vực văn phòng lãnh đạo cao cấp cùng khu vực làm việc của nhân viên bị một hành lang này ngăn cách, khu vực văn phòng của lãnh đạo cao cấp có thang máy riêng, có thể nói là độc lập. Đám nhân viên nói rằng khu vực quản lý cấp cao chính là khu vực giới nghiêm, rất nhiều nhân viên vào chức đã hơn một năm cũng không thể biết lãnh đạo mình là cái dạng gì.
Văn phòng làm việc của Diệp Hiểu Quân ngay đối diện Lục Tĩnh Sanh, mở ra cửa chớp hai người có thể từ xa xa nhìn nhau.
Bây giờ nơi đây phát triển rất tốt, thiếu đi người trong lòng có mưu đồ, Bác Triển đã bước vào giai đoạn phát triển không ngừng, Lục Tĩnh Sanh lại bắt đầu kiến tạo sân chơi của mình...
Hội nghị buổi chiều Diệp Hiểu Quân đến muộn, nhanh tay nhanh chân tiến đến phòng họp, vì vội vàng nàng mà cùng tiểu Quý đi ở phía trước đang gõ điện thoại va chạm mạnh. Notebook trong ngực Tiểu Quý liều rời tay, "BA~" một tiếng rớt xuống bên chân Diệp Hiểu Quân.
"Ài!" Tiểu Quý nhìn thấy Diệp Hiểu Quân xoay người nhặt lấy notebook mà rõ ràng đề cao âm điệu, muốn ngăn cản đã không kịp. Ánh mắt Diệp Hiểu Quân tại trên màn hình xẹt qua, rất nhanh liền tự nhiên mà đem notebook đem trở về.
"Thật có lỗi, em không sao chứ." Diệp Hiểu Quân đối với nàng cười.
Tiểu Quý an lòng chút ít, Diệp lão sư chỉ liếc qua, có lẽ không thấy được a... Thế nhưng bưu kiện bắt mắt như vậy, lại còn đang dừng tại đoạn quan trọng nhất... thêm cả tranh thủ thời gian trượt tương đối chậm!
"Cho nên..."
Tiểu Quý cũng đã dời đi được chút ít, Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên nói: "Phần diễn của Lô Mộc Dĩnh trong [Ám sát 2] toàn bộ đều bị cắt bỏ, kỳ thật là chủ ý của các ngươi?"
Quả nhiên thấy được... Lòng bàn tay Tiểu Quý đổ mồ hôi.
Đúng vậy a, Diệp lão sư thế nhưng là người có thể đã gặp qua là không quên được! Cái này có mấy hàng chữ căn bản không đủ để nàng xem!
"Chuyện này a, nhưng thật ra là ý tứ của Hoàn Cầu bên kia." Tiểu Quý giải thích, "Hiện tại Hoàn Cầu cùng Bác Triển là minh hữu, Lô Mộc Dĩnh này là tai họa năm đó Đường Cảnh Lộ lưu lại, đối với Ấu Ninh tỷ cũng bất lợi, cho nên sớm đem nàng vùi dưới lớp tuyết coi như là thành ý của Hoàn Cầu. Boss cũng không nói gì, đều là Tưởng Bối Nam tự phát tự chủ tự nguyện!"
Diệp Hiểu Quân nhìn nàng khẩn trương, vỗ vỗ bờ vai nàng cười nói: "Giải thích nhiều như vậy làm cái gì? Tôi cảm thấy làm được rất tốt."
Cũng đúng... Năm đó mở đầu khi dễ Lô Mộc Dĩnh chính là ai? Chính là bản thân Diệp Hiểu Quân a? Bàn về người ghét Lô Mộc Dĩnh nhất phải là Diệp Hiểu Quân.
"Cái kia, không sao, em đi trước." Trong lòng Tiểu Quý vẫn là có chút sợ, sự việc tự nhiên thành ra vậy, thôi vẫn là nên nhanh lên một chút rời khỏi chỗ thị phi này.
Diệp Hiểu Quân nhìn thân ảnh nàng vội vàng rời khỏi, hồi tưởng lại nội dung bưu kiện vừa rồi trông thấy. Chỉ nhắc tới vài câu ngoài rìa, người ngoài nghề khả năng không quá mẫn cảm, nhưng là nhân sĩ thâm niên trong nghiệp giới, Diệp Hiểu Quân biết rõ Hoàn Cầu viện tuyến đang giúp đỡ Bác Triển xào phòng bán vé.
Suất chiếu từ sáng tới tối của Hoàn Cầu viện tuyến đều dành riêng cho [Có chuyện muốn nói cho ngươi], 100% vé lần đầu đều không có người xem, tất cả đều là Bác Triển bao hết. Bởi như vậy, danh tiếng phòng bán vé bộ phim này sẽ được thổi phồng, làm như vậy là để tỷ suất phòng bán vé nhìn đẹp mắt, kiến tạo danh tiếng ảo, hấp dẫn càng nhiều hơn nữa người xem quan tâm tới. Trên thực tế, các nàng hoàn toàn chính xác thành công, bộ phim này đạt được doanh thu phòng bán vé phá mốc một tỷ. . Đam Mỹ H Văn
Diệp Hiểu Quân nghĩ thầm: Đây cũng là một loại thủ pháp hoạt động phòng bán vé a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.