Nữ trợ lý đáp vâng, rời đi giống như chạy trốn, trước khi cô rời khỏi Lâm Hàn Dữ nói một câu: "Việc Giang tổng từ chức, không được phép nói cho người thứ ba biết, nếu chuyện này truyền ra, tôi chỉ hỏi cô."
Thời điểm nói đến chữ cuối cùng, Lâm Hàn Dữ buông tay nhìn về phía nữ trợ lý, cô ấy bị ánh mắt kia làm cho kinh ngạc một chút, vâng vâng dạ dạ đáp ứng, sau đó nhanh chóng chạy trốn, đi được một đoạn dài trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đến tận đây, ngay cả cô cũng đều phát hiện, Lâm Đổng thật sự có chút đáng sợ, khó trách cuối cùng Giang tổng lại lựa chọn Hạ cơ trưởng tuổi trẻ anh tuấn, cho dù Hạ cơ trưởng không kiếm được nhiều tiền bằng Lâm Đổng, đổi là cô thì cô cũng sẽ chọn Hạ cơ trưởng.
Từ từ, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì, Thanh Hoa cùng Bắc Đại cái nào tốt hơn? Thật là lo chuyện bao đồng.....
Giang Gia Niên bên này căn bản không biết điện thoại của chính mình bị ai "nghe lén", cô chính là buồn rầu nên làm thế nào nhắc tới chuyện gặp cha mẹ với Hạ Kinh Chước, chính xác mà nói, là chuyện cha mẹ cô gặp ba anh.
Mở TV lên, tất cả đều là tin tức khai xuân, đài truyền hình Giang Thành đang nói về lưu lượng khách đến sân bay quốc tế Giang Thành, nhìn những người ở sân bay đó, tính tính còn mấy ngày nữa là ăn tết, trong lòng Giang Gia Niên.... Ôm bụng, liền bắt đầu chua xót.
Quả nhiên, vẫn là không thể chịu đựng chồng cô quá bận.
***
Năm mới ngày càng đến gần, đêm trước Tết Âm Lịch, thời điểm Giang Gia Niên mang thai sáu tháng, rốt cuộc vẫn bị mẹ cô không trâu bắt chó đi cày, chạy tới nói với Hạ Kinh Chước về chuyện người lớn gặp mặt.
10 giờ tối, cửa nhà bị người mở ra, Hạ Kinh Chước từ bên ngoài đi vào.
Anh phong trần mệt mỏi, cau mày, chế phục mặc ở trên người, vừa đi lên buông đồ vật vừa kéo cà vạt, Giang Gia Niên đứng ở góc này nhìn động tác tự nhiên mà gợi cảm như vậy của anh, quả thực sắp chảy máu mũi.
Nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm chính mình, Hạ cơ trưởng ánh mắt sắc bén chuyển hướng về phía góc phòng, sau khi nhìn thấy người phụ nữ đang do dự kia, nâng cánh tay lên vẫy tay, cô liền thành thật mà lại gần.
"Anh đã trở lại." Giang Gia Niên vô cùng tự giác mà tiếp nhận mũ chế phục của anh, lại giúp anh cởi bỏ cà vạt, lén lút mà liếc mắt một cái thấy anh đang cởi cúc áo sơ mi, bên dưới là ngực trắng nõn, gầy nhưng rắn chắc, không dấu vết mà nuốt nước miếng.
Có thẻ mọi người đều biết thường thức nào đó, thai phụ giữa thời kỳ mang thai, rất có nhu cầu với chuyện nào đó. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Đương nhiên, ba tháng đầu và ba tháng cuối mang thai là không an toàn nhất, không thể làm chuyện nào đó, cô cũng đã được bác sĩ ngàn dặn vạn dò qua.
Tuy rằng nói mang thai sáu tháng, còn cách ba tháng cuối một tháng, nhưng có một số việc cô vẫn không có can đảm làm.
Tục ngữ nói thật tốt, cô như vậy chính là điện hình của có tâm tà nhưng không có gan tặc.
Đối với người vô cùng am hiểu phát hiện nguy cơ như Hạ cơ trưởng, ánh mắt xanh mượt kia của Giang Gia Niên rất nhanh bị anh bắt được, chờ cô xoay người đi giúp anh treo mũ cũng cà vạt, anh theo đuôi đến, chờ cô làm xong những việc đó, liền che lại đôi mắt cô từ phía sau.
"Anh làm gì vậy?" Giang Gia Niên hoảng sợ, có chút chột dạ nói, cũng không né tránh.
Hạ Kinh Chước rũ mắt nhìn vợ đang mang thai, đối với người có vóc dáng thon thả tinh tế như cô mà nói, hiện tại bụng cô đã vô cùng rõ ràng, tuy ở phía sau không nhìn ra cái gì, nhưng phía trước lại là thập phần vĩ ngạn.
Tưởng tượng đứa nhỏ của bọn họ đang lớn lên trong bụng cô, tâm tình Hạ Kinh Chước có chút lắng đọng vì bận rộn liền bắt đầu sinh động lên.
"Không làm cái gì, sợ em lại dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm anh, cho nên che khuất đôi mắt của em."
Anh trả lời, ngữ điệu trầm thấp ái muội, nghe đến bên tai Giang Gia Niên phát ngứa.
Cô giơ tay kéo tay anh xuống, xoay người lại kỳ quái mà nói: "Em dùng cái anh mắt gì nhìn chằm chằm anh chứ?"
Hạ Kinh Chước hơi hơi cúi đầu, học ánh mắt vừa rồi hơi mang chờ mong cùng tính chất xâm phạm nhìn cô chăm chú, Giang Gia Niên tức khắc hoảng loạn, lui về phía sau một bước dựa vào trên tường, hoang mang rối loạn nói: "Anh, anh làm cái gì?"
Hạ Kinh Chước ý vị sâu xa mà cười, tiếng nói trầm thấp gợi cảm nam tính mang theo mị lực đặc biệt: "Đây là ánh mắt em nhìn anh."
Giang Gia Niên trừng lớn đôi mắt chỉ vào chính mình: "Ánh mắt của em là cái dạng này sao?" Thật ra cô muốn nói chính là "Em cư nhiên thật sự biểu hiện ra ngoài?", đáng tiếc cô ngượng ngùng nói ra thôi.
Nhưng mà, làm chồng của cô, Hạ Kinh Chước đã sớm đạt đến cành giới tâm hữu linh tê, lô hỏa thuần thanh, kể cả cô không nói ra lời trong lòng, anh cũng biết cô muốn nói cái gì, vì chừa lại chút mặt mũi cho vợ anh, Hạ cơ trưởng chỉ cười một chút liền lướt qua cô đi vào nhà, bận rộn một ngày, trên người khó tránh khỏi có chút phong trần, có vợ mang thai, vì sự khỏe mạnh của cô cùng đứa nhỏ, anh cần phải làm tốt vệ sinh cá nhân.
Cho nên Giang Gia Niên dựa vào tường mặt đỏ tim đập một hồi, liền thấy Hạ cơ trưởng chỉ mặc một thân áo ngủ màu xanh dương đi ra, trong tay anh chính là chế phục mặc hôm nay thay ra, vào phòng tắm ném vào máy giặt, đứng ở cửa hướng bên cạnh, nhàn nhạt nói::"Em không quay về nằm sao? Đứng ở đây là muốn xem anh tắm rửa sao?"
Giang Gia Niên che mặt lại nói: "Em lại không đứng ở cửa phòng tắm, em chỉ là đứng ở bên cạnh mà thôi."
Con ngươi đẹp của Hạ Kinh Chước cong lên, toát ra hương vị ám muội, sau đó anh chậm rãi đóng cửa lại, cố tình thả chậm động tác khóa cửa, âm thanh cùm cụp khóa cửa không vang lên, đây là muốn nói cho cô, cửa không khóa, muốn nhìn cái gì tự mình mở ra xem sao.
Đến đây Giang Gia Niên thật sự không thể ngốc ở đây được nữa, nhanh chóng về phòng ngủ nằm ở trên giường lấy chăn che chính mình lại, thật là cảm tạ chính mình ngày thường rèn luyện, mang thai sáu tháng còn có thể có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, chờ cô nằm một lúc không còn cảm giác tim đập như sấm nữa, lại bắt đầu lôi kéo góc chăn, suy tư nên mở miệng thế nào để nói chuyện gặp mặt cha mẹ, nghĩ đến ông trời cũng thật công bằng, việc ở trong nhà người khác xem như là vô cùng bình thường dễ mở miệng, đặt ở nhà bọn họ liền có chút khó khăn, người luôn không thể quá thuận buồm xuôi gió, phải có chút hấp nhô mới thú vị.
Nghĩ như vậy, Giang Gia Niên liền có chút mệt rã rời, trong lúc đợi Hạ Kinh Chước tắm rửa đi ra không ngừng gật gù, rất nhiều lần đều suýt nữa ngủ mất, lại bởi vì tâm tâm niệm niệm cố gắng chống đỡ, khi Hạ Kinh Chước tắm rửa xong sấy tóc đi ra, liền nhìn thấy bộ dạng cô buồn ngủ như vậy.
Trên người anh còn chưa lau hết nước, trên cổ còn có chút vết nước, Giang Gia Niên là ở thời điểm anh lên giường mới phát hiện, đầu tiên là anh quỳ một gối ở trên giường, tới gần cô một chút, tư thế này làm áo ngủ của anh rộng mở vô cùng, cho nên khi cô mông lung mà mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy cảnh xuân vô hạn trong áo ngủ của anh.
Lúc ấy Giang Gia Niên liền che lại cái mũi chuyển đầu sang một bên, ai có thể tưởng tượng cơ trưởng tiên sinh cả ngày ngồi ở trên phi cơ sẽ có dáng người làm người muốn phun máu như vậy, rõ ràng cũng không thấy anh đi nơi nào rèn luyện, mỗi ngày sân bay, trong nhà, nơi cần đến ba điểm một đường, việc này thật là làm cho những người nỗ lực cả ngày ở phòng tập thể thao cảm thấy quá không công bằng.
Nhưng mà, này còn không phải điểm chết người, chuyện càng muốn mệnh còn ở phía sau.
"Mệt nhọc liền ngủ, chờ anh làm cái gì."
Hạ Kinh Chước dựa vào bên người Giang Gia Niên, nghiêng người, tảng lớn ngực trắng non lộ ra ngoài, Giang Gia Niên ôm mặt trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, nói thật bọn họ tuy rằng kết hôn rồi, ở cùng nhau, nhưng tình huống nhìn thân thể lẫn nhau trực quan như vậy...... Thật sự không nhiều lắm.
Rất nhiều thời điểm, Giang Gia Niên tắm rửa xong liền thay áo ngủ, Hạ Kinh Chước cũng vậy, cho nên phần loén thời gian bọn họ đều mặc quần áo, ngẫu nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy cũng là ngoài ý muốn, nhưng thời gian ngoài ý muốn đương nhiên sẽ không quá dài, đâu giống hiện tại,.... Xích lõa như vậy.
Giang Gia Niên mặt đỏ tim đập tới cực điểm, muốn kéo chăn che đậy chính mình thất thố một chút, đáng tiếc Hạ cơ trưởng không chịu đưa chăn cho cô, cô dùng sức túm dùng sức túm, Hạ cơ trưởng chỉ cần nhẹ nhàng lôi kéo, chăn liền bị kéo về, hai người lực lượng chênh lệch làm cô hổ thẹn không thôi.
"Em chờ anh là muốn nói với anh một chuyện."
Dưới không khí ái muội nhue vậy lại đi nói chính sự, giống như có thể làm cho người ta bình tĩnh lại một chút, cũng tương đối dễ dàng được đáp ứng đi?
***
Editor: Giang tổng à Hạ cơ trưởng là của chị rồi mà sao chị cứ phải nhìn mà chảy nước dãi vậy????!!!! haizz ko cho con dân miếng thịt nào😅