Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 202: Ảo




Đầu xác chết của người đàn ông gầy gò bị chọc ra một lỗ lớn, não cạn kiệt hoàn toàn và bất động, Tiểu Ngưu Độc Tử cúi đầu đầu căn anh ta thành từng mảnh vụn.
Trời ơi! Tôi còn nói nó là dễ thương sao? Làm thế nào mà con quái vật đến từ địa phủ có thể dễ thương một cách đơn thuần được! Xác chết người lùn bỗng nhiên ôm chân sau của nó rồi cắn, Tiểu Ngưu Độc Tử đạp bay anh ta, không hề nương tay, tức khắc gặm cắn tên người lùn! Cảnh tượng quá khủng khiếp, tôi không thể nhịn mà kêu lên hai tiếng rồi chạy về phía trước. . Đam Mỹ Cổ Đại
Vừa chạy được hai bước, Giang Lãnh đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, anh túm lấy tôi, cau mày nói: "Em làm gì mà kinh ngạc vậy? Cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, còn sợ thành như vậy sao?"
"Em không phải là sợ xác chết! Em là bị con thú cưng của anh dọa sợ"
Tôi chỉ vào con Tiểu Ngưu Độc Tử khổng lồ, kinh hãi hỏi: "Đây là thứ đồ gì vậy? Tại sao nó lại hung bạo như vậy?"
Giang Lãnh cau mày, trong bóng tối đôi mắt của anh nhìn không được rõ ràng, tôi chỉ cảm thấy trong bóng tối đó con ngươi màu vàng trở nên sáng ngời hơn.
"Ảo, nó được gọi Ảo, nó không phải là thú cưng, nó là thần thú của địa ngục."
Ảo, trong truyền thuyết lớn lên tựa như cừu nhưng cũng không phải là cừu, giống như lợn nhưng cũng không phải là lợn, có khả năng nói tiếng người, là thân thú ăn não người dưới lòng đất phải không? Dùng nó để đối phó với luyện thi...hình như rất có ích.
"..Em còn cho răng nó là con trâu"
Tôi nhỏ giọng nói.
"Nó giống con trâu ở chỗ nào? Có sừng thì là trâu sao?"
Giang Lãnh kéo tôi đi về phía trước.
Nó vung móng đuổi theo chúng tôi, lúc này, nó đã biến trở lại thành dáng vẻ dễ thương, so với việc vừa cắn cái xác chết giống như con chó cắn một cái bánh quy thì sự tương phản thực sự quá lớn.
Có vẻ như nó phát hiện tôi có chút sợ hãi nó, đột nhiên mở miệng nói: "Nữ chủ nhân đừng sợ tôi, tôi sẽ không tuỳ tiện cắn người đâu"
Phù...
Truyền thuyết đích thực không gạt tôi, con thần thú này thật sự biết nói tiếng người.
"Có rất nhiều xác chết được giấu ở đây, chúng ta nghỉ ngờ rằng trên lầu vẫn còn, vừa rồi anh trai em đang đuổi theo một bóng đen trên lầu, ta nghe thấy tiếng hét của em liên quay trở lại"
Giang Lãnh kéo tôi đi rất nhanh.
"...Em không cố ý hét lên, em bị doạ khi đột nhiên nhìn thấy Ảo hung dữ như vậy"
Tâng ba là một phòng đông lạnh, bên trong toàn là tủ đông lớn, trong phòng tràn đầu khí lạnh, tôi vừa bước vào đã cảm thấy lạnh run cầm cập.
Bên trong chứa đầy tủ đông ướp lạnh quá cỡ, anh trai tôi đang đứng trên một chiếc tủ đồng, dùng đèn pin soi vào bên trong.
"Hình như bên trong đều là cá, tủ đông nhiều như vậy, chả nhẽ chúng ta lục tìm xác chết trong từng cái một sao? Vậy thì đến bao giờ mới tìm được, hơn nữa tâng trên không phải vẫn còn.."
Câu nói của anh trai tôi bỗng im bặt.
Dưới chân anh ấy truyền đến âm thanh tiếng móng tay cào vào tấm kính.
"Mẹ kiếp!"
Anh ấy giật bắn mình.
Một bàn tay cứng ngắc vươn ra khỏi đống cá ướp lạnh.
Ngay sau đó, một xác chết đông cứng lạnh như băng phá vỡ kính của tủ bảo quản đồ tươi, cặn bã bắn tung tóe khắp nơi, đây hắn là một xác chết do tai nạn ô tô, bị khuyết rất lớn ở phần bụng.
Ánh sáng từ đèn của anh tôi chiếu vào, có thể nhìn thấy da thịt và ruột tái nhợt, động lại đến mức cứng ngắc, ngay khi vừa bước ra liền ngã xuống đất.
"Ông nội của tôi ơi, bụng không có còn muốn giả bộ uy hiếp, doạ người ta nhảy dựng lên"
Anh ấy cầm lấy dùi cui điện đánh tới tấp.
Keng keng keng...
Âm thanh như có như không lại truyền đến từ phía trên, âm khí dày đặc, tôi bắt đầu cảm thấy không tốt.
Bây giờ không chỉ là vấn đề về luyện thị, tiếng chuông đó...tôi nhớ đó là pháp khí của các thầy tu ma sử dụng để thúc giục linh hồn của những người chết trong đầm lầy xác chết sương mù đen.
Chẳng lẽ phía bên kia đầm lầy xác chết đen là nơi chất đống những xác chết tàn tạ trong tòa nhà này sao? "Phải nhanh chóng phá hủy cái chuông đó, nếu không sẽ kêu gọi rất nhiều.."
Tôi nuốt nước bọt, hình như ngoài của đã có rất nhiều bay bay...
Thi thể của chúng bị luyện hóa bởi tà thuật, linh hồn của chúng cũng trở thành vật sở hữu của người luyện thi.
Từng cái một đều mù mờ không biết gì, chỉ biết thèm khát theo đuối máu và hơi thở người sống, tuân theo pháp thuật điều khiển của người luyện thi.
Giang Lãnh ra tay rất nhanh, anh đột nhiên kêu gọi cánh cửa quỷ trước khi tôi định thần lại! Đây không phải là cánh cửa quỷ tôi thường gọi ra để thu thập loài ác quỷ từ hầm ngục, tôi đã từng nhìn thấy cánh cửa quỷ này mà anh kêu gọi một lần, chính là trong da người rơm của Mộ Vân Giang đã bắt tôi vào bên trong "trại xay nghiền"
của nhà máy sản xuất thịt người dưới lòng đất.
Không khí và vẻ uy nghiêm của cánh cổng ma quái này thật khác thường, đây mới chính là "quý môn quan" chân chính.
Trong biển cả, có ngọn núi thần tên là Thiên Bình, trên núi có cây đào trải dài một nghìn năm trăm kilomet, trong đó phía đông bắc là cổng của nghìn quỷ, có hai vị thần linh là chủ của nghìn quỷ, chính là quỷ đế phương đông Thân Đồ, Uất Luỹ.
Cánh cửa mở ra, những linh hôn mờ mịt đó lập tức bị xiềng xích khoá lại và kéo đi vào trong.
Tiếng chuông càng lúc càng thúc giục gấp gáp, những linh hồn rống lên giãy dụa muốn thoát ra ngoài, có một vài xác chết nát bươm từ tủ đông bò ra ngoài, bị Ảo cản thành mấy đoạn.
Tôi nhìn những cái bóng quỷ lắc lư này, cùng với những mảnh vỡ phần còn lại của tay chân đã bị cụt, cảm thấy một trận buồn nôn.
Một người phụ nữ xuất hiện ở góc cầu thang dẫn lên tầng bốn, đó hẳn là người phụ nữ họ Điền, cô ta cảm một chiếc chuông.
"Con mẹ nó, dừng lại!"
Khi anh trai tôi nhìn thấy người thao túng phía sau liền bất chấp tất cả kích động lao đến, Giang Lãnh cũng đuổi theo ra ngoài.
Ảo căn nát mấy bộ xác chết, đi đến bên cạnh tôi nói: "Nữ chủ nhân, ngồi lên lưng tôi"
Nó cong bốn chân và nằm sấp trước mặt tôi, có vẻ như bây giờ tôi ở đâu cũng đều không an toàn, chỉ có thể nhanh chóng đi theo Giang Lãnh, ít nhất ở lại nơi anh có thể nhìn thấy.
Tôi không quan tâm đến việc có sợ Ảo hay không nữa, tôi ôm cổ nó để nó cống tôi.
Một vài xác chết được giấu ở tầng ba đều không hoàn chỉnh, còn những xác chết ở tầng thứ tư thì gần như hoàn chỉnh, càng dữ tợn hơn, tiếng chuông đó như một tiếng líu ríu thúc riết, những xác chết này lần lượt kích động lao ra khỏi tủ đông lạnh như điên.
Ảo chỉ có một cái miệng, không thể đối phó với nhiều gậy răng xông tới như vậy.
Nó bị căn vào chân và chảy máu.
"Mày, mày không sao chứ? Chảy máu rồi a!"
Tôi có chút đau lòng hỏi.
"Không sao, trở về địa ngục nghỉ dưỡng là tốt rồi"
Nó thản nhiên trả lời.
Giang Lãnh bọn họ một đường đuổi đến sân thượng, từng tầng tầng lớp lớp xác chết bị đánh thức bởi tiếng chuông, khoảng ba mươi bốn mươi bộ xác chết đang theo sau chúng tôi.
Trên sân thượng, người phụ nữ đó bị anh trai tôi và Giang Lãnh chặn đường, cô ta cho rằng chỉ có một mình anh trai tôi, rất ngạo mạn chửi bới: "Anh là ai! Chúng ta nước giếng không xâm phạm nước sông! Quản làm gì nhiều việc không liên quan đến mình thế?"
"Quản nhiều việc không liên quan đến mình sao? Những người luyện thi các người muốn đưa tôi vào chỗ chết, còn nói muốn kéo ông đây đi phối giống với xác chết đàn bà của mấy người, ông đây không thể chống lại sao?"
Anh trai tôi phẫn nộ gâm lên.
Người phụ nữ đó nhìn thấy tôi nằm trên lưng thần thú, ánh mắt sợ hãi hỏi: "Hai người...là Mộ Thiên Nhân và Mộ Lan Lăng?"
"Không sai, làm sao? Không ngờ rằng cơ duyên thật khéo, chúng ta sẽ giết đến nhà trước chứ? Chờ ông đây đem đám phế phẩm các người ở đây toàn bộ đốt hết! Xem các người còn làm điều ác như thế nào!"
Anh trai tôi dùng dùi cui điện đánh cô ta.
Vẻ mặt của người phụ nữ thay đổi liên tục, những xác chết phía sau tôi từ từ bao vây, Ảo mang tôi từ từ lùi về sau.
"Mộ Thiên Nhân"
Giang Lãnh đột ngột mở miệng.
"Hả?"
Lúc đang căng thẳng như vậy, anh tôi vẫn trêu chọc một câu tức chết người: "Gọi tên thì xa lạ quá, gọi tiếng anh vợ đi chứ"
"Đi lên lưng Ảo, rời khỏi đây với Mộ Lan Lăng ngay lập tức, tôi đến giải quyết"
Giang Lãnh lạnh lùng ra lệnh nói."Giang Lãnh, Giang Lãnh anh..."
Tôi muốn nói anh đừng tạo thêm nghiệp chướng.
Anh giơ tay ra hiệu cho tôi im lặng: "Việc trừ ác không phải là nghiệp chướng"
Anh tôi trèo lên lưng Ảo, bảo vệ tôi dưới thân, ôm chặt lấy đôi sừng của Ảo.
"Anh cẩn thận chút."
Tôi không yên tâm đưa tay ra cho anh.
Tôi muốn chạm vào anh một chút, nhưng không đủ, anh quay đầu lại nhìn tôi, cười nhạt: "Những thứ nhỏ nhặt này không thể làm tổn thương ta, đi đi"
Trong mắt anh dường như có chút lửa.
Tôi sững sờ nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Ảo hơi dùng sức, đột ngột tăng tốc chạy, mạnh mẽ lao ra từ sân thượng tầng bảy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.