Ông Phùng cũng nhăn mi lại: "Tiểu hồ ly, một cô gái nhỏ như cô đi theo đánh đánh g.i.ế.c giết làm gì, cứ ở lại nơi này đi, an toàn hơn."
Hiện giờ ông ấy đã thực sự coi Cố Tiểu Tây như một người thân trong gia đình, đương nhiên không muốn một cô gái nhỏ trẻ tuổi như cô đi theo vào loại nhiệm vụ nguy hiểm như thế này, nghĩ cũng biết trận chiến kịch liệt đêm nay sẽ không quá nhẹ nhàng, bắt sống Ngọc Yêu Nương, tuyệt không dễ dàng.
Tần Hữu Công tự nhiên cũng không muốn cô rời đi, chẳng qua, nghĩ đến thế cục cấp bách trước mắt của phe Tần, ông ta vẫn nói: "Được rồi! Vậy thì vất vả cho quân y Cố Vĩ chuyến đi lần này, hy vọng mọi người có thể bình an trở về."
Cố Tiểu Tây cong cong môi, quay đầu lại chớp chớp mắt với Yến Thiếu Ngu.
"Xuất phát thôi." Cố Vĩ ở bên cạnh đã sớm xoa tay hầm hè.
Tần Hữu Công nhìn mọi người rời khỏi phòng, môi mím chặt, tay cũng không tự giác được càng siết chặt hơn.
Nhóm người đêm nay, đồng nghĩa với việc phe Tần chính thức tuyên chiến với phe Khương!
Ông Phùng phân phó Tần Lập Quốc, Tần Thục Hoa chăm sóc cho Tần Hữu Công, lại thì thầm vài câu với ông Đường, lúc này mới dẫn Cố Tiểu Tây, Yến Thiếu Ngu và một nhóm chiến sĩ đi theo từ quân khu thứ tám, lên xe, chuẩn bị xuất phát đi về hướng Vạn Bình Trai.
Sau khi Cố Vĩ ra ngoài, lập tức đi sắp xếp điều hành một đợt cảnh vệ binh.
Hành động đêm nay quá quan trọng, cần thiết phải chuẩn bị đầy đủ vạn toàn.
Sau khi mấy chiếc ô tô lấp lóa ánh đèn phải rồi biến mất trong rừng cây, Tần Thục Hoa không nhịn được giơ tay sờ sờ cánh tay, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Tần Lập Quốc: "Anh này, sao em cứ cảm thấy có gì đó không đúng? Ông Phùng và những người khác đi đâu vậy? Vì sao lại đem theo nhiều người như vậy?"
Con ngươi Tần Lập Quốc hơi lóe lên, nghĩ tới những lời Cố Tiểu Tây từng nói lúc mới đầu, cùng với quan hệ giữa Tần Thục Hoa và Khương Đồng, cuối cùng cũng không giải thích những chuyện này với em gái, chỉ là bình tĩnh nói: "Trở về thôi, cha vừa mới tỉnh lại, chúng ta phải chăm sóc ông ấy nhiều hơn."
Tần Thục Hoa đè nén sự bất an trong lòng, gật đầu.
*
Sắc trời đã rất tối, dọc theo đường đi không gặp phải dù chỉ một người đi đường.
Trên xe, ông Phùng vẫn đang ân cần dặn dò: "Tiểu hồ ly, đợi lát nữa cô cứ ngồi yên trên xe, gặp phải chuyện gì cũng đừng cố ra mặt, viên đạn không có mắt, đã biết chưa?"
Cố Tiểu Tây trong lòng có chút ấm áp, ông già này thật ra cũng đáng yêu.
Cô nghiêng đầu nhìn ông Phùng, cười khẽ nói: "Ông Phùng, tôi thấy ông thật sự rất có tin tưởng vào hành động tối nay đấy." . Đam Mỹ Sắc
Ngược lại cô không có gì phải khẩn trương, có ngàn vạn thực vật có thể làm đôi mắt, đôi tai cho cô, trừ phi Ngọc Yêu Nương kia mọc cánh có thể bay trên trời, nếu không đêm nay chính là tường đồng vách sắt, bà ta trốn không thoát.
Ông Phùng hừ hừ hai tiếng rồi chỉ vào chiếc xe phía sau: "Tên nhóc Cố Vĩ kia, mang theo Vương Lệnh đi đi."
Cố Tiểu Tây còn chưa kịp phản ứng gì thì Yến Thiếu Ngu ngồi ở ghế phụ vừa nghe thấy cái tên này liền quay đầu lại nhìn ông Phùng: "Vương Lệnh?"
Giọng điệu của anh thay đổi quá mức rõ ràng, Cố Tiểu Tây nhướng mày, Vương Lệnh này lại là ai nữa?
Ông Phùng dùng ánh mắt vi diệu mà liếc nhìn Yến Thiếu Ngu một cái: "Tên nhóc nhà cậu biết cũng không ít nhỉ."
Cố Tiểu Tây mím môi: "Hai người đang úp úp mở mở cái gì?"
"So sánh ra thì cô nàng này của cậu có vẻ kiến thức hạn hẹp hơn." Ông Phùng thở dài, không chờ Cố Tiểu Tây phản bác, đã nói: "Vua b.ắ.n tỉa, mười mấy năm trước đã nhiều lần lập kỳ công, nổi tiếng khắp toàn bộ quân khu, là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong giới quân sự."
Cố Tiểu Tây không thay đổi sắc mặt nhìn về phía ông Phùng: "Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa? Vậy là ông định nếu bắt sống không được sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngay tại chỗ sao?"
Ông Phùng lặng lẽ cười một tiếng: "Nếu không thì sao? Nếu thật sự không có cách nào bắt sống, cũng chỉ có thể nghĩ cách diệt trừ, tuy rằng cứ như vậy không có cách nào gây ảnh hưởng sâu sắc đến phe Khương, nhưng giáng đầu sư thực sự là nhân tố không thể kiểm soát được, không thể để bà ta chạy thoát."
"Hơn nữa tình cảm giữa Ngọc Yêu Nương và Khương Bính Nhung không bình thường, nếu như bà ta c.h.ế.t rồi, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với Khương Bính Nhung."
"Dù sao đối với tôi mà nói, cho dù Ngọc Yêu Nương có bị bắt sống thì cũng không thể nào phản bội Khương Bính Nhung."
Cố Tiểu Tây không nói thêm gì nữa, ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu một cái.
"Là người thì chắc chắn sẽ có điểm yếu, mà nguyên nhân kiềm chế Ngọc Yêu Nương ở lại bên cạnh Khương Bính Nhung, chính là điểm yếu này."
Nếu như Ngọc Yêu Nương thực sự là giáng đầu sư đứng sau lưng phe Khương, vậy chứng cứ phạm tội của phe Khương ở trong tay bà ta tuyệt đối không ít, trong khoảng thời gian ngắn phe Khương có thể rơi đài hay không không hoàn toàn phụ thuộc vào một mình người này, nếu có thể, cô vẫn hy vọng có thể bắt sống.