Nghĩ vậy, Cố Đình Hoài không kiềm lòng được mà liếc Trần Nguyệt Thăng, sự chán ghét lộ rõ trong mắt.
Lần trước ở trong núi, anh ấy không nên cứu Trần Nguyệt Thăng, tên vô ơn này đã giẫm đạp lên tấm lòng của bé con nhà mình, bây giờ anh ta đang hối hận chứ gì? Muộn rồi! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Có lẽ Trần Nguyệt Thăng cảm nhận được ánh mắt ác ý của Cố Đình Hoài nên sắc mặt anh ta lại trầm xuống lần nữa, cũng không nói tiếng nào.
Cố Tiểu Tây cố định dây thừng xung quanh eo của mình, vòng eo thon gọn khiến lỗ tai của rất nhiều thành niên trong đội ngũ nóng lên, ánh mắt bọn họ cũng sáng hơn vài phần. Bình thường các cô gái đều mặc quần áo vừa dày vừa rộng, không thể nhìn rõ vóc dáng, thế nhưng hiện tại mọi người lại được mở rộng tầm mắt.
Cảm nhận được những ánh mắt này, Cố Đình Hoài lập tức đứng chắn trước mặt Cố Tiểu Tây và trừng mắt nhìn đoàn người.
Khi nhìn thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Yến Thiếu Ngu, người đang vác hươu đứng trong góc, anh ấy nhíu mày, vẻ mặt tiếc hận, thậm chí Cố Đình Hoài còn hư một tiếng làm Yến Thiếu Ngu khó hiểu.
Cố Tiểu Tây kéo dây thừng, đứng bên cạnh sườn núi quan sát bên dưới rồi nhảy xuống.
Tốc độ rơi xuống của cô rất nhanh, động tác cũng rất thành thạo, nhanh nhẹn, không hề giống một cô gái nũng nịu chút nào.
Vương Phúc sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng chí Tiểu Cố đúng là văn hay võ tốt, không giống người xuất thân từ địa phương hẻo lánh của bọn họ.
Trái cổ của Trần Nguyệt Thăng trượt lên trượt xuống, thấy Cố Tiểu Tây như vậy, anh ta cũng nhanh chóng cột chặt dây thừng rồi nhảy xuống theo.
Cố Chí Phượng đứng bên cạnh Cố Đình Hoài, thấy Cố Tiểu Tây đã nhảy xuống mà anh ấy còn ngơ ngác đứng im, ông ấy trợn mắt hét to: "Lão đại, màu đi theo! Bảo vệ tốt con bé, không được lơ là, nhanh lên!"
Cố Đình Hoài hồi phục tinh thần, bất đắc dĩ lắc đầu.
Có phải lâu rồi anh ấy không chú ý đến em gái mình hay không, cô luyện được thân thủ tốt như thế từ bao giờ vậy?
Nhóm xã viên sôi nổi tập trung bên cạnh sườn núi nhìn xuống, bọn họ muốn xem thử có phải ở dưới có ruộng sắn thật hay không.
Điền Tĩnh lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt phức tạp của Tống Kim An bên cạnh mình, cô ta nhỏ giọng nói: "Thanh niên tri thức Tống, anh không đi xuống sao?"
Trong tiểu thuyết, lúc các xã viên và thanh niên trí thức săn lợn rừng trên núi sẽ gặp một cơn mưa to, phải chật vật tìm chỗ trốn. Nhưng là nơi này địa thế hiểm hóc, bùn đất mềm xốp, cơn mưa to mới ào ạt đổ xuống vài phút thì mặt đất đã sạt lở.
Lúc đó Tống Kim An đang sơ tán mọi người, nhất thời sơ ý nên bị trượt chân, dưới tình huống không chút phòng bị anh ta đã lăn xuống sườn núi.
Trùng hợp là lúc ấy Cố Tiểu Tây đang đứng bên cạnh anh ta, cô không hề suy nghĩ gì đã đưa tay bắt lấy tay của Tống Kim An, kết quả hai người đều lăn xuống sườn núi, không thấy bóng dáng. Dù sao Cố Tiểu Tây và Tống Kim An đều là nhân vật chính, cho nên bọn họ đã may mắn sống sót.
Cơn mưa tầm tã kéo dài tận mấy ngày liền, hai người bọn họ vô tình tìm được căn nhà gỗ đó người gác rừng dựng lên nên đã trú tạm trong đó.
Trong khoảng thời gian đó, vì không có người khác làm phiền nên tình cảm của Cố Tiểu Tây và Tống Kim An tiến triển rất nhanh, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, tạo nên nền tảng vững chắc cho mối tình của họ. Đồng thời cũng biến Tống Kim An trở thành một chàng trai si tình mù quáng, chỉ muốn kết hôn với Cố Tiểu Tây.
Nghĩ đến đây ánh mắt Điền Tĩnh tối xuống.
Cô ta nhất định phải thay thế Cố Tiểu Tây, nắm bắt cơ hội phát triển tình cảm với Tống Kim An!
Nhưng mà bao giờ trời mới đổ mưa?
Điền Tĩnh ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sắp có mưa, cô ta không kiềm lòng được mà nhíu mày.
Tống Kim An im lặng vài giây rồi lắc đầu.
Anh ta vừa định mở miệng nói gì đó thì trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mây đen, rất nhanh những đám mây đen kia đã che kín nền trời trong xanh.
Thời tiết trên núi thay đổi còn nhanh hơn lật sách, lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì mây đen đã che kín đỉnh núi, từng đợt tiếng sấm vang lên.
Mọi người há hốc mồm, bình thường bọn họ đều không sợ trời mưa và sấm sét, nhưng mà bây giờ họ đang ở trên núi, lúc có sấm sét mà ở trong rừng thì cực kỳ nguy hiểm, huống chi còn có ba người vừa đi xuống sườn núi.
Bọn họ phải làm gì bây giờ?