Lúc này, Thạch Bác từ trên lầu đi xuống, anh ta cố gắng nhìn Cố Tiểu Tây thêm hai lần, lại phát hiện từ đầu tới cuối cô đều không có nhìn ngó xung quanh, giống như mọi thứ xung quanh đều khó thu hút được sự chú ý của cô vậy, thái độ cực kỳ bình thản.
Điều càng làm cho anh ta khó hiểu hơn chính là lúc cô bước vào khuôn viên thành ủy, ánh mắt của cô không có chút kính sợ nào trong toàn bộ quá trình đó. Dường như nơi này chỉ là một nơi vừa thưa thớt vừa bình thường. Vậy nên, là anh ta đã nhìn nhầm hay lý lịch của cô thật sự không tầm thường đây? . Đam Mỹ Cổ Đại
Thạch Bác ngồi ở một bên khác trên ghế sô pha, dò hỏi: "Kim An, vị nữ đồng chí này là ai vậy?"
Tống Kim An biết thật ra Thạch Bác chính là tai mắt của cha mình - Tống Lâm. Đối mặt với câu hỏi này của anh ta, đầu óc của anh ta nhất thời hơi chập mạch, không biết nên làm sao giới thiệu Cố Tiểu Tây. Anh ta luôn cảm thấy chỉ nói là bạn bè thì có chút không đủ long trọng.
Anh ta không lên tiếng, Cố Tiểu Tây sẽ không để lời này nói này rơi xuống nên nói: "Cố Tiểu Tây, là nông dân ở vùng nông thôn mà thanh niên trí thức Tống xuống tham gia vào đội sản xuất. Bởi vì tôi đã giúp anh ta ở trên xe lửa nên mới đi theo anh ta tới khuôn viên thành ủy này, quấy rầy rồi."
Cố Tiểu Tây mở miệng, nhưng sự im lặng trước đó của Tống Kim An lúc vẫn làm cho Thạch Bác từ đó phát hiện ra một chút dấu vết để lại.
Có điều, cô thật sự là một nông dân bình thường hay sao?
Thạch Bác cẩn thận dò xét Cố Tiểu Tây vài lần. Anh ta luôn cảm thấy cô gái này bất kể là khí chất hay là dung mạo, đều không giống như sinh trưởng ở một nơi nhỏ bé. Ngay cả một số con gái của quan chức cấp cao ở thành phố Hoài Hải này cũng không sánh nổi.
Trong lòng của anh ta nghi ngờ nhưng giọng điệu lại như thường: "Không có quấy rầy gì đâu, cũng cảm ơn đồng chí Cố đã giúp đỡ cho Kim An."
Nói xong, Thạch Bác quay đầu nói với Tống Kim An: "Kim An, em cùng đi với anh lên lầu một chuyến. Phòng dành cho khách đã thu dọn xong rồi. Em đi xem một chút xem có cần cái gì nữa không. Đồng chí Cố giúp em, em cũng nên để cô ấy ở đây có cảm giác như ở nhà mới phải."
Tống Kim An dừng lại, lắc đầu nói: "Anh Thạch Bác, đồng chí Cố không ở lại đại viện đâu. Đợi chút nữa..."
Lời của anh ta còn chưa nói hết, Thạch Bác đã cắt ngang: “Phiền phức như vậy làm gì? Hôm nay đã quá muộn rồi, trời cũng đã đen kịt, cơm nước xong xuôi mà đi thì cũng đã muộn. Đợi chút nữa, chủ tịch tỉnh xử lý xong việc còn muốn hỏi em một chút việc nữa, cứ ở lại đây đi."
Ánh mắt của Cố Tiểu Tây đảo qua lại giữa hai người Thạch Bác và Tống Kim An, nói: "Vậy thì làm phiền rồi."
Cô vẫn cảm thấy có chút hứng thú với Tống Lâm, cô muốn nhìn xem một chủ tịch tỉnh được xem là hiền lành và bảo thủ ở trong mắt của mọi người có phải thật sự bảo thủ như vậy hay không. Bởi vì cái gọi là biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, hiểu rõ hơn về kẻ địch một chút luôn luôn có lợi.
Hơn nữa, Thạch Bác không còn gọi Tống Kim An đi lên xem phòng dành cho khách nữa, chẳng qua là anh ta có việc muốn hỏi riêng mà thôi.
Lúc này, Tống Kim An cũng phản ứng lại, anh ta nhìn Cố Tiểu Tây đã đồng ý ở lại nên cũng không nói gì thêm nữa. Anh ta nói với cô một tiếng xong rồi đi theo Thạch Bác lên lầu hai. Thấy hai người biến mất tại ngã rẽ, ánh mắt của Cố Tiểu Tây trở nên thờ ơ.
Tại lầu hai.
Thạch Bác thật sự dẫn theo Tống Kim An tiến vào phòng dành cho khách. Tuy nhiên, vừa vào cửa, sắc mặt của anh ta đã trở nên nghiêm túc, ngay thẳng hỏi: "Cố Tiểu Tây này thật sự là một người bình thường ở vùng nông thôn mà em đến hay sao?"
Tống Kim An nhất thời nghẹn lời, hơi chần chờ đáp: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Thạch Bác cau mày, khuôn mặt hơi có chút phức tạp nhìn anh ta một cái. Anh ta trầm mặc một lát, giọng điệu hơi trầm trọng nói: "Em không nên mang cô ta đến đại viện, em có biết chuyện này sẽ mang tới ảnh hưởng lớn đến mức nào không?"
Có lẽ là nhận ra được cái gì từ trong những lời nói đó, trong lòng Tống Kim An trầm xuống, nói: "Anh Thạch Bác, rốt cuộc lời này của anh có ý gì?"
Môi của Thạch Bác mấp máy nói: "Có ý gì sao? Em hoàn toàn không đoán được nguyên nhân mà chủ tịch tỉnh viết thư gọi em tới tỉnh H hay sao?"