Trong phòng còn có một đứa bé vừa ra đời hơn ba tháng đang “Oa oa” khóc lớn!
Hung thủ trên mặt đất đã bị đánh thoi thóp, nhưng anh ta vẫn không nói lời nào.
Thủ hạ của Trần Anh Kiệt và Cố Bắc Thành đang điều tra thân phận của hung thủ.
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại trong tiếng khóc của Thịnh Sam Sam, sau khi tỉnh lại cô không khóc một tiếng mà ngồi bên giường Thịnh phu nhân, dùng hai tay ôm chặt thi thể của bà.
Cô biết hung thủ trên mặt đất là ai phái tới, kẻ nhất quyết phải đưa ba vào chỗ chết chỉ có Lăng Hoa Thanh.
Hung thủ ám sát thất bại nên mới nổ súng về hướng cô.
Vì cứu cô nên mẹ mới lạnh lẽo nằm ở đó.
Tại sao cô lại lao ra, nếu cô không lao ra thì hung thủ sẽ không nổ súng vào cô, mẹ sẽ không phải chết, là cô, là cô hại chết mẹ…
Văn Sâm cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này.
Khi chuyện xảy ra, anh ta âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, lúc ấy Thịnh phu nhân cách anh quá xa, mà bà lại cản ngay trước mặt hung thủ, trong nháy mắt đó anh căn bản không có cơ hội nổ súng.
Sau khi chuyện này xảy ra, Văn Sâm chỉ có thể báo cáo chi tiết cho Lăng Tiêu biết.
Khi cú điện thoại của Văn Sâm gọi đến, cả nhà Lăng Tiêu còn đang ngồi trên bàn cơm, hắn lập tức để đũa xuống đứng dậy đi ra ngoài: “Nói đi.”
Đi chưa được mấy bước, đôi chân thon dài của hắn đã dừng lại tại chỗ.
Văn Sâm nói: “Thịnh phu nhân chết rồi, bị súng bắn.”
Không khí xung quanh Lăng Tiêu lập tức hạ xuống điểm đóng băng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Văn Sâm giải thích: “Có người ám sát Thịnh Xán, sau khi thất bại thì bắn vào Thịnh tiểu thư, Thịnh phu nhân chắn một phát súng cho Thịnh tiểu thư, đạn bắn thủng tim bà ấy.” . Truyện Võng Du
Bàn tay cầm điện thoại của Lăng Tiêu đã trắng bệch ra: “Là ai làm?”
Văn Sâm lạnh lẽo nói: “Là A Thành bên cạnh Nhị Gia.”
Đáp án này làm Lăng Tiêu đau đớn nhắm mắt lại, cuối cùng hắn và Lăng Hoa Thanh vẫn đi tới bước đường này.
Ba, vì sao ba nhất định phải ép con như vậy?
Lăng Tiêu xoay người, trông như Tu La xông ra từ Địa Ngục, mang theo khí thế lạnh lẽo tàn bạo làm người ta run sợ.
“Tiêu Nhi…”
Lăng Hoa Thanh vừa mở miệng thì Lăng Tiêu đã nhấc chân đá cái bàn văng ra ngoài, bát đĩa bị hất văng xuống, đồ ăn rơi đầy đất.
Lăng lão thái thái ôm lấy Lăng Thiên Vũ hoảng sợ đứng lên, những người khác cũng vội vàng đứng lên.
Lăng Tiêu hai mắt đỏ ngầu nhìn Lăng Hoa Thanh, như con dã thú bị trọng thương mà bi thương kêu rên: “Người đâu.”
Vừa dứt lời, mấy chục vệ sĩ vọt vào.
Lăng lão thái thái lập tức biến sắc, vội vàng bảo vệ Lăng Thiên Vũ ở sau lưng rồi quát Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, cháu đang làm gì vậy, đừng dọa trẻ con chứ.”
Lăng Hoa Thanh đẩy An Lan ra rồi bước vài bước đến trước mặt Lăng Tiêu, lạnh lẽo nhìn vệ sĩ phía sau hắn: “Tiêu Nhi, con có ý gì?”
“Thịnh giai Âm chết rồi.” Lăng Tiêu khàn khàn nói, đanh mặt chất vấn Lăng Hoa Thanh: “Con từng nói không cho phép ba động vào Thịnh gia, không cho phép ba động vào Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy là mạng sống của con, vì sao ba lại không nghe?”