Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 367: Thiên Mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử! (2)




Có điều sau đó đám người nhanh chóng phản ứng lại, có vẻ không đúng lắm.
Thông Thiên Võ Tông là tông môn thời thượng cổ, sau đại kiếp nạn thượng cổ, Thông Thiên Võ Tông đã bị hủy diệt. Còn Độc Cô Duy Ngã là giáo chủ Ma Giáo cả vạn năm sau. Sao đại sư bói toán của Thông Thiên Võ Tông lại bói toán thôi diễn về một người ở vạn năm sau được?
Mạc Thiên Lâm chần chừ: “Tu luyện đạo bói toán lên tới đỉnh phong thật sự thôi diễn được chuyện vạn năm sau à?”
Lã Phụng Tiên ở bên cạnh nói: “Bói toán vốn là thôi diễn chuyện tương lai, cũng có người thôi diễn ra chút dấu vết của đại kiếp nạn thượng cổ. Bằng không sao các tông môn thượng cổ lại chế ra hộp báu để bảo toàn công pháp các thứ.
Có điều thời gian thôi diễn có lên tới vạn năm được không, điểm này chắc không ai biết. Nhưng vấn đề là vị đại sư bói toán này dùng tính mạng mình bói về một người cả vạn năm sau làm gì? Lúc đó Thông Thiên Võ Tông đã bị hủy diệt, còn nghĩa lý gì nữa?
Liệu có phải đại sư bói toán này thôi diễn về Ma Giáo thời thượng cổ không?
Ba mạch đạo phật ma được truyền thừa từ thượng cổ tới giờ, vạn nhất hắn thôi diễn Ma Chủ thời thượng cổ thì sao?”
Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Giờ vẫn có không ít điển tịch thời thượng cổ, nhưng thiếu thốn càng nhiều, trong đó không ghi chép gì liên quan tới Ma Giáo.
Có điều trong lịch sử, từ sau đại kiếp nạn thượng cổ, Ma Giáo vẫn luôn chia năm sẻ bảy, các loại tông môn Ma đạo xuất hiện tầng tầng lớp lớp, song không ai thành chúa tể chân chính.
Mãi tới hơn ngàn năm trước Độc Cô Duy Ngã chấp. chưởng Côn Luân Ma Giáo mới khiến quần ma trong thiên hạ cúi đầu, uy danh lan khắp thiên hạ, từ đó mới có. danh hiệu Ma Chủ. Ngôn Tình Trọng Sinh
Hơn nữa theo truyền thuyết, trên đỉnh Côn Luân Ma Giáo còn có Vô Căn Thánh Hỏa thiêu đốt. Tam đại ma binh của Côn Luân Ma Giáo đều được rèn đúc trong Vô Căn Thánh Hỏa. Sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, một số dư nghiệt Ma Giáo cũng hô hào khẩu hiệu cái gì mà Thánh Hỏa bất diệt, Ma Chủ bất tử. Rất giống với “Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử mà vị đại sư này thôi diễn.
Chậc, thiên mệnh bất bại, mệnh cách này là bá đạo. nhất, có lẽ xưa nay trong thiên hạ này ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã, không ai gánh nổi mệnh cách này.”
Mạc Thiên Lâm thở dài, nhưng có vẻ không coi thứ này ra gì.
Bọn họ đều là tiểu bối giang hồ, Côn Luân Ma Giáo. lại bị hủy diệt từ lâu, Ma Chủ chết hay chưa cũng không liên quan tới họ. Có điều bọn họ lại thấy đáng tiếc, nơi này không có thứ gì tốt.
Thế nhưng lúc này Mạc Thiên Lâm lại thấy không đúng, không phải nơi này không đúng mà là Sở Hưu có vẻ không đúng.
Từ khi nhìn thấy mấy chữ này, Sở Hưu không nói một lời nhìn chằm chằm vào tám chữ kia, như đang ngẩn ra.
Mạc Thiên Lâm đẩy đẩy Sở Hưu, kinh ngạc: “Sở huynh, ngươi phát hiện điều gì à?”
Bị Mạc Thiên Lâm đụng vào như vậy, Sở Hưu mới như bừng tỉnh, y lắc đầu nói: “Không có, chẳng qua ta muốn xem xem mấy nét chữ này có gì dị thường không thôi.”
Sở Hưu cũng hết sức nghỉ hoặc về chuyện vì sao mình lại sa vào trong tám chữ kia.
Hai người còn lại đều rất bình thường, vì sao chỉ có mình như vậy, chẳng lẽ có liên quan tới thân thể này?
Dù sao trong cốt truyện gốc, thân thể này cũng thành giáo chủ Ma Giáo, cũng xứng với xưng hô như vậy.
Có điều theo như cốt truyện gốc, Ma Chủ này còn kém xa so với Độc Cô Duy Ngã thiếu chút nữa thống nhất giang hồ, ma uy thôn thiên, thậm chí có thể nói là cách biệt như trời với đất.
Hơn nữa thiên mệnh bất bại là mệnh cách gần như
không thể tổn tại từ sau thời thượng cổ. Ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã ra, Sở Hưu không nghĩ còn ai gánh được loại mệnh cách này.
Mọi người không phát hiện thứ gì, định bỏ đi. Lúc này Sở Hưu lại cầm phiến đá bạch ngọc nói: “Ta giữ lại thứ này, không chừng sau này có tác dụng. Dẫu sao. cũng do một vị đại sư bói toán lưu lại.”
Những người khác không ý kiến gì. Đây chỉ là một phiến đá bạch ngọc bình thường, giống vật liệu chế tạo Thông Thiên Tháp. Sở Hưu muốn cất giữ, bọn họ sẽ không tranh đoạt với Sở Hưu.
Quay lại vơ vét một lượt, sau khi đi ra ngoài, nhìn làn sương trước mặt, Mạc Thiên Lâm rầu rĩ nói: “Nơi này nhiều sương mù như vậy, không thấy rõ phương hướng, lạc đường chỉ là thứ yếu, vạn nhất giãm vào cơ quan cạm bẫy gì đó thì sao?”
Sở Hưu cười cười, tùy ý chỉ một hướng rồi nói: “Đi theo ta sang bên này, không sai đâu.”
Mạc Thiên Lâm nghỉ ngờ: “Vì sao?”
Sở Hưu chỉ chỉ vào đầu: “Trực giác.”
“Ai cũng bảo nữ nhân có trực giác, Sở huynh ngươi cũng có à?” Mạc Thiên Lâm lại trêu chọc một câu, có điều vẫn đi theo hướng Sở Hưu chỉ.
Dù sao bọn họ cũng chẳng biết đi đâu, tùy tiện tìm một hướng là được.
Sở Hưu cũng không biết chỉ tiết cụ thể trong cốt truyện gốc, có điều dùng phương pháp ngốc nhất cũng có thể tính ra, kiến trúc hình tròn như Thông Thiên Tháp, nơi quan trọng nhất chắc chắn là trung ương.
Người khác không tìm được hướng trung ương, nhưng Sở Hưu chôn giấu trận pháp Ngũ Hành ở bốn phía xung quanh, có thể tùy tiện tìm ra phương vị.
Giờ y đã hội hợp cùng Lã Phụng Tiên, hai người liên thủ cho dù gặp thất thúc, Sở Hưu cũng dám đánh một trận.
Đám người đi về phía trước chừng một khắc đồng hồ, càng đi làn sương càng nhạt, cuối cùng lại thấy một †òa tháp hình tròn đứng sừng sừng ở đó.
Tòa tháp hình tròn này quả thật là bản thu nhỏ của thất thúc, có điều trên cửa có viết mấy chữ kho vũ khí.
Mạc Thiên Lâm nhìn Sở Hưu, lẩm bẩm: “Sở huynh, trực giác của ngươi thật chuẩn, còn chuẩn hơn nữ nhân.” Sở Hưu nhíu mày: “Ngươi đang khen ta hay đang mắng ta thế?”
Bên này Sở Hưu vừa dứt lời, lại thấy cánh cửa trực. tiếp bị đánh mở, một thân hình từ trong lao ra, người này chính là Đường Nha.
Mà lúc này sau lưng Đường Nha, ba mũi tên cương khí vô hình như nối liền thành một mạch bắn thẳng về ˆ phía Đường Nha.
Hai thanh đoản đao trong tay Đường Nha bộc phát ra cương khí mãnh liệt mới miễn cưỡng ngăn cản được mũi tên thứ nhất. Lúc hắn muốn cản mũi tên thứ hai, thanh đoản đao lại ầm ầm vỡ vụn, Đường Nha cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay lúc hắn định dùng bí pháp để ngăn cản mũi tên thứ ba, một luồng đao mang đen nhánh lướt qua tạo thành một tiếng nổ vang, trực tiếp dùng cương khí chém rơi mũi tên cương khí kia.
Sở Hưu đi tới cau mày nói: “Tình huống ra sao? Bên trong có người à?”
Thấy người tới là Sở Hưu, Đường Nha thở phào nhẹ nhõm: “Người của Hạ Hầu thị cùng Sầm Phu Tử đều ở bên trong, còn có Việt Nữ Cung cùng không ít người khác.
Người của Hạ Hầu thị muốn độc chiếm đồ trong kho. vũ khí, dùng sức một mình áp chế Sầm Phu Tử, còn tiện tay thanh lý không ít người. Nhạn Bất Quy còn đang ngăn cản bên trong, nhưng có lẽ hắn cũng không cản được mấy mũi tên của võ giả Hạ Hầu thị Thiên Nhân Hợp Nhất kia.”
Đường Nha không phải Lã Phụng Tiên, bên ngoài Lã Phụng Tiên có thể đỡ một mũi Đoạt Phách Thập Tam Tiễn của thất thúc, nhưng đổi lại võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Đường Nha, đáon chừng thất thúc chỉ dùng một mũi Đoạt Phách Thập Tam Tiễn thôi cũng dễ dàng giết chết được họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.