Hạ Hầu Vô Giang châm ngòi khiến Sầm Phu Tử vốn đã khá động tâm lại lộ vẻ do dự.
Sở Hưu nhìn sang Hạ Hầu Vô Giang, hai mắt lạnh lùng lóe lên sát khí.
So với hồi Thần Binh Đại Hội, Hạ Hầu Vô Giang hiện tại đã trưởng thành hơn không ít, tối thiểu cũng cao minh hơn nhiều so với lúc cổ động một đám ô hợp đến giết mình.
Thời điểm đó Hạ Hầu Vô Giang chỉ là một thằng hề có thân thế và thiên phú không tệ mà thôi, một thiếu gia ăn chơi không làm được việc lớn. Riêng việc hắn vì một nữ nhân mà đắc tội tới cùng với Mạc Thiên Lâm, hậu đại của một trong Cửu Đại Thế Gia, là có thể thấy cách hành xử vừa phách lối vừa ngây thơ tới mức nào.
Nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang đã đủ làm kẻ địch của Sở Hưu, đủ khiến y coi trọng.
Sở Hưu nhìn Sầm Phu Tử trước mặt, thản nhiên nói: “Sầm trưởng lão, cơ hội Thông Thiên Tháp chỉ có một, ngươi định tay không quay về hay sao?
Theo ta được biết mặc dù ngươi là trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái, nhưng tư cách trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái rất đơn giản, chỉ cần là Thiên Nhân Hợp Nhất, tuổi tác hơn năm mươi là được trao tặng tư cách trưởng lão, cho nên đãi ngộ cũng không giống với các trưởng lão. môn phái khác.
Nhận được cơ duyên Thông Thiên Tháp lần này chí ít cũng vượt qua tài nguyên mà môn môn cung cấp cho. ngươi trong mấy năm!”
Những lời này của Sở Hưu quả thật khiến Sầm Phu Tử động tâm.
Đừng nhìn cái danh hiệu trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái nghe rất kêu, thực tế lại chẳng hề đáng tiền.
Nếu như ở những môn phái khác, trưởng lão đều là võ giả trưởng bối đức cao vọng trọng, là trụ cột vững vàng của môn phái.
Còn Ba Sơn Kiếm Phái lại không có nhiều yêu cầu như vậy, chỉ cần đủ thực lực, đủ tuổi tác là được phong trưởng lão, nhưng đãi ngộ cũng chẳng hề cao.
Cho nên Sầm Phu Tử rất coi trọng cơ duyên Thông Thiên Tháp này, rốt cuộc lấy danh hay lấy lợi, Sâm Phu Tử vẫn đắn đo không ngừng.
Có điều ngay lúc này Hạ Hầu Vô Giang lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Sầm trưởng lão, lần này mọi thứ trong Thông Thiên Tháp Hạ Hầu thị từ bỏ, tất cả đều thuộc về ngươi!
Chỉ cần ngươi liên thủ cùng ta và thất thúc giết chết Sở Hưu, lần tranh đoạt trong Thông Thiên Tháp này Hạ Hầu thị lập tức buông tay!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ngẩn, không ai ngờ nổi sát tâm của Hạ Hầu Vô Giang đối với Sở Hưu lại lớn đến như vậy, thậm chí sẵn sàng từ bỏ bảo vật trong Thông Thiên Tháp.
Thật ra đối với Hạ Hầu Vô Giang, bảo vật trong Thông Thiên Tháp mặc dù hấp dẫn, nhưng hắn vẫn không để tâm lắm, không như Sầm Phu Tử..
Bản thân hắn là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Hạ Hầu thị, phụ thân lại là gia chủ Hạ Hầu thị, đại lượng tài nguyên Hạ Hầu thị đều đổ vào người hắn.
Mặc dù Hạ Hầu thị sẽ không dốc hết tài nguyên vào. mình Hạ Hầu Vô Giang, có điều trong số giới trẻ của Hạ Hầu Vô Giang, hắn vẫn chiếm cứ phân nửa tài nguyên.
HƠn nữa Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị vô cùng đặc thù, khiến cho chín thành đệ tử Hạ Hầu thị không thể phân tâm tu luyện công pháp khác. Cho nên lần tới Thông Thiên Tháp này, cho dù Hạ Hầu thị nhận được công pháp cũng chưa chắc sẽ tu luyện mà đem nộp lên cho gia tộc, đổi lấy những phần thưởng khác.
Dùng những thứ mình bỏ qua lúc nào cũng được để đổi lấy cái mạng của Sở Hưu, giao dịch này theo Hạ Hầu Vô Giang là rất đáng giá!
Nghe Hạ Hầu Vô Giang nói vậy, cán cân trong lòng Sầm Phu Tử lại nghiêng sang một bên, cầm trường kiếm trong tay đứng về phía thất thúc.
Giết Sở Hưu báo thù chỉ là phụ, quan trọng nhất là Hạ Hầu thị không lấy đồ trong Thông Thiên Tháp nữa, Sở Hưu lại bị bọn họ liên thủ giết chết, Việt Nữ Cung không có cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, những võ giả tán tu kia không đáng để lo. Cứ như vậy đồ tốt chẳng phải đều là của mình? Vấn đề đơn giản như vậy còn cần lựa chọn hay sao?
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn về phía Sầm Phu Tử, thản nhiên nói: “Sầm trưởng lão, chúng ta vốn đã bỏ qua thù hận, nhưng giờ ngươi lại nhặt nó lên. Lát nữa ngươi sẽ biết, đây là quyết định cực kỳ sai lầm.”
Sầm Phu Tử thản nhiên nói: “Sở Hưu, ngươi giết đệ tử ta, thù hận lớn như vậy làm sao lão phu buông bỏ được? Giang hồ có ân oán giang hồ, nếu hôm nay ngươi không chết, vậy thù hận giữa chúng ta coi như chấm dứt”
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo: “Hôm nay nếu ta không chết, vậy kẻ chết là ngươi!”
Không biết vì sao, Sầm Phu Tử nghe được sát ý trong lời Sở Hưu, trong lòng dấy lên từng cơn ớn lạnh.
Có điều sau đó hắn lại cười lạnh một tiếng: “Cuồng vọng!”
Hắn cũng coi như lão nhân trên giang hồ, hôm nay lại bị một kẻ hậu bối như Sở Hưu hù dọa? Đúng là nực cười!. Đam Mỹ Hay
Thất thúc bên cạnh lấy một mũi tên ra, đặt lên cung lớn rồi lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nhiều lời với bọn chúng nữa, mâu mau ra tay giải quyết thôi.
Dứt lời, mũi tên của thất thúc đã rời cung, tốc độ nhanh tới cực hạn, như sấm sét lóe lên, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Sở Hưu.
Tốc độ của mũi tên kia vô cùng nhanh chóng khiến cho dù Sở Hưu bộc phát tốc độ của Nội Phược Ấn cũng không cách nào né tránh.
Quan trọng nhất là y có né tránh cũng vô dụng.
Ngay khi mũi tên Đoạt Phách của thất thúc rời dây cung, Sở Hưu đã cảm thấy linh hồn mình như bị khóa chặt, bất luận mình chạy đến đâu mũi tên kia cũng đuổi theo không hề từ bỏ.
Cho nên Sở Hưu chỉ có thể chống đỡ!
Ma đao rời vò, ma khí âm u cùng huyết khí kết hợp, lực lượng cường đại ầm ầm bộc phát, A Tỳ Đạo Tam Đao liên tục chém ra, đao thứ nhất vừa tiếp xúc với cương khí trên mũi tên đã ầm ầm sụp đổ, đao thứ hai mặc dù xé rách cương khí nhưng đao mang lại đã vỡ vụn.
Mãi tới đao thứ ba, Thiên Ma Vũ của Sở Hưu mới đánh lên mũi tên của thất thúc, làm phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Mũi tên vỡ vụn, thân hình Sở Hưu cũng lui lại ba bước, thậm chí cánh tay run rẩy.
Ngưng thần quan sát thất thúc, Sở Hưu cau mày.
Thất thúc này quả thật là một trong những người mạnh nhất trong số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mà y từng gặp, đã tiếp cận cảnh giới tông sư võ đạo như Thiên Tội đà chủ, Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông.
Hơn nữa Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của thất thúc quả thật cường hãn kinh người, đời này hắn chỉ tu luyện mười ba mũi tên, phương pháp tu luyện vô cùng cực đoan, có điều mỗi mũi tên đều đại biểu cho lực lượng toàn thân hắn tập trung lại. Cùng cấp với hắn đoán chừng không mấy ai ngăn được toàn bộ mười ba tiễn này, giao thủ với kẻ địch như vậy Sở Hưu cũng thấy khó giải quyết.
Còn lúc này thất thúc cũng kinh ngạc chẳng kém gì Sở Hưu.
Uy năng Đoạt Phách Truy Hồn Tiên của mình mạnh mẽ nhường nào, bản thân hắn cũng biết. Trước đó Lã Phụng Tiên ngăn cản được một mũi tên đã khiến thất thúc hết sức kinh ngạc, không ngờ hiện tại Sở Hưu cũng có thể thoải mái ngăn tên, những tuấn kiệt thất thúc này từ đâu chui ra vậy?
'Thậm chí bản thân thất thúc cũng không thể không thừa nhận, cho dù là Hạ Hầu Vô Giang cũng kém một bậc so với Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên.