Thái độ của Mai Khinh Liên khiến trong lòng Sở Hưu giật thót, có điều gương mặt y vẫn vô cùng bình tĩnh, mỉm cười đáp: “Ta chính là ta, còn có thể là ai?”
Mai Khinh Liên bước từng bước một tới gần Sở Hưu, làn gió thơm nồng đậm nhưng không ghê người ập tới, mãi tới lúc gương mặt diễm lệ của Mai Khinh Liên tới cách Sở Hưu không tới ba ngón tay mới dừng lại.
€ó điều lúc này Sở Hưu không hề có cảm giác hương diễm gì, ngược lại một luồng áp lực nặng nề ập tới, đó là uy áp của tông sư võ đạo!
Mai Khinh Liên hạ giọng nói: “Trước đó ta vẫn nghĩ mình đã nhìn thấu ngươi, nhưng tới giờ ta mới phát hiện, có vẻ từ đầu đến giờ ngươi chưa từng nói thật với ta.
Nhánh Ẩn Ma có người truyền tin cho ta, nói bên Đông Tề xuất hiện một tân tú Ma đạo dùng ma công chính tông, tự xưng trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, truyền nhân tái thế của đường chủ ma Tâm Đường, Nam Cung Vô Minh.
Nếu hắn là truyền nhân tái thế của Nam Cung Vô Minh, vậy ngươi, là ai?”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, tâm thần Sở Hưu chấn động nhưng gương mặt vẫn ráng chống đỡ, duy trì bộ dáng không hề rung động, song thực tế trong lòng y đã đấy lên sóng gió ngập trời.
Sở Hưu không sợ chuyện giả mạo truyền nhân Côn Luân Ma Giáo bị người ta phát hiện, vì y biết còn mấy năm nữa truyền nhân chính tông của Ma Tâm Đường mới xuất hiện, lúc đó mình có thể tìm cơ hội giải quyết việc này, dẫu sao cũng không có chứng cứ, giả cũng biến thành thật.
Nhưng giờ không biết xảy ra biến cố gì khiến cho. truyền thừa của Nam Cung Vô Minh lại bị người ta nhận được sớm như vậy, khiến cho trên giang hồ xuất hiện hai truyền nhân Nam Cung Vô Minh, cho dù ngu ngốc cũng biết trong này chắc chẳn có điểm bất thường.
Nhìn Mai Khinh Liên xích lại, Sở Hưu biết một khi câu trả lời của mình có sơ hở gì, gương mặt xinh đẹp này chắc chắn sẽ phủ đầy sát khí.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Tại Đông Tề, ta liên thủ với Lục tiên sinh giải quyết An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên, tại Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, ta đại biểu cho nhánh Ẩn Ma giương oai Ma đạo.
Nhánh Ẩn Ma đều biết Sở Hưu ta là đệ tử trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, trước kia là vậy, sau này vẫn là vậy.
Về phần tên kia, một tên A Miêu A Cẩu không danh không tiếng trên giang hồ, không phải hắn nói gì thì là vậy được.”
Sở Hưu không trả lời thân phận của mình rốt cuộc là thật hay giả, nhưng y tin tưởng Mai Khinh Liên sẽ hiểu ý tứ trong đó.
Bát luận thân phận Sở Hưu là thật hay giả, y đều đã khoác cái áo truyền nhân trực hệ Côn Luân Ma Giáo một thời gian dài như vậy, thậm chí được toàn bộ nhánh Ẩn Ma cho là tân tú trong Ma đạo bọn họ, là hy vọng tương lai
cho nhánh Ẩn Ma bọn họ.
Mai Khinh Liên cho rằng như vậy, Vô Tướng Ma Tông cho rằng như vậy, ngay cả lão quái vật bối phận cực cao như Ngụy Thư Nhai cũng cho là vậy.
Thời điểm này nếu tuôn ra tin tức thân phận Sở Hưu là giả, vậy sẽ là đả kích cực lớn đối với nhánh Ẩn Ma, còn khiến người trong nhánh Minh Ma chế nhạo bọn họ có mắt không tròng. Truyện Tổng Tài
Đúng như Sở Hưu đã nói, y đã khoác thân phận này một thời gian dài như vậy, trước kia đã mang thân phận này, chỉ cần sau này vẫn tiếp tục như vậy, sẽ không có vấn đề.
Hơn nữa kẻ tự xưng truyền nhân Ma Tâm Đường là ai? Một tên A Miêu A Cẩu không tên không họ trên giang hồ mà thôi.
Còn Sở Hưu lại là tuấn kiệt trẻ tuổi hiển hách trên giang hồ, đứng hạng sáu Long Hổ Bảng, đủ để đại biểu cho Ma đạo tranh phong với những tuấn kiệt Chính đạo.
Hai thân phận này chênh lệch quá rõ ràng, rốt cuộc muốn một tên A Miêu A Cẩu tới làm hy vọng tương lai cho nhánh Ẩn Ma bọn họ hay chọn một tuấn kiệt trẻ tuổi đứng hạng sáu Long Hổ Bảng như Sở Hưu đứng về phía bọn họ, chuyện này chỉ so sánh chút là hiểu.
Lúc này chân tướng rốt cuộc là gì đã không quan trọng, quan trọng chỉ là thật cùng giả bên nào mới phù hợp với lợi ích của Mai Khinh Liên, hay nên nói là phù hợp với lợi ích toàn bộ nhánh Ẩn ma.
Sau khi Sở Hưu nói xong những lời này, sắc mặt Mai Khinh Liên âm trầm bất định, nửa ngày sau mới lui lại, hừ lạnh nói: “Chuyện này tạm thời chỉ có chính ta biết, tin tức hẳn chưa truyền tới chỗ Vô Tướng Ma Tông.
Ngươi còn thời gian để lau mông cho sạch đấy, nếu không một khi mọi chuyện lớn hơn, ta cũng không bao. che được cho ngươi.
Mặt khác ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, chuyện này ta chỉ có thể tha thứ cho ngươi một lần, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!”
Sau khi nói xong quanh người Mai Khinh Liên bùng lên làn sương đen như ẩn như hiện, thân hình biến mất trong gian phòng.
Sở Hưu đứng tại chỗ bất động một lúc lâu sau mới ngồi lại trên ghế, thở phào một hơi, đầu đã đây mồ hôi lạnh.
Lần này quả thật là Sở Hưu tính sai, cũng khiến y nhận được một giáo huấn sâu sắc.
Hiệu ứng cánh bướm nghe thì đơn giản nhưng lại khó lòng phỏng đoán.
Mặc dù y giả mạo truyền nhân Ma Tâm Đường, nhưng chuyện này chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, chỉ có mấy người như Mai Khinh Liên cùng Lục tiên sinh biết. Y thật sự không hiểu, rõ ràng phải mấy năm nữa truyền nhân chính tông của Ma Tâm Đường mới xuất hiện trong giang hồ, sao giờ đã lại nhô ra?
Vừa rồi có thể nói là Sở Hưu đã đi một vòng qua Quỷ Môn Quan.
Đừng nhìn ngày thường thái độ của Mai Khinh Liên đối với Sở Hưu không tệ, thi thoảng còn đùa bỡn với y một hai câu, Sở Hưu có thỉnh cầu gì cũng hào phóng đáp ứng. Tất cả đều được xây dựng trên điều kiện bắt buộc là Sở Hưu là người phe nàng.
Nhưng thực tế thì sao? Mai Khinh Liên thân là thánh nữ m Ma Tông, tông sư võ đạo trong nhánh Ẩn Ma. Nếu Mai Khinh Liên đã nhận định Sở Hưu đang lừa mình, vậy Sở Hưu cũng không nắm chắc thoát được khỏi Mai Khinh Liên, không nói là thập tử vô sinh, chí ít cũng cửu tử nhất sinh.
May mà Mai Khinh Liên còn khá lý trí, thời gian vừa qua Sở Hưu cũng thể hiện thái độ của bản thân, nói chính xác hơn là giá trị của bản thân y đối với nhánh Ẩn Ma, nhờ đó mới thuyết phục được Mai Khinh Liên biến giả thành thật, có thể nói là may mắn.
Ngồi tại chỗ nửa ngày Sở Hưu mới lạnh nhạt nói ra bốn chữ: “Phải thật cẩn thận!”
Sở Hưu thay đổi thân phận giữa hai giới Chính Ma, thậm chí trong nhánh Ẩn Ma, nhìn như thật giả khó dò nhưng thực chất không phải không có kẽ hở. Thời điểm này hắn chỉ có thể làm theo bốn chữ: phải thật cẩn thận!
Chỉ có điều thời gian vừa qua Sở Hưu thật sự quá thuận lợi, giết được người mình muốn giết, lấy được thứ mình muốn lấy. Những chuyện này không khỏi khiến Sở Hưu nảy sinh cảm giác lười biếng.
Nói đơn giản hơn chỉ có một câu, Sở Hưu quá mức tự tin.
Đây là một cảm xúc rất kinh khủng, nó bất tri bất giác ảnh hưởng tới Sở Hưu, thậm chí ngay chính y cũng không phát giác. Nếu không phải hôm nay đột nhiên xuất hiện chuyện này khiến Sở Hưu bừng tỉnh, e rằng y còn đắm chìm trong tâm tình này, không khéo còn mất †ập trung, mất mạng.