Editor: Búnn.
Nhìn hai người Hoán Ngọc và Bùi Tiểu rời đi, Lung Nguyệt lại chăm chú vào đám đất trồng rau. Đầu tiên đào mấy khóm cải dầu, lại hái hai quả cà tím, sau đó đi về phía mấy quả dưa chuột. Truyện Quan Trường
Bùi Nguyên Tu mang theo rổ đồ ăn theo sát phía sau. Trên khuôn mặt tuấn tú bình thường giống như đao chém rìu khắc lại thoáng hiện nụ cười khẽ, nụ cười đó tràn đầy thỏa mãn, thậm chí còn lộ ra chút ngốc nghếch, khiến toàn bộ đường cong trên khuôn mặt trở nên nhu hòa. Đây là nụ cười mà cả hai kiếp Bùi Nguyên Tu đều chưa từng cười qua. Nếu Bùi Tiểu thấy nụ cười này, nhất định sẽ lại cho rằng gia nhà hắn trúng tà rồi.
Lung Nguyệt vươn tay, dùng sức ngắt xuống một quả dưa chuột dính chút hạt sương trên giàn dây leo, đưa lại gần mũi ngửi mùi hương đã xa cách lâu ngày. Sau đó, quay lại đặt trong chiếc giỏ trúc Bùi Nguyên Tu vừa mới đưa tới, cười với hắn một cái, rồi lại đưa tay ngắt thêm một quả.
Xem ra, nàng vẫn rất quen thuộc với loại công việc thường làm trước kia, vẫn chưa vì quen sống an nhàn sung sướng mà xa lạ. Trong lúc đó, nàng lại giống như trở về sân nhỏ chỗ nhà hầm đất vàng ở kiếp trước kia. Màu đen đỏ tràn đầy tang thương hiện lên trước mắt Lung Nguyệt, đó là điều duy nhất ấm áp trong kiếp trước của nàng, trong lúc không để ý, nước mắt lại chảy xuống.
"Cửu Công chúa?" Âm thanh thân thiết của Bùi Nguyên Tu kéo Lung Nguyệt trở về từ trong hồi ức.
Lung Nguyệt xấu hổ cười cười với hắn, vội vàng nâng tay lau nước mắt.
"Tay bị dây leo làm bị thương sao?" Bùi Nguyên Tu nhìn về phía ngón tay thon thon xinh đẹp, ngón trỏ và ngón cái hơi phiếm hồng, cẩn thận nhìn còn có chút tróc da.
Lung Nguyệt chìa hai tay ra trước mặt, đôi tay không làm việc gì bị thương không nhẹ. Nàng thầm than nhẹ trong lòng, đã không còn là nha đầu dãi nắng dầm mưa trước kia nữa rồi.
"Đúng là có chút đau!"
"Hay là quay về nhé, cũng đến giờ lúc dùng điểm tâm rồi." Ánh mắt Bùi Nguyên Tu khóa trên ngón tay của Lung Nguyệt, nói: "Chỉ là ngón tay này sau khi về phải dùng thuốc mỡ chăm sóc thật tốt, không nên nâng bút dùng châm quá nhiều."
Lung Nguyệt cảm kích cười: "Cảm ơn Đại tướng quân quan tâm." Rồi sau đó ngó giỏ trúc trong tay hắn, lại nói: "Cũng hái được không ít, bữa trưa có thể thử tay nghề của muội xem sao!"
Bùi Nguyên Tu lại nhíu mày: "Vẫn nên đợi tay tốt hơn đã!"
"Muội đâu có yếu ớt như vậy?" Lung Nguyệt khoát tay, cười xoay người, lại không cẩn thận vấp phải bờ ruộng, thân hình bé bỏng nhanh chóng ngã về phía trước.
Lung Nguyệt hét một tiếng, theo bản năng che mặt. Phía trước đều là dây leo, nên ngã cắm đầu vào đó thì hẳn là mặt sẽ không còn chỗ lành. Nghìn cân treo sợi tóc, lại cảm thấy bên hông bị ai đó nắm chặt, sau đó nàng được kéo vào lồng ngực kiên cố. Còn chưa kịp bình tĩnh, trong mũi đã tràn ngập mùi hương của y phục sau khi được ánh mặt trời hong khô, đây là mùi hương mà Lung Nguyệt rất thích, ấm áp mà nhẹ nhàng khoan khoái, đặc biệt hơn bất kỳ một loại hương nhang nào. Lung Nguyệt không nhịn được hít thêm hai lần.
Sau đó lại nghe có giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Công chúa bị sợ hãi sao!" Lung Nguyệt cảm thấy dường như giọng nói này có chút kích động?
Bùi Nguyên Tu thật sự kích động, hắn cảm thấy ngực mình đập bình bịch, hai kiếp, cuối cùng hắn lại có thể ôm Cửu Nhi vào trong lòng. Biết rõ không hợp cấp bậc lễ nghi nhưng cũng không muốn thả nàng ra, tốt nhất thời gian không nên chuyển động nữa.
Mặt Lung Nguyệt đỏ bừng, bình tĩnh lại, từ trong lòng Bùi Nguyên Tu đi ra, chỉ là vì sao lại có chút lưu luyến như vậy?
Ừ...Có lẽ là lưu luyến hương vị mặt trời này.
Lung Nguyệt tự giải thích, rồi không dám nâng mắt, chỉ dùng âm thanh như muỗi kêu nói: "Đa tạ Tướng quân đưa tay cứu giúp!" Sau đó suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên, cười trên ghẹo bản thân hóa giải xấu hổ: "Nếu không có tướng quân, e là lúc này muội biến thành Tuần hải dạ xoa(1)mất rồi!"
(1) Nói con vật gì đấy trong game =))) Từ Dạ Xoa biết là xấu rồi:v
Vì Lung Nguyệt rời khỏi mình nên tim Bùi Nguyên Tu giống như không còn, tâm trạng tốt cũng như không còn, nhưng vẫn đáp: "Không dám nhận lời cảm ơn của Công chúa!"
"Tướng quân khách khí rồi! Vậy...chúng ta...về...nhé?" Lung Nguyệt nỗ lực hồi phục tâm trạng thành bình thường, lại không biết vì sao không tự chủ được vươn tay ra lôi kéo ống tay áo của Bùi Nguyên Tu. Cảm giác được hành động của bản thân có chút không thích hợp, trong nháy mắt gương mặt lại phiếm hồng. Nàng lại tự an ủi trong lòng: Cái này là do vừa này bị kinh sợ, cho nên khiến cảm giác an toàn bị quấy phá.
Bùi Nguyên Tu lại vì động tác nhỏ vô cùng thân thiết của nàng mà thầm vui vẻ, môi mỏng phải đè nén nhiều lần mới không nâng lên cao tận mang tai mà chỉ là hơi nâng lên một chút. Nhẹ giọng nói: "Mời công chúa!"
Hai người một trước một sau, lúc đến tiền viện, Thái tử dẫn đầu mọi người đều đã đứng đây, thu thập sẵn sàng, đang định dùng bữa.
Thấy Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt tiến vào, cũng không tỏ vẻ khác thường.
Lý Long Tá nói: "Vừa nhìn đã biết muội lại gây tổn thất cho vườn rau của Nhận Chi rồi!"
Còn Hóa Diên lại cẩn thận nhìn tay của Lung Nguyệt, đau lòng nói: "Da ở tay bị xước đến nhìn thấy tơ máu, mau mau bôi chút thuốc mỡ mới được, chỉ là trước khi tốt hẳn không được để thấm nước nữa."
Lung Nguyệt cũng không thèm để ý, chỉ nói: "Muội đâu có yếu ớt như vậy, cũng không phải lúc trước học cưỡi ngựa chưa từng bị thương, lúc học bắn tên càng thêm lợi hại, lại nói đến lúc học thêu với Bát tỷ cũng từng bị kim làm bị thương mà! Không sao!"
Mặc dù nói không ngừng, nhưng Lung Nguyệt vẫn bị ép bôi thuốc, bốn ngón tay bị quấn thành hình dáng củ cải. Lần này nàng lại kêu to: "Đâu phải là băng bó, rõ ràng là dọa người! Muội mang tay này trở về, người bị dọa đầu tiên là mẫu thân đó!"
"Cho nên chúng ta còn phải quấy rầy Nhận Chi thêm mấy ngày, đợi ngón tay của muội tốt hơn mới về, đỡ để chúng ta bị muội liên lụy phải chịu đòn!" Lý Long Tá ấn ấn trán nàng.
"Nào có nghiêm trọng như tiểu ca nói chứ!" Lung Nguyệt thầm kéo khóe miệng.
Sau đó, mấy huynh muội Lung Nguyệt ở lại điền trang của Bùi Nguyên Tu thêm hai ngày, đương nhiên Bùi Nguyên Tu cầu còn không được.
Bùi Nguyên Tu trải qua hai đời, với những việc như là phong phổ những nơi đã từng đi qua đánh giặc, những điều mắt thấy tai nghe thì đương nhiên là nói vanh vách. Lung Nguyệt nghe được chuyện thú vị, liền thân cận với hắn thêm vài phần. Đã không còn khách sáo như lúc trước, lời nói cử chỉ liền giống như đối xử với bằng hữu hơn. Điều này khiến Bùi Nguyên Tu vô cùng thỏa mãn, mặc dù chưa đạt tới điều hắn dự tính, nhưng cũng đạt được bước đầu tiên rồi.