Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 96:




Lúc Khương Minh Vũ lái xe tới đón Hao Thiên Khuyển còn rất thấp thỏm, bởi vì lúc ghi hình show có ở chung 2 ngày với Hao Thiên Khuyển rồi, con chó này còn cao ngạo hơn cả người, không phải cái loại dễ quan tâm người ta kia, Khương Minh Vũ thực sự lo mình không dắt Hao Thiên Khuyển đi được.
Ôm lấy tâm tình thấp thỏm lái xe đến cửa công ty giải trí Tiên Phàm, sau khi xuống xe vẫn là gõ vòng gõ cửa như cũ, lúc này không có chờ quá lâu, cơ hồ là tay vừa cầm lấy vòng gõ cửa, cổng lớn liền mở, chân sau Hao Thiên Khuyển đứng thẳng, hai cái chân trước vịn lấy đi mở cổng, sau khi nhìn thấy Khương Minh Vũ thì trong ánh mắt hiện lên một tia biểu tình mừng húm, nhưng như là lại nhớ tới gì đó mà nháy mắt đã thu liễm lại, chỉ là mười phần dè dặt gật gật đầu với Khương Minh Vũ, “Gâu” một tiếng xem như chào hỏi.
Tuy chỉ là một ánh mắt chợt lóe mà qua, nhưng Khương Minh Vũ thế mà lại cảm thấy mình nhìn hiểu nội dung trong đó, không khỏi lại cảm thán, Hao Thiên Khuyển này quả thực rất thông nhân tính.
“Hôm nay tao tới đón mày đi đóng phim.” Khương Minh Vũ lúc ở nhà quen thói trò chuyện với chó ngốc mình nuôi, đối mặt Hao Thiên Khuyển tán gẫu lên cái cũng mười phần tự nhiên: “Tao chào hỏi chủ nhân mày một tiếng đã.”
Hao Thiên Khuyển tránh chỗ ra, để cho Khương Minh Vũ tiến vào, sau đó chính mình đóng cổng rồi lại cấp tốc mà chạy tới đằng trước Khương Minh Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đường. Tuy nhìn cả người vẫn tản ra hơi thở cao ngạo, nhưng mà từ cái đuôi không ngừng ngoắt ngoắt của nó thì vẫn là có thể nhìn ra tiểu tâm tư hân hoan nhảy nhót của nó.
Khương Minh Vũ âm thầm cười trộm đi theo sau Hao Thiên Khuyển vào viện, đại bộ phận người của công ty giải trí Tiên Phàm đều ra ngoài đóng phim lên show, trong viện không có náo nhiệt như mấy ngày ghi hình show kia, mà yên tĩnh im ắng, đổ lại có một thứ gì đó làm tâm thần người ta thả lỏng yên tĩnh.
Hao Thiên Khuyển cũng im lặng không lên tiếng, dẫn Khương Minh Vũ đi vào bên trong. Lúc đi ngang qua một cái viện trong đó, làm cho Khương Minh Vũ ngoài ý muốn là, anh thế mà lại nhìn thấy Tôn Thắng ngồi xếp bằng trên bậc thang vừa sưởi nắng vừa đả tọa, hoàn toàn không có bộ dáng làm ầm ĩ khi ghi hình show.
Khương Minh Vũ tò mò mà nhìn thêm hai cái, Hao Thiên Khuyển phát hiện thì quay đầu nhẹ nhàng “gâu” một tiếng, nhắc nhở anh ấy chớ thất thần. Khương Minh Vũ nhanh chóng đuổi kịp, thuận miệng hỏi 1 câu: “Tôn Thắng thế mà còn có thể đả tọa à? Cậu ấy tin Đạo hay là tin Phật thế?”
Bước chân Hao Thiên Khuyển hơi dừng chút, nghẹn chữ “Phật” vừa muốn nói trở về, trầm mặc một lát rồi ngồi xuống đất tại chỗ, giơ hai cái chân trước lên cố gắng bày ra một động tác “Hai móng tạo thành chữ thập”.
Khương Minh Vũ lầm bầm lầu bầu trước mặt chó quen rồi, không nghĩ tới Hao Thiên Khuyển thật sự sẽ đáp lại, lại nhìn thấy cái tư thế chả ra gì cả của nó thì lập tức cười đến muốn chảy nước mắt: “Không nghĩ tới mày ngay cả cái này cũng biết nha.”
Hao Thiên Khuyển thu hồi móng vuốt, trắng mắt liếc Khương Minh Vũ một cái, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Dương Thanh Nguyên ở ngay sau viện của Tôn Thắng, lúc này anh để trần thân trên, trong tay cầm một thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận đao chơi đến uy phong. Hao Thiên Khuyển thấy Dương Thanh Nguyên thì lập tức thu lại tư thái cao ngạo trên người, cúi đầu thuận mắt đi sang một bên, ngoan ngoãn mà quỳ rạp trên đất, lấy ánh mắt vô cùng sùng kính mà nhìn chủ nhân mình luyện võ.
Khương Minh Vũ cũng bị Dương Thanh Nguyên hấp dẫn lấy, ngừng thở mà đứng ở kế bên lẳng lặng thưởng thức, trên mặt cũng lộ ra sùng bái giống với Hao Thiên Khuyển như đúc, dáng người anh dũng này đây mới là đàn ông đích thực a!
Dương Thanh Nguyên thấy Khương Minh Vũ không giống như sốt ruột, nên cũng không cố sức rút ngắn thời gian, luyện xong hết tất cả các chiêu thức của mình rồi, lúc này mới ném binh khí về phía cạnh bên, liền thấy thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao kia vững vàng mà dựng trên giá để binh khí ở một bên.
Khương Minh Vũ nhìn mà mắt đều thẳng, không kìm lòng được mà vỗ tay cho Dương Thanh Nguyên. Tới lúc nhìn tới trên mặt trên người Dương Thanh Nguyên, thế mà ngay cả một giọt mồ hôi cũng chưa chảy xuống.
Hao Thiên Khuyển thấy chủ nhân luyện võ xong rồi thì vui vẻ chạy vào, một lát sau thì đứng người lên dùng hai cái chân sau đi ra, miệng ngậm một cái giá áo, trên giá áo treo một cái áo được là phẳng ngay ngắn.
Dương Thanh Nguyên cầm áo lên tùy tay tròng vào người, lúc này mới chào hỏi Khương Minh Vũ: “Ngại quá, để anh đợi lâu.”
Khương Minh Vũ khiêm tốn xua xua tay: “Không có, không có, tôi cũng may mắn được xem công phu xuất sắc như vậy.”
Dương Thanh Nguyên bày ra thủ thế mời ngồi, rửa tay rồi vừa pha trà vừa phân phó Hao Thiên Khuyển: “Đi gọi Tiến Bảo tới.”
Hao Thiên Khuyển nghe thế thì lập tức xoay người rồi liền chạy ra ngoài, Khương Minh Vũ nhìn mà đỏ mắt: “Chó của cậu nuôi thật tốt quá, tôi xem như là từng thấy không ít chó, thông minh có không ít, có thể nghe hiểu phân phó cũng rất nhiều, nhưng mà thông nhân tính như vầy cũng chỉ Hao Thiên Khuyển nhà cậu lợi hại nhất.”
“Ừ, thời gian nó đi theo tôi khá dài, cho nên có ăn ý với tôi.” Dương Thanh Nguyên thuận miệng chập chờn 1 câu rồi hỏi: “Phim của các anh chừng nào thì quay?”
“Năm ngày sau họp kịch bản, sau đó liền quay.” Khương Minh Vũ nói xong thì lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra: “Bộ phim này có rất nhiều cảnh tôi và Hao Thiên Khuyển diễn chung, cho nên tốt nhất là để tôi có thể nuôi nó mấy ngày, tôi muốn hỏi một chút, nó có yêu cầu đặc biệt gì ở phương diện ăn uống và ở không?”
“Cũng không tính là đặc biệt, chỉ là vầy…” Dương Thanh Nguyên có chút rối rắm nhíu mày, Khương Minh Vũ thấy thế thì vội vàng nói: “Không sao, có yêu cầu gì cứ nói thẳng là được, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn nó.”
“Nói như vầy, đừng có thấy Hao Thiên Khuyển là chó, nhưng mà nó lại được tôi xem là người mà nuôi từ nhỏ, cho nên thói quen sinh hoạt của nó cũng giống với người. Nó ăn cơm phải dùng muỗng, dùng đĩa, Tiến Bảo sẽ chuẩn bị tốt bộ đồ ăn chỉ thuộc về nó cho nó, cơm nước xong nó sẽ tự mình rửa bộ đồ ăn; mặt khác, nó ngủ giường, tốt nhất là có phòng cùng toilet riêng, đại tiểu tiện các anh đều không cần quản, nó biết tự mình đi vệ sinh xả nước; hơn nữa nó tắm mỗi ngày, tắm rửa cũng không cần hỗ trợ, chính nó tự biết tắm.
“Còn có chuyện Hao Thiên Khuyển không biết sao?” Khương Minh Vũ không nhịn được mà khen: “Cảm giác nuôi một đứa bé cũng chưa bớt lo như vậy.”
Dương Thanh Nguyên cười nhẹ: “Trừ bỏ mấy cái đó ra, bọn tôi cũng không có yêu cầu gì thêm.”
“Mấy cái đó đều không có vấn đề gì.” Khương Minh Vũ bảo đảm nói: “Đạo diễn nói với tôi là tiêu chuẩn dùng cơm của Hao Thiên Khuyển giống như đúc với của tôi, mặt khác, nó còn có thức ăn đóng hộp cho chó cùng bánh quy cho chó. Bình thường cơm trưa với cơm tối bọn tôi đều sẽ dùng ở đoàn phim, Hao Thiên Khuyển ăn với tôi không thành vấn đề, chỉ là buổi sáng nó có thể không cách nào đi nhà ăn, có điều tôi sẽ gọi cơm sẵn để nhân viên phục vụ đưa tới phòng.”
Dương Thanh Nguyên gật gật đầu: “Tôi tin tưởng anh sẽ chăm sóc nó tốt.”
Đang nói chuyện, Hao Thiên Khuyển dẫn theo Tiến Bảo đến đây, Khương Minh Vũ biết bây giờ ở trong công ty giải trí Tiên Phàm là Tiến Bảo phụ trách hết thảy hợp đồng cùng thương vụ, ngay cả cô chủ Lý Tiểu Tiểu cũng bị cô phái đi ra đóng phim, người đại diện lớn gan như vầy xem như là phần độc nhất trong giới giải trí.
Tuy Hao Thiên Khuyển là chó, nhưng mà có một phần diễn thử đơn giản, sau khi đạo diễn cảm thấy không thành vấn đề mới có thể ký hợp đồng.
Khương Minh Vũ nhìn nhìn Dương Thanh Nguyên rồi lại dòm dòm Tiến Bảo: “Các vị ai bồi Hao Thiên Khuyển đi gặp đạo diễn?”
“Còn cần bồi sao? Anh trực tiếp dẫn nó đi là được rồi. Nếu đạo diễn cảm thấy không thành vấn đề thì liền cho tôi biết một chút, tôi trực tiếp qua đó ký hợp đồng với mấy anh.” Tiến Bảo mười phần tự nhiên mà nói: “Hôm nay tôi không đi được, hồi nữa phải đi bày cái trận chiêu tài cho khách hàng, thật sự là không rảnh được.”
Khương Minh Vũ: “???”
“Là tôi nghe lộn sao?” Khương Minh Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai, lộ ra vẻ mặt không quá dám tin: “Vừa nãy cô nói cái gì?”
“Ầy, bày một cái trận chiêu tài cho khách hàng, vốn việc này đều là việc của Chiêu Tài, nhưng vừa khéo bữa nay có hai phần việc, Chiêu Tài không cách nào phân thân, chỉ có thể để tôi gánh.” Tiến Bảo nói tới đây mới phản ứng lại Khương Minh Vũ khiếp sợ cái gì, lập tức hơi xấu hổ mà cười cười: “Đã quên giới thiệu nghề phụ của tôi, thật ra tôi là một thầy phong thủy, am hiểu nhất chính là bày trận chiêu tài. Có điều bọn tôi bày trận pháp cũng phải nhìn phẩm hạnh chủ nhà, là người làm việc thiện tích đức 3 đời thì bọn tôi mới sẽ ra tay bài trận chiêu tài. Nếu mà là người lương thiện 2 kiếp thì có thể bày trận xuôi gió xuôi nước cho, nếu chỉ là một đời này làm việc thiện tích đức, vậy thì là trận tăng vận giáng cát. Nếu anh quen ai có yêu cầu cùng loại thì có thể đề cử bọn tôi, giá của bọn tôi khá đắt, nhưng mà tuyệt đối linh nghiệm.”
“Công việc kinh doanh chính của các cô rất phong phú nhé.” Khương Minh Vũ một lời khó nói hết nhìn Tiến Bảo: “Tôi thật sự không cách nào liên hệ hai cái nghề người đại diện với thầy phong thủy này lại với nhau.”
“Chủ yếu là nhân viên công ty bọn tôi đều đa tài đa nghệ.” Tiến Bảo cười mười phần sáng lạn: “Có phải là ngoài công ty bọn tôi ra anh chưa từng thấy ông bác căn tin, ông bác trồng hoa ưu tú cùng ca ca bảo vệ soái khí như vậy không?”
Khương Minh Vũ gật gật đầu, ấy nhưng lại là sự thật, có điều đa tài đa nghệ đến biết nấu cơm biết trồng hoa biết công phu đều có thể hiểu được, nhưng mà xem phong thủy thì lại là cái sở trường đặc biệt yêu thích gì? Chưa từng thấy sở trường đặc biệt của người đại diện nhà ai rộng khắp như vậy.
Tuy biết trong giới điện ảnh có không ít nghệ sĩ đều tin phụng cái này, có người còn thần thần thao thao không sợ chết đi mời tiểu quỷ, nhưng Khương Minh Vũ vẫn luôn cho rằng muốn trở nên nổi bật phải dựa vào thực lực của mình, mấy thứ này chẳng qua là an ủi trong lòng thôi. Chỉ là không nghĩ tới người đại diện công ty giải trí Tiên Phàm thế mà còn kiêm chức làm thầy phong thủy, mấu chốt là thế mà còn thật có người mời bọn họ!!!
“Thứ này linh nghiệm sao?” Tuy biết hỏi như thế không lễ phép, nhưng mà Khương Minh Vũ vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu: “Thật ra tôi không quá tin mấy thứ huyền học này.”
Tiến Bảo cười: “Nếu không linh thì người ta sẽ tốn mấy triệu mấy chục triệu đi mời bọn tôi sao?”
“Nhiều như vậy?” Khương Minh Vũ có chút không tin, có điều nhắc tới chuyện tiền tài thì không tiện thảo luận quá nhiều, chỉ có thể ép khiếp sợ về lại trong lòng, yên lặng mà giơ ngón cái: “Cũng là cô biết kiếm tiền.”
“Đúng vậy, không thì cũng thật có lỗi với thân phận Chiêu Tài Tiến Bảo của bọn tôi.” Tiến Bảo nhìn mặt dây chuyền ngọc đeo trên cổ Khương Minh Vũ, bỗng cười cười: “Anh có phát hiện rằng mấy ngày nay ngủ đặc biệt ngon không?”
“Có, mấy ngày nay vẫn luôn ngủ không tệ.” Giấc ngủ của Khương Minh Vũ vẫn luôn không tốt lắm, lúc tuổi trẻ là vì áp lực lớn, giờ cũng sắp thành thói quen, mỗi ngày lăn qua lộn lại rất nhiều lần mới ngủ được. Cơ mà nói cũng lạ, lần trước lúc đến công ty giải trí Tiên Phàm, anh ấy thế mà vừa dán gối đầu liền ngủ mất, hơn nữa còn ngủ đủ 9 tiếng mấy, tinh thần phơi phới.
Vốn tưởng là giường khung gỗ sưa xây dựng ra hoàn cảnh thích hợp để ngủ, nhưng không nghĩ tới ghi hình show xong về nhà cũng ngủ không tệ. Lúc này mới qua có mấy ngày, trông anh ấy tinh thần chấn hưng hơn trước kia không ít, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng nhạt đi rất nhiều.
Tuy cảm thấy Tiến Bảo mơ hồ bí ẩn, nhưng mà Khương Minh Vũ vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Sao mà cô biết được?”
Tiến Bảo chỉ chỉ mặt dây chuyền ngọc anh vẫn đeo mà dặn: “Mang theo cho kỹ, thân thể của anh sẽ càng ngày càng tốt.”
Khương Minh Vũ kích động vạn phần mà đến, đầy mặt ngu người mà đi, nếu không phải Hao Thiên Khuyển tự giác mà đi theo sau lưng anh ấy, anh ấy xém nữa ngay cả vì sao mình lại đến cũng quên mất.
Đi đến cạnh xe, Hao Thiên Khuyển tự giác mà mở cửa xe nhảy lên ghế sau. Khương Minh Vũ ngồi trên ghế lái, thật sự là không nín được mà quay đầu nhả rãnh với Hao Thiên Khuyển: “Mày nói sẽ không phải thật có kẻ ngốc đến nỗi tiêu tốn chục triệu đi mời Chiêu Tài, Tiến Bảo bày cái gì mà trận chiêu tài đi chứ. Hai người này cũng chỉ có tên là may mắn chút, nhưng mà nghĩ xem nếu mà làm đại sư thì cũng không đủ tuổi á!”
Hao Thiên Khuyển miệt thị mà nhìn anh ấy một cái, trực tiếp tựa đầu vào trên ghế sau nhắm hai mắt lại, một bộ dáng chả muốn quan tâm Khương Minh Vũ.
Khương Minh Vũ có chút mất mặt mà quay đầu về, vừa định khởi động xe thì bỗng di động vang, cầm lên xem màn hình một cái, thì ra là ông chủ trước của anh gọi tới.
Khương Minh Vũ hợp tác không tệ với công ty và người đại diện trước, chỉ là sau khi hợp đồng hết hạn thì thành lập công ty của mình, nhưng vẫn là quan hệ bạn bè với người đại diện và ông chủ trước.
Nhận điện thoại, Khương Minh Vũ cười ha hả mà chào hỏi: “Vương tổng lâu rồi không gặp, đang bận gì đó.”
“Tôi có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ.” Tính tình Vương tổng thẳng, lại là quan hệ nhiều năm với Khương Minh Vũ, nên cũng không vòng vo mà trực tiếp sảng khoái nói: “Tôi xem gameshow cậu đến công ty giải trí Tiên Phàm ghi hình rồi.”
Khương Minh Vũ: “Đúng vậy, chả nhẽ Vương tổng muốn đào góc tường?”. truyện tiên hiệp hay
“Tôi thật sự ra là muốn đó, nhưng cũng không có năng lực đó, người của công ty giải trí Tiên Phàm tôi đào không nổi.” Vương tổng nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi chút rằng cậu có quen cái vị Chiêu Tài kia không? Tôi đây không phải là muốn xây một tòa nhà công ty mới sao, tôi nghe bạn bè nói Chiêu Tài của công ty giải trí Tiên Phàm này bày trận chiêu tài mười phần linh nghiệm, tôi muốn nhờ cậu hỏi Chiêu Tài giúp tôi một chút, có thể bày cái trận chiêu tài giúp tôi không?”
Khương Minh Vũ: “…………”
Té ra thiệt có người tin à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.