Ngày 27 tháng 10 năm 3020, danh tính người chết không thể xác định được, vụ án rơi vào bế tắc, Giang Thừa Ngạn được Lăng Hoa An giao phó đến Changping Gallery và phát hiện ra sự thật Tưởng Xương Bình đã mất tích.
Người phụ nữ do dự nhìn Giang Thừa Ngạn, bất an nói: "Đồng chí cảnh sát, tại sao đồng chí lại muốn thứ này? Chẳng lẽ... chồng tôi đã xảy ra chuyện gì à?"
Giang Thừa Ngạn mỉm cười trấn an nói: "Chúng tôi làm như vậy chỉ là để đề phòng vạn nhất, cô không cần quá khẩn trương, có thể chồng của cô gặp chuyện gì đó rắc rối, sẽ sớm quay lại. Đừng lo lắng, cô đã báo cảnh sát thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô tìm anh ấy."
Người phụ nữ gật đầu, hoang mang lo sợ, nói: "Vậy... tôi nên làm gì đây?"
"Nếu thuận tiện, tôi cần đến nhà cô."
Người phụ nữ nhìn Giang Thừa Ngạn, do dự một chút rồi nói: "Được rồi, đi ngay đi, vừa lúc tôi rảnh."
Giang Thừa Ngạn cùng người phụ nữ trở về nhà, thu thập một ít tóc trong phòng tắm, đặt bàn chải đánh răng của Tưởng Xương Bình vào túi đựng tang vật rồi nhanh chóng quay trở lại đồn cảnh sát.
Giang Thừa Ngạn trực tiếp đi đến phòng pháp y, thấy Tô Khả đang ăn cơm, liền đưa cho cậu ta túi đựng tóc và bàn chải đánh răng vừa thu thập ban nãy, nói: "Tô Khả, trích xuất DNA và so sánh với người chết được không?"
Tô Khả nhìn túi trước mặt, nói: "Cái này lấy ở đâu ra vậy?"
"Việc này một hai câu cũng không thể giải thích được. Ăn xong rồi đi so sánh."
Tô Khả đóng hộp cơm lại, đem đồ chuẩn bị đi đến phòng thí nghiệm, nhưng vừa tới cửa lại dừng lại, quay đầu nhìn Giang Thừa Ngạn, nói: "Anh ăn trưa chưa?"
Giang Thừa Ngạn đi theo phía sau sửng sốt một chút, sau đó vô thức lắc đầu nói: "Vẫn chưa, sao vậy?"
"Việc này cứ giao cho tôi, có kết quả tôi lập tức báo cho anh. Bây giờ anh đi ăn đi."
"Tôi không đói." Giang Thừa Ngạn hiện tại không có tâm trạng ăn cơm.
"Anh không đói phải không? Nhưng tôi đói rồi, tôi ăn một lát." Tô Khả đi về phía bàn làm việc, ngồi xuống.
Giang Thừa Ngạn dở khóc dở cười nói: "Được được được, tôi lập tức đi ăn, cậu đừng sốt ruột, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cậu ăn xong rồi từ từ mà so sánh."
Tô Khả hài lòng nói: "Như vậy mới đúng chứ, mau đi ăn đi, lát nữa tôi sẽ đi so sánh."
Giang Thừa Ngạn quay người rời khỏi văn phòng, kiểm tra thời gian, lấy điện thoại ra mở danh bạ, tìm số của Lăng Hoa An, do dự một chút rồi lại cất điện thoại đi. Cậu nhìn Diêu Mẫn đang mang hộp cơm đi vào và nói: "Diêu Mẫn, có dư hộp cơm trưa nào không?"
Diêu Mẫn giật mình, sau đó ngượng ngùng nói: "Đội trưởng, tôi đến văn phòng của anh, không tìm thấy ai, tưởng anh ra ngoài làm việc cũng sẽ ăn ở ngoài luôn nên không mua cho anh. Bây giờ tôi sẽ gọi đặt món khác cho anh liền."
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi tiền lại cho cậu."
Giang Thừa Ngạn xoay người trở lại văn phòng, in ra thông tin của Tưởng Xương Bình, cẩn thận xem xét. Nếu người chết là Tưởng Xương Bình, vậy suy đoán của Tô Khả lúc trước liền trở thành một vấn đề. Cậu do dự một lúc, sau đó nhập từ 'súc ruột' vào công cụ tìm kiếm rồi nhấn Enter, thông tin đưa ra cơ bản là phương pháp do bệnh viện đưa ra, cậu tìm kiếm và thấy thông tin mình muốn ở vị trí bên dưới liền bấm vào sau đó nghiêm túc xem kỹ.
Bỗng ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, Giang Thừa Ngạn thản nhiên đáp: "Vào đi."
Diêu Mẫn bưng hộp cơm bước vào, đặt hộp cơm lên bàn rồi nói: "Đội trưởng, cơm hộp của anh."
"Ừm, để ở đó đi." Sự chú ý của Giang Thừa Ngạn vẫn luôn ở trên màn hình máy tính.
"Đội trưởng, anh... anh..." Giọng của Diêu Mẫn vanh lên từ phía sau.
Giang Thừa Ngạn quay lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diêu Mẫn, cậu lập tức phản ứng lại, vô thức đóng máy tính lại giải thích: "Không, mọi chuyện không như cô tưởng tượng..."
Diêu Mẫn đỏ mặt chớp mắt, ngắt lời Giang Thừa Ngạn, cười nói: "Đội trưởng, anh không cần căng thẳng. Nói thật, tôi là một hủ nữ, tôi hiểu mà hiểu mà."
(Xin lỗi mọi người, edit tới đây tui mới biết Diêu Mẫn là nữ. Tui sẽ beta lại mấy chương trước sau ToT)
"Không phải, con bé này đang nghĩ cái gì vậy hả?"
"Đội trưởng, đừng lo lắng, tôi sẽ không nói cho người khác biết. Nhưng tôi thực sự không ngờ rằng, đội trưởng, anh vậy mà lại ở dưới nha." Không đợi Giang Thừa Ngạn thẹn quá hóa giận, nói xong, Diêu Mẫn mở cửa chạy ra ngoài.
Giang Thừa Ngạn ngơ ngác nói: "Quay lại đây!"
Cửa đóng lại rồi lại mở, Diêu Mẫn thò đầu vào nói: "Đội trưởng, nếu có điều gì không hiểu thì có thể hỏi tôi, không cần tìm đâu, tôi chắc chắn biết nhiều hơn những gì anh kiếm trên mạng. "
"Diêu Mẫn!"
Nhìn thấy Giang Thừa Ngạn xấu hổ tức giận, Diêu Mẫn sợ hãi đến mức nhanh chóng rút lui.
Vừa định ra ngoài kêu Diêu Mẫn lại, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, Giang Thừa Ngạn nhấc điện thoại lên thì thấy đó là tin nhắn thoại của Lăng Hoán. Cậu nhanh chóng mở ra nghe.
"Đội trưởng Giang, cậu thế nào rồi?"
"Sáng nay tôi đến phòng trưng bày, gặp vợ của Tưởng Xương Bình, cô ấy nói Tưởng Xương Bình quả thực đã mất tích và đã báo cáo vụ việc."
"Mất tích? Liệu có chuyện gì xảy ra với hắn không?"
Giang Thừa Ngạn do dự một chút, đáp: "Khó nói được, nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực điều tra."
Khi điện thoại di động kêu lên, Lăng Hoa An bấm vào hộp thư thoại, nghe và trả lời: "Vậy tôi sẽ làm phiền đội trưởng Giang."
Đặt điện thoại lên bàn, Lăng Hoa An nhìn về phía Yến Vũ nói: "Trả lời chậm ba mươi giây. Xem ra Giang Thừa Ngạn đã cho rằng thi thể không đầu chính là Tưởng Xương Bình."
Yến Vũ còn chưa kịp nói chuyện, lời nhắc nhở lại vang lên: "Không sao, vì nhân dân phục vụ."
Yến Vũ bình tĩnh nói: "Vậy chúng ta còn cần tham gia vào vụ án này không?"
"Vì chúng ta đã ký hợp đồng nên tất nhiên phải xử lý đến cùng. Cậu ấy sẽ tra của cậu ấy, chúng ta tra của chúng ta. Không có xung đột gì cả, cuối cùng cậu ấy sẽ là người hạ màn."
"Vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Lăng Hoa An im lặng một lúc rồi nói: "Dấu vân tay của hắn ta đã bị tiêu hủy, đầu cũng bị giấu đi. Rõ ràng là hung thủ không muốn mọi người biết danh tính của nạn nhân, vì vậy nhất định hung thủ phải là người thân cận với nạn nhân, nên cứ bắt đầu từ mạng lưới quan hệ của nạn nhân đi."
Yến Vũ đứng lên nói: "Được, chuyện này giao cho tôi."
"Không cần gấp như vậy, ăn tối xong chúng ta đi."
"Được, anh muốn ăn gì tôi sẽ làm." Đôi mắt lạnh lùng của Yến Vũ lóe lên.
"Trong tủ lạnh có cà chua và thịt bò, chúng ta làm hai bát mì đi."
"Vậy anh đợi một lát". Yến Vũ quen cửa quen nẻo đi vào bếp.
Lăng Hoa An suy nghĩ một lúc rồi cũng đi theo vào bếp lấy ra hai quả trứng trong tủ lạnh.
"Hoa An, anh muốn làm gì, tôi giúp anh."
"Không cần, cậu cứ làm việc của cậu đi."
Nhìn Lăng Hoa An kiên trì, Yến Vũ không nói thêm gì nữa, bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Lăng Hoa An lấy nồi ra, mò mẫm tìm một ít nước đổ vào, bỏ trứng vô, đóng nắp lại và nhấn nút. Trong khi nước đang sôi, Lăng Hoa An lại bóc thêm vài tép tỏi.
Chờ nấu xong trứng, Yến Vũ nhìn sang, ngăn Lăng Hoa An đang chuẩn bị bắt đầu lại nói: "Để tôi làm cho."
"Không cần, cũng không phải lần đầu tôi làm, cậu cứ làm việc của cậu đi."
Yến Vũ không nói thêm nữa, lấy từng quả trứng từ trong nồi luộc trứng ra, cho vào một cái bát chứa đầy nước lạnh, sau đó đặt vào tay Lăng Hoa An nói: "Được."
Lăng Hoa An buồn cười nói: "Yến Vũ, đừng lúc nào cũng quan tâm chu đáo như vậy, tôi có thể tự mình làm rất nhiều việc."
"Ừ." Yến Vũ trả lời rồi tiếp tục bận việc của mình. Lăng Hoa An bất đắc dĩ lắc đầu, bưng bát đi đến bàn ăn, bắt đầu bóc trứng, sau đó cho trứng vào máy nghiền tỏi, thêm tép tỏi và một ít muối vào rồi nghiền nát. Dùng thìa múc trứng ra đĩa, sau đó đổ ra, nêm chút dầu mè, đây là món ăn yêu thích của Yến Vũ.
Lăng Hoa An bên này vừa kết thúc, mì của Yến Vũ cũng vừa vặn làm xong. Mì bò cà chua, ăn kèm với tương ớt và dưa muối, cùng với trứng tỏi, bữa trưa đầy đủ.
"Yến Vũ, ăn ít cay thôi, thời tiết hanh khô, dễ nóng."
"Ừ, chỉ một thìa thôi." Yến Vũ nhếch khóe miệng lên, mỉm cười dịu dàng.
"Tương ớt lần này cay hơn bình thường, nửa thìa thôi."
"Được." Yến Vũ bỏ lại nửa thìa tương ớt.
Lăng Hoa An hài lòng gật đầu, an tĩnh ăn mì. Trong phòng ngoài tiếng bát đũa chạm nhau, không còn âm thanh nào khác, nhưng lại khiến Yến Vũ cảm thấy rất thoải mái.
Ăn cơm xong, Yến Vũ theo thói quen thu dọn bát đĩa, ngăn Lăng Hoa An muốn vào phòng bếp, pha trà bưng cho anh, lúc này mới xoay người rời đi.
"Yến Vũ, cẩn thận một chút, nhớ bảo vệ tốt bản thân." Lăng Hoa An nhịn không được mà dặn dò.
"Đừng lo, có tin tức gì tôi sẽ gọi cho anh."
Nghe thấy cửa đóng, Lăng Hoa An cầm điện thoại lên, mặc áo khoác mò mẫm ra cửa rồi bắt taxi đến nhà Tưởng Xương Bình.
"Đã đến tiểu khu Hòa Bình." Tài xế nhắc nhở Lăng Hoa An.
"Bao nhiêu?" Lăng Hoa An lên tiếng hỏi.
Tài xế do dự một chút, nói: "25."
"Ông chủ, hắn không có nói dối." Uông Lỗi nhỏ giọng nói ở bên tai Lăng Hoa An.
Lăng Hoa An lấy từ trong túi ra hai mươi lăm tệ, đưa cho tài xế, cảm ơn rồi xuống xe. Dưới sự hướng dẫn của Uông Lỗi, anh đi một mạch tới dưới lầu của tòa nhà số 5, đi thang máy thẳng lên tầng 20, dừng lại trước cửa 2001, nhẹ giọng hỏi: "Nơi này quen không?"
Quỷ không đầu trong chuông hưng phấn nói: "Tôi nhớ ra rồi, đây là nhà của tôi."
Lăng Hoa An gật đầu, nhìn Uông Lỗi và nói, "Uông Lỗi, hãy để mắt tới Lý Thu Nhiên giúp ta. Cô ta đi đâu thì ngươi theo đó. Nếu có gì bất thường thì đến cửa tiệm báo cho ta biết."
"Đại sư, để tôi ra ngoài đi. Tôi muốn gặp vợ và con trai tôi."
"Không được. Ông không thể đi đâu cho đến khi vấn đề được giải quyết.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Đại sư, tôi hứa sẽ không làm loạn. Ngươi để tôi nhìn thấy họ đi, cầu xin ngươi."
"Ông không nghe rõ tôi nói sao?" Giọng nói của Lăng Hoa An rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo khí tức mạnh mẽ không thể phản bác.
tưởng Xương Bình bị cảm giác áp bách làm cho giật mình, biết rõ tình hình hiện tại nên ngậm miệng lại.
Uông Lỗi cũng nuốt nước miếng, cảnh giác nói: "Ông chủ, ngươi nghi ngờ hung thủ là vợ hắn sao?"
"Cái này cũng không phải không có khả năng."
"Không có khả năng! Làm sao có thể?" Tưởng Xương Bình nhịn không được phản bác.
Lăng Hoa An khẽ cau mày nói: "Tôi chỉ nói điều đó là có thể. Về việc có cần điều tra hay không, đừng lo lắng. Tôi đã hứa sẽ giúp ông tìm ra chân tướng thì tôi nhất định sẽ làm được, nhưng ông cũng phải chuẩn bị tinh thần."
Tưởng Xương Bình trầm mặc...
Tác giả có lời muốn nói:
Áng văn này có cốt truyện rõ ràng, có tuyến tình cảm, nhưng không phải chỉ có mỗi yêu đương, mỗi người tồn tại đều có ý nghĩa riêng của họ, nơi này nói rõ một chút lôi cho mọi người biết.