Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 71: Mới đính ước, đại hôn




Tần Mộ Dao nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười, từng bước một đi về phía Mạc Yên.
Mà da đầu Mạc Yên run lên một trận, nhớ tới ngày ấy ở thành Cẩm Tú nàng bị ả trả thù, ý lạnh trong lòng chợt dâng lên, dường như bây giờ vẫn còn ngửi thấy mùi hôi thối của cái hồ mà nàng rơi xuống.
“Ngươi muốn làm gì?”
Trong hai mắt Mạc Yên tràn đầy sợ hãi, cho dù ra sức kìm chế che giấu, nhưng, dường như vẫn không có tác dụng gì, từng bước bị Tần Mộ Dao ép sát lui về phía sau.
“Ngươi yêu Tề Duệ!”
Tần Mộ Dao khẳng định, nàng đang nói một chuyện thật, mọi việc Mạc Yên từng làm với Tần Mộ Dao, đều là bởi vì Tề Duệ.
Mạc Yên sửng sốt một lát, gật gật đầu.
Nàng yêu Tề Duệ, cũng không cần che giấu trước mặt Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
Ả hỏi cái này để làm gì?
Chỉ thấy Tần Mộ Dao cởi bỏ y phục tân nương đỏ tươi trên người xuống, quăng qua một bên, lại nhìn Mạc Yên.
“Cởi y phục!”
Trong lòng Tần Mộ Dao đã vô cùng vội vàng, nàng khẩn cấp muốn nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh, vội vàng muốn biết tình trạng hiện giờ của hắn.
Mạc Yên giật mình, không biết vì sao, tay lại tự giác hành động theo lệnh của Tần Mộ Dao.
Không bao lâu, Tần Mộ Dao mặc y phục của Mạc Yên, cố ý bịt một cái khăn trên mặt, lại nhìn về phía Mạc Yên đang ngây ngốc thất thần.
“Bộ y phục tân nương này cho ngươi mượn mặc, coi như cám ơn ngươi nói cho ta biết tình trạng của Thiếu Khanh!”
Lúc Tần Mộ Dao ra khỏi cửa, quay đầu lại liếc nhìn Mạc Yên một cái.
“Nhớ kỹ, trước khi ta trở về, ngươi là Tần Mộ Dao!”
Nàng ta là Tần Mộ Dao, còn nàng là Mạc Yên, như vậy chỉ cần Mạc Yên không đi ra thì không ai có thể phát hiện được.
Nói xong, không chờ Mạc Yên phản ứng lại, thân ảnh Tần Mộ Dao đã biến mất.
Tần Mộ Dao lấy thân phận Mạc Yên đi ra khỏi Tần phủ, quả nhiên nhìn thấy vô số thị vệ bên ngoài Tần phủ, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Nàng đã từng nói, chỉ cần nàng muốn chạy, cho dù có bao nhiêu thị vệ cũng không thể ngăn nàng lại, Tề Duệ đã quá coi thường Tần Mộ Dao nàng!
Lên xe ngựa của Mạc Yên, Tần Mộ Dao cho xa phu chạy với tốc độ nhanh nhất, trong đầu nàng hiện ra thân ảnh Mạc Thiếu Khanh.
Những lời vừa rồi Mạc Yên nói lại một lần nữa quanh quẩn ở bên tai.
Cả người đầy máu tươi?
Trong lòng lập tức nhói đau một trận.
***
Mạc phủ.
Mạc Thiếu Khanh nằm ở trên giường, hai mắt mở to nhìn đỉnh giường, không có tiêu cự, trong miệng nỉ non một cách đứt quãng.
“Dao Nhi…. Dao Nhi…”
Khi thì thống khổ, khi thì vui sướng, khi thì ai oán…
Mạc lão gia đi đến bên giường, nhìn nhi tử khí phách tao nhã như ánh mặt trời ngày xưa, sau một đêm lại trở thành dáng vẻ này, lông mày nhíu sâu không thể nào giãn ra được.
Tối hôm đó, Mạc Yên lo lắng kéo Mạc Thiếu Khanh đi, ông liền ngầm có dự cảm, dường như có chuyện lớn gì đó đã xảy ra. Nhưng, không ngờ sáng sớm hôm sau, lúc Thiếu Khanh được đưa trở về, hai mắt lại trống rỗng vô thần, mặt xanh mét, trên người, khóe miệng còn có vết máu lớn, dáng vẻ đó khiến ông cứ nghĩ đến là lại đau lòng.
“Dao Nhi…”
Lông mày Mạc lão gia càng nhăn chặt hơn.
Dao Nhi, Dao Nhi…
Ông cũng biết nha đầu Tần gia kia chắc chắn có liên quan!
“Thiếu Khanh, đã sớm nói với con rồi, tiểu thư Tần gia nhất định là Vương phi, con… Aizzz!”
Mạc lão gia muốn lên tiếng trách cứ, lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mạc Thiếu Khanh thì đột nhiên ngưng bặt, chuyển thành một tiếng thở dài.
Cái này là nghiệp chướng gì a!
Nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, tại sao hắn lại cứ cố tình coi trọng Tần Mộ Dao!
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Mạc lão gia nhìn lại, rõ ràng thấy Tần Mộ Dao đang vội vã tiêu sái tiến vào, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, ngữ khí vô cùng không vui.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Tần Mộ Dao giật mình. Nhưng lúc này nàng không có rảnh để ý tới người khác, đi thẳng tới bên Mạc Thiếu Khanh, ánh mắt dừng ở trên người hắn, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn đỉnh giường, hoàn toàn khác một trời một vực với Mạc Thiếu Khanh luôn lộ vẻ ý cười thản nhiên ngày xưa, trong lòng đau đớn.
Mấy ngày không gặp, sao hắn lại biến thành dáng vẻ như thế này?
“Dao Nhi…”
Tần Mộ Dao đột nhiên cả kinh, nghĩ là hắn đã tỉnh, theo bản năng bắt lấy tay Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh, ta ở đây.”
Nhưng, Mạc Thiếu Khanh không có phản ứng gì, tiếp tục nhìn đỉnh giường, giống như không nghe thấy tiếng nàng, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, vẻ lo lắng trên mặt càng đậm hơn.
“Thiếu Khanh, ta ở đây!”
Tần Mộ Dao nhắc lại một lần nữa, nắm tay Mạc Thiếu Khanh càng chặt hơn.
Thiếu Khanh làm sao vậy? Vì sao mắt mở to như vậy mà lại không nhìn thấy gì? Không có phản ứng gì với lời của nàng!
“Dao Nhi…”
Thanh âm của Mạc Thiếu Khanh giống như bị xe nghiền nát, lại một lần nữa truyền vào tai Tần Mộ Dao, như một lưỡi kiếm đâm vào lòng nàng.
“Từ lúc trở về đến giờ đều là dáng vẻ này, vẫn gọi tên của ngươi, lời ai nói cũng không nghe thấy, ngay cả thuốc uống vào cũng phun hết ra, thật giống như đang sống trong thế giới riêng của mình.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Tiếng Mạc lão gia vang lên sau lưng Tần Mộ Dao, trong ngữ khí ngoại trừ trách cứ còn có nhiều phần thương tiếc với nhi tử của mình.
Lời ông nói như một tiếng sét đánh thẳng vào sau gáy Tần Mộ Dao.
Vẫn gọi tên nàng sao?
Nàng có phúc đức gì mà có thể nhận được sự đối xử như vậy của Thiếu Khanh?
“Ta muốn ở một mình với huynh ấy một lát…”
Tần Mộ Dao nhìn chằm chằm Mạc Thiếu Khanh không chớp mắt.
Hắn vì tối đó nghe được tin đại hôn của mình mới thành ra như vậy đi! Thiếu Khanh… ngốc quá!
Mạc lão gia trầm ngâm một lát, trên khuôn mặt u sầu vẫn không giãn ra, dường như đang suy nghĩ xem có nên để Tần Mộ Dao ở lại hay không. Lát sau, Mạc lão gia vẫn lựa chọn rời đi, trong lòng thở dài vô số lần.
Thiếu Khanh vì Tần Mộ Dao mới biến thành như vậy, có lẽ cũng chỉ có vì nàng mà có chuyển biến tốt hơn!
Ông đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao ngồi ở mép giường, hai tay vẫn nắm chặt tay hắn, cảm thụ được độ ấm từ tay hắn truyền lại, Mạc Thiếu Khanh vẫn không có phản ứng gì như cũ.
“Dao Nhi…”
“Thiếu Khanh, vì sao huynh lại ngược đãi bản thân mình như vậy?”
Đầu mũi Tần Mộ Dao cay cay, lập tức có cảm giác xúc động muốn khóc.
Trong đầu hiện lên những hình ảnh về Mạc Thiếu Khanh, cho dù là đi ra từ trong cơn lửa lớn hắn cũng không ngã xuống trước mặt nàng, hiện tại lại vì một câu đại hôn của nàng mà nằm trên giường không dậy nổi!
Ánh mắt dừng ở chiếc chén đen như mực ở bên giường, lông mày càng nhíu chặt.
Đây là thuốc của huynh ấy sao?
Nhớ tới lời Mạc lão gia vừa nói.
Không uống thuốc thì làm sao có thể khỏi được?
Theo bản năng bưng thuốc lên tay, thử cho hắn uống. Nhưng thuốc vừa vào đến miệng, đã bị hắn phun hết ra.
Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một chút đau đớn, trên mặt dường như mang theo một tia bối rối.
Phải làm thế nào để cho huynh ấy uống được thuốc bây giờ.
Đột nhiên, nàng như là nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt lóe, trong mắt xẹt qua một chút kiên định, ngửa đầu ngậm một ngụm, lập tức hương vị chua xót lan tràn trong miệng, khuôn mặt vì thuốc cay đắng mà nhăn lại. Nhưng lúc này nàng phải cố nén, bỏ qua cay đắng khó chịu trong miệng kia.
Miệng Tần Mộ Dao ngậm thuốc, rất nhanh cúi người tiếp xúc với đôi môi tái nhợt vô sắc của hắn, mở răng hắn, mớm từng chút từng chút thuốc vào miệng Mạc Thiếu Khanh.
Lúc này, Mạc Thiếu Khanh lại vô thức nuốt thuốc vào, trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, tiếp tục làm theo cách đó cho hắn uống thuốc…
“Dao Nhi?”
Mạc Thiếu Khanh không biết nói gì nhìn khuôn mặt phòng đại trước mắt, lúc này nàng đang áp môi vào môi hắn, cảm giác ấm áp khiến hắn hoàn toàn không nhận thấy vị chua xót của thuốc, trong lòng khϊếp sợ nói không ra lời.
Đây không phải là đang nằm mơ chứ? Dao Nhi ở bên cạnh hắn? Còn đang… hôn hắn?
Trong lòng vô cùng khϊếp sợ và vui sướng, Mạc Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao không chớp mắt, sợ hãi nếu hắn chớp mắt một cái, Dao Nhi sẽ biến mất.
Khi hắn cảm giác được môi Tần Mộ Dao dần dần rời khỏi môi hắn, trong lòng lập tức xẹt qua một chút mất mát.
Quả nhiên là nằm mơ sao?!
“Dao Nhi!”
Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh lóe lên, trong nháy mắt luyến tiếc, mặc dù là nằm mơ cũng được! Rốt cục hắn có thể nhìn thấy Dao Nhi!
Tần Mộ Dao cũng không để ý đến tiếng gọi của hắn, nghĩ rằng hắn vẫn vô thức gọi tên nàng như trước, nhưng mỗi một câu đều khiến lòng nàng đau thắt lại, ngửa đầu ngậm một ngụm thuốc cuối cùng, lại cúi người đặt lên môi Mạc Thiếu Khanh, mớm thuốc cho hắn như vừa rồi.
Mạc Thiếu Khanh kinh dị nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mộ Dao đến gần bên mình, lại một lần nữa tiếp xúc với đôi môi dịu dàng nhu hòa của nàng, mặc dù biết đây là cảnh trong mơ, trong lòng Mạc Thiếu Khanh vẫn kích động không thôi.
Có lẽ chỉ có ở trong mơ, Dao Nhi mới thuộc về hắn!
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót, Mạc Thiếu Khanh lớn mật theo đuổi tâm tư của mình, dịu dàng hôn đôi môi nàng đang áp lên môi hắn, nhấm nháp ngọt ngào của nàng…
Hoặc là, hắn muốn nhờ cảnh trong mơ, vĩnh viễn nhớ kỹ hơi thở của Dao Nhi!
Tần Mộ Dao đang chuyên tâm giúp Mạc Thiếu Khanh uống thuốc đột nhiên hơi hơi nhíu mi, dường như nàng cảm giác được Mạc Thiếu Khanh đang… hôn nàng?
Nhưng giây tiếp theo, Tần Mộ Dao liền phủ định ý nghĩ của mình.
Làm sao có thể? Tình trạng hiện tại của Thiếu Khanh làm sao có thể hôn nàng?
Nhất định là ảo giác của nàng!
Gạt đi ý niệm vừa rồi trong đầu, Tần Mộ Dao tiếp tục đem thuốc còn lại trong miệng truyền vào miệng hắn, chỉ có điều, thân thể Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, hai mắt phút chốc kinh dị trợn to, lúc này đây, nàng chuẩn xác cảm giác được đầu lưỡi của Mạc Thiếu Khanh đang… động!
Trong lòng cả kinh, Tần Mộ Dao theo bản năng rời khỏi môi Mạc Thiếu Khanh, cẩn thận quan sát hắn, trong hai mắt hắn dường như đã khôi phục thần thái, không hề trống rỗng như vừa rồi, trong lòng vui vẻ.
“Huynh đã tỉnh rồi?”
Tần Mộ Dao rời đi khiến Mạc Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, không thích cảm giác như vậy!
Tần Mộ Dao vươn tay, quơ quơ trước mắt hắn xem rốt cục hắn đã tỉnh hay chưa, nhưng tay lại bị bắt lấy, trong lòng đột nhiên cả kinh, một ý tưởng nhảy vào trong óc.
Vậy vừa rồi cũng không phải ảo giác? Cho nên, vừa rồi Mạc Thiếu Khanh quả thật là đã hôn nàng!
Mạc Thiếu Khanh cũng đã nhận ra chuyện gì đó không thích hợp, đây dường như không phải cảnh trong mơ!
“Dao Nhi? Thật là nàng?”
Mạc Thiếu Khanh lên tiếng thử, vận động thân thể của mình định đứng lên.
Tần Mộ Dao theo bản năng ngăn trở động tác của hắn, trong mắt nghiêm túc đến thần kỳ.
“Huynh định làm gì? Huynh có biết là huynh đã bị bệnh bao lâu, trầm trọng thế nào không?”
Nghe được tiếng Tần Mộ Dao, Mạc Thiếu Khanh lập tức đã xác định vừa rồi quả thật không phải mình mơ, là Dao Nhi thật!
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới mấy cái hôn vừa rồi, ánh mắt lóe lên, dường như không dám nhìn thẳng hai mắt đối phương.
Cảm giác lửa nóng trên mặt khiến trong lòng Tần Mộ Dao kinh hoàng, tay cầm chiếc bát trống đưa lên trước mặt Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút xấu hổ.
“Vừa rồi ta giúp huynh uống thuốc!”
Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh dừng ở trên cổ tay nàng, thân thể lập tức ngẩn ra.
Hóa ra là đang giúp hắn uống thuốc! Thế nhưng trong lòng có chút mất mát.
Đột nhiên, Mạc Thiếu Khanh nghĩ tới chuyện đại hôn của Tần Mộ Dao, vẻ tươi cười trên mặt nháy mắt suy sụp xuống, ngữ khí trở nên lạnh như băng.
“Đại hôn của nàng…”
“Đừng nhắc đến đại hôn nữa, Thiếu Khanh, huynh thông minh như vậy sao lại đối xử với bản thân như thế? Rõ ràng huynh có thể đoán được đại hôn không phải là ta nguyện ý a!”
Ngữ khí của Tần Mộ Dao dường như mang theo một chút trách cứ, chỉ vì tin tức đại hôn mà khiến Mạc Thiếu Khanh biến thành dạng này, hiện tại nàng có chút hối hận vì tối hôm đó đã không nói rõ ràng với hắn. Tối đó nàng cố ý nói muốn hắn chúc phúc cho nàng chỉ vì không muốn liên lụy đến hắn mà thôi.
Tề Duệ không thể chọc giận được, mà hiện tại, an toàn của phụ mẫu cũng chưa được bảo đảm hoàn toàn, nàng cũng không có năng lực chống lại Hoàng thất, chỉ có thể yên lặng xem xét, chờ đợi thời cơ.
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh cả kinh, giây tiếp theo, vô số vui sướng kéo đến.
Đúng, hắn hẳn là dự đoán được chứ. Nhưng lúc đó trong đầu hắn chỉ có chuyện đại hôn của Dao Nhi, cái gì cũng không nghĩ nổi!
“Vậy nàng nguyện ý đi theo ta chứ?”
Mạc Thiếu Khanh gắt gao nắm lấy tay Tần Mộ Dao.
Ngày đại hôn đã định, hắn không thể trơ mắt nhìn Tần Mộ Dao bị ép buộc làm việc mà nàng không muốn.
Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt hắn.
Nguyện ý đi cùng hắn sao? Trên thực tế tối đó lúc hắn đề nghị, tâm nàng đã rung động không phải sao?
Chỉ có điều, bất đắc dĩ trong lòng nàng nhiều lắm, không thể buông bỏ hết được!
“Thiếu Khanh, năm ngày nữa phụ mẫu ta sẽ tiến vào đất Bắc Tĩnh quốc, lúc đó, ta sẽ không còn gì để lo lắng nữa!”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói, trong mắt xẹt qua một chùm sáng.
Năm ngày sau, đúng là ngày đại hôn của nàng!
“Ý của nàng là…”
Mạc Thiếu Khanh hơi hơi nhíu mi.
Năm ngày sau, Dao Nhi sẽ có hành động sao?
“Ý của ta là, huynh không thể cứ tiếp tục như thế này, huynh phải hồi phục, không thể khiến ta lo lắng!”
Tần Mộ Dao nói sang chuyện khác, có một số việc nếu nói cho Mạc Thiếu Khanh, cho dù có phải buông bỏ mọi thứ hắn cũng sẽ giúp nàng, nhưng đó cũng không phải là điều nàng muốn!
Sắc mặt Mạc Thiếu Khanh thay đổi, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.
Đúng, Dao Nhi nói không sai, hắn sao có thể tiếp tục như vậy? Dao Nhi còn cần hắn, không phải sao?
Theo bản năng kéo Tần Mộ Dao vào trong lòng.
“Dao Nhi, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng!”
Bảo vệ nàng!
Khóe miệng Tần Mộ Dao dâng lên một chút tươi cười ngọt ngào, nàng có thể coi đây là tuyên bố của hắn sao?
Trong mắt xẹt qua một chút trêu đùa.
“Vĩnh viễn là rất xa?”
“Vĩnh viễn, là chỉ dài hơn sinh mệnh của nàng một ngày!”
Mạc Thiếu Khanh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, ánh mắt sáng như ngọc khiến người ta không thể nhìn gần, giống như toàn bộ ánh sáng trên thế giới đều tập trung vào một chỗ, hội tụ vào trong đôi mắt hắn.
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, đẩy hắn ra, trên mặt trầm xuống.
“Ý của huynh là, chờ sau khi ta chết, huynh sẽ rời đi sao?”
Đây là điều mà Mạc Thiếu Khanh ngày thường sẽ không bao giờ nói ra sao? Tại sao hôm nay…
Nhìn trên mặt Tần Mộ Dao không vui, vẻ tươi cười trên mặt Mạc Thiếu Khanh càng lúc càng lớn.
“Bởi vì mạng sống của ta chỉ dài hơn nàng đúng một ngày!”
Nếu trên thế giới không có nàng, hắn sẽ lựa chọn ra đi cùng với nàng!
Keng một tiếng, đầu Tần Mộ Dao trống rỗng.
Mạng sống của hắn chỉ dài hơn nàng một ngày thôi sao?
Hóa ra, không biết từ lúc nào, tình cảm của Mạc Thiếu Khanh với nàng đã sâu đậm đến như vậy!
Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể nàng, lập tức xúc động muốn rơi lệ, nhìn thẳng hai mắt kiên định của Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao theo bản năng nhào vào trong lòng hắn.
“Nhớ kỹ, mạng sống của huynh phải dài hơn mạng sống của ta một ngày!”
Từ lúc đó đột nhiên nàng bắt đầu chờ đợi ngày có hắn ở bên!
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút kiên định.
Từ trước tới nay mỗi lời hắn nói đều đáng giá ngàn vàng, đã hứa hẹn với nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không quên!
Mà lúc này, ngoài cửa phòng, hai nam nhân nhìn cửa đóng chặt, nghe được thanh âm truyền ra, vô cùng ăn ý rời đi.
“Không ngờ lời ngon tiếng ngọt của Thiếu Khanh còn cao hơn cả ta!”
Chân Giác mở chiết phiến, cho dù là bất cứ ai nghe thấy những lời như thế, cũng sẽ cảm động rối tinh rối mù đi! Đến ngay cả Tần Mộ Dao cũng tan chảy như vậy, Thiếu Khanh quả nhiên là cao thủ ẩn mình!
Thương Kì Nhiên chớp mắt, ánh mắt lướt qua kiếm đang nắm chặt trong tay.
“Đó không phải lời ngon tiếng ngọt!”
Đó là lời thật lòng của Thiếu Khanh!
Có lẽ lúc ở trận đại hỏa trong thiên lao kia, hắn cũng đã biết, Mạc Thiếu Khanh sẽ làm tất cả vì Tần Mộ Dao! Nhưng, trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác chua xót nồng đậm.
Chân Giác vốn nghĩ rằng mình sẽ chỉ nghe được tiếng lầm bầm lầu bầu, kinh dị nhìn Thương Kì Nhiên, lần đầu tiên nghe thấy Thương Kì Nhiên mở miệng thảo luận việc này! Thật là kỳ quan a!
“Vũ Nhi sư muội của huynh…”
Chân Giác thừa dịp này bắt đầu thăm dò, tin tức của hắn vô cùng linh thông, hai ngày nay Phó Tâm Vũ đột nhiên một mình xuất hiện ở kinh thành.
Thân thể Thương Kì Nhiên đột nhiên ngẩn ra, nhưng gần như trong nháy mắt, hắn lại khôi phục như thường, mặt không chút thay đổi như cũ.
“Nàng đã thành thân rồi!”
Ngữ khí mang theo một tia âm lãnh.
Phó Tâm Vũ quả thật đã đến kinh thành, lúc gặp lại, dường như hắn đã không còn đau lòng như lúc nghe tin nàng thành thân, lúc đó hắn còn nghĩ đến Tần Mộ Dao, lúc xử lý chuyện Cổ gia, Tần Mộ Dao vẫn nể mặt mũi hắn, tha cho Phó Tâm Vũ một con đường sống.
“Huynh đã hiểu ra rồi sao!”
Vẻ mặt Chân Giác lóe lóe. Chỉ sợ hắn đã nhìn rõ, nhưng Phó Tâm Vũ lại không nhận ra!
Sau khi Tần Mộ Dao rời khỏi Mạc phủ, lại còn đến một nơi khác nữa, lúc trở lại Tần phủ đã là đêm khuya, vụиɠ ŧяộʍ tránh được thị vệ, rốt cục về tới phòng mình.
Đẩy cửa ra, lúc nhìn thấy nam nhân đứng trước mặt, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nheo mắt, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
“Duệ Vương gia quên quy củ trước đại hôn rồi sao?”
Tần Mộ Dao bình tĩnh tiêu sái bước vào trong phòng, ánh mắt dừng ở trên người Mạc Yên đang quỳ dưới đất, cẩn thận đánh giá khuôn mặt nàng ta, dường như có dấu vết nước mắt, mà một bộ y phục tân nương đỏ tươi kia lại nằm lặng lẽ trên giường nàng, vô cùng chói mắt.
“Hừ! Quy củ trước đại hôn? Nàng để vào trong mắt sao?”
Trên mặt Tề Duệ nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt thành quyền, phát ra tiếng răng rắc.
Hôm nay sau khi rời khỏi Đệ Nhất lâu, trong đầu hắn toàn là hình ảnh Tần Mộ Dao mặc y phục tân nương, hắn không thể chờ đến tận đêm đại hôn mới được gặp nàng, cho nên vụиɠ ŧяộʍ chạy tới, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy nàng để thỏa nỗi nhớ mong. Nhưng người nghênh đón hắn lại là một nữ nhân khác!
Tần Mộ Dao giật mình, khóe miệng giương lên, nâng Mạc Yên đứng dậy, nàng dường như có thể đoán ra trước khi nàng trở về, Tề Duệ đã phát tiết tức giận của hắn lên người Mạc Yên, trong mắt xẹt qua một chút áy náy.
Nhưng, ý tốt của Tần Mộ Dao lại bị Mạc Yên hung hăng đẩy ra, Mạc Yên cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao trước mặt, trong mắt tràn ngập ghen ghét.
“Nói, vừa rồi nàng đi đâu? Có phải đi gặp Mạc Thiếu Khanh hay không?”
Tề Duệ thấy Tần Mộ Dao cố ý xem nhẹ mình, lửa giận trong mắt càng thêm đặc hơn.
Trên thực tế, lúc nhìn thấy Mạc Yên ở trong phòng, hắn liền ngầm đoán được nơi Tần Mộ Dao đến, khi đó hắn vốn định trực tiếp phóng đến Mạc phủ, nhưng, vừa mới ra khỏi cửa, đột nhiên dừng bước. Lúc đó, trong lòng hắn lại sợ hãi, sợ hãi nhìn thấy hình ảnh Tần Mộ Dao ở cùng với Mạc Thiếu Khanh.
Tần Mộ Dao vừa bị Mạc Yên đẩy ra, vừa nghe thấy lời chất vấn của Tề Duệ, trong lòng sinh ra một nỗi phiền muộn.
Hai người kia thật sự nghĩ là nàng con mèo bệnh sao? Nàng kìm chế không có nghĩa là nàng thật sự sợ hắn!
“Duệ Vương gia, ngươi đừng quên bây giờ ta còn chưa vào cửa nhà ngươi đâu!”
Cho dù có đi qua cửa, hắn cũng không giam cầm được tự do của nàng! Dáng vẻ sở hữu của hắn là đang diễn cho ai xem đây?
“Nàng… được, được lắm!”
Tề Duệ nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Tần Mộ Dao, trong khoảng thời gian ngắn lời định nói bị nghẹn lại!
Chưa qua cửa phải không? Vậy hắn sẽ cho nàng thời gian năm ngày, năm ngày sau, hắn sẽ cho nàng biết, ai mới là ông trời của nàng!
Trong mắt xẹt qua một luồng sắc bén, Tề Duệ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái, đi đến trước mặt nàng, cúi người nói bên tai nàng.
“Dao Nhi, còn có năm ngày, nàng sẽ là Vương phi của Bản vương. Nhưng mà trong năm ngày này, nếu nàng lại giở trò gì, ta sẽ khai đao với Mạc phủ! Trước khi nàng định làm gì cũng cần phải suy tính cho kỹ đó!”
Quả nhiên, nghe câu đó, thân thể Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, chống lại đôi mắt khiêu khích của hắn, tầm mắt hai người giao nhau.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, nàng tin tưởng, Tề Duệ đã chết trăm ngàn lần!
Sau một lát, khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, trong mắt hiện lên một chút bất cần.
“Được! Duệ Vương gia nếu muốn mười năm sau quốc khố Tây Nhạc quốc trống rỗng, vậy thì cứ khai đao với Mạc phủ đi. Nhưng mà đến lúc đó, toàn bộ Hoàng thất cần phải giảm bớt mọi thứ. Cuộc sống tiết kiệm cũng không thành vấn đề, nhưng chẳng may có kẻ địch xâm phạm, không có tài chính, không có lương thảo, đó lại là vấn đề không đơn giản!”
Uy hϊếp nàng? Không có cửa!
Cống hiến của Mạc phủ với quốc khố Tây Nhạc quốc chiếm đến quá nửa. Hiến Tông Đế hiếu chiến, chiến tranh từ trước đến nay không phải đều là dựa vào hậu thuẫn tài chính của Mạc phủ?
Muốn khai đao với Mạc phủ, cũng phải hỏi xem Hiến Tông Đế có cho phép hay không!
“Nàng…”
Lông mày Tề Duệ nhíu chặt, nhìn vẻ tươi cười trên mặt Tần Mộ Dao, cảm thấy vô cùng chói mắt!
“Nếu Duệ Vương gia không có việc gì nữa, xin mời hồi phủ đi!”
Tần Mộ Dao lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách, đồng thời liếc nhìn Mạc Yên một cái, trong lòng ngầm biết, vì mình mà nữ nhân này bị giận cá chém thớt, trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Dù sao Mạc Yên có giận cá chém thớt với nàng, có hận nàng thì nàng cũng không coi ra cái gì!
Nhưng mà tốt nhất là chớ chọc đến nàng! Bằng không cho dù nàng ta là muội muội của Thiếu Khanh, nàng cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Hừ!”
Tề Duệ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Mà Mạc Yên cũng theo sau đi ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, trong mắt Mạc Yên xẹt qua một luồng ánh sáng âm lãnh.
***
Ngày đại hôn rất nhanh đã đến.
Sáng sớm Tần Mộ Dao đã bị đánh thức, bị lão ma ma do Hoàng Hậu phái tới ép buộc, trang điểm cẩn thận, Tần Mộ Dao giống như một con rối gỗ, cũng không kháng cự.
Tần Mộ Dao nhìn mình trong gương.
Hôm nay, phụ mẫu đã tiến vào lãnh thổ Bắc Tĩnh quốc.
Khóe miệng dâng lên một chút ý cười, trong lòng hơi hơi thả lỏng.
Liên tiếp lễ nghi phiền phức khiến Tần Mộ Dao lập tức cảm thấy nhàm chán, thật vất vả đợi cho đến khi bên ngoài truyền đến tin tức tân lang đến đón dâu, Tần Mộ Dao phủ hỉ khăn xuống, được Hồng Anh và một lão ma ma nâng đỡ, đi ra khỏi cổng lớn Tần phủ.
Tề Duệ ngồi trên một con ngựa cao to, hôm nay một thân trang phục tân lang khiến hắn thoạt nhìn vô cùng khí phách hăng hái, càng thêm tuấn lãng phi phàm so với ngày xưa, nhìn Tần Mộ Dao trùm hỉ khăn đi ra khỏi cửa, trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút ý cười, nhưng giây tiếp theo, ánh mắt hắn rùng mình, lập tức nhảy xuống, đi đến trước mặt Tần Mộ Dao, vén hỉ khăn của nàng lên, lập tức, dung mạo tuyệt thế của Tần Mộ Dao lộ ra trước mắt mọi người, thoáng chốc tiếng nức nở, tiếng ca ngợi không dứt bên tai.
Nhìn thấy đúng là nữ nhân trong lòng mình, trong mắt Tề Duệ ngoại trừ kinh diễm còn hiện lên một chút an tâm.
Nhưng Tần Mộ Dao không sợ không hoảng, đây dường như là chuyện nàng đã đoán trước, dựa vào tính cẩn thận của Tề Duệ, sao lại không đề phòng nàng đánh tráo hoặc là chạy trốn?
Nhìn thẳng hai mắt Tề Duệ, ý tứ hình như đang nói:
Ngươi vừa lòng chưa?
Tề Duệ gặp ánh mắt của nàng, nheo mắt, lập tức nhận thấy tầm mắt của mọi người xung quanh đều dán vào trên người Tần Mộ Dao, trong mắt hiện lên một chút không vui.
Dao Nhi là của hắn! Nàng xinh đẹp như vậy cũng chỉ có hắn có tư cách thấy!
Rất nhanh phủ lại hỉ khăn lên đầu nàng, tự mình dìu Tần Mộ Dao lên kiệu hoa, xoay người lên ngựa, đội ngũ đón dâu chậm rãi cố ý đi vòng quanh toàn bộ các đường lớn của kinh thành Tây Nhạc rồi mới đi về phía Duệ Vương phủ.
***
Trong Đệ Nhất lâu.
Thương Kì Nhiên và Chân Giác đứng ở bên cửa sổ, nhìn đội ngũ đón dâu đi qua phía dưới, Tề Duệ rạng rỡ ngồi trên con ngựa cao to, hai người bọn họ rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Tề Duệ như có như không nhìn thoáng qua bên này, khóe miệng nở rộ ra một chút ý cười thâm thúy.
Trong lòng Thương Kì Nhiên ngẩn ra. Năm ngày trước hắn lấy cớ sắp đi xa, lúc này bị hắn ta phát hiện, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ.
“Đi thôi! Duệ Vương gia đại hôn, chúng ta không đi, dường như thật sự không nể mặt!”
Chân Giác đột nhiên mở chiết phiến.
Nếu đã bị Tề Duệ phát hiện, bọn họ cần gì phải trốn trốn tránh tránh?
Ánh mắt Thương Kì Nhiên dừng ở trên đỉnh kiệu hoa, màu đen trong mắt càng thêm thâm thúy, trong đầu hiện ra hình ảnh đêm đó nàng giải vây cho hắn ở thành Cẩm Tú, hai lần đều là đại hôn, lần trước thì hắn chỉ thương tâm, vì sao lúc này trong lòng lại không chút bình thường?
Hít một hơi thật sâu, tay cầm kiếm của Thương Kì Nhiên lại nắm thật chặt, xoay người đi ra khỏi nhã gian.
Chân Giác nói không sai, Duệ Vương gia đại hôn, bọn họ hẳn là nên đi! Cho dù là câu chúc phúc nói không nên lời!
***
Mạc phủ.
Mạc Thiếu Khanh ngồi ở trong phòng vừa nghe mấy quản sự báo cáo vừa chơi cờ, đột nhiên, âm thanh kèn trống vui mừng truyền đến tai Mạc Thiếu Khanh, tay cầm quân cờ phút chốc cứng đờ, hắn biết Dao Nhi đang ở ngay bên ngoài!
Tề Duệ thật là có tâm, từ Tần phủ đến Duệ Vương phủ, căn bản không cần phải đi qua Mạc phủ, mà thanh âm vui mừng này là Tề Duệ đang cố ý tuyên bố thị uy với hắn sao?
Tâm thần lóe lóe, nhớ tới lời nói hôm đó của Dao Nhi, trên mặt lại khôi phục vẻ tươi cười lạnh nhạt như mây trôi, quân cờ trên tay hạ trên bàn cờ, chậm rãi giường mắt, nhìn về phía mấy quản sự quan trọng của Mạc gia, trong mắt xẹt qua một chút kiên định và khôn khéo.
“Việc làm ăn của Mạc gia trước giờ đều quanh quẩn ở Tây Nhạc quốc, cũng đã đến lúc nên xem xét tình hình của Bắc Tĩnh quốc và Đông Sở quốc!”
“Ý của thiếu gia là…?”
Một trong các quản sự nghi hoặc hỏi.
“Ý của ta là bản đồ hiệu buôn của Mạc gia hẳn là nên mở rộng!”
Mạc Thiếu Khanh bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, nhắm mắt lại, đây là trà đại hồng bào mà Dao Nhi thích uống nhất, hưởng thụ hương thơm tinh tế của trà lan tràn trong miệng.
Điều hắn cần phải làm là làm cho hiệu buôn Mạc gia chẳng những khống chế Tây Nhạc quốc, còn muốn biến thành đế chế khống chế nền kinh tế của các quốc gia khác!
Như vậy hắn mới có đủ năng để ở bên bảo vệ Dao Nhi!
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
Rốt cục đội ngũ đón dâu chậm rãi đi đến cửa Duệ Vương phủ.
Kiệu hoa ngừng lại, lại một phen lễ tiết đại hôn Tây Nhạc quốc, Tần Mộ Dao được Tề Duệ đỡ ra khỏi kiệu hoa, thanh âm náo nhiệt không dứt bên tai, nhưng lúc này Tần Mộ Dao không phải là một tân nương vui vẻ, ngược lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, giống như hôm nay tân nương không phải là nàng.
Trong đại sảnh Duệ Vương phủ, Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu ngồi trên chỗ cao, chứng hôn cho hai người bọn họ, quan viên cao cấp của triều đình cũng là thượng khách trong đại hôn của Vương gia, đã không còn vẻ trang nghiêm như trong triều đình, không khí vô cùng vui mừng.
Hai người đến trước mặt Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu, lúc hỉ nương đang sắp hô to “Giờ lành đã đến” để cho hai người bắt đầu bái đường, tiếng Hiến Tông Đế đột nhiên vang lên.
“Hôm nay là ngày vui của nhi tử của ta và tiểu thư Tần gia, trước khi bái đường, Trẫm muốn giới thiệu một người với mọi người!”
Hiến Tông Đế cao giọng nói, tân khách trong đại sảnh vô cùng khϊếp sợ.
Người có thể khiến Hiến Tông Đế tự mình giới thiệu, lại còn trước lúc Duệ Vương gia bái đường chắc hẳn không hề tầm thường!
Sắc mặt Tề Duệ trầm xuống.
Phụ hoàng muốn làm gì? Hôm nay là ngày vui của hắn, muốn giới thiệu người nào sao không đợi đến lúc khác? Ngược lại muốn giới thiệu đúng lúc này?
Hiến Tông Đế quét mắt liếc nhìn mọi người một cái. Tâm tư của Tề Duệ ông đều hiểu rõ, nhưng mà người này đã đến đây, ông không thể không long trọng giới thiệu!
Trong mắt hiện lên một chùm sáng, đảo mắt nhìn về phía người đang ngồi bên phải ông.
“Đây chính là Lạc Khinh Trần, đệ tử duy nhất của Quốc sư, cũng chính là người thừa kế chức vị Quốc sư sau này. Hắn có thể tới tham gia đại hôn của Duệ Nhi và Dao Nhi, đại hôn của hai người nhất định sẽ trở thành giai thoại của Tây Nhạc quốc!”
Theo tầm mắt Hiến Tông Đế, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào một nam nhân một thân tuyết trắng, trong mắt lập tức hiện lên một chút kinh diễm. Chỉ thấy hắn y phục trắng tuyết, tóc màu bạc tùy tiện dùng một cây trâm cài lại, đôi mắt như ngọc lóe sáng. Lần đầu tiên nhìn thấy một nam tử phiêu dật xuất trần như thế, thật giống như tiên nhân không có thực trong cõi nhân gian khói lửa.
Tề Duệ cũng nhìn nam nhân trước mắt, khẽ nhíu mày.
Lạc Khinh Trần? Đó không phải là đệ tử của Quốc sư luôn ở tại Linh sơn chưa từng xuất hiện hay sao?
Nếu như chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, vậy lần này vì sao hắn lại xuất hiện?
Nhìn thoáng qua Hiến Tông Đế có chút đăm chiêu, chỉ thấy ý cười trên mặt ông, giống nhau cực kỳ tôn sùng Lạc Khinh Trần này.
Lúc đó không khí trong đại sảnh có chút quái dị, đến ngay cả Tần Mộ Dao đang trùm hỉ khăn cũng nhận ra.
Nàng thấy trong đại sảnh im lặng đầy tiếng nức nở, trong lòng lập tức sinh ra một tia tò mò.
Lạc Khinh Trần này quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành sao? Bởi vì có sự tham dự của hắn mà hôn lễ của bọn họ sẽ trở thành giai thoại sao?
Nàng thật muốn nhìn xem, rốt cục là cái dạng giai thoại gì!
Lạc Khinh Trần cũng không tính chào hỏi mọi người, vẻ mặt trên mặt vẫn không hề biến hóa như cũ, thật như thần tiên.
Cảnh tượng như vậy khiến trên mặt Hiến Tông Đế hiện lên một chút xấu hổ, khoát tay áo, phân phó hỉ nương.
“Đã giới thiệu xong rồi, hãy bắt đầu bái đường đi!”
Hiến Tông Đế vừa nói xong, hỉ nương bắt đầu tiếp tục tiến trình hôn lễ vừa rồi.
“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái!”
Rốt cục cũng lễ xong, tâm Tề Duệ tâm rốt cục cũng thả lỏng, thay thế bằng vẻ mặt vui mừng như điên, nhìn Tần Mộ Dao trước mắt.
Từ hôm nay trở đi, nàng là Duệ Vương phi của hắn!
Mà Tần Mộ Dao dưới hỉ khăn lại nhợt nhạt giương lên một chút ý cười, giống như người vừa rồi bái đường cùng Tề Duệ không phải nàng!
“Đưa vào động phòng!”
Tiếng hỉ nương lại vang lên.
Tần Mộ Dao cảm giác người bên cạnh đang nâng nàng đi, đột nhiên lật mở hỉ khăn trên đầu, mở miệng nói trong sự khϊếp sợ của mọi người.
“Mộ Dao có một việc muốn Hoàng Thượng thành toàn!”
Tần Mộ Dao cung kính quỳ xuống hành lễ, lời của nàng lập tức khiến trong lòng Tề Duệ cả kinh, theo bản năng tiến lên kéo Tần Mộ Dao, thấp giọng nói bên tai nàng.
“Dao Nhi, nàng muốn làm gì? Đã bái đường xong, chuyện nàng là Vương phi của ta đã là chuyện không thể thay đổi, nàng còn muốn giở trò gì?”
Ngoài miệng Tề Duệ nói cứng nhưng trong lòng lại vô cùng bất an, hai mắt phát ra một ánh sáng sắc bén, nhìn Tần Mộ Dao, lực đạo nắm cổ tay Tần Mộ Dao cũng không ngừng tăng mạnh.
Ý cười trên khóe miệng Tần Mộ Dao càng lúc càng lớn, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Nếu đã thành sự thật, hắn còn kích động như vậy làm gì? Nói đi nói lại, trong lòng Tề Duệ vẫn ngầm biết, cho dù là sự thật, cũng ngăn cản không được Tần Mộ Dao nàng!
Hiến Tông Đế và Đậu Hoàng Hậu thấy một màn như vậy, cũng khẽ nhíu mày, nhưng bao nhiêu tân khách nhìn vào, Tần Mộ Dao đã có việc muốn thỉnh cầu, sao bọn họ có thể không để cho nàng nói tiếp?
“Con hãy nói đi.”
Đậu Hoàng Hậu chậm rãi mở miệng.
Tần Mộ Dao khép mắt, nàng có thể cảm nhận được sự lo lắng của bọn họ! Chỉ có điều, bọn họ dường như là lo lắng quá sớm rồi!
“Hôm nay là ngày vui của Dao Nhi, Hồng Anh từ nhỏ hầu hạ con, cùng con thân như tỷ muội, vừa vặn nàng cũng có người trong lòng, hai người thầm thương trộm nhớ, Dao Nhi muốn nhân cơ hội này, thỉnh Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương và các vị đang ngồi đây chứng kiến, đem Hồng Anh gả cho công tử Thương Kì Nhiên.”
Tần Mộ Dao đi đến bên người Hồng Anh, kéo tay nàng, đi về phía Thương Kì Nhiên.
Hồng Anh và Thương Kì Nhiên vô cùng ngạc nhiên, trong lòng đều nghi hoặc.
Hai người bọn họ ‘thầm thương trộm nhớ’ nhau từ khi nào vậy?
“Thương công tử, huynh có nguyện ý giúp ta chăm sóc Hồng Anh không?”
Tần Mộ Dao nhìn thẳng đôi mắt đen của Thương Kì Nhiên, đợi câu trả lời thuyết phục của hắn.
Sau này, chỉ sợ cũng chỉ có Thương gia và Chân gia có thể khiến Hồng Anh sống bình yên vô lo, mà nàng đã từng giúp Thương Kì Nhiên, hy vọng hắn có thể nể mặt nàng một chút.
Trong đại sảnh lại một lần nữa vô cùng yên lặng, tầm mắt đều tập trung ở trên người Thương Kì Nhiên, không nghĩ tới vừa mới đại hôn, lại còn có thêm tin mừng khác nữa.
“Đa tạ Tần tiểu thư thành toàn, Kì Nhiên nhất định sẽ chăm sóc cho Hồng Anh.”
Trong mắt Thương Kì Nhiên hiện lên một chút hiểu rõ, hắn dường như hiểu được ý của Tần Mộ Dao.
Sau này, chỉ cần hắn có thể trợ giúp, hắn nhất định sẽ dùng toàn lực để ứng phó, chỉ có điều, rốt cục Dao Nhi muốn làm gì?
Tần Mộ Dao đặt tay Hồng Anh vào trong tay Thương Kì Nhiên. Nàng biết, nếu Thương Kì Nhiên đã đồng ý với nàng thì thực sự sẽ bảo vệ Hồng Anh an toàn.
Đậu Hoàng Hậu và Hiến Tông Đế lập tức cảm thấy sợ bóng sợ gió một hồi, mà Tề Duệ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Được rồi, hiện tại hẳn là nàng đang rất cao hứng?”
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút cưng chiều, một lần nữa phủ hỉ khăn lên đầu Tần Mộ Dao, kéo tay Tần Mộ Dao.
Hiện tại, hắn muốn đích thân đưa Dao Nhi đến tân phòng của bọn họ!
“Đưa vào động phòng!”
Tiếng hỉ nương lại vang lên. Lúc này đây, trong tầm mắt mọi người, tân lang tân nương biến mất khỏi đại sảnh.
Trong tân phòng.
Tần Mộ Dao ngồi ở mép giường, đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, lúc này Tần Mộ Dao mới gỡ hỉ khăn trên đầu mình xuống, hít thở một hơi thật sâu.
Tay chân rón rén tiêu sái đi tới cửa, mơ hồ có thể nhận thấy ngoài cửa có vô số thị vệ canh gác, khóe miệng giương lên một chút ý cười.
Đã sớm dự đoán được Tề Duệ sẽ không yên tâm để lại một mình nàng trong tân phòng mà đi tiếp đón tân khách, nhưng những gì Tề Duệ có thể nghĩ đến thì nàng cũng đã nghĩ đến. Nhưng những điều nàng nghĩ đến chưa chắc Tề Duệ đã nghĩ đến.
Trong mắt hiện lên một chút ánh sáng biến hoá kỳ lạ, Tần Mộ Dao bắt đầu thay bộ y phục tân nương nặng nề trên người.
Trong đại sảnh, khuôn mặt Tề Duệ tràn đầy hạnh phúc, vô số quan viên đi lên kính rượu, nhưng hắn lại cố ý chối từ, hôm nay hắn không thể say!
Vừa nghĩ đến Dao Nhi ở trong tân phòng chờ hắn, hắn hận không thể lập tức bỏ hết những tân khách này để trở về với Dao Nhi.
Ánh mắt dừng ở trên người Thương Kì Nhiên và Chân Giác đang đi về phía hắn, trong mắt xẹt qua một chút đắc ý.
Bọn họ dù thế nào cũng vẫn đến đây!
“Duệ Vương gia hôm nay cần phải không say không về a!”
Chân Giác một thân hóa trang rực rỡ, một tay phe phẩy chiết phiến, tay kia cầm vò rượu, đưa tới trước mặt Tề Duệ.
“Các ngươi có thể đến Bản vương và Dao Nhi đều thật cao hứng, nhưng mà, đêm nay nếu Bản vương say, Dao Nhi sẽ trách cứ Bản vương!”
Tề Duệ cố ý nói.
Trên thực tế, hắn thật hy vọng Mạc Thiếu Khanh có thể xuất hiện ở trong này, nghe hắn nói như vậy.
Tay Chân Giác giật giật, trong mắt Thương Kì Nhiên cũng hiện lên một vệt tối tăm.
Nghĩ đến Mạc Thiếu Khanh, trong mắt Chân Giác hiện lên một chùm sáng, đang muốn nói chuyện để xóa bớt nhuệ khí của Tề Duệ, lại nhìn thấy một nha hoàn mập mạp ra sức xuyên qua đám người, chạy đến trước mặt bọn họ, thở hổn hển nói.
“Duệ Vương gia, không tốt, Vương phi nàng… Vương phi nàng… không thấy!”
Tươi cười trên mặt Tề Duệ lập tức cứng đờ, thay thế bằng vẻ mặt nghiêm túc và sắc bén.
Một câu, như một tia sấm đánh giữa toàn bộ đại sảnh.
Đêm tân hôn, Vương phi biến mất, đây là bị người ta bắt cóc, hay là… đào hôn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.