- Trở về hiện tại -
Thanh Khuê ngẩn người khi nghe xong chuyện vào tối hôm qua. Cô không ngờ sau bao nhiêu năm không gặp Nhật Thiên lại trở nên khốn nạn như vậy, vậy mà ngày đầu khi gặp lại hắn cô còn nghĩ hắn đã thay đổi. Đúng là suy nghĩ quá sai lầm mà.
Nhưng cũng không thể trách hắn hoàn toàn được vì cũng do cô quá chủ quan. Nếu như đêm hôm qua cô từ chối hắn, ở nhà đợi Thiên Tử Phong trở về thì sẽ không xảy ra sự việc nghiêm trọng đó.
Thiên Tử Phong trông thấy cô buồn bã anh biết cô đang tự trách bản thân mình. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vỗ về: “Không sao hết...mọi chuyện đã qua rồi. Anh sẽ không trách em.”
“Tử Phong...em thật sự xin lỗi...” Thanh Khuê vùi đầu vào lòng anh, nghẹn ngào nói.
Anh vuốt ve mái tóc của cô “Em không sai cớ sao phải xin lỗi. Dù sao mọi chuyện cũng đã kết thúc...đừng nhớ về những chuyện đó nữa...Chúng ta làm lại từ đầu có được không?!”
Thiên Tử Phong dịu dàng bày tỏ nỗi lòng cho cô nghe. Lần trước lúc ở nhà hàng vì còn vương vấn hình bóng của Giang Linh nên anh chẳng biết làm cách nào để làm cho cô tin anh. Lúc ấy, anh mơ hồ giữa tình cảm bản thân dành cho Giang Linh và tình cảm anh dành cho Thanh Khuê. Anh tự hỏi trái tim mình liệu đâu mới là bến đỗ.
Cho đến ngày hôm nay Thiên Tử Phong mới chợt nhận ra cô là người phụ nữ rất quan trọng đối với anh. Anh mới thấu hoá ra anh rất sợ đánh mất cô, chỉ cần trông thấy cô ở bên cạnh kẻ khác anh liền cảm thấy khó chịu vô cùng. Trải qua cớ sự ngày hôm qua anh càng chắc chắn rằng nhất quyết phải bảo vệ cô bằng mọi giá. Vì tự bao giờ anh đã có tình cảm với cô.
...
- Một năm sau -
“Cha, sau cha không bắt mẹ mà lại bắt con?”Nguyệt Dung cau có nói.
Thiên Tử Phong thở dài “Con cũng biết mẹ con là cao thủ chơi trốn tìm mà. Có bao giờ bắt được mẹ con đâu. Bây giờ, con phụ cha đi kiếm mẹ đi rồi tối về cha lén mẹ mua kem cho con ăn.”. ngôn tình sủng
“Cha hứa nha...”
Nguyệt Dung chìa ngón tay út ra muốn móc nghéo để Thiên Tử Phong giữ lời hứa. Cả hai cha con vui vẻ móc nghéo hai ngón tay út với nhau rồi mỗi người chia nhau ra đi tìm Thanh Khuê.
Cô trốn ở một góc ở sau vườn. Nghĩ đến cảnh Thiên Tử Phong ở ngoài kia đang cật lực chạy từ chỗ này tới chỗ khác đi kiếm cô cứ làm cho cô cười đến tít cả hai mắt.
“Còn lâu cha con hai người mới kiếm được tôi.” Thanh Khuê tự thì thầm.
Không biết anh ở ngoài kia có thật sự kiếm cô hay không mà một tiếng đồng hồ trôi qua chả thấy rục rịch gì cả. Thanh Khuê toát hết cả mồ hôi đành chui ra ngoài len lén thăm dò tình hình.
Cô cẩn trọng từng bước tiếp cận đến chỗ Thiên Tử Phong canh gác. Ngó nghiêng ngó dọc chẳng thấy một ai.
Trong đầu cô hiện lên hàng tá dấu chấm hỏi, cuối cùng không cần phải lén lút nữa mà quang minh chính đại đi tìm ngược lại Thiên Tử Phong.
“Thiệt tình hai người này đi đâu rồi không biết.”
Thanh Khuê vừa đi vừa làu bàu khó chịu. Tự nhiên từ người đi trốn lại thành người đi kiếm. Cô mà gặp được anh chắc chắn sẽ dạy cho anh một bài học nhớ đời.
Cô men theo luống hoa nhỏ dưới chân đi sâu vào trong vườn. Phía trước mặt dần hiện ra một khuôn viên nhỏ, hướng ra mặt hồ sen trắng rất đẹp. Đi kiếm cũng khá lâu nên cô quyết định tạm ngồi nghỉ ngơi một chút.
Làn gió nhẹ hiu hiu lả lướt qua mái tóc Thanh Khuê.
“Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday day, happy birthday day, happy birthday day to you.”
Lúc này, sau lưng cô là một bài hát sinh nhật quen thuộc. Cô theo phản xạ quay lưng ra phía sau thì thấy Thiên Tử Phong đang cùng cô công chúa Nguyệt Dung cầm theo bánh kem, vừa đi vừa ngân nga câu hát happy birthday.
“Mama, chúc mama sinh nhật vui vẻ.”
Nguyệt Dung tinh nghịch lon ton chạy tới phía cô.
“Bà xã, chúc em sinh nhật luôn luôn hạnh phúc.”
Thiên Tử Phong cầm bánh kem đứng ngay trước mặt cô.
“Hôm nay, là sinh nhật của em à?” Thanh Khuê ngơ ngác hỏi anh.
Hai cha con họ phì cười cùng một lúc.
“Coi em kìa ngay cả ngày sinh nhật của mình mà cũng không nhớ.”
Thanh Khuê gãi gãi đầu “Nhưng sinh nhật phải tổ chức vào buổi tối mới đúng chứ? Bây giờ, chỉ mới giấc trưa...”
Cô chưa kịp nói hết lời thì cô công chúa nhỏ đã lên tiếng: “Mama quên là tối nay có sự kiện gì rồi sao?”
Theo lời con gái nói cô bèn im lặng suy nghĩ để nhớ coi tối nay chuẩn bị có sự kiện gì. Cuối cùng cô mới nhớ ra là tối nay cả Thiên gia sẽ cùng nhau đi dự tiệc cưới của một đối tác lớn. Vì là đám cưới thế kỷ nên có khi sẽ phải kéo dài đến gần sáng mới xong.
“Cho nên vì sự kiện đó anh với con mới quyết định tổ chức sinh nhật cho em vào giờ này.”
Hoá ra là vậy...
Thanh Khuê nhìn anh mỉm cười. Ngay cả chính cô cũng xém chút nữa đã quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Cô chấp hai tay lại, từ từ nhắm mắt, cầu nguyện một điều ước rồi một hơi thổi tắt dàn nến trên bánh kem.
Cả ba người ngồi ở khuôn viên cười cười nói nói vui vẻ, cùng nhau ăn bánh kem, cùng nhau trải qua khoảng thời gian hạnh phúc.