"Bổn cung làm khó nó?"
Hoàng quý phi liếc nhìn đại công chúa đang nấp sau lưng Đức phi, ganh ghét cực độ:"Bổn cung nuôi dưỡng nó đến chừng này, nói vài câu có là gì?"
Triều Thanh Diên đứng chắn trước Đức phi và đại công chúa, ôn hòa đáp lại.
"Hoàng quý phi nuôi dưỡng thật tốt, lúc đại công chúa được đưa tới Tôn Niên điện, thái y nói đại công chúa vì suy nhược lâu ngày thành bệnh. Nếu không phải hoàng thượng nhân từ, nể tình hoàng quý phi hầu hạ nhiều năm mà không trách phạt, thì với tội này của người e rằng mười cái đầu còn không đủ."
Mạn Kỳ tức giận đến run người:"Là hạ nhân tắc trách, bổn cung quản sự lục cung, làm sao lo hết cho được. Hoàng thượng nhất thời tức giận mới đem công chúa đưa đi, trước sau gì người cũng sẽ trả Vĩnh Dư trở về. Người đừng cho rằng nhận sủng bấy lâu thì có thể ở trước mặt bổn cung ỷ sủng sinh kiêu, ăn nói phạm thượng!"
Đức phi nghe xong tức tối:"Hoàng quý phi đừng mộng tưởng, hoàng thượng đã giao Vĩnh Dư cho ta. Sau này con bé không có quan hệ gì với Liên Du cung của các ngươi!"
Triều Thanh Diên ngăn nàng ta tức giận, nói với Mạn Kỳ:"Thần thiếp không dám ăn nói phạm thượng, nhưng hoàng quý phi quyền cao chức trọng, đừng nên ở đây đe dọa một đứa trẻ. Nếu như chuyện người làm đại công chúa hoảng sợ tới tai hoàng thượng, e rằng hoàng quý phi không thể ở đây ba hoa thêm nữa đâu."
Triều Thanh Diên hành lễ, kéo theo Đức phi và người của hai cung rời khỏi. Mạn hoàng quý phi nhìn theo, mặt mũi hung tợn. Cung nhân bên cạnh nhắc nhở:"Nương nương, lúc này đừng nên gây sự với bọn người An phi. Không có lợi cho chúng ta."
Hoàng quý phi kiềm chế trong bụng, nói với cung nhân:"Chúng ta đến chỗ Mạn phi."
"Vâng."
Mùi thảo dược trong Thể Ti cung khiến hoàng quý phi ghét bỏ, che mũi nhăn mặt. Thể Ti cung không nhận mưa móc nhưng luôn được hoàng thượng ghé thăm thường xuyên, gần đây cùng Đức phi qua lại thân mật. Hoàng quý phi nhìn sự sung túc nơi này, còn có mặt mũi hơn Liên Du cung của nàng ta.
Cung nhân Thể Ti cung nghe động tĩnh, bước ra thấy hoàng quý phi liền hoảng sợ.
Mạn Kỳ không để cung nhân kịp thông tri đã đi vào, Mạn phi vừa canh xong liền đi ra, nhìn thấy thân tỷ tỷ liền hành lễ:"Tham kiến hoàng quý phi."
Hoàng quý phi thu lại vẻ ghét bỏ, đi đến thân tình đỡ tay Mạn Sung:"Muội muội thân thể không tốt, sau này không cần hành lễ."
Mạn phi e dè, cùng hoàng quý phi ngồi xuống bảo tọa:"Tỷ tỷ đến thăm, muội không kịp nghênh đón. Mong tỷ đừng trách tội."
Thấy Mạn phi vẫn ngoan ngoãn như hồi trước, hoàng quý phi mỉm cười vui vẻ. Sai người đưa tới thảo dược đồ bổ:"Phụ thân biết muội ở trong cung bệnh tình không thuyên giảm, hôm qua sai người đưa đồ bổ đến, nhờ bổn cung đem qua cho muội."
"Tạ ơn tỷ tỷ.". Truyện Điền Văn
Nhìn số đồ bổ kia, đáy lòng Mạn phi dâng lên tia trào phúng. Hoàng quý phi hỏi thăm một hồi, lại tự trách bản thân:"Muội muội, là bổn cung không tốt, để người ta dành mất Vĩnh Dư ngay trong tay mình. Muội cũng biết hậu cung nguy hiểm thâm độc, tỷ tỷ một mình một ngựa, không đấu lại những kẻ tâm cơ rắp tâm hãm hại Mạn gia ta. Nếu không, Vĩnh Dư là cốt nhục của Mạn thị, tỷ làm sao mà không yêu thương con bé cho được."
Mạn phi giật mình, quay sang an ủi hoàng quý phi:"Tỷ tỷ đừng nói vậy, mấy năm nay tỷ thay muội chăm sóc Vĩnh Dư, muội rất cảm kích trong lòng. Chuyện này có thể là hoàng thượng hiểu lầm, đợi một thời gian nữa, muội tìm cơ hội giúp tỷ giải thích với người."
Hoàng quý phi nhìn bộ dạng lo lắng hiểu chuyện của Mạn phi, âm thầm vừa lòng. Mạn Sung là thứ ngu ngốc, rất dễ lừa gạt.
Hoàng quý phi ra vẻ đau lòng:"Muội muội nói vậy, ta có thể yên tâm rồi. Chúng ta phải cùng nhau đưa Vĩnh Dư trở về bên mình, để một người ngoài như Tiết thị chăm sóc, sau này nó sẽ không thân cận với chúng ta nữa."
Tiếp theo, lập tức đánh vào trọng tâm của câu nói:"Nữ nhi không thân cận với muội, muội không thương tâm sao?"
Mạn phi thấp thỏm đáp.
"Hài tử do muội sinh, sao có thể không thương tâm. Tỷ tỷ đừng nói vậy."
Hoàng quý phi đổi chủ đề khác:"Hài tử không có, tỷ muội ta ở trong cung vô quyền vô sủng, phụ thân ở bên ngoài khó mà chống đỡ. Hoàng thượng không để ý đến ta, nhưng vẫn còn có muội. Sung nhi, muội có hiểu ý của tỷ tỷ không?"
Hoàng quý phi liên tục lặp đi lặp lại chuyện nữ nhi với Mạn phi, đánh vào tâm lý yêu ớt của nàng ấy. Mạn Sung chỉ biết khép nép cúi đầu, dáng vẻ nghe lời tuyệt đối.
"Muội muội hiểu dụng ý của tỷ, chuyện này muội sẽ tính toán thật tốt."
Hoàng quý phi mỉm cười:"Bổn cung trông cậy vào muội, gia tộc và phụ thân trông cậy vào muội."
Nói rồi hoàng quý phi không nán lại lâu, dùng tư thế ngạo nghễ của bề trên rời đi. Mạn phi cung tiễn người xong, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của hoàng quý phi, chứa sự ghét bỏ vô tận.
Cung nhân tâm phúc của Mạn phi, Tiểu Ý.
"Nương nương, đồ bổ mà hoàng quý phi đem tới phải xử lý làm sao?"
Mạn phi chống tay ngồi xuống, ho khan thành tiếng:"Đều vứt đi. Thứ đồ đó đem tới, không biết là tẩm bổ hay muốn tẩm độc bổn cung. Còn dám nói là phụ thân tặng cho ta, tỷ tỷ ngày càng biết khua môi múa mép."
Hoàng quý phi là đích trưởng nữ của Mạn gia, từ nhỏ đã được phụ thân bồi dưỡng như viên ngọc châu sáng giá. Cùng là đích nữ từ bụng mẹ nhưng Mạn Sung thua thiệt hơn rất nhiều, chẳng bao giờ nàng được phụ thân chú ý.
Cho đến khi chiếu chỉ ban xuống, hoàng thượng triệu nàng tiến cung làm phi. Phụ thân mới nhớ đến, mình còn một đích nữ khác dưới gối. Lúc nàng thịnh sủng hoài thai, phụ thân trước sau ân cần thăm hỏi. Đến khi biết nàng lâm bệnh vô sủng, sự thăm hỏi cũng từ đó đi xa dần.
Phụ thân và tỷ tỷ nàng, lòng dạ giống hệt nhau.
Tiểu Ý đem số đồ bổ kia vứt hết đi, quay lại giúp Mạn phi dưỡng thần.
"Nương nương, những lời hoàng quý phi nói ban nãy không phải không đúng. Nếu cứ để công chúa nuôi dưỡng ở chỗ Đức phi, sau này làm gì nhớ đến người nữa?"
Đáy mắt Mạn phi lóe lên tia bất thường:"Tất cả mọi chuyện đều do hoàng quý phi ngu ngốc làm ra, hại bổn cung phải đâm lao theo lao. Nhưng trước khi muốn đưa Vĩnh Dư trở về, bổn cung phải loại trừ cái thân thể bệnh tật này trước."
Mạn phi ho lên từng tiếng thống khổ, dường như rút đi toàn bộ hơi thở của nàng. Nhưng trong mắt Mạn phi vẫn không thay đổi, sự toan tính che giấu nhiều năm.
...........................
"Trẫm đã điều tra rõ ràng, chuyện Niên gia lạm dụng chức quyền. Hôm nay trước mặt triều thần, trẫm tuyên bố Niên gia hoàn toàn trong sạch, lập tức khôi phục chức vụ cho Niên thượng thư."
Niên đại nhân cúi đầu cảm tạ, trước những ánh mắt không mấy tốt đẹp của phe cánh Triều Thanh Nghị. Chu Chính Hàm khoác tay ý bảo ông miễn lễ:"Sau khi khôi phục chức vụ, trẫm muốn tra xét người đứng sau hãm hại Niên gia."
Dứt lời, Hoài Ngâm và thị vệ lôi một tên phạm nhân đến, quỳ dưới điện. Triều Thanh Nghị nhìn thấy hắn, kinh ngạc vô cùng.
Dã Công bị thương không ít, nhưng vẫn có người nhận ra hắn.
Một quan văn lên tiếng:"Khởi bẩm hoàng thượng, người này lẽ nào là người đã hãm hại Niên gia? Hắn không phải Dã Công, từng dưới trướng Triều tướng quân sao?"
Chu Chính hàm gật đầu:"Ngươi nhìn không lầm, hắn chính là Dã Công. Trẫm phái người truy bắt trong lúc hắn lén lút xuất kinh chạy trốn."
Lời nói phát ra, khiến mũi hướng xung quanh chĩa vào Triều Thanh Nghị. Triều tướng quân ôm quyền quỳ xuống:"Hoàng thượng, vi thần tuyệt đối không hề biết chuyện này. Tuy nói Dã Công từng làm việc dưới trướng vi thần, nhưng những chuyện hắn làm vi thần hoàn toàn không hề hay biết."
Triều Thanh Nghị tất nhiên không nhận.
Chu Chính Hàm cười trong bụng:"Trẫm còn chưa nói lời nào, Triều tướng quân sao lại phản ứng kịch liệt như thế?"
Chu Chính Hoành đứng hàng đối diện, làm như ta đây chẳng liên quan, chủ động bày tấu:"Hoàng thượng, Triều tướng quân là trung thần triều ta, nhất định không liên quan đến chuyện mưu hại của Dã Công. Thần đệ nghĩ chuyện này là chủ ý của một mình Dã Công hắn, khẩn xin hoàng thượng nghiêm trị nghịch tặc."
Dã Công trừng mắt nhìn Chu Chính Hoành, nhưng lại không nói được gì.
Trước khi Chu Chính Hàm bắt được hắn bên ngoài cổng thành, hắn đã bị người ta cho uống thuốc câm. Nhưng Chu Chính Hàm tự có cách lấy lời khai của hắn, hôm nay đem người tới chỉ muốn xem phản ứng của Triều Thanh Nghị và Chu Chính Hoành.
"Xử lý nghịch tặc đương nhiên phải làm. Hoàng đệ cảm thấy, nên xử hắn thế nào đây?"
Chu Chính Hoành đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh thấu, nhìn ánh mắt căm hận của Dã Công, hắn chậm rãi phun ra một câu:"Nghịch tặc mưu hại trung thần, nên xử chết."
"Ưh! Ưm!"
Dã Công không nói được, tròng mắt đỏ ngầu muốn lao về phía Chu Chính Hoành. Hoài Ngâm cố ý buông ra, để Dã Công lao tới đẩy ngã Chu Chính Hoành. Chu Chính Hoành không kịp phòng thủ, ngã ra phía sau, vừa hay tạo thành một cảnh hỗn loạn.
Dã Công dùng hết công lực tấn công Chu Chính Hoành, dù không bị thương nhưng Chu Chính Hoành bị gã ta đè lên chặt cứng. Ồn ào một hồi, đến khi thuộc hạ của Chính Hoành xông vào kéo hắn ra, hoàng thượng mới hạ lệnh giữ Dã Công lại.
Hoàng thượng che giấu điệu cười gợi đòn:"Xem ra tên nghịch tặc này có tội không biết hối cải, nay tấn công người khác, trẫm phải sớm xử trí. Hoài Ngâm, giải hắn đi!"
Chu Chính Hoành chưa kịp đánh trả thì Hoài Ngâm đã tiến lên dắt người. Hắn chật vật ngồi dậy, nghiến răng mắng Chu Chính Hàm trong bụng, vừa rồi chắc chắn là cố ý!
Chu Chính Hàm vô tội, ân cần hỏi thăm:"Hoàng đệ không sao chứ?"
"Thần đệ không sao, không yếu ớt đến vậy."
Chu Chính Hàm cong môi, nói với các thần tử trong điện:"Phải, các người nên noi gương Dục Minh vương, dốc sức cho triều đình, không nên yếu ớt rụt đầu. Trẫm hôm nay bắt được nghịch tặc mưu hại trung thần thì là chuyện nhỏ, nhưng nếu như lần sau lại bắt được phản loạn mưu hại hoàng thân thì đó mới là chuyện lớn."
Vế sau, vừa hay ánh mắt của hoàng thượng nhắm thẳng đến Dục Minh Vương.
Khai chiến.