Tần Tang về phim trường. Thẩm Thính đã bắt đầu cảnh quay. Y chỉ có thể im lặng chờ đợi. Đến khi Thẩm Thính kết thúc cảnh quay, nghỉ giải lao mới bảo: "Lúc về khách sạn tôi gặp cô Từ trong thang máy."
Thẩm Thính nhìn y một cái. Tần Tang không phải kẻ thích lắm mồm tán chuyện.
Tần Tang bảo tiếp: "Cô Từ chê cô Khúc, cho rằng cô ấy không được sạch."
Thẩm Thính cau mày, vẻ không vui thoáng lướt qua đáy mắt.
Tần Tang chỉ nhắc hai câu về Từ Nam Nam, kế đó lấy điện thoại ra, từ giọng nói toát lên nụ cười khó đè nén: "Tiên sinh, anh... chuẩn bị tâm lý."
Thẩm Thính đang định uống nước, nghe lời này đặt cốc nước xuống. Tần Tang mở đoạn video quay lúc đi đón Khúc Kim Tích cho Thẩm Thính xem. . Truyện BJYX
Trong video, một bé heo con bóng mượt núc ních quơ quào bốn cái chân ngắn cũn, kế đó phanh kít lại, ngẩng đầu trong ngơ ngác + rúng động...
Thẩm Thính chậm rãi rời mắt.
Tần Tang tâm lý lùi ra sau, trông thấy sếp mình cúi đầu, vai rung rung.
Nhớ tới dáng vẻ Khúc Kim Tích, cũng buồn cười không nhịn nổi.
"Hai người đang... cười cái gì vậy?" Hà Chiếu cầm loa đi tới, nhìn Thẩm Thính bằng bộ mặt lạ lùng. Tần Tang cười thì ông còn hiểu, nhưng sao mà Thẩm Thính cũng cười tươi rạng như thế.
Thẩm Thính ngẩng đầu, vẻ mặt bình lặng không gợn gạo, ý cười đã bặt tăm. Hà Chiếu sững người, chẳng lẽ ban nãy mình nhìn nhầm?
Thẩm Thính nói: "Cảnh sau có việc gì ạ?"
Hà Chiếu nhìn cả hai thêm cái nữa, cuối cùng không tiếp tục chủ đề "cười" này mà nói: "Diễn viên đóng thế cho cháu gặp chút chuyện, cảnh sau cháu phải tự đóng thôi."
"Dạ."
"Hông không sao chứ?"
"Không sao."
Thẩm Thính từng bị thương phần hông khi quay một bộ phim, những khi có thể dùng diễn viên đóng thế thì luôn cố gắng dùng hết cả. Lúc phỏng vấn anh cũng từng thoải mái thừa nhận mình có dùng diễn viên đóng thế, không hề giấu giếm.
Diễn viên dùng đóng thế là chuyện rất bình thường, có là diễn viên tâm huyết hơn nữa thì vẫn có những động tác chuyên môn không thể thực hiện, buộc phải dùng người đóng thế.
Thẩm Thính không có diễn viên đóng thế cố định, nhưng thù lao đóng thế cho anh chắc chắn là cao số một số hai trong giới, miễn là diễn viên đóng thế thì đều muốn đóng thay cho Thẩm Thính.
"Chuẩn bị đi."
Hà Chiếu bỏ đi. Tần Tang nao nao lo lắng. Thẩm Thính liếc y một cái, chợt bảo: "Đã để đồ ăn lại chưa?"
Tần Tang hiểu ý anh muốn nói, gật đầu: "Đủ cho cô Khúc ăn rồi."
Thẩm Thính không nói gì nữa, tập trung đóng phim.
Kết thúc cảnh quay, tẩy trang xong đã là hai giờ rạng sáng. Về đến khách sạn, quẹt thẻ mở phòng, Thẩm Thính vô thức bước thật nhẹ.
Thời điểm này, chắc Khúc Kim Tích đã ngủ rồi.
Đúng là Khúc Kim Tích đã ngủ thật, nằm rạp trên sô pha cuộn tròn xoay ngủ say sưa.
"Cô Khúc không động tới những thứ này." Tần Tang quét nhìn bàn trà. Y để lại không ít đồ ăn, trái cây đồ ăn vặt bánh ngọt thịt khô thứ nên có đều có đủ.
Thẩm Thính cau mày: "Cậu chưa mở vỏ gói?"
"Mở cả rồi mà." Lo ông chủ cho rằng mình làm việc không chu đáo, Tần Tang nhấc một gói bánh ngọt lên, vỏ gói đã mở.
Thẩm Thính lại gần, ngắm nhìn bé heo trên sô pha, lại ngó sang bàn trà. Chính trong lúc ấy, đôi tai bé heo trên sô pha run run, kế đó mở mắt.
Má ôi!
Mở mắt đã trông thấy Thẩm Thính, Khúc Kim Tích lập tức tỉnh bay như sáo, đồng thời một cảm giác xấu hổ khó tả rõ ồ ập cõi lòng. Rõ ràng lúc trước khi biến thành những động vật khác cô không hề có cảm giác ấy.
Cứ nghĩ giờ mình là một con heo, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nhảy xuống.
Sở dĩ cô cứ mãi nằm ỳ trên sô pha không cử động, đấy là vì cô biết rất rõ rằng một khi nhảy xuống khỏi sô pha mà muốn trèo lên, với bốn cái chân ngắn cũn của mình hiện giờ thì là việc bất khả.
Hết cách cô buộc phải ở yên trên sô pha, thờ thẫn nhấc móng heo bấm điện thoại. Nhưng rốt cuộc móng heo cũng không linh hoạt gì cho cam, cô lướt một lúc là vứt xó, cuối cùng lăn ra ngủ say, ngủ tới tận bây giờ.
"Sao không ăn đồ trên bàn?" Thấy cô đã dậy, Thẩm Thính không cố gắng đi nhẹ nói khẽ nữa, "Không hợp khẩu vị?"
Khúc Kim Tích nhìn sang Tần Tang.
Tần Tang: "?"
Khúc Kim Tích trưng ra bộ mặt căm phẫn. Cô đứng dậy lẳng lặng vươn móng về hướng bàn, người như sắp cắm cả xuống đất mà vẫn không thể với tới.
Cô rụt tay về, lại liếc trông hai người kia, nằm ngã ra chỗ cũ, đôi tai hồng hồng cụp xuống ủ rũ.
"..."
Im phăng phắc.
Sự im lặng đến độ lúng túng.
Tần Tang nhận được ánh nhìn chết chóc từ ông chủ nhà mình, sống lưng lạnh buốt, y... y chưa từng nuôi heo con, thực sự không để ý rằng chân bé heo ngắn ngủn tới vậy, cũng không ngờ một con heo con lại không thể với tới bàn trà.
Y đã nghĩ là dù cho không với tới thì vẫn có thể nhảy sang...
Tự cảm thấy lần này mình đã hơi "quá quắt", Tần Tang rất thức thời lủi trước về phòng – y cho rằng có lẽ bây giờ Khúc Kim Tích không muốn trông thấy mình đâu.
Thẩm Thính tằng hắng một hơi, phá tan sự yên tĩnh. Khúc Kim Tích cảm thấy sô pha lõm xuống, biết Thẩm Thính đã ngồi lên. Cô lẳng lặng xoay người, quay mặt sang Thẩm Thính.
"Giờ ăn cũng chưa muộn." Thẩm Thính lấy một miếng bánh ngọt đưa tới bên miệng cô.
Cuối cùng Khúc Kim Tích không thể dằn được cơn đói cồn cào trong dạ, khuất phục trước hành động cho ăn của Thẩm Thính.
Bản thân Thẩm Thính không ăn bao nhiêu nhưng đã cho Khúc Kim Tích ăn khá nhiều, cho đến khi Khúc Kim Tích no ợ lên mới thôi.
"Ngày mai em có cảnh diễn không?" Thẩm Thính hỏi.
Khúc Kim Tích lắc đầu. Đây cũng là lý do mà lần này biến hình, tuy cô có rầu rĩ nhưng không đến nỗi nóng lòng quá độ. Cả hai ngày tiếp theo cô đều không có cảnh quay.
Bên môi Thẩm Thính thấp thoáng nụ cười: "Hai ngày tới em cứ ở đây đi, bao giờ biến thành người thì hẵng về phòng."
Khúc Kim Tích tiếp tục gật đầu.
Cô vẫn rầu lắm lắm, không tinh thần lên nổi.
Thẩm Thính cau mày, vẫn nhớ dáng vẻ khí thế hào hùng của bé vịt con lông vàng lần trước. Anh do dự thoáng chốc, ngón tay mảnh dài hạ xuống đôi tai bé heo: "Cả rùa con em cũng biến thành rồi, sau này còn sẽ biến thành đủ thứ kì quặc khác nữa. Heo con thôi mà, không cần để tâm quá."
Khúc Kim Tích ngẩng đầu.
Bất kể Khúc Kim Tích biến thành loài vật gì, đôi mắt luôn là nơi thu hút nhất.
Thẩm Thính nhìn vào mắt cô vài giây, kế đó lấy điện thoại ra tìm kiếm mấy tấm hình đưa ra trước mặt Khúc Kim Tích, đứng dậy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Đợi anh đi xa, Khúc Kim Tích mới ngẩng đầu. Trên màn hình là hình ảnh bé heo hoạt hình dễ thương, trông cưng hết biết.
Thẩm Thính đang an ủi cô ư?
Khúc Kim Tích chậm chạp hiểu ra.
Kể từ khi biến thành heo con, cô vẫn chìm sâu trong tâm trạng tự chê ghét bản thân.
Trong mắt đại đa số, heo là loài gia súc vừa xấu vừa bẩn còn không có bất cứ ưu điểm gì, hơn nữa, heo là từ có nghĩa xấu.
Cô không muốn đối mặt Thẩm Thính trong bộ dạng thế này, ấy thế lại không thể không nhờ Thẩm Thính làm người giám hộ. Lúc này cuối cùng cô hiểu ra, sở dĩ mình ghét bản thân như thế, nguyên nhân cốt yếu chính vì lo Thẩm Thính thấy mình biến thành heo con sẽ ghét mình.
Thẩm Thính là người giám hộ, nếu anh ghét cô, ghét như Từ Nam Nam lúc trong thang máy vậy, cô thực sự không biết phải đối mặt Thẩm Thính thế nào nữa.
Tuy vậy, chẳng những Thẩm Thính không chê mà còn an ủi cô.
Nỗi buồn rầu bủa vây trong lòng Khúc Kim Tích chậm rãi tan đi.
Vậy nên khi Thẩm Thính rửa mặt đánh răng xong đi ra, lập tức trông thấy một bé heo đang toét miệng cười với mình.
Thẩm Thính: "..."
Khúc Kim Tích đẩy cái điện thoại dưới chân sang, bấm mở màn hình. Thẩm Thính cúi nhìn, chỉ thấy trên màn hình viết rằng: "Em muốn đi tắm."
Anh ngẩng lên. Khúc Kim Tích e dè chọc khẽ móng trước vào dép anh, ý rằng: Có được không?
Thẩm Thính cau mày: "Có cần nhắc em trước không, lần trước khi em biến thành mèo, tôi định tắm cho em đã bị cào xước cả tay đấy."
Khúc Kim Tích gắng sức nhấc chi trước gõ chữ, một lúc lâu sau mới gõ thành câu: "Xin lỗi."
Cô ngẩng lên nhìn Thẩm Thính tha thiết.
Thật ra cô cũng không muốn nhờ Thẩm Thính tắm cho mình. Song rốt thì những lời Từ Nam Nam đã nói trong thang máy đã để cô canh cánh trong lòng – cô chui xuống dưới gầm ghế, người bám dính đầy bụi bẩn, Thẩm Thính có tính ưa sạch, anh không nói cũng không ra vẻ ghét cô tuy vậy cô vẫn nên nghĩ thay cho anh.
Thẩm Thính đứng im lặng mấy giây, bỏ lại một câu "chờ yên đấy" xong trở vào phòng tắm, xả đầy nước ấm vào bồn, thử trước độ ấm.
Khúc Kim Tích ngoan ngoãn đứng yên ngoài cửa, đợi Thẩm Thính bế lên thả vào trong nước: "Nhiệt độ này được chưa?"
"Ụt ụt!" Khúc Kim Tích khoan khoái híp mắt, không nhịn được bật ra tiếng kêu.
Tỉnh hồn lại, cô im lặng nhắm chặt mắt, kế đó nghe thấy một tiếng cười khẽ khàng vang trên đỉnh đầu.
Mặt Khúc Kim Tích thoắt chốc đỏ dừ.
Mất hơn mười phút để tắm xong, Thẩm Thính phát hiện bé heo sau tắm trông còn hồng hào hơn cả, lỏng tỏng nước đứng trong bồn rửa tay, trong vẻ tội nghiệp lại có cái dễ thương.
Chẳng xấu chút nào.
Anh lấy khăn tắm của mình bọc bé heo lại, bế cô trả về sô pha: "Giờ muộn rồi, ngủ đi."
Theo quán tính Khúc Kim Tích muốn nói chúc ngủ ngon, may sao nhớ ra thân phận mình hiện tại, nhịn lại không kêu lên.
Thẩm Thính sờ soạng tai cô, xúc cảm nơi tay chạm vào mềm mịn rất thích, trong chốc lát lòng không nỡ buông tay. May mà sức tự khống chế của anh vốn tốt xưa giờ, ép được mình rời tay ra: "Ngủ ngon."
Đoạn tắt đèn, trở về phòng.
Trước đó Khúc Kim Tích đã ngủ lâu như vậy, bây giờ khó có thể vào giấc ngay. Cô nằm lăn qua lộn lại trong khăn tắm của Thẩm Thính, nhân thể nhấc móng trước của mình lên ngửi ngửi, thơm phưng phức.
Ngủ đi lúc nào, Khúc Kim Tích chẳng rõ nữa, nhưng cô nằm mơ.
Khung cảnh trong mơ không đẹp lắm. Cô mơ thấy mình đứng cùng với cả đàn heo con giống nhau y xì đúc, Thẩm Thính ở ngay đằng trước, một giọng nói nói với Thẩm Thính, bảo anh tìm ra cô trong đàn heo này.
Chỉ cần Thẩm Thính chọn một con, những con còn lại sẽ bị tiêu hủy toàn bộ. Khúc Kim Tích bức thiết mong mỏi Thẩm Thính có thể tìm được mình, nhưng cho đến khi cô tỉnh lại vẫn chưa mơ tới kết quả sau cuối.
Một đàn heo con nào con nấy giống nhau như khuôn đúc, chắc chắn Thẩm Thính không nhận ra được đâu.
May mà chỉ là mơ.
Tỉnh dậy, Khúc Kim Tích lấy làm may mắn, đầu óc vẫn chưa minh mẫn hoàn toàn, nghe Tần Tang nói: "Cô Khúc, buổi sáng tốt lành."
Khúc Kim Tích lắc mạnh đầu, quơ móng ý là đáp lại.
Sau bữa sáng, Thẩm Thính và Khúc Kim Tích ra phim trường. Lần này Tần Tang đã rút bài học xương máu, bày hết đồ ăn ra dưới đất, để cho Khúc Kim Tích dễ lấy còn chuẩn bị cả một cái túi rỗng, Khúc Kim Tích có thể bỏ rác sau khi ăn xong vào.
Đồng thời kê thêm cái ghế đẩu thấp bên cạnh sô pha, tiện cho Khúc Kim Tích đi lên đi xuống.
Khúc Kim Tích vào điện thoại mở phim bộ coi giết thời gian. Có ăn có uống có phim xem, thời gian trôi qua rất nhanh.
Cứ được nửa tập phim lại có quảng cáo nhảy ra, poster của một quảng cáo trong số đó là mặt Dụ Đồng. Xuất phát từ tò mò, Khúc Kim Tích bấm vào xem, mới biết là một game mời Dụ Đồng làm đại diện.
Đằng nào cũng đang rỗi việc, Khúc Kim Tích tiện tay bấm tải game.
Từ khi xuyên tới đây, cô vẫn chưa chơi game nào, coi như luyện tập khả năng điều khiển móng heo của mình vậy. Khúc Kim Tích chậm rãi bắt đầu vào game.
Hoàn thành những quy trình cơ bản mất một lúc, đến khi thăng cấp và có thể tổ đội cùng chơi với những người khác, Khúc Kim Tích ôm khí thế hừng hực chọn chiến đấu đoàn đội.
Đội ngũ cô gia nhập không có lấy một trận thắng, tất cả đều bị cô hại chết – thao tác của cô thì không vấn đề gì, hiềm nỗi cứ rì rì không nhanh nổi.
Đồng đội nhức nhối toàn thân, há mồm rủa cô là gà tiểu học, Khúc Kim Tích rề rề gõ chữ: "Anh ơi, em mới sáu tuổi, vẫn chưa vào tiểu học."
Đồng đội: ".................."
Đằng nào trong phòng không ai, chỉ có một mình cô. Khúc Kim Tích thích chí lăn lộn trên đất, kêu ụt ụt liên hồi. Cô vui sướng quá đỗi, tới nỗi cửa lạch cạch rồi mở ra cũng chẳng nghe hay.
— Là nhân viên tới dọn dẹp vệ sinh mỗi ngày của khách sạn.
Tổng cộng có ba bác gái, tất cả mặc đồng phục, tay cầm những công cụ chuyên nghiệp, chân xỏ ủng cao. Mới bước vào đã nghe thấy tiếng kêu "ụt ụt" vô cùng thân thương vô cùng gần gũi, các bác gái đồng loạt ngớ người.
Giờ đang thịnh nuôi heo hở?
Khúc Kim Tích im bặt.
Ngơ ngác ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt ba bác gái. Mấy giây sau, cô lẳng lặng tắt màn hình điện thoại.
"..."
Mấy bác gái im thít quét dọn. Một bác gái có vẻ lớn tuổi hơn nhìn mớ đồ ăn vặt ngổn ngang dưới đất, kĩ tính nhặt tất cả lên, quan sát một vòng, đặt túi đồ lên mặt tủ cao hơn.
Khúc Kim Tích: "..."
"Có cần cất cả điện thoại đi luôn không?" Một bác gái nói, "Nếu để bị con heo này giẫm hỏng mất, họ lại đổ cho chúng ta làm hỏng."
Hai bác gái kia cảm thấy rất có lý. Khúc Kim Tích nghe thấy lời này lập tức giấu ngay điện thoại xuống dưới chân mình, kiên quyết không cho các bác gái cướp đi.
Dẫu là như thế, vẫn không thể cự lại bàn tay ác ma của bộ ba bác gái, trân mắt nhìn các bác cướp mất điện thoại, đặt lên tủ cao.
Làm xong xuôi, các bác gái trật tự rút lui khỏi phòng.
Khúc Kim Tích: "..."
Tuyệt vọng.