Cùng Quân Đi Về

Chương 31:




Edit: Siu Nhơn Mèo
“Cô không hiểu, vì sao phụ Hoàng buông bỏ không cần hậu cung ba nghìn lại thích một nam nhân, mà còn là một hoạn quan.”
Chín mươi mốt, thiên tử hứa.
Chuyện ở triều dã biến đổi trong nháy mắt, có đôi khi sẽ không có thời gian và cơ hội để ngươi ứng đối. Lúc mà Lục Kiêm còn đang ngẫm nghĩ, ba đạo ý chỉ đã ban xuống ——
Một là Nhạc Thừa Tắc kéo bè kết cánh, cấu kết với nguyên Binh bộ thương thư Từ Úy, phạm vào trọng tội thông đồng với địch phản quốc, lăng trì xử tử. Người trong cả nhà họ Nhạc năm đời không được thu mướn. Án lương mễ thông đồng với quân Nhu Nhiên giao cho Đại Lý Tự tra xét.
Hai là trưởng nữ của Nhạc Thừa Tắc Nhạc thị mưu toan làm lẫn lộn huyết mạch Hoàng thất, lại tư thông tin tức với Nhạc phủ, phế xuất phi vị, phạt năm mươi roi, ban cho một chén rượu độc.
Ba là Binh bộ thị lang Vương Húc cấu kết với thầy mình là Từ Úy, cách chức quan biếm làm thường dân đày đi biên ải.
Ba đạo ý chỉ lần nữa làm kinh hoảng triều dã, mấy vị đại nhân trước đó không biết chuyện, đến giờ rốt cuộc cũng biết một bản án của Huy Nam vương phủ không phải kết thúc, mà chỉ là vừa mới bắt đầu.
Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, người người đều cảm thấy bất an, không chỉ mỗi triều đình, mà hậu cung cũng thế. Mấy phi tần ngày thường không có việc gì mà cứ trang điểm ăn mặc xinh đẹp sáng chói cả mắt lảng vảng trước mặt Lục Uyên lúc này cũng yên tĩnh cả lại, càng không ngừng truyền tin về cho nhà mẹ đẻ, dặn phải an phận thủ thường, chớ có để liên lụy đến cả gia tộc.
Ngay khi tất cả mọi người đều đang cụp đuôi lẫn tránh, Lục Uyên dứt khoát tiến hành cải cách triều đình, Binh bộ thượng thư cáo lão hồi hương, người thay thế chức vụ này cũng đã lập công lớn trong trận đánh Nhu Nhiên, Hoàng thượng lại chậm chạp không ban thưởng cho đại tướng quân Tiết Minh.
Một ý chỉ ban xuống khiến cho toàn bộ quan trường Đại Dục rúng động, Hoàng thượng ngoài mặt thu hồi binh quyền, thế nhưng lại phá quy củ của tổ tông, lần đầu tiên ban cho tướng quân lấy thân phận là quan văn bước vào triều đình. Đến tận giờ, không còn ai nói Bình Võ đế trọng văn khinh võ, qua cầu rút ván.
Từ khi Lục Uyên lên ngôi đã cho điều động cuộc chiến, mọi người vẫn luôn cho rằng y thích việc lớn hám công to. Tám năm trôi qua, mọi người mới dần dần hiểu rõ phong cách của y —— Mạnh mẽ vang dội lại không ham đánh giết, dùng người chỉ nhìn vào tài năng mà không bám vào khuôn mẫu sẵn có, đối nội khoang dung nhưng không nặng nữ sắc.
Có người cho rằng Lục Uyên không tịch thu tài sản, xử giết cả nhà Nhạc phủ đã là Hoàng ân mênh mông rồi, cũng có người nói ý của Lục Uyên đối với Lệ phi có phần không đoán được.
Nếu đã định xử tử, sao còn phải phạt roi? Hơn nữa phạt roi cần gì phải viết vào trên thánh chỉ để tuyên đọc?
Chỉ có một người hiểu rõ hết được ý của Lục Uyên, Thẩm Ngôn nhìn thánh chỉ lại đột nhiên nhớ tới lời Lục Uyên đã nói đêm hôm đó, Lục Uyên nói —— “Sau này trẫm thương ngươi.”
Một lời hứa của quân tử trị giá nghìn vàng, một lời hứa của thiên tử nặng tựa sơn.
Chín mươi hai, họa ở hậu cung.
Một vụ án lương mễ năm Bình Võ thứ tám làm rúng động toàn bộ triều đình Đại Dục suốt hai năm, cho đến cuối năm Bình Võ thứ chín rốt cuộc mới vẽ nên được dấu chấm hết. Đến bấy giờ, toàn bộ triều đình đã nằm hết trong tầm khống chế của Lục Uyên.
Thế nhưng đối với Thẩm Ngôn mà nói, Bình Võ năm thứ mười này, cũng không hề suôn sẻ như hai năm trước.
Vốn là vụ án của Lệ phi đã bị mọi người quên ra sau đầu, chúng triều thần nhìn vào cái ghế ngôi phi còn trống của Lục Uyên mà bắt đầu rục rịch. Dựa theo lệ cũ của Đại Dục, ba năm tuyển tú một lần, mà năm này đã là năm thứ ba.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lục Uyên bác bỏ hết mọi tấu chương, trong đó bao gồm cả tấu chương của Tiết Minh – người mà y nể trọng nhất trong hai năm qua.
Cũng có người không dâng tấu, một là Hình bộ thị lang Trình Dục, người còn lại là Đại Lý Tự khanh Hạ Tử Du.
Nhưng hai người này, những vị triều thần khác không dám tiến ra mớm lời, một người thì mặt đen mười gậy đánh không ra nổi một chữ, một người mặt trắng cười híp mắt nhưng lại bẫy chết người không đền mạng. Cuối cùng vẫn là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lắc đầu từ bỏ.
Tất cả mọi người đều có lý do dâng tấu, duy chỉ có Thái tử là không có cớ gì. Ai lại chẳng biết hiện giờ Lục Uyên chỉ độc sủng mỗi mình Hoàng hậu, tuy rằng hậu cung không có ai sinh ra con nối dòng nữa, thế nhưng cũng chưa từng thấy Lục Uyên đến tẩm cung của các vị phi tần khác.
Nhưng việc Lục Uyên từ chối mở rộng hậu cung cuối cùng vẫn để lại mầm tai họa.
Mùa hạ Bình Võ năm thứ mười, Hoàng hậu trúng độc.
Chín mươi ba, mũi tên ra khỏi cung.
“Thẩm công công!”
Thẩm Ngôn đang vội vã đi xử lý vụ đầu độc thì dừng bước, hắn nhìn thấy Thái tử điện hạ mười tuổi đang bước vội về phía hắn.
“Nô tài tham kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên —— ”
“Đừng.” Lục Kiêm khoát tay, giọng nói nhuốm phần châm chọc, “Cô không có phúc nhận.”
Thẩm Ngôn dừng lại, ý thức được vị Thái tử điện hạ đã bắt đầu vào triều này cũng không phải vì có việc mà tìm mình. truyện tiên hiệp hay
“Bệnh tình của mẫu hậu đang nguy kịch ngươi có biết không?”
“Nô tài biết, cho nên nô tài đang xử lý việc này.” Thẩm Ngôn thở dài một hơi, cơn tức đến muộn hai năm cuối cùng cũng đã bị Lục Kiêm phóng ra rồi.
“Vậy ngươi cũng biết vì sao mẫu hậu lại phải chịu tội trúng độc chứ?”
Thẩm Ngôn mím môi không lên tiếng, hắn không lấy ra bộ dáng có lệ như trước đây đối với Lục Kiêm nữa. Hắn biết Lục Kiêm đã đủ thông tuệ nhạy bén, tựa như hắn cũng biết Lục Kiêm lúc này chẳng qua là biết rõ còn cố hỏi mà thôi.
“Chưa từng nhận ân này nhưng lại phải chịu tội này.” Lục Kiêm cười lạnh, “Thẩm công công, là cô đã coi thường ngươi.”
Nó tiến gần về trước một bước, tuy vóc người chỉ mới đến đầu vai Thẩm Ngôn, nhưng đã có khí thế của trữ quân: “Dùng Lệ phi xong rồi, liền dùng mẫu hậu… Ngươi vẫn nên khuyên phụ Hoàng tuyển tú nữ đi, lỡ như mẫu hậu của cô có bất trắc gì, ngươi lại đi đâu mà tìm được tấm chắn tốt như vậy?”
Lục Kiêm chỉnh lại ống tay áo màu vàng nhuốm đỏ, chắp hai tay ra sau lưng, cao giọng nói: “Cô không hiểu, vì sao phụ Hoàng buông bỏ không cần hậu cung ba nghìn lại thích một nam nhân, mà còn là một hoạn quan.”
Sau khi Thái tử rời đi, Thẩm Ngôn mới xoa xoa thái dương, nhìn về phía bóng người đang ẩn nấp trên ngọn cây, nhẹ giọng nói: “Việc này giấu trong bụng, không được bẩm báo với Hoàng thượng.”

Mà Lục Kiêm đang rời đi lúc này cũng thu lại ý cay nghiệt trên mặt, nhẹ giọng nói: “Người của Đức Hinh cung đâu?”
“Đang đi theo ạ.” Tiểu thái giám cũng nhỏ giọng trả lời.
Nhớ lại vẻ khổ sở thoáng lóe lên trong mắt Thẩm Ngôn lúc nãy, Lục Kiêm mím môi: “Vừa nãy cô có phải đã làm sai hay không?”
Tiểu thái giám không dám trả lời, Lục Kiêm hỏi lại hai lần thì cũng không hỏi nữa. Thật ra chính Lục Kiêm cũng hiểu rõ, mình đã làm tổn thương người khác.
Chỉ tiếc, mũi tên ra bắn ra khỏi cung thì không thể quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.