Editor: Thẩm Huỳnh.
Chủ nhà nhoắng cái đã mất hút. Tốc độ khác người này khiến nhóm người mới hoảng hốt.
Người chơi chính thức thì đã quen với tác phong của NPC. Trong phó bản, NPC luôn lúc ẩn lúc hiện, chỉ khi cần thiết mới nhảy ra. Tranh thủ mấy tiếng trước khi đến bữa tối, nhóm người chơi quyết định tự mình tra xét hoàn cảnh.
"Cô Cố, chờ tôi với."
Khi Cố Cửu và Lục Tật chuẩn bị xuống lầu thì bị một người gọi lại. Tiếp đó, một người đàn ông chạy đến trước mặt hai người, anh ta nở nụ cười khoe tám chiếc răng ra: "Các cô muốn xuống lầu sao? Để tôi đi cùng hai người đi, dù sao con gái các cô ở chốn này dễ gặp phải nguy hiểm lắm."
Lời này khiến người chơi chính thức chú ý, thậm chí có mấy người đàn ông còn nở nụ cười khinh khỉnh.
Ai mới dễ gặp nguy hiểm chứ? Lát nữa đừng có mà khóc lóc kêu cha gọi mẹ bỏ chạy, rồi chờ con gái người ta cứu đấy.
Đối với hành vi vào phó bản mà vẫn một lòng tán gái của Đồ Soái, những người chơi cũ chỉ cảm thấy nực cười. Chờ anh ta trải nghiệm ngón đòn hiểm của nơi đây hẳn sẽ biết hành vi của mình vớ vẩn đến mức nào.
Dĩ nhiên Đồ Soái nghe được tiếng cười nhạo của những người đàn ông kia, tuy nhiên anh ta chẳng thèm để bụng. Đồ Soái cảm thấy những gã đàn ông kia hẳn ghen ghét vì anh ta đẹp trai hơn, dễ chiếm được hảo cảm của phái nữ hơn.
Cố Cửu cười thâm ý liếc anh ta nhưng cũng không từ chối. Ba người đi xuống cầu thang.
Cầu thang rất hẹp, chỉ có thể đi cùng lúc tối đa hai người. Cố Cửu và Lục Tật đi phía trước, Đồ Soái lẽo đẽo theo sau. Dọc đường, anh ta không ngừng khơi gợi chủ đề nói chuyện, lải nhải về thân phận thật của mình và một số chuyện thú vị từng trải qua.
Ở hiện thực, Đồ Soái là cậu ấm đời thứ hai, trong nhà có mỏ, hơn nữa bề ngoài cũng ưa nhìn nên chẳng thiếu phụ nữ tiếp cận. Lâu dần, anh ta sinh thói phong lưu đa tình, chỉ cần gặp cô gái nào xinh đẹp hợp gu sẽ tìm cách theo đuổi cho bằng được, sau khi có được người rồi thì sẽ cảm thấy ngán ngẩm rồi chia tay. Do anh ta chi trả khoản phí chia tay rất hào phóng nên những cô gái kia chưa bao giờ làm lớn chuyện.
Cố Cửu và Lục Tật cả đoạn đường không hề lên tiếng phản ứng với anh ta.
Đồ Soái cũng chẳng để ý, dường như không cần các cô phải đáp lại, một mình anh ta bon miệng nói tiếp, diễn một vở kịch độc diễn dài dòng.
Đến phòng khách tầng một, Cố Cửu đi trước đẩy cửa nhà, phát hiện cánh cửa đóng chặt cứng, không cách nào mở ra từ bên trong được.
Cô đã dự đoán trước điều này. Xem ra phạm vi hoạt động của người chơi ở phó bản lần này chỉ giới hạn trong căn nhà cũ, tương tự ở thế giới "Cá chậu chim lồng", bọn họ bị vây trong biệt thự.
Đây hầu như là điểm chung của tiểu thế giới cấp D, khu vực dành cho người chơi sẽ không quá lớn.
"Chà chà, con gái mấy người sức yếu, đẩy không được là phải, để tôi mở cho!"
Đồ Soái phát hiện bản thân có cơ hội khoe mẽ bèn xắn tay áo, cười tủm tỉm đi qua đẩy cửa. Nhưng đến khi cánh tay anh ta nổi đầy gân xanh, cánh cửa thoạt nhìn cũ nát kia vẫn không hề dịch chuyển dù một chút.
Hiện trường đầy xấu hổ.
Đối diện với ánh mắt của hai người đẹp, Đồ Soái cười gượng, cố vớt vát mặt mũi của mình: "Có lẽ cửa này bị khóa ngoài rồi."
Cố Cửu cảm thấy khá thú vị, hiếm khi gặp người nào có da mặt dày được bậc này, không khỏi nhìn anh ta bật cười.
Nụ cười này làm trái tim Đồ Soái lâng lâng.
Đôi mắt anh ta hận không thể dính luôn lên người cô. Đồ Soái hất tóc mái, nói: "Cô Cố à, cô bị cận thị hả? Thật ra cô đeo kính sát tròng thì sẽ càng đẹp hơn--- Đương nhiên cô đeo kính thì vẫn rất đẹp. Cặp kính này làm đôi mắt cô có sức hút hơn, phần gọng vàng này cực kỳ phù hợp với khí chất của cô..."
Đương lúc Đồ Soái nhiệt tình tâng bốc Cố Cửu, móc hết công lực cua gái ra khua môi múa mép thì đột nhiên cảm thấy người lạnh căm căm. Anh ta quay đầu lại nhìn, đối diện với một đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng im ắng nhìn chằm chằm vào mình.
"Má!" Đồ Soái xém chút bị dọa cho suýt són ra quần.
Dù là ai, đặt trong hoàn cảnh tối tăm ma quái, bị một đôi mắt đen vô hồn nhìn đăm đăm đều giật mình hoảng hốt.
Chờ đến khi ý thức được đôi mắt kia thuộc về người sống, anh ta oán giận càu nhàu: "Cô Lục à, về sau cô đứng xa xa chút, dí sát như thế này đáng sợ lắm đấy."
Lục Tật mặt mày lạnh tanh, đáp: "Anh quá xàm."
Đồ Soái yên lặng ngậm miệng.
Không biết do đâu, anh ta hơi sợ cô gái tên Lục Tật này. Rõ ràng đối phương tầm 17-18 tuổi nhưng không hề có sức sống và vẻ hồn nhiên tươi đẹp của con gái tuổi này. Làn da cô ấy tái xanh ốm yếu, cặp mắt kia thì đen đến độ chẳng có chút thần thái nào, tựa như u hồn dã quỷ. Cho dù mang gương mặt xinh đẹp hơn người nhưng vẫn khiến người ta ớn lạnh.
Tận cùng phòng khách có một cách cửa dẫn lên cầu thang lầu hai, bên trái và phải còn có hai cách cửa khác.
Cố Cửu đi đến cánh cửa bên trái rồi mở cửa, phía sau nó là một hành lang rất dài.
Bên trong tối đen, không được lắp đặt đèn. Cố Cửu lấy một cái đèn pin mua ở shop hệ thống từ túi áo ra. Ánh đèn rọi thẳng vào hành lang nhưng vẫn không thấy được điểm cuối, lối đi này dường như dài đến vô tận.
Đồ Soái phát hiện cơ hội để mình thể hiện đã đến. Anh ta nói: "Cô Cố à, chỗ này quá tối, vẫn nên để tôi đi trước dẫn đường cho hai người thì hơn. Con gái nên được quan tâm nhiều, mấy việc này để cánh đàn ông chúng tôi làm là được."
Có người tự động hiến thân cho cô sai bảo, Cố Cửu dứt khoát ném đèn pin cho anh ta: "Được, thế anh đi trước đi."
Đồ Soái nở nụ cười tự cho là hút gái với cô rồi cầm đèn đi vào hành lang.
Ánh đèn lia khắp nơi, soi lên hai vách tường loang lổ nhưng đi mãi mà không thấy có cửa ra.
Đồ Soái vừa đi vừa nhìn, anh ta không quên khoe khoang bản lĩnh đàn ông: "Trước đây tôi từng tham gia một vài chương trình tâm linh, thật ra cảnh quay cũng không quá đáng sợ, chỉ là đến hậu kỳ cắt nối thêm âm nhạc vào nên thoạt nhìn giật gân hơn. Đối với những hoàn cảnh như thế này, tôi rất có kinh nghiệm..."
Đồ Soái nói một lát, đột nhiên anh ta cảm giác xung quanh quá mức yên tĩnh.
Không khí tĩnh lặng đến bất thường ập vào lòng khiến lưng anh ta ớn lạnh. Đồ Soái dần dần ngậm miệng, bước chân khựng lại.
Anh ta nắm chặt đèn pin trong tay, thử mở miệng hỏi: "Cô Cố, Cô Lục, hai cô còn ở đó không?"
Phía sau không có bất kỳ âm thanh gì đáp lại.
Đồ Soái đứng đờ tại chỗ, hoàn cảnh xung quanh vừa tối vừa yên tĩnh, dường như chỉ có mỗi tiếng tim đập thình thịch. Hai mắt anh ta nhìn thẳng về phía trước, không dám quay lại nhìn.
Chỉ là bóng tối trước mắt cũng đáng sợ không kém. Nó như một con quái vật há to cái miệng khổng lồ, chực chờ cắn nuốt con người.
Không gian vốn nhỏ hẹp đột nhiên trở nên cực kỳ rộng rãi trống trải. Bóng tối bao phủ mọi thứ, khoảng không như kéo dài đến vô tận.
"Cô Cố, cô Lục, hai người còn ở đó không?" Giọng Đồ Soái run lên, khó nhọc nói: "Các cô có mặt thì tạo chút tiếng động đi, đừng đùa nữa..."
Phía sau vẫn không có âm thanh nào.
Cuối cùng, Đồ Soái lấy hết can đảm, chậm rãi quay lại.
Trong lúc xoay người lại, anh ta theo bản năng muốn dựa vào tường bên cạnh nhưng phía hai bên trống rỗng khiến Đồ Soái xém ngã sấp. Rõ ràng ban nãy đèn pin có thể soi đến vách tường hai bên nhưng hiện tại chẳng còn gì ở đó.
Dường như anh ta bị nhốt trong không gian tối đen vô tận, hai cô gái cũng chẳng thấy đâu nữa.
Đồ Soái quay người về phía sau, đèn pin xuyên quan bóng tối dày đặc, soi đến một đôi chân.
Đôi chân kia vừa mảnh vừa tái, nếu nhìn kỹ nó giống như một cái xương chân khô quắt chỉ còn mỗi lớp da bọc bên ngoài, còn những phần khác thì bị bóng tối che kín, căn bản không thể thấy rõ.
Vừa nhìn đã biết chân này không thuộc về người sống.
Đồ Soái sợ đến mức hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Anh ta như con ruồi không đầu, chỉ muốn dốc toàn lực chạy trong bóng đêm, thoát khỏi đôi chân quỷ dị mới xuất hiện kia.
Điều khiến Đồ Soái sợ chết khiếp là phía sau vang lên tiếng bước chân lộp cộp, không cần nhìn cũng biết cặp chân khô kia đang đuổi theo anh ta. Hơn nữa tiếng bước chân ngày càng gần hơn, cứ như ở ngay bên tai.
Một bàn tay tái xanh chạm vào vai Đồ Soái, hơi thở ớn lạnh phả lên gáy anh ta.
Đồ Soái tức khắc điên cuồng thét lên: "A a a---"
Lúc này, một bàn tay kéo cánh tay anh ta, đẩy mạnh Đồ Soái sang một bên. Đồ Soái va phải tường nên đau đến nhe răng. Tiếng thét đến miệng lại chuyển thành tiếng kêu đau, gương mặt trai đẹp của anh ta có lẽ bị dập mất.
"Thét cái gì?" Một giọng nói lạnh lùng mang theo sự khiển trách vang lên.
Âm thanh đó như một tia sét giải cứu Đồ Soái khỏi hoàn cảnh đáng sợ. Anh ta bụm mặt, đôi mắt ánh lệ lén nhìn qua kẽ tay, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Lục Tật và Cố Cửu.
Cố Cửu đứng một bên, cô hơi nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Lục Tật mặt vô cảm nhìn anh ta, cặp mắt đen nhánh kia hiện lên một tia ác ý...
Ác ý?
Đồ Soái cho rằng mình nhìn nhầm rồi bèn nhìn kỹ lại lần nữa. Anh ta phát hiện đôi mắt thiếu nữ trước mặt chỉ có một màu đen yên ắng, không chút cảm xúc sư thừa, hẳn anh ta hoa mắt rồi.
Đồ Soái vừa mừng vừa sợ nói: "Vừa rồi hai người đi đâu thế? Tôi đi một lát, bỗng nhiên không thấy ai cả."
Đoạn, anh ta lo sợ đánh giá xung quanh, lại nhìn xuống đèn pin trong tay. Bọn họ hoàn toàn vẫn ở trong hành lang u ám mà hai bên là vách tường loang lổ.
Cố Cửu lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp: "Bọn tôi vẫn luôn đi theo anh. Vừa rồi bỗng nhiên anh thét chói tai, sau đó chạy vòng vòng tại chỗ, may mà có A Tật đẩy anh một cái giúp anh tỉnh táo lại."
Đồ Soái ngớ người, chẳng lẽ tất thảy đều là ảo giác sao?
Lúc này, Cố Cửu lại hỏi: "Ban nãy anh đã thấy gì?"
Đồ Soái nhanh chóng kể lại những gì đã trải qua, sau đó nhìn thấy sự thất vọng trên mặt cô.
Đồ Soái: "..." Cô đang thất vọng vì gì thế?
Đương nhiên Cố Cửu phải thất vọng rồi. Quỷ không tìm cô, bằng không cô có thể xách nó ra hỏi han tâm sự chút về hoàn cảnh căn nhà này.
"Hai cô biết chuyện vừa rồi là sao không? Chẳng lẽ tôi bị ảo giác?" Đồ Soái căng thẳng hỏi. Anh ta hy vọng mình không nghỉ ngơi đến nơi đến chốn nên xuất hiện ảo giác mà thôi.
"Không phải ảo giác đâu." Cố Cửu nói nhẹ như bấc: "Hẳn là đụng phải quỷ đánh tường, đôi chân anh thấy là của quỷ."
Lông tơ trên người Đồ Soái dựng thẳng lên, giọng cũng cao hơn vài độ: "Quỷ? Ý cô là, nơi này có quỷ, quỷ, quỷ..."
Lục Tật và Cố Cửu cùng nhìn anh ta không đáp lời.
Từ phản ứng của hai người đã chứng thực cho Đồ Soái rằng nơi này có ma thật, anh ta xém chút phát rồ ngay tại chỗ.
Tuy Ứng Đồng có giải thích qua tình huống trong trò chơi với người mới, nhưng lúc đó Đồ Soái đang bận tia mỹ nữ, nào có chú tâm nghe. Hơn nữa Ứng Đồng nói quá vắn tắt, không làm cho người mới ý thức được chốn này nguy hiểm và khủng khiếp cỡ nào.
Thấy anh ta xụi lơ, Cố Cửu chủ động cầm lấy đèn pin.
Nhìn hai cô gái đi trước, lần này Đồ Soái không làm màu nữa, gục đầu theo sát Cố Cửu và Lục Tật. Anh ta cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ sợ đôi chân như xương khô đột ngột nhảy ra lùa theo mình đến tận trời cuối đất.
Đi mãi rồi cũng đến điểm cuối. Ở đó có một cánh cửa gỗ cũ mèm, mặt trên còn có khóa sắt đã rỉ sét, trông thì yếu mà người chơi không cách nào lay chuyển được nó.
Cố Cửu và Lục Tật thử kéo nó xuống nhưng không có tác dụng gì, họ hiểu hiện tại chưa đến lúc mở cánh cửa này.
Xem xét xong, ba người trở về phòng khách.
Lúc đi tới cửa, ba người gặp Ứng Đồng và mấy người chơi nam khác. Những người kia tin phục Ứng Đồng, nghe cô bảo muốn kiểm tra lầu một bèn tụ tập thành nhóm đi cùng.
Ứng Đồng nhìn tổ hợp ba người, ánh mắt tùy ý liếc qua người Đồ Soái IQ thấp rồi hỏi: "Mấy người kiểm tra xong rồi? Bên trong có gì không?"
"Không có gì cả, chỉ có mỗi một cánh cửa." Cố Cửu thản nhiên đáp.
Ứng Đồng không ngờ cô trả lời ngay như thế. Cô ấy nhìn Cố Cửu rồi nói cảm ơn, sau đó dẫn mấy người chơi nam kia đi vào trong.
Tiếp đó Cố Cửu lại xem xét đến cánh cửa bên phải. Bên trong là phòng chứa đồ, mùi mốc nồng nặc, bụi bay mù mịt.
Dò xét hết ba cánh cửa ở lầu một, Cố Cửu quyết định đi lên lầu ba để xem thử. Ba người vừa lên lầu hai thì gặp anh em Mập Gầy đi từ lầu ba xuống.
Anh Mập cười ha ha hỏi: "Mọi người ở lầu một có phát hiện gì không?"
Cố Cửu tóm gọn mấy câu rồi cũng hỏi hai anh em có gì lạ không. Truyện Điền Văn
Anh Mập nhún vai: "Lầu ba bố cục và phòng ở giống hệt với lầu hai. Sự khác biệt duy nhất là bên trong phòng không có đồ dùng gì."
Căn nhà này tự chủ nhà xây dựng cả ba tầng. Lầu một là phòng khách, có 4 cánh cửa, một cái đi lên lầu hai, một cái ở phía sau có hành lang rất dài, điểm cuối là một cánh cửa khác bị khóa, cánh cửa cuối cùng là cửa phòng chứa đồ.
Bố cục đơn giản, dễ tưởng tượng.
Lầu hai là nơi người chơi ở, có một phòng vừa là phòng tiếp khách vừa để ăn cơm, ngoài ra có mười ba phòng riêng, phòng bếp và phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh được xây khá rộng, tương tự nhà tắm công cộng, bên trong có mấy vách ngăn cách không gian để tắm rửa.
Lầu ba có bố cục như lầu hai, chỉ là không có dụng cụ gia dụng.
"Căn nhà không lớn, trước mắt trừ phòng khóa ở hành lang dài tầng một thì không có nơi nào đặc biệt." Anh Mập vuốt cằm suy tư: "Có khi nào bên trong cánh cửa đó có thứ gì quan trọng đối với phó bản này?"
Cố Cửu nói: "Có khả năng là vậy." Cô chợt nhớ đến gì, cười rộ lên: "Rất thú vị."
Cái gì thú vị?
Tất cả mọi người nhìn cô, anh em Mập thấy biểu cảm này thì vỡ lẽ, hẳn Cố Cửu đã có phát hiện gì đó nhưng nếu cô không có ý định giải thích thì họ sẽ không hỏi đến. Dù sao đến thời điểm thích hợp cô sẽ công bố thôi.
Chỉ có Đồ Soái mặt mày mê mang, mơ hồ cảm nhận được Cố Cửu không như mình tưởng, là một cô chiêu nhà giàu yếu ớt kiêu căng không rành thế sự.
Trong hoàn cảnh như hiện tại, không có quý cô cành vàng lá ngọc nào trấn định như Cố Cửu, chẳng những dám cà khịa chủ nhà mà còn tìm tòi khám phá, cực kỳ dũng cảm.
Đây chính là cảnh giới giữa người chơi chính thức và người mới sao?
Hai giờ trôi qua nhanh như gió.
Nhóm người chơi thầm tính thời gian, chủ động trở lại phòng khách lầu hai, chờ bữa tối thịnh soạn do chủ nhà chuẩn bị cho mình.