Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Nhìn thấy hai tỷ muội Sở Chước và Sở Thanh Từ xuất hiện, những người tu luyện đang nói chuyện không tự chủ được mà chuyển ánh mắt qua.
Nói thật ra, từ lúc biết hai người là tỷ muội, hơn nữa là đến từ thế giới cấp thấp, người của năm đại gia tộc đều có chút không tưởng tượng nổi.
Lai lịch của Sở Thanh Từ cũng không phải bí mật gì, bởi vì của thân phận Khuyết Quan Hoành ở Khuyết thị, hắn là đệ tử chính mạch Khuyết thị, thiên phú tương đối cao, tương lai có hi vọng tiếp nhận bộ tộc Khuyết thị, cũng xứng đáng với cái tên gọi là thiếu chủ Khuyết thị, người bên cạnh hắn, tự nhiên cũng có chút khiến người chú ý.
Ngày đó hành vi hắn mang theo một thị nữ tiến vào băng cung, cũng không ít làm cho người bốn gia tộc khác ghé mắt.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, có người xông vào băng cung, một đường giết đến, là vì một thị nữ bên người thiếu chủ Khuyết thị.
Nếu không có bởi vì Sở Chước bọn họ đã đến, tổn thất ngay lúc đó của bọn hắn là không thể đánh giá, trong lòng của người năm đại gia tộc đối với Sở Chước bọn người là cực kì cảm kích lễ ngộ.
Kể từ đó, mặc kệ Sở Chước là đến từ thế giới nào cũng đã không quan trọng.
Cho dù bọn họ đến từ đại lục cấp thấp, nhưng thực lực của bọn họ không giống bình thường, có thể làm cho người xem nhẹ xuất thân của bọn họ.
Sở Chước chú ý tới vẻ một lời khó nói hết trên mặt Sở Thanh Từ, không khỏi có chút muốn cười, vì không kích thích nàng ấy, liền nói sang chuyện khác hỏi: "Thanh Từ, vì sao Băng Mục Sư biến thành như thế?"
Nghe nói như thế, lực chú ý của Sở Thanh Từ chuyển dời đến trên người Băng Mục Sư dựa vào tường, nhìn nó giống như một nàng dâu nhỏ thật cẩn thận đối với tiểu yêu thú trong lòng Sở Chước, trong lòng có chút buồn bực nho nhỏ.
Bình thường còn không biết thì thôi, hiện tại biết thân phận của Phong Chiếu, nhìn sao cũng thấy khác thường.
"Từ lúc đi đến băng cung, sau vài lần gặp được nguy hiểm, đều là Băng Mục giúp ta..." Nói tới đây, Sở Thanh Từ thương tiếc sờ sờ Băng Mục Sư, từ khi đi theo chủ nhân nàng đây tới Đại Hoang giới, Băng Mục Sư luôn luôn bị thương, cũng là nàng vô năng, không thể cẩn thận mà bảo vệ tốt nó.
Băng cung nguy hiểm không cần nói cũng biết, hơn nữa tu vi của nàng thấp, không có khả năng hoàn toàn dựa vào người ngoài che chở, đối mặt không ít nguy hiểm. Băng Mục Sư làm yêu thú khế ước của nàng, cảm giác được chủ nhân có nguy hiểm, tự nhiên phấn đấu quên mình, thường xuyên mang theo một thân bị thương. Một lần bị thương nghiêm trọng nhất, yêu đan thiếu chút nữa vỡ tan, nên mấy ngày này Sở Thanh Từ vẫn luôn để cho nó dưỡng thương ở trong túi linh thú.
Băng Mục Sư dùng cái đuôi quét quét tay chủ nhân, tiếp tục nhìn chằm chằm Phong Chiếu, kể khổ với hắn.
Yêu đan cảu nó thiếu chút nữa vỡ tan, ngẫm lại thực sự sợ hãi, gặp được lão đại, đương nhiên muốn kể khổ cùng lão đại.
Phong Chiếu nói câu vô dụng, sau đó hiếm khi mà cho sắc mặt tốt【Đã nhìn thấy mi ở trong này, thì bổn đại gia sẽ che chở mi, về sau đi theo bổn đại gia hỗn, bao ngươi ăn ngon uống ngọt.】
Băng Mục Sư ngốc hồ đồ hỏi:【Vậy chủ nhân của đệ thì sao?】
Phong Chiếu vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:【Chủ nhân của mi là muội muội của sáng quắc, có thể thiếu được chổ tốt cho nàng sao?】Tốt xấu gì cũng là tộc nhân của Sở Chước, hơn nữa cảm tình cũng không tệ lắm, Phong Chiếu cũng không keo kiệt về chút tài nguyên này.
【Cảm ơn lão đại.】Băng Mục Sư vô cùng cao hứng nói, hai cái chân trước giơ lên:【Nhưng mà lão đại, huynh nói sai rồi, ta chủ nhân là tỷ tỷ mới đúng... 】
Phong Chiếu phản ứng là, một móng vuốt đánh về phía túi linh thú bên hông Sở Chước, đánh bé rùa còn đang trong hôn mê ra, đập tới sư tử ngốc.
Băng Mục Sư bị đập đến ngao kêu một tiếng, thấy rõ ràng đập mình là Uyên Đồ Huyền Quy cấp mười năm đó cũng ở Sở gia trèo ở trên đầu mình, nhất thời có chút không vui.
Trải qua nhiều năm như vậy, mai rùa Uyên Đồ Huyền Quy càng thêm cứng rắn, đập ở trên người thật đau nha. Truyện Võng Du
Bé rùa càng mất hứng hơn nó, thời tiết lạnh, nó đang yên lành ở trong túi linh thú, nào biết đâu đột nhiên đã bị đào ra đập đến trên người một con tuyết sư tử.
Sở Thanh Từ nhìn thấy một màn này, lại trầm mặc một lần nữa.
Nàng nhớ tới năm đó ở rừng trúc Thanh Tâm Sở gia, một đám người bọn họ chơi rất thân, giữa thú khế ước cũng thường tiến đến chơi cùng nhau, tự nhiên cũng biết tiểu yêu thú được Sở Chước lượm về nhà là đứa bá đạo, có thể hiệu triệu thú khế ước của bọn họ. Chỉ là bọn hắn vẫn luôn cho rằng nó là một tiểu yêu thú cấp thấp, thật sự cho tới bây giờ không hề nghĩ tới tiểu yêu thú có một ngày hóa thành người, đột nhiên biến thành bạn cùng tu tương lai của Sở Chước. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Khẩu vị này cũng quá nặng đi.
Hơn nữa hiện tại xem ra, con tiểu yêu thú này vẫn bá đạo như cũ, nhìn xem một màn này, sai sử khế ước thú của Sở Chước đến xoay quanh, người không biết, còn tưởng rằng đó đều là tiểu đệ của hắn.
Sở Chước thấy bé rùa bò lên trên người Băng Mục Sư, nên cũng kêu huyễn hồ ly mười đuôi trong túi linh thú ra, để cho bọn nó chơi cùng nhau.
Rất nhanh, Băng Mục Sư liền ngậm linh đan Mặc Sĩ Thiên Kỳ cho, cõng Huyễn Ngu cùng bé rùa, thúc đẩy Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạy ra động băng chơi.
Hai tỷ muội Sở gia thấy thế, vẫn chưa ngăn cản.
Người năm đại gia tộc nhìn thấy một màn này, làm sao mà còn không biết đoàn người Sở Chước vẫn chưa vội rời khỏi, vì thế cũng không lắm miệng nói cái gì.
"Đúng rồi, ta quên hỏi tỷ, vì sao tỷ sẽ đi theo đến băng cung?" Thời điểm hỏi lời này, ánh mắt Sở Chước trở nên sắc bén.
Phong Chiếu liếc nhìn nàng một cái, xoay người nhảy đến trên vai nàng, bình tĩnh ngồi xuống.
Sở Thanh Từ đang muốn mở miệng, lúc này một giọng nói vang lên: "Là ta tự chủ trương."
Sở Chước ngẩng đầu nhìn qua, đột nhiên sửng sốt, nhìn thấy một nam hài chừng mười tuổi đi tới chổ nàng, phía sau hắn đi theo vài tiểu loli tám chín tuổi cùng tiểu chính thái, tạo thành một chuỗi, cực vì đồ sộ.
Sở Chước: "... ..."
Nam hài tuy rằng vóc người nhỏ đi, khuôn mặt cũng thịt béo tròn, còn chưa thối lui phì mập của trẻ con, lại có thể từ trong hình dáng ngũ quan nhìn ra thân phận của hắn. Sở Chước nhìn một chuỗi loli chính thái, trong lòng có một loại cảm giác không thể tưởng tượng.
Không chỉ có là nàng, ngay cả Hỏa Lân, Bích Tầm Châu, Huyền Ảnh đều nhịn không được tò mò nhìn một chuỗi đứa nhỏ này.
"Khuyết thiếu chủ?" Ngữ khí của Sở Chước tuy rằng là thăm dò, lại mang theo khẳng định.
Nam hài hơi hơi gật đầu với nàng, nói: "Là ta, Sở cô nương là ân nhân của chúng ta, không cần khách khí như thế."
Sở Chước ừ một tiếng, còn đang nhìn bọn hắn.
Có lẽ là biết bọn họ nghi hoặc, Khuyết Quan Hoành chủ động giải thích: "Đây là công pháp Khuyết thị chúng ta tu tập, vào một thời điểm nào đó, sẽ biến thành như vậy."
Giải thích này là hàm súc, loại công pháp gì có thể làm cho người ta từ lớn biến thành nhỏ đi? Chẳng lẽ giống như dịch dung đan có thể thay đổi cốt cách con người? Nhưng ấn theo ý tứ của Khuyết thị, bọn họ là tu tập một loại công pháp, mới có thể biến thành như thế.
Sở Thanh Từ nhỏ giọng giải thích: "Đệ tử Khuyết thị bởi vì tu tập công pháp, từ khi sinh ra liền duy trì bộ dạng đứa bé, thẳng đến khi tu luyện đến Tinh Linh cảnh, mới có thể thuận lợi trưởng thành. Nhưng mà bình thường đại đa số thời gian bọn họ duy trì bộ dạng như thế, chỉ có khi chiến đấu, mới sẽ biến thành người trưởng thành." Dù sao thân thể người trưởng thành dễ dùng chiến đấu.
Nháy mắt, ánh mắt đoàn người Sở Chước trở nên cực kì quỷ dị.
Sở Chước rốt cục hiểu rõ, vì sao lúc trước Khuyết Quan Bình sẽ một lời nói ra thân phận bọn họ là người từ ngoài đến, chỉ cần là người của Băng Vân Vực, hẳn là biết đệ tử Khuyết thị là thái độ bình thường, sẽ không kinh ngạc đối với bọn họ già khọm mấy trăm tuổi vẫn duy trì bộ dạng đứa nhỏ mới đúng.
Đối mặt với ánh mắt quỷ dị của đám người Sở Chước, đệ tử Khuyết thị thật ra lại rất bình tĩnh, hiển nhiên đã quá quen với ánh mắt như thế của người ngoài.
Sở Chước cân nhắc trong lòng, nói với Sở Thanh Từ: "Lúc trước khi nghe nói Thần Thiên Đấu Giá Hành chuẩn bị đưa tỷ đến bên người thiếu chủ bọn họ, ta còn lo lắng... Hiện tại xem ra, là ta suy nghĩ nhiều."
Nghe nói như thế, đệ tử Khuyết thị thiếu chút nữa bị nghẹn sặc, mạnh mẽ ho khan.
Sở Thanh Từ cũng không nghĩ tới Sở Chước sẽ nói loại lời này, mặt đơ như gỗ nhìn nàng sau một lúc lâu, mới xa xôi nói: "Muội suy nghĩ nhiều."
Sở Chước cười cười, không lại rối rắm việc này nữa, tiếp tục nói lại vấn đề vừa rồi, hỏi Khuyết Quan Hoành: "Khuyết thiếu chủ vì sao lựa chọn mang Thanh Từ tiến vào băng cung? Nếu không biết được việc này từ chỗ Khuyết Quan Bình cô nương, chúng ta cũng sẽ không tiến vào tìm người."
Nghe nói như thế, đệ tử Khuyết thị đều nhịn không được cười khổ, người gia tộc khác ngược lại cũng có chút hiểu rõ lúc trước Sở Chước tiến vào băng cung, chỉ sợ dùng không phải là phương thức bình thường.
Khuyết Quan Hoành nghiêm nghị nói: "Để cho Sở cô nương lo lắng rồi, thiên phú của Thanh Từ vô cùng tốt, tuy rằng hiện tại nàng chỉ là Nhân Hoàng cảnh, nhưng Khuyết thị ta cố ý bồi dưỡng nàng có thể một mình đảm đương một phía, tương lai làm tốt Khuyết thị... Tại hạ cảm thấy băng cung là một cơ hội, vốn cũng hiểu được lấy thực lực của tại hạ, nhất định sẽ bảo vệ được nàng một hai, cho nên mới sẽ mang nàng tiến vào, nào biết..."
Nói tới đây, mặt hắn lộ vẻ cười khổ, nào biết băng cung muốn nguy hiểm hơn bọn hắn tưởng tượng.
Hắn quả thật rất xem trọng Sở Thanh Từ, Sở Thanh Từ đi theo bên cạnh hắn gần mười năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm, tự nhiên không muốn nàng cả đời đều làm một người hầu, muốn bồi dưỡng nàng một mình đảm đương một phía, thoát ly thân phận người hầu, tương lai mặc kệ là để Khuyết thị sử dụng hay là cái khác, đều không kém.
Nghe đến đó, Sở Chước nhìn về phía Sở Thanh Từ, trong lòng hiểu rõ, tiến vào băng cung, kỳ thực cũng là bản thân Sở Thanh Từ tuyển chọn, nàng muốn trở nên mạnh hơn, băng cung quả thật là một cơ hội.
Nhẹ nhàng mà thở ra, Sở Chước rốt cục thoải mái.
Những người khác thấy thế, trong lòng cũng âm thầm thở phào.
Bọn họ e sợ tự nhiên không phải Sở Chước, cũng không phải một đám yêu tu đi theo Sở Chước, mà là con thần thú nào đó vẫn luôn chưa lộ diện. Tuy rằng bọn họ từ chỗ Cung Vũ Lương biết được con tiểu yêu thú mà Sở Chước ôm trong lòng không chớp mắt chính là con thần thú, thực lực khó lường, quan hệ với Sở Chước không phải là nhẹ, nhưng bọn hắn cũng không dám liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái, để tránh mạo phạm hắn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người của năm đại gia tộc đối với đoàn người Sở Chước cực kì thân thiện.
Không chỉ có là nhìn ở ân cứu giúp bọn họ, cũng nhìn ở trên mặt mũi con thần thú cao cấp, có thể không đắc tội thì sẽ không đắc tội.
Mọi người tụ cùng một chỗ nói chuyện một lát, đột nhiên chợt nghe được một trận tiếng bước chân a a a vang lên.
Người của năm đại gia tộc cảnh giác nhìn qua, chỉ thấy chỗ cửa động thò ra một cái đầu.
Tiếp theo, lại thò ra cái đầu thứ hai, cái đầu chim thứ ba cảnh giác nhìn chằm chằm người trong băng động, khi ánh mắt rơi xuống trên người Phong Chiếuvội vàng đứng thẳng người, kêu ừng ực với Phong Chiếu.
Tiếng kêu của tuyết điểu ba đầu rất đa dạng hóa, ngay cả đám yêu tu Hỏa Lân cũng không có biện pháp biết rõ ràng tiếng kêu của nó có cái gì khác nhau.
Phong Chiếu thì lại bình tĩnh, nghe xong một trận tiếng cô lỗ ừng ực của nó, tùy ý đuổi nó đi.
Tuyết điểu ba đầu có chút chán nản rụt đầu về, đi ra băng động, sau đó oa ở địa phương ngoài băng động không động đậy nữa. Có nó ở, Tuyết Sa Trùng căn bản không dám tới gần nơi này, đối với người năm đại gia tộc mà nói, tuy rằng không thích ứng, ngược lại cũng không đuổi nó.
Sau khi nghe xong Cung Vũ Lương nói chuyện, người của năm đại gia tộc đều quyết định buông xuống thù địch hận cùng tuyết điểu ba đầu, giữa hai bên cứ như vậy mà an ổn vô sự, đợi sau khi rời khỏi băng cung, cũng coi như lại không liên quan gì với nó.
Nếu là trước kia, bọn họ tự nhiên cảm thấy muốn phải rời khỏi nơi đây, chỉ là cấm chế thiên nhiên ở mặt trên thì lại không biết làm sao bây giờ, hiện tại cũng không còn lo lắng nữa, không chỉ có là vì tuyết điểu ba đầu đã bị thuần phục, còn bởi vì có Sở Chước bọn họ.
Sở Chước cùng Sở Thanh Từ hàn huyên một lát, cũng không quản những người khác, mang theo Phong Chiếu đi ra ngoài, nhìn xem mấy con lượn đi đâu rồi.
Đi ra động băng, Sở Chước đảo ánh mắt qua, thì lập tức nhìn thấy Băng Mục Sư bọn nó đang chơi đùa xuyên qua trong Băng Lăng ở cách đó không xa.
Có linh đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thương tích trên người Băng Mục Sư lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khép lại, lúc này căn bản là không ảnh hưởng chúng nó chơi đùa cao hứng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cưỡi ngồi ở trên lưng Băng Mục Sư, để Băng Mục Sư vác hắn đi ngắt lấy Lăng Sương Tuyết thảo.
Thấy một màn như vậy, trên mặt Sở Chước lộ ra mỉm cười thản nhiên.
"Chiêm chiếp ~ "
Nghe được thanh âm, Sở Chước quay đầu nhìn về phía tuyết điểu ba đầu ngồi xổm ở cạnh động băng, phát hiện nàng nhìn qua, tuyết điểu ba đầu lại kêu chiêm chiếp một tiếng, thoạt nhìn có chút ủy khuất.
Sở Chước nhìn xem mấy đứa đang chơi hứng khởi bên kia, lại nhìn xem tuyết điểu ba đầu chỉ có thể ngồi ở trong này, thật quỷ dị là từ trong ba cái đầu của nó mà hiểu rõ nó ủy khuất, liền nói: "Ngươi muốn đi chơi thì đi, chỉ cần không đả thương người là được."
Tuyết điểu ba đầu liếc mắt nhìn Phong Chiếu một cái, thấy hắn không có phản đối, cao hứng vỗ vỗ cánh lên, vui thích chạy tới trong Băng Lăng, tìm Băng Mục Sư bọn họ chơi.
Sở Chước nhìn một lát, liền đi vào trong động băng.
Vừa mới tiến đến thì thấy Sở Thanh Từ nghênh diện đi tới, lúc này trong động không nhìn thấy những người khác, hỏi: "Những người đó đâu?"
"Bọn họ đi bàn chuyện." Sở Thanh Từ hồi đáp.
Sở Chước cũng không hỏi bọn hắn thương lượng cái gì, nàng đi qua đi, hỏi: "Đúng rồi, lúc trước vì sao các tỷ sẽ bị Tuyết Sa Trùng vây công?"
Sở Thanh Từ trầm mặc xuống, ngược lại không có giấu diếm: "Bởi vì Băng Vân Sa." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
"Băng Vân Sa?" Sở Chước khó hiểu, đây lại là vật gì?
"Băng Vân Sa rất hiếm có, là luyện chế tài liệu Vân Hải, biển mây của Băng Vân Vực, chính là từ Băng Vân Sa hình thành. Đương nhiên, Băng Vân Sa trừ bỏ luyện chế biển mây ra, còn có thể dùng ở địa phương khác, tỷ như luyện chế một ít vật lơ lửng..."
Sở Thanh Từ đơn giản nói một lần tác dụng của Băng Vân Sa cho Sở Chước, nói đến Băng Vân Sa này kỳ thực là vật trọng yếu mà Tuyết Sa Trùng dùng để ấp trứng, trứng sâu cùng ấu trùng Tuyết Sa Trùng hấp thu dinh dưỡng từ trong Băng Vân Sa, thuận lợi lớn lên, Băng Vân Sa rất quan trọng đối với Tuyết Sa Trùng.
Người của năm đại gia tộc bị nhốt ở đây, lúc muốn rời khỏi, thì bọn họ phát hiện nơi này dựng dục Băng Vân Sa cực kì khả quan, liền đánh chủ ý tới Băng Vân Sa, muốn lợi dụng Băng Vân Sa để thử xem có thể đánh vỡ cấm chế mặt trên hay không, rời khỏi nơi đây.
Bọn họ dự tính dùng Băng Vân Sa luyện chế một cái biển mây loại nhỏ, tuy nói thời gian có khả năng dài một chút, nhưng mà có hy vọng.
Nào biết đâu Tuyết Sa Trùng bảo vệ thức ăn như thế, bọn họ mới lấy một chút, chúng nó liền theo đuổi không buông bỏ.
Sở Chước giật mình, hỏi: "Đúng rồi, ngày hôm qua ta phát hiện trong động băng này có dấu vết con người chặn lại, chẳng lẽ là muốn cản Tuyết Sa Trùng?"
"Đúng vậy." Sở Thanh Từ gật đầu: "Nơi này vốn có mấy cái thông đạo, có thể thông tới chỗ của Băng Vân Sa, nơi đó thường xuyên có Tuyết Sa Trùng lui tới, bọn họ lo lắng Tuyết Sa Trùng sẽ xuyên qua thông đạo mà đến, nên phong tỏa."
Đáp án này thật ra cũng không ngoài ý muốn.
Hiểu rõ tiền căn hậu quả rồi, Sở Chước ngược lại sinh ra hứng thú đối với Băng Vân Sa.
Sở Thanh Từ và nàng nhiều năm không gặp, quen thuộc là Sở Chước thời kì thiếu nữ, đối với Sở Chước sau khi thành niên tâm tư càng thêm thâm trầm thì không hề quen thuộc, nàng là mộ người đơn thuần lại nghiêm túc, ký ức đối với Sở Chước vẫn dừng lại ở thời kì thiếu nữ, tưởng Sở Chước vẫn là tiểu hỏa bầu bạn thoạt nhìn có chút không chút để ý lại tương đối có thiên phú, thấy nàng thăm dò, cũng không nghĩ nhiều.
Nói xong hết thảy, Sở Thanh Từ nói với nàng: "Người của năm đại gia tộc muốn rời khỏi nơi đây, đến lúc đó khả năng còn phải dựa vào bọn muội, các muội dự tính lúc nào thì rời khỏi?"
Sở Chước liếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Không vội, A Kỳ muốn thu thập nhiều một chút Lăng Sương Tuyết thảo, chờ hắn thu thập xong rồi thì đi."
Nghe xong, Sở Thanh Từ hiểu rõ ý tứ của nàng, cũng không nói cái gì.
Sở Chước nhìn theo nàng rời khỏi, tươi cười bên môi vẫn luôn chưa tan, năm đại gia tộc lần này tổn thất thảm trọng ở băng cung, bởi vì bọn họ xuất hiện kịp lúc, có thể làm cho bọn họ có được hữu nghị của năm đại gia tộc, hữu nghị này cũng là một nhân mạch hiếm có.
Nghĩ xong, nàng nói với tiểu yêu thú trên vai: "A Chiếu, nếu không thì mau chân đến xem Băng Vân Sa?"
Phong Chiếu nhảy đến trong lòng nàng, ấn móng vuốt ở trên mu bàn tay của nàng, tỏ vẻ đó là muốn đi.
Sở Chước cười tủm tỉm gật đầu: "Vậy đi thôi." Dừng lại, nàng lại nói bổ sung: "Còn phải kêu A Kỳ theo, nói không chừng hắn lại phát huy vận khí kỳ quái gì đó, còn có thể phát hiện thứ tốt gì đây."
Hết chương 408.