Vợ Loan Mộc cũng không lại vòng vo nữa, lập tức đem chuyện nói ra.
Hà Hoa trong quá trình nghe sắc mặt liền thay đổi vài lần, chờ nghe xong thật không biết nên tức hay nên cười, điều này sao có thể? Khó trách vợ Loan Mộc sẽ nói như vậy.
Nguyên lai Điền gia làm việc vui, trong thôn rất nhiều người đều đi, trong đó còn có người Sở gia, có cả hai người Sở Đại Nha, Khúc Hồng Bố trong đó. Khúc Hồng Bố giúp đỡ rửa rau, kết quả lúc đổ nước bẩn đem nước hắt hết lên người Sở Đại Nha, Sở Đại Nha đi thay quần áo, tìm một cái phòng, sau đó đã bị một
người đàn ông xông vào.
Lúc nghe đến đó, trong lòng Hà Hoa cả kinh, thế nào đều cảm thấy chuyện khéo như vậy giống như một âm mưu, nàng nghĩ nếu đối phương là người chưa có vợ, tuổi tác lại tương đương cùng Sở Đại Nha, điều kiện trong nhà cũng không phải quá kém, vậy phỏng chừng chính là trúng bẫy. Đừng nói tâm lý nàng âm u, thật sự nàng rất không hảo cảm với Sở Đại Nha, người phụ nữ này hiện tại thành quả phụ, khẳng định sẽ không muốn ở nhà mẹ đẻ, hơn nữa cho dù trở thành một người phụ nữ bị người ta nói thành khắc phu khắc tử, tâm kia cũng không thấp. Nàng có nghe nói, Sở Đại Nha còn đánh chủ ý Điền Trang thúc, cũng không ngẫm lại bề ngoài Điền Trang thúc cũng rất khá, lại có tiền có nhà, đều có thể thú một cô nương chưa thành thân, làm sao có thể thú thị chứ?
Điền Trang thúc?! Hà Hoa nghĩ đến Điền Trang thúc, đột nhiên nghĩ người đàn ông xông vào kia sẽ không là Điền Trang thúc chứ?! Nàng suýt nữa bật thốt lên hỏi vợ Loan Mộc, cuối cùng vẫn nhịn xuống, tiếp tục nghe vợ Loan Mộc nói tiếp.
Kết quả chờ thời điểm Hà Hoa vừa nghe người đàn ông kia là người nào, nàng liền sửng sốt một chút, nghĩ phỏng chừng thật sự mình có thành kiến với Sở Đại Nha sao? Người kia không phải Điền Trang thúc, cũng không phải là một người đàn ông có điều kiện tốt trong thôn hoặc là ngoài thôn, mà là chồng Tiểu
Bạch Đào!
Hà Hoa vừa nghe nói xông vào là chồng Tiểu Bạch Đào, lập tức liền ý thức được người này nhất định không phải người Sở Đại Nha muốn tính kế, từ chỗ người đàn ông này có vợ đã nhìn ra, hơn nữa cũng không phải hơn người xuất chúng, không tới mức để cho Sở Đại Nha cam tâm đi tranh đoạt chồng cùng người khác, huống chi nếu thật sự muốn tranh đoạt, đối phương lại là Tiểu Bạch Đào đó! Tiểu Bạch Đào cũng không phải là một phụ nữ dễ dàng bị đoạt chồng, trừ phi Sở Đại Nha choáng váng mới có thể tranh chồng với Tiểu Bạch Đào!
"Chuyện này là thế nào?" Hà Hoa ngoài miệng nói như vậy, trong lòng dù một chút cũng không sốt ruột thay bọn họ, vô luận là đối với Tiểu Bạch Đào hay là đối với Sở Đại Nha, nàng hoàn toàn không hảo cảm, các nàng kháp vào thành gà chọi cũng không quan hệ tới nàng. Nàng chỉ quan tâm người trong nhà mình. "Việc này ngay ngươi đều biết đến, xem ra là náo to rồi? Sợ là không dễ bình ổn, trong thôn lại nhìn thật là náo nhiệt a. Bất quá chuyện này lại có quan hệ gì cùng nhà chúng ta chứ? Ngươi đừng cứ nói bọn họ, nói nhanh đi!"
Vợ Loan Mộc đáp ứng một tiếng, vội vàng tiếp tục nói, nói: "Sở Đại Nha vừa thấy đàn ông xông vào liền hét lên vài tiếng, đem chồng Tiểu Bạch Đào kia dọa sợ giống như một con chuột lủi ra phía ngoài, kết quả suýt đụng vào mẹ chồng ngươi, may mà Điền Trang thúc ôm mẹ chồng ngươi một phen, lúc này chưa bị đẩy ngã......"
Vợ Loan Mộc nói xong nhìn Hà Hoa liếc mắt một cái, Hà Hoa bị nhìn có chút kỳ quái, nghĩ sao dùng loại ánh mắt này nhìn mình chứ? Bất quá lại nghĩ đến lời nói ban đầu của vợ Loan Mộc, trong lòng đột nhiên có chút minh bạch.
Vợ Loan Mộc vội vàng nói: "Hà Hoa, Điền Trang thúc thật sự có lòng tốt mới ôm mẹ chồng ngươi một phen, sao nghĩ đến đã bị Tiểu Bạch Đào xấu xa kia nói khó nghe như vậy! Sở Đại Nha kêu lên một hồi, đều đem người gọi tới, chồng Tiểu Bạch Đào vụng về kia vừa thấy bên ngoài có người, lại suýt chút nữa đụng vào mẹ chồng ngươi, tuy rằng không đụng phải, chính mình bị dọa ngã xuống ruộng, không có chạy kịp đã bị rất nhiều người bắt gặp. Sở Đại Nha kia không biết xấu hổ, cư nhiên còn dọa chết dọa sống, làm Tiểu Bạch Đào tức giận, nói cái gì ai biết Sở Đại Nha lúc đó là lỏa thân hay mặc xiêm y, chính là muốn tái giá sắp điên rồi. Sau này lại còn nói thị biết Điền đại nương là muốn mang Điền Trang đi cái phòng đó, Sở Đại Nha không đợi Điền Trang đến làm sao có thể thoát y được, không thấy con thỏ chim ưng còn chưa vươn móng ra đâu, cho nên chồng thị nhất định cái gì cũng không thấy được...... Ha ha, Hà Hoa, ngươi nói náo nhiệt này có náo nhiệt không?"
Vợ Loan Mộc càng nghĩ càng muốn cười.
Hà Hoa cũng không cảm thấy buồn cười, nàng cũng không quên việc này còn có liên quan tới nhà mình đâu, nàng thúc giục vợ Loan Mộc tiếp tục nói, vừa thúc giục vừa ôm lấy con từ trong xe nôi trúc, ôm con mềm mềm, tim nàng mới hơi hơi thoải mái chút, nhưng vẫn rất là khẩn trương.
"Điền đại nương vừa nghe Tiểu Bạch Đào nói như vậy liền nóng nảy, suýt nữa xé rách mặt với Tiểu Bạch Đào, nhưng bị người ngăn cản. Tiểu Bạch Đào nói có lý có chứng cứ, còn phát ra thề độc. Điền Trang thúc kia sắc mặt rất kém, cũng đúng, suýt chút nữa ông ấy dính bẫy, may mà có người trước ông ấy một bước. Tuy rằng ông ấy không trước mặt mọi người chất vấn Điền đại nương, nhưng ánh mắt kia của ông ấy khiến cho người ta biết ông ấy cũng hoài nghi Điền đại nương. Điền Trang thúc người nọ rất chính trực a? Vừa thấy sẽ không đoán này nọ, ông ấy có thể lập tức dùng cái loại ánh mắt này nhìn Điền đại nương, khẳng định là chân tướng của Điền đại nương như Tiểu Bạch Đào nói!"
Vợ Loan Mộc nói, nàng cũng cảm thấy Tiểu Bạch Đào nói thật, còn đã phát thề! Nông dân bọn họ vẫn rất coi trọng loại thề độc này.
Hà Hoa nhẹ giọng dỗ con hai tiếng, trong lòng muốn nhìn thấy Sở Đại Nha mà mình thật đúng không oan uổng, người phụ nữ này thật đúng vì tái giá mà tính kế Điền Trang thúc a, chỉ tiếc bị người nhảy vào ngay giữa. Thật sự là người tốt có tốt báo, Điền Trang thúc không có xảy ra việc gì là tốt rồi, nếu không ông ấy cũng quá đáng thương, tuổi không nhỏ, lại thú Sở Đại Nha – một người có thể náo như vậy, nửa đời sau sống như thế nào? Có Sở Đại Nha, nhà bọn họ cùng Điền Trang thúc cũng không thể thân thiết, thật sự là vạn hạnh!
Trong lòng Hà Hoa vẫn nhớ thương người nhà của mình, nàng đoán rằng phỏng chừng Tiểu Bạch Đào vì không để cho chồng thị phụ trách Sở Đại Nha, giống chó cắn loạn, nói không chừng liền xả đến trên đầu Điền Trang thúc cùng Thương thị đi. Quả nhiên, nàng không đoán sai, lời nói tiếp theo của vợ Loan Mộc liền chứng minh nàng không đoán sai nhân phẩm của Tiểu Bạch Đào.
Vợ Loan Mộc nói Điền đại nương không thừa nhận cùng Sở Đại Nha liên thủ tính kế Điền Trang, nói Tiểu Bạch Đào vì thoát tội cho chồng thị nên lúc này nói bậy. Sở Đại Nha cũng không thừa nhận, cũng biết không bao giờ có khả năng cùng Điền Trang nữa, lại ở trong mắt người khác thành người phụ nữ bị chồng Tiểu Bạch Đào xem sạch, tái giá càng khó, cho nên cắn chết chồng Tiểu Bạch Đào, muốn hắn phụ trách. Sao Tiểu Bạch Đào chịu? Nói đừng nói không có người chứng minh Sở Đại Nha bị xem hết, cho dù thật sự thấy được cũng không có gì, nói nơi này là ở nông thôn, Sở Đại Nha cũng không phải đại cô nương hoa cúc, không chú ý nhiều như vậy. Sau đó đã nói đến trên đầu Thương thị cùng Điền Trang.
"Tiểu Bạch Đào chết tiệt này, thật sự chính mình không hay ho cũng không quên kéo lên người khác! Không chết tử tế được! Nói cái gì Điền Trang thúc cùng mẹ chồng ngươi ôm ấp nhau, so với Sở Đại Nha bị người xem sạch trơn hậu quả nghiêm trọng hơn." Vợ Loan Mộc thật cẩn thận nhìn Hà Hoa, nói: "Ngươi nhưng đừng tức giận, nghe thị thúi lắm! Đừng dọa đến Đoàn tử của chúng ta!"
Vợ Loan Mộc vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của Đoàn tử, bé con này thật sự là đáng yêu a, đáng yêu đến mức trong lúc nhất thời nàng đều đã quên nói bát quái, thầm nghĩ đem bé ôm vào trong ngực hôn mấy ngụm.
Đoàn tử hướng về phía vợ Loan Mộc lộ ra một nụ cười vô xỉ. (không răng)
Tim vợ Loan Mộc lập tức hóa thành một vũng nước, hận không thể lập tức liền ôm Đoàn tử về, ôm về nhà làm con của mình.
Hà Hoa xem bộ dáng vợ Loan Mộc, trong lòng cảm thấy buồn cười, nàng đem con ở trong ngực ước lượng, xem con lộ ra tươi cười, phát ra tiếng cười khanh khách, trên mặt cũng lộ ra tươi cười. Nhưng tươi cười kia đảo mắt lại không có, bởi vì lại nghĩ đến chuyện mẹ chồng nàng. Truyện Lịch Sử
Hà Hoa hỏi: "Vậy lúc ngươi đi ra thế nào? Ngươi chạy tới chỗ ta, có phải cần ta đi qua hay không? Cha Đoàn tử có phải không ở bên cạnh mẹ ta hay không?"
Hà Hoa thật muốn chạy tới nhìn xem, chuyện này đối với mẹ chồng nàng mà nói thực không phải một chuyện tốt, quả thực chính là tai họa bất ngờ, rất làm cho người ta hổ thẹn.
Vợ Loan Mộc nói: "Chồng ngươi ở nơi đó, ngươi yên tâm, mẹ chồng ngươi rất tỉnh táo, hơn nữa ta nói lời ngươi có thể sẽ mất hứng, cùng lắm thì đến lúc đó cho mẹ chồng ngươi cùng Điền Trang thúc thành thân là được, mẹ chồng ngươi tuổi cũng không lớn lắm, diện mạo cũng tốt, cùng Điền Trang thúc không sai biệt lắm. Điền Trang thúc tướng mạo nhân phẩm cũng không tồi, còn có tiền, khẳng định có thể cho mẹ chồng ngươi sống những ngày tốt nhất, đến lúc đó cũng có người biết lạnh biết nóng cùng qua nửa đời sau. Ngươi nói đúng không?"
Vợ Loan Mộc vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Hà Hoa, thấy nàng không có biểu cảm mất hứng, trong lòng rất cao hứng, kỳ thật nàng đã sớm nhìn ra Điền Trang thúc đối với Thương thị có chút nhớ nhung, nàng cảm thấy cũng rất thích hợp. Chỉ do Thương thị có con trai có con dâu, lại là phụ nhân hòa ly, hiện tại đều ẵm cháu nội, nói để cho bà tái giá quả thực chính là tìm đánh, nàng cũng không có lá gan kia, nhưng Điền Trang thúc người này quả thật không sai, rất chiếu cố chồng nàng, hiện tại lại gặp phải chuyện này, nàng mới mượn một cơ hội đẩy một phen. Dù sao mới nói với Hà Hoa, lại không ở bên ngoài nói lung tung.
Trong lòng Hà Hoa nghĩ vợ Loan Mộc có cùng cái tâm tư với mình, nàng cũng hi vọng ở nửa đời sau mẹ chồng có thể có người tri kỷ, vốn thấy mẹ chồng không có ý kia, nàng còn tưởng chuyện này quên đi, nhưng hiện tại xảy ra chuyện này, chẳng lẽ là ý trời? Quên đi, mặc kệ thế nào, thuận theo tự nhiên là được.
Vợ Loan Mộc thấy Hà Hoa không nói chuyện, cũng không dám truy vấn.
Hà Hoa ôm Đoàn tử, tính toán đi xem mẹ chồng, đến lúc đó nếu thật sự tranh cãi ầm ĩ không nghỉ, nàng nhờ vợ Loan Mộc ôm Đoàn tử đứng ở xa xa, nàng đi hỗ trợ là được. Chính là mới vừa đi tới cửa, Sở Phong Thu cùng Thương thị đã trở lại, sắc mặt hai người đều rất không dễ nhìn, nhìn thấy Hà Hoa, lại nhìn vợ Loan Mộc, biết Hà Hoa cái gì cũng đều biết hết rồi.
Vợ Loan Mộc vừa thấy người đã trở lại, liền tạm biệt ngay, nàng biết lúc này cả nhà người ta muốn cùng nhau thương lượng chuyện này, chính mình cho dù quan hệ tốt cũng vẫn nên tránh đi!
"Mẹ, mẹ yên tâm, xem con về sau thu thập Tiểu Bạch Đào xả giận cho mẹ!"
Hà Hoa thấy vợ Loan Mộc đi rồi, cửa cũng bị đóng lại, vội vàng nói với Thương thị.
Thương thị vừa nghe xong trong lòng liền ấm áp, nàng dâu thì không nói, thật sự so với khuê nữ ruột còn tri kỷ hơn, bà đem Đoàn tử ôm đến trong lòng mình, nói: "Người phụ nữ kia không phân rõ phải trái, con đừng để ý bà ta, mặc kệ bà ta đi. Ai, mẹ xem lần này Sở Đại Nha lại định cho nhà bọn họ trận náo
to, về sau tự nó chịu."
Hà Hoa thấy mẹ chồng ngồi vào trên giường, lập tức rót một ly nước cho bà, cũng rót cho Sở Phong Thu một ly, nàng ôm Đoàn tử lại, cùng ngồi ở một bên, miệng nói: "Vậy cũng không thể tha cho bà ta, chính mình không hay ho, dựa vào cái gì muốn lôi kéo mẹ chứ? Khó gặp người như thế. Xem trước kia bà ta cũng là người thông minh, kết quả cũng chỉ như đồ ngu xuẩn."
Thương thị nói: "Con không phải nói, chồng đều bị đoạt đi rồi. Con cũng không phải không biết bà ta sinh hai đứa bé đều xương cốt không tốt, lần này nếu có người phụ nữ khác vào cửa, sinh hạ đứa nhỏ khỏe mạnh, đến lúc đó trong nhà còn có thể có địa vị của bà ta cùng hai đứa bé sao?"
Hà Hoa biết có chuyện như vậy, nhưng nàng vẫn không thể hiểu Tiểu Bạch Đào, chính mình cực khổ nên cũng thành lý do muốn để cho người khác cùng thống khổ.
Hà Hoa thấy vẻ mặt Thương thị từ ái dỗ Đoàn tử, tuy rằng trong lòng lo lắng, phiền não chuyện bà cùng Điền Trang thúc, nhưng cũng không nói cái gì nữa. Cho dù nàng cùng mẹ chồng thân thiết, nhưng loại chuyện này, bản thân mình một người con dâu cũng không nên nói tới, nếu nói tới, sắc mặt mẹ chồng cũng không dễ nhìn.
Thương thị chờ Hà Hoa cùng Sở Phong Thu đều đi ra ngoài, mới ôm Đoàn tử thở dài. Chuyện hôm nay thật sự là họa trời giáng, bà đến cùng làm chuyện gì sai, sao liền rơi xuống trên người bản thân chứ? Bất quá tức thì tức, xấu hổ thì xấu hổ, cuộc sống này còn phải tiếp tục, không thể để cho bọn nhỏ lại lo lắng cho bà. Còn có lần này thật sự lại làm phiền Điền Trang, nếu ông ấy không có lòng tốt đỡ bà, làm sao lại có thể lâm vào hoàn cánh đó chứ? Ông ấy còn phải cưới vợ mà, nhưng đừng lại chậm trễ ông ấy.
Thương thị nghĩ đến cặp mắt trầm ổn mà lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp tin cậy của Điền Trang, khe khẽ thở dài, nghe được Đoàn tử a a, vội vàng ôm bé đi qua đi lại, bắt đầu chuyên tâm dỗ cháu nội.
"Được rồi, nàng đừng lo lắng, việc này sẽ qua mau thôi."
Sở Phong Thu đợi đến lúc Hà Hoa ở một mình liền khuyên nàng, hắn cũng thực tức giận hành vi của Tiểu Bạch Đào, nhưng hiện tại đã bình tĩnh trở lại. Cảm thấy kỳ thật Điền Trang thúc cũng không sai, nếu mẹ của mình có thể sống cùng ông ấy cũng rất tốt. Hắn đương nhiên muốn phụng dưỡng mẹ của mình, để cho nửa đời sau của bà giàu có không lo, nhưng từ khi hắn phát giác Điền Trang thúc có ý tứ với mẹ hắn, hắn liền động tâm tư, hắn cảm thấy mẹ hắn chưa phải quá già, hoàn toàn có thể tái giá, sống những ngày có người yêu thương.
Sở Phong Thu và Hà Hoa là vợ chồng, đối với Hà Hoa hắn không có giấu giếm chuyện gì, tự nhiên trong lòng có cái gì thì nói cái đó, xem ánh mắt sáng ngời của Hà Hoa, hắn đột nhiên có chút ngượng ngùng, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ.
"Dựa vào cái gì Sở Tuấn Tài có thể lại thú vợ, lại còn sinh một đứa con trai, mẹ ta còn trẻ hơn so với ông ta phải cô đơn một mình? Chuyện lần này lại là do Sở Đại Nha gây ra, làm ông ta tức điên lên cũng tốt."
"Phong Thu, chàng thật đáng yêu."
Hà Hoa hôn làm Sở Phong Thu ửng đỏ mặt, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn Đoàn tử. Có một người chồng vừa đẹp trai, vừa có năng lực, còn có tư tưởng khai thông làm bạn ở trong thời không cổ đại nhàm chán này, nàng cảm thấy thật sự rất hạnh phúc, một chút cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.