Cưỡng Đoạt Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 35: Ba ngày thông suốt




Vào buổi tối ngày hôm đó thì Ninh Khiết San cũng không xuống nhà ăn tối, làm cho Ôn Tề lo lắng một phen, đúng lúc đó thì Vera và Tích Hiệu cũng đã “lăn” tới. Nhìn thấy Vera thì Ôn Tề cũng chỉ biết cười thầm ở trong bụng, nhưng anh không biết Ninh Khiết San sẽ chịu được bao lâu nữa, từ trưa đến giờ cô ấy vẫn chưa ăn uống gì cả, càng làm cho Ôn Tề sốt sắng hơn.
Đúng lúc Vera đến thì anh cũng nhờ vả cô ấy đưa mấy món này cho cô, nhưng mà ngay cả Vera cũng chẳng thể nào bước vào phòng của cô nữa chứ đừng nói là đưa thức ăn cho cô.
[…]
Ngày đầu tiên, Ninh Khiết San khóc lóc đến thảm thương, đôi mắt của cô cũng vì thế mà sưng húp cả lên, vốn dĩ cô chỉ đơn thuần là nghĩ lại những chuyện năm đó của cô và Doãn Kinh Kha ở bên nhau, hắn ta vẫn luôn nói với cô rằng:
- Sau này khi anh có thành tựu anh sẽ kết hôn với em. Sau đó thì chúng ta sẽ không sống ở Diêu thành nữa, chúng ta sẽ đi đến một nơi khác chỉ có anh và em.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lúc đó Ninh Khiết San chỉ mới là một thiếu nữ mười mấy tuổi đầy mơ mộng, hiển nhiên cô cũng đã tin vào những lời hoa mỹ và đường mật của một tên ăn chơi có tiếng như Doãn Kinh Kha, cô còn nghĩ rằng những lời anh nói là thật lòng, cô đúng là ngu ngốc lắm mới tin những lời này của đàn ông.
Không những thế mà các câu hứa hẹn dài lâu của Doãn Kinh Kha vẫn luôn bám chặt không buông trong suy nghĩ của cô.
Vào ngày kỉ niệm hai năm yêu nhau, Doãn Kinh Kha biết cô thích những câu chuyện lịch sử thời nhà Thanh nên hắn ta đã cố ý đưa cô đến Tử Cấm Thành để xem tận mắt, cũng ở đây hắn vẫn hứa hẹn “Sau này khi chụp ảnh cưới anh muốn chúng ta ở đây, em thấy thế nào?”.
Quả nhiên những lời mật ngọt chết ruồi như thế này hoàn toàn không đáng tin. Nhưng lúc đó giống như là bị bỏ bùa mê thuốc lý gì đó nên vẫn cứ ngoan cố mà đâm đầu vào.
Ninh Khiết San liền tự dằn vặt bản thân, cô liền vò đầu bứt tai tự mắng bản thân ngu ngốc, còn khóc lớn và thê lương hơn cả trước đó.
- Khốn kiếp, đám đàn ông các người là lũ khốn kiếp! Phản bội, lừa gạt, cắm sừng tôi nhiều năm nhiều tháng như vậy mà tại sao anh vẫn còn có thể nhởn nhơ thế chứ!
[…]
Ngày thứ hai, Ninh Khiết San không ăn uống gì, cô cũng chỉ thay đổi từ ngồi im một góc sang nằm dài trên giường, lúc này thì cô lại bắt đầu liên tưởng lại những chuyện mà cha mẹ cô đã nói, sau đó là thái độ của Ôn Tề, những thứ mà anh cùng Tích Hiệu và Vera vẫn luôn cố ý nhắc nhở cô. Nhưng tất cả cũng chỉ là do cô bị tình yêu che mờ lý trí, nếu không phải vì cô quá cố chấp thì chắc hẳn ngày hôm nay đã là một buổi trăng mật thật sự rất tuyệt vời…Nhưng tất cả…Tất cả đều do một tay cô làm hỏng, bây giờ thì trách ai chứ.
Trước ngày kết hôn thì cha cô cũng đã từng nói Ôn Tề không xấu như những gì cô đang nhìn thấy, cha còn nói anh là một người có chính kiến, cho dù là có Ôn gia hay không có Ôn gia thì anh vẫn luôn quan tâm cô, bảo vệ cô, tất cả mọi chuyện anh làm đều vì cô. Nhưng lúc đó, cô lại nói với cha:
- Nếu anh ta làm như vậy vì con thì tại sao anh ta lại ép con cưới anh ta, tại sao anh ta lại nói chuyện đêm đó cho cha nghe, như vậy là tốt cho con sao?
Ngay lúc đó thì Ninh Tuân cũng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó ông ấy nói tiếp:
- Thật ra không phải vì chuyện của con và Ôn Tề mà cha mẹ muốn con gả cho cậu ta, cha nhìn ra được cậu ta là người có tiềm năng cho Ôn thị và cả Ninh thị, con là đứa con gái duy nhất của Ninh gia, sau này Ninh thị sẽ giao lại cho con, nhưng thay vì để con kết hôn với kẻ phá gia chi tử như Doãn Kinh Kha thì ép buộc con gả cho Ôn Tề sẽ tốt hơn.
Tại thời điểm đó thì Ninh Khiết San cũng không biết ý của cha mình là gì, tại sao lúc đó ông ấy lại muốn gả cô cho Ôn Tề, không phải giữa một đại ma đầu như anh và một thư sinh nho nhã như Doãn Kinh Kha thì Doãn Kinh Kha là một sự lựa chọn tốt hơn sao?
Cuối cùng đến ngày hôm nay thì cô cũng đã hiểu hết ý tứ của cha mình rồi. Đúng là chỉ có người từng trải mới có thể nhìn ra được ai là người tốt, ai là người xấu, chỉ có kẻ cố chấp như cô là vẫn nghĩ những gì mình thấy mới là sự thật… Nhưng nhìn mà xem, Doãn Kinh Kha phản bội cô không biết bao nhiêu năm, nhưng tới thời điểm hiện tại cô mới biết được sự thật, đúng là cô ngu ngốc… Thật sự quá ngu ngốc.
[…]
Ngày thứ ba, lúc này Ninh Khiết San mới có thể nhìn rõ được con người của Ôn Tề, cô liền nghĩ đến chuyện ngày hôm kia, lúc anh biết tin cô đến bệnh viện thì đã lo lắng và sốt sắng như thế nào, không những thế mà khi nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh còn cực kì sợ hãi. Mặc dù rất tức giận với cô nhưng lại chẳng thể hiện ra, không những thế mà còn hứa sẽ không động vào cô nếu cô không muốn.
Mặc dù là bắt giữ Trịnh Mỹ Hy nhưng không làm hại cô ấy, anh cũng chỉ nhắc nhở nhẹ ở Trịnh gia chứ không phải đưa cô ấy về thẳng nhà chồng của cô ấy thì cũng xem như là một ân huệ rồi.
Còn Vera, cô cũng hiểu Ôn Tề cũng không thể nào cắt đứt hết con đường sống của Vera được, anh chỉ nói là đuổi cô ấy ra khỏi Ôn gia chứ không phải đuổi cô ấy khỏi Ôn thị, hơn nữa bên cạnh Vera còn có Tích Hiệu, cậu ta chắc chắn sẽ không bao giờ để Vera chịu thiệt thòi.
Suy đi nghĩ lại thì ngoại trừ việc anh là một người quá bá đạo, tính chiếm hữu của anh quá cao, nên nhiều khi anh không thể khống chế được cảm xúc của bản thân mà làm cô đau, nhưng những ngày cô giả vờ nhu thuận ở bên cạnh anh thì anh cực kỳ dịu dàng chứ không còn đáng ghét nữa, không những thế mà anh còn chấp nhận những yêu cầu vô lý của cô, hoàn toàn không quan tâm là nó đúng hay sai...
Yêu một người không nhất thiết là họ hoàn hảo một trăm phần trăm, cũng không yêu cầu họ phải chính trực, luôn rạch ròi mọi thứ…Mà yêu chỉ đơn giản là hai người ở bên nhau thoải mái là được.
Có lẽ cô đã quá cố chấp vưới tình cảm của mình, cô vốn dĩ không nên đặt quá nhiều tâm tư vào Doãn Kinh Kha, hơn nữa thì càng không nên yêu Doãn Kinh Kha quá nhiều…Không, nói đúng hơn là ngay từ đầu cô không nên biết đến anh ta!
Ninh Khiết San liền vỗ lên trán của mình một cái, tự mắng:
- Đúng! Vốn dĩ là không nên để tâm đến anh ta. Ôn Tề nói đúng, anh ta không xứng!
Lúc này Ninh Khiết San liền lau đi những giọt nước trên gương mặt của mình, sau đó thì bước đến bàn trang điểm, cầm lấy phấn son từ từ dậm lên mặt, hiện tại cô không còn là cô công chúa được nuôi dưỡng trong một lâu đài làm bằng thủy tinh, chỉ cần một chút động tĩnh là lập tức sẽ vỡ ran gay. Bây giờ cô không muốn sống vô tư, vô lo như thế nữa…Cô muốn giúp cai quản thật tốt Ninh thị, cha mẹ đã lớn tuổi rồi, hiện tại thương trường như chiến trường, thứ cô cần chính là quyền lực!
Ninh Khiết San bước xuống nhà, Ôn Tề nhìn phong cách trang điểm của cô có chút lạ liền định lên tiếng nói nhưng cô đã bước đến trước mặt anh, vô cùng chắc chắn nói:
- Ôn Tề, tôi muốn vào Ôn thị học tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.