Tôi ngẩng đầu nhìn lên, người tiến vào là Tiểu Lục Tử. Thư Vũ mắng: “Tiểu Lục Tử, ngươi hốt ha hốt hoảng thế làm gì? Nếu đụng phải nương nương, ngươi có gánh vác được không”.
Tiểu Lục Tử quỳ phịch xuống đất, hết sức lo sợ, nói: “Nương nương, Tiểu Lục Tử biết tội, nhưng mà… nhưng mà…”.
Tôi thấy y nói có chút thở không ra hơi, hỏi: “Nhưng mà làm sao hả? Ngươi nói từ từ thôi, chớ nên kích động như vậy”.
Tiểu Lục Tử nhuận khí một chút, đáp: “Nhưng Tiểu Lục Tử thật sự có việc gấp đến bẩm với nương nương, Băng Ngưng cô nương…”.
Tôi nghe y muốn nói lại thôi, trong lòng không nén nổi hồi hộp, vội vàng hỏi: “Băng Ngưng làm sao hả? Đã xảy ra chuyện gì?”.
Tiểu Lục Tử suýt chút thì bật khóc: “Nương nương, người mau đến xem đi, Hoàng thượng… Hoàng thượng và Hoàng quý phi nương nương muốn giết Băng Ngưng cô nương”.
Tôi cực kỳ hoảng sợ, hỏi: “Thế là vì sao?”. Hỏi thì hỏi, chứ tôi cũng chẳng kịp chờ Tiểu Lục Tử trả lời, vén rèm lên đi thẳng ra ngoài.
Thư Vũ, Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiểu Lục Tử ở phía sau hô lên “nương nương”, “tỷ tỷ”, rồi cũng chạy ra theo.
Chạy ra khỏi Quỳnh Anh lâu, tôi mới nhớ ra không biết Băng Ngưng ở chỗ nào.
Bởi thế đành chờ Tiểu Lục Tử đuổi đến, hỏi: “Tiểu Lục Tử, Hoàng thượng và Hoàng quý phi nương nương hiện giờ đang ở đâu?”.
Tiểu Lục Tử nói: “Ở… ở Phượng Hoa cung”. Phượng Hoa cung vốn là nơi ở của Minh quý phi, tôi vốn không nên xông vào, nhưng chuyện đã đến lúc này, cũng không thể để ý nhiều như vậy nữa rồi. Minh Nguyệt Hân Nhi và Thư Vũ đi theo phía sau tôi, vội vàng đến Phượng Hoa cung.
Phượng Hoa cung nằm ở nơi hiển hách nhất trong hậu cung, phân hai phía đông tây với Trường Nhạc cung của Hoàng hậu nương nương. Mặc dù Phượng Hoa cung là tây cung, song quy mô cực đại, mức độ nguy nga lộng lẫy tuyệt đối không dưới Trường Nhạc cung là đông cung của Hoàng hậu nương nương. Tôi vừa mới đi đến trước cửa cung, liền có một cung nữ tiến lại gần nói: “Đây chẳng phải là Chiêu nghi nương nương mới được tấn phong chưa bao lâu sao? Nương nương muốn đến bái kiến Hoàng quý phi nương nương của chúng tôi phải không? Quý phi nương nương của chúng tôi nói hôm nay thân thể người không được khỏe, không muốn gặp ai hết, hay là mời nương nương trở về vậy”.
Tôi nghe ngữ điệu của cô ta, biết chắc chắn là Minh quý phi đã dặn dò cô ta đến đây ngăn cản, cho nên nói: “Ta vừa mới nghe người ta nói, Hoàng thượng đã đến đây, ta tới tìm Hoàng thượng. Nếu thân thể nương nương không thoải mái, ta càng phải vào thăm mới đúng”.
Cô ta cười khẩy: “Nương nương có tâm ý như thế là đủ rồi. Nếu nương nương đã biết Hoàng thượng ở trong này thì càng không nên tới đây. Bằng không truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng nương nương là kẻ giành tình tranh công đấy. Nương nương nên nghe lời tôi, trở về sớm một chút, tránh việc ở đây bị người ta nhìn thấy thì không hay”.
Tôi thấy cô ta quyết tâm cố tình gây khó dễ, trong lòng vừa vội vừa tức, nói: “Ta có lòng tốt đến thăm nương nương, con nha đầu ngươi lại cản cửa, không cho ta vào, ngươi có ý gì hả? Ngay cả đi vào thưa bẩm ngươi cũng chưa làm, thế mà đã cự tuyệt ta từ ngoài cửa. Ta thấy đây không phải là ý của Hoàng quý phi nương nương, chỉ e là con nha đầu ngươi lạm dụng quyền lực, tự tiện làm chủ đây mà. Hôm nay ta không thể không vào, ta muốn xem ngươi có thể làm thế nào!”.
Cô ta thấy tôi làm cứng, nhưng cũng không mảy may sợ hãi, ngược lại cười nhạt, nói: “Tôi cũng là cung nữ theo bên mình nương nương, hầu hạ nương nương đã mười mấy năm, đi theo nương nương từ phủ Đại tướng quân bồi giá vào hoàng cung, tâm ý của Hoàng quý phi nương nương, sao tôi có thể không biết? Ngược lại nương nương cô, dù sao cũng đường đường là chiêu nghi chính tam phẩm, ở cửa cung này gây khó dễ cho một tiểu cung nữ như tôi, chuyện này truyền ra ngoài, chẳng lẽ không sợ bị người khác chê cười sao?”.
Tôi thấy nha đầu kia mau mồm mau miệng, nói năng đâu ra đấy, trên thực tế câu nào câu nấy đều gây khó dễ, dù sao bây giờ cũng liên quan đến sự sống còn của Băng Ngưng, làm sao tôi còn lo lắng nhiều như vậy nữa, lập tức quát cô ta:
“Ngươi cũng biết mình chỉ là một cung nữ, lại ở đây lắm lời như thế, ai cho ngươi lá gan to như vậy! Thư Vũ, Minh Nguyệt Hân Nhi, các ngươi giáo huấn cô ta tử tế cho ta. Vả miệng ba mươi cái!”.
Thư Vũ liếc mắt nhìn tôi, trong mắt tràn đầy âu lo. Minh Nguyệt Hân Nhi đã nóng lòng muốn thử từ lâu, nghe tôi nói như vậy, lập tức tiến lên tát cho cung nữ kia một cái. Sức lực của Minh Nguyệt Hân Nhi cũng khá lớn, tát có một cái mà cung nữ kia lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Cô ta bưng mặt, chỉ vào tôi nói: “Cô…”.
Tôi lạnh lùng: “Ta làm sao hả? Có bản lĩnh thì vào trong gọi chủ nhân ngươi ra để giáo huấn ta, không có việc gì thì đừng có ở đây làm càn! Trong hoàng cung này, phải chú ý đến thân phận của mình mới phải, bằng không, e rằng đến chết cũng không biết vì sao mình chết”.
Minh Nguyệt Hân Nhi tiến lên, dứ dứ quả đấm với cung nữ kia, vẻ mặt rất đắc ý. Bên cạnh có hai cung nữ thái giám đều đứng sang một bên, không dám nói một lời. Thấy cung nữ kia bị đánh, một cung nữ liền lặng lẽ lùi vào bên trong Phượng Hoa cung. Lúc này trong lòng tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tôi nghe cung nữ kia nói, cô ta là nha đầu Minh quý phi sủng ái nhất, nếu là như vậy, cô ta bị đánh thì đương nhiên Minh quý phi cũng không thể thờ ơ không ngó đến. Băng Ngưng tình như tỷ muội với tôi, đã theo tôi nhiều năm như vậy, hiển nhiên tôi không thể trơ mắt nhìn cô bé bị xử tử. Hiện giờ tuy rằng đắc tội Minh quý phi không phải mong muốn của tôi, nhưng cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Minh quý phi thân vận hoa phục bằng gấm nổi giận đùng đùng đi ra. Nàng ta vừa ra đến nơi đã cả giận nói: “Là kẻ nào giương oai ở chỗ này của ta, lại dám đánh Thanh Thúy?”.
Bản thân tôi lại ngạc nhiên, vì sao Minh quý phi đã ra rồi, vậy thì Hoàng thượng thì sao? Tôi thề chết phải cứu được Băng Ngưng, nếu không gặp được Hoàng thượng, thế thì có ích gì?
Tôi bước lên phía trước hành lễ vạn phúc, nói: “Cửu Dung tham kiến Hoàng quý phi nương nương, Hoàng quý phi nương nương vạn phúc”.
Minh quý phi dùng khóe mắt liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lãnh Cửu Dung, là ngươi đánh Thanh Thúy à? Ngươi to gan lắm. Tục ngữ có câu, đánh chó phải ngó mặt chủ, mặc dù ngươi thân là chiêu nghi chính tam phẩm, nhưng cũng không thể không cho ta chút mặt mũi nào như vậy, có phải thế không? Nha đầu của ta, đương nhiên là do chính ta xử lý. Cần ngươi đến giáo huấn thay ta sao?”.
Lúc này tôi cũng lo lắng vạn phần, vội nói: “Hoàng quý phi nương nương, hiển nhiên Cửu Dung không dám giúp nương nương giáo huấn nha đầu, nhưng mà nha đầu kia ngăn cản muội, muội vốn muốn vào thăm hỏi nương nương, đồng thời gặp mặt Hoàng thượng. Cửu Dung cũng không còn cách nào khác nên mới ra hạ sách này, xin nương nương thứ lỗi. Nương nương cũng nói rồi đấy, nha hoàn của bản thân phạm phải sai lầm, bản thân giáo huấn là được rồi, muội chỉ không biết là Băng Ngưng phạm phải sai lầm gì mà làm Hoàng thượng và nương nương tức giận đến như vậy, muốn xử tử con bé”. Đam Mỹ Cổ Đại
Sắc mặt Minh quý phi vốn đã khó coi, hiện tại nghe tôi nói thế, dường như lại càng nhăn nhó hơn, nàng ta nói: “Lãnh Cửu Dung, ngươi chỉ là một chiêu nghi tam phẩm, cũng chẳng có gì ghê gớm, đừng đến chỗ của bản cung giở thói ngang ngược. Ngươi lại dám vu vạ bản cung muốn xử tử nha hoàn của ngươi, rốt cục ngươi mang tâm tư gì? Đừng ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng mà không biết đông tây nam bắc nữa, nếu chọc giận bản cung, bản cung nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!”.
Tôi chợt cả kinh, nghe cách nói của Minh quý phi, dĩ nhiên là Băng Ngưng không có ở trong này, liền cảm thấy có điều không thích hợp. Tôi bắt đầu hối hận vì sự liều lĩnh của mình, tôi chỉ nghe lời Tiểu Lục Tử nói, còn chưa biết tóm lại là thật hay giả đã chạy đến Phượng Hoa cung tìm Minh quý phi khởi binh vấn tội. Thật sự là đã có phần lỗ mãng rồi. Tôi nâng mắt nhìn Thư Vũ, mắt cô nặng nề lo âu, lắc đầu với tôi.
Tôi hiểu ý cô muốn bảo mọi thứ để về rồi hẵng nói. Vì thế gật đầu, nói với Minh quý phi: “Hoàng quý phi nương nương, Cửu Dung nghe lầm lời gièm pha của nô tài, không điều tra rõ đến cùng đã đến chỗ của nương nương. Việc Cửu Dung làm đúng thật là không đúng, xin Hoàng quý phi nương nương nguôi giận”.
Minh quý phi lạnh lùng nói: “Phượng Hoa cung của ta là chỗ nào hả? Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Nếu ai cũng giống như ngươi, sau này thể diện của bản cung nên đặt ở đâu? Ngươi biết thương nô tài của ngươi, lại đến đánh nô tài của ta, rõ ràng là không xem bản cung ra gì. Lãnh Cửu Dung, ta thấy ngươi là ỷ vào việc Hoàng thượng sủng ái nên đến Phượng Hoa cung của ta kiếm chuyện đây mà. Nếu ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, sau này bất kể là ai cũng dám giẫm lên đầu bản cung rồi”.
Tôi thầm thở dài, nói: “Cửu Dung thật sự không cố tình mạo phạm Hoàng quý phi nương nương, hiện giờ đã biết sai rồi, xin nương nương hãy khoan dung”. Tôi nói xong liền quỳ xuống, lòng biết chuyện hôm nay đã ầm ĩ to rồi. Minh quý phi vốn luôn mang lòng ấm ức với tôi, giờ thù mới hận cũ cùng nhau xông đến, chỉ e hôm nay tôi muốn rời khỏi Phượng Hoa cung này cũng không dễ dàng như vậy.
Minh quý phi cười nhạt: “Ngươi dẫn theo một đám người đến chỗ của ta làm ầm ĩ, sau đó cứ quỳ xuống như vậy để thỉnh tội là ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao? Những việc khác ta không tính sổ với ngươi, nhưng việc ngươi đánh nha đầu Thanh Thúy của ta, ngươi nói xem phải làm thế nào? Ngươi là chiêu nghi chính tam phẩm, có thể đánh cung nữ là không sai. Nhưng bản cung còn đường đường là Hoàng quý phi tòng nhất phẩm, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phải nể nang ta một phần. Ngươi chỉ là một chiêu nghi tam phẩm hèn mọn, là cái thá gì chứ? Người đâu, vả miệng Lãnh chiêu nghi mười cái cho ta, đồng thời dùng gậy đánh chết tươi con nha đầu đánh Thanh Thúy”.
Tôi nghe Minh quý phi nói muốn vả mình mười cái còn chưa cảm thấy gì, song khi nghe nàng ta nói muốn đánh chết Minh Nguyệt Hân Nhi thì trong lòng kinh hãi. Tôi biết Minh quý phi ngang ngược càn quấy, nàng ta nói đánh chết thì hiển nhiên là đánh chết. Dù sau này Hoàng thượng có biết chuyện cũng không thể làm gì được. Dẫu Hoàng thượng có đối xử với tôi tốt hơn nữa thì cũng không thể đi tìm phiền phức chỗ Minh quý phi chỉ vì một cung nữ bên cạnh tôi.
Tôi đang không còn cách nào thì chợt nghe Minh quý phi quát lớn: “Thư Vũ, ngươi muốn đi đâu? Muốn đi cầu cứu Hoàng thượng à? Hậu quả khi đắc tội với Minh quý phi ta là gì? Ngươi cũng là người sống lâu trong cung rồi, ngay cả điều này chẳng lẽ cũng không biết?”.
Ngay sau đó, Thư Vũ cũng quỳ xuống, nói: “Nương nương, nô tỳ… nô tỳ cầu xin nương nương đại nhân độ lượng, hãy bỏ qua cho Chiêu nghi nương nương đi. Nếu Hoàng thượng biết chuyện này, nhất định sẽ khen ngợi tấm lòng của Hoàng quý phi nương nương”.
Minh quý phi lại không chịu chấp nhận: “Hoàng thượng? Ta là người thế nào, chẳng lẽ Hoàng thượng còn không rõ? Nếu hôm nay ta không đánh chết con nha đầu đánh Thanh Thúy này, không trừng phạt Lãnh Cửu Dung, quả thật là khó giải mối hận trong lòng ta. Thư Vũ, nếu ngươi cầu tình cho Lãnh Cửu Dung như thế, được lắm, vậy ngươi cùng chịu phạt với cô ta đi. Người đâu, đánh cả Thư Vũ cho ta”.
Lập tức, có thái giám cung nữ bên cạnh Minh quý phi tiến về phía tôi.
Minh quý phi nói với Thanh Thúy: “Thúy Nhi, ngươi theo bản cung hai mươi năm, bản cung còn chưa nỡ động tới ngươi dù chỉ một ngón tay, bây giờ một chiêu nghi nho nhỏ lại dám đánh ngươi. Ngươi đến đó tát vào miệng cô ta cho ta, đánh trả lại cho ta. Không cần hạ thủ lưu tình, cho dù trời có sập xuống cũng có bản cung gánh vác”.