Cung Ngô Đồng bước nhanh về phía trước, đè gáy của Ôn Xuân Vũ để hắn dựa vào ngực mình, che đi tầm mắt của hắn.
Hai mắt Ôn Xuân Vũ tan rã, đột ngột túm chặt vạt áo của Cung Ngô Đồng, toàn thân run rẩy như sắp ngã nhào.
Cung Ngô Đồng không quay đầu mà chỉ làm thủ thế với Minh Tu Nghệ đằng xa, sau đó trải dài hoạ quyển "Liên Hoạ Đạo" của Ôn Xuân Vũ, bấm tay niệm pháp quyết rót linh lực bàng bạc vào đó, lần nữa khai mở thế giới trong tranh.
Tiểu thế giới mọc lên từ dưới mặt đất, lại lần nữa bao phủ khắp hồ sen.
Minh Tu Nghệ lảo đảo một cái, bị Cung Ngô Đồng cưỡng chế đưa vào Liên Hoạ Đạo.
Ôn Xuân Vũ đứng còn không vững, bị những người kia doạ đến hoảng sợ không thôi, ôm chặt Cung Ngô Đồng lẩm bẩm: "Thật nhiều người....."
Cung Ngô Đồng vừa ôm hắn vào Ôn trạch vừa nghĩ thầm: "Nhiều quỷ thì có."
Hồ sen nhiều nhất cũng chỉ có vài chục người, quả thực có thể nói là "ít ỏi chẳng được bao nhiêu", chỉ có mình Ôn Xuân Vũ sợ người mới thấy đông.
Lần này Ôn Xuân Vũ sợ người chịu kích thích hơi lớn, sau khi được Cung Ngô Đồng đưa về phòng vẫn ôm hai tay run bần bật không ngừng.
Trước nay Cung Ngô Đồng đối xử với các sư đệ chưa từng khách khí, đám Vân Lâm Cảnh ai cũng bị y mắng từ nhỏ tới lớn, nhưng chỉ có mình Ôn Xuân Vũ tâm linh cực kỳ yếu ớt, phàm chỉ cần tàn nhẫn vài câu là hắn có thể lập tức ngất cho ngươi xem.
Cung Ngô Đồng cố nén xúc động muốn mắng người, tiện tay cởi áo choàng trùm lên đỉnh đầu hắn: "Nếu đã sợ thì sao lại ra ngoài?"
Ôn Xuân Vũ trốn trong áo choàng, đại khái là trong tầm mắt không còn con người khiến hắn nhận được cảm giác an toàn vô cùng to lớn, biên độ run rẩy thoáng nhỏ hơn đôi chút, nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói: "Tên đó là Lý Nam Chi."
Cung Ngô Đồng vén áo ngồi cạnh hắn, để một hoạ trung nhân rót rượu cho mình: "Lý Nam Chi? Đệ quen à?"
Ôn Xuân Vũ trầm mặc một hồi mới nói: "Đệ không biết lai lịch của hắn, nhưng hắn không phải người tốt."
Cung Ngô Đồng ngược lại cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Liên Hoạ Đạo chưa từng có tin tức không chiếm được, cũng chưa từng có người không tra được, đây vẫn là lần đầu tiên y nghe Ôn Xuân Vũ nói: "Không biết lai lịch."
"Sau này sư huynh không nên dính dáng tới hắn." Ôn Xuân Vũ tìm từ thích hợp, nói, "Đạo lữ của hắn đã tử vong, chắc hẳn là hắn đã tẩu hoả nhập ma đánh mất thần trí."
Cung Ngô Đồng nhướng mày nói: "Nhập ma?"
Ôn Xuân Vũ gật đầu: "Số của hắn vốn không nên tuyệt, nhưng sau khi đạo lữ chết đi, hắn đã dùng cấm thuật lấy ra tất cả sinh cơ của mình chỉ để bảo vệ thân thể của đạo lữ không mục nát, thần hồn mãi bất diệt."
"Hắn không đoạt xá?" Cung Ngô Đồng nhìn bộ dáng ngập mùi quỷ khí của Lý Nam Chi, còn tưởng hắn thật sự đã đoạt xá cướp cơ thể của người khác, không ngờ đó thật ra lại là chính cơ thể của hắn.
"Không." Ôn Xuân Vũ hàn huyên vài câu cùng với Cung Ngô Đồng, cuối cùng nỗi sợ hãi khi đứng trước đám đông cũng tan đi, hắn nhẹ nhàng xốc áo choàng lên, để lộ khuôn mặt tái nhợt, nhưng sự kinh hoàng và hoảng sợ trong mắt đã không thấy đâu, dù là có ai bắt gặp cũng sẽ không đoán được vậy mà người này lại sợ người.
Cung Ngô Đồng mơ hồ nhận ra sau này bản thân sẽ còn dính dáng đến Lý Nam Chi, nhưng vì sợ Ôn Xuân Vũ lo lắng mà không nhiều lời, y tuỳ tiện gật đầu, nói: "Ừ, huynh biết rồi."
Ôn Xuân Vũ gấp gọn chiếc áo choàng, nói: "Đệ đánh đàn cho sư huynh nhé?"
"Tha huynh đi." Cung Ngô Đồng xua tay, "Đệ cứ đánh đàn là huynh lại buồn ngủ."
Ôn Xuân Vũ nói khẽ: "Đệ muốn san phẳng linh lực cho sư huynh."
Cung Ngô Đồng nói: "Không chết được —— đúng rồi, cho huynh một quyển trục, đừng để ai vào, huynh muốn luyện đan."
Ôn Xuân Vũ gật đầu, lấy ra một quyển trục từ chiếc bàn nhỏ đưa cho y.
Cung Ngô Đồng mang linh dược vơ vét từ chỗ Thu Khước Thiền ra, thêm cả Thu Nguyệt Lân mà Ôn Xuân Vũ đưa cho y, cùng với Chiêu Dương tủy mới mua, dược liệu luyện chế linh đan cuối cùng cũng đầy đủ.
Nơi này của Ôn Xuân Vũ cái gì cũng có, Cung Ngô Đồng vì tránh đêm dài lắm mộng, lập tức tiến vào phòng luyện đan trong quyển trục, bắt đầu luyện đan.
Minh Tu Nghệ một mình ngồi trên bậc thềm Ôn trạch, ngẩng đầu ngắm gốc hoa lê bên cạnh đến ngẩn người.
Ôn trạch không giống như được vẽ ra, Minh Tu Nghệ ngồi chờ một hồi mà chẳng thấy Cung Ngô Đồng đâu, dứt khoát đả toạ minh tưởng ngay cửa ra vào.
Hoa lê nở rộ trên tán cây xanh mướt, gió thổi khẽ lay qua cánh hoa, từng bông rơi lên người Minh Tu Nghệ, song gốc cây này chung quy vẫn là được vẽ ra từ mực, cánh hoa rơi xuống chưa được bao lâu thì lại chậm rãi hoá thành giọt mực.
Cung Ngô Đồng luyện đan hết hai canh giờ, chờ đến lúc hoàn thành thì đi tìm Minh Tu Nghệ, lại vô tình thấy đồ nhi đang nhắm mắt minh tưởng, mặt mũi lấm lem mực đen, rất giống vừa mới lăn vài vòng dưới đất xong.
Cung Ngô Đồng: "……"
Cung Ngô Đồng một lời khó nói hết mà nhìn Minh Tu Nghệ, thấy hắn tu luyện nghiêm túc cũng không quấy rầy, dứt khoát vén áo ngồi xuống cạnh hắn, ngẩng đầu ngắm gốc hoa lê.
Từ sau khi mất ngủ, Cung Ngô Đồng vẫn luôn mải mê tìm kiếm những thú vui có thể khiến tinh thần của mình phấn chấn hơn, lúc nào cũng tự tìm cách làm mình vui vẻ, rất ít khi nào y an tĩnh ngắm hoa với người khác như thế này.
Thần thức vẫn luôn căng thẳng của Cung Ngô Đồng chợt thả lỏng, suýt chút nữa kéo y vào giấc ngủ sâu nơi bóng đêm nặng nề.
Nhưng tơ hồng trên cổ luôn nhắc nhở y từng giây từng phút, giấc ngủ đối với y mà nói, là một mộng ước xa vời không thể với tới.
Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cưỡng ép bản thân giữ vững tinh thần, y bấm pháp quyết sử dụng linh lực bảo vệ chính mình, sau đó nhấc tay kéo gió đến thổi gốc hoa lê lắc lư không ngừng, cánh hoa ào xuống mặt mũi người ngợm Minh Tu Nghệ như mưa rơi.
Chưa được bao lâu, Minh Tu Nghệ hệt như mới đi đào than đá nửa tháng ra, đen đến chẳng thấy mặt mày ra sao.
Cung Ngô Đồng cười đến xém chút nữa ngã nhào, chơi được một lúc thì chán, bèn bắt đầu kéo mái tóc đang rũ xuống đất của đồ đệ lên, cột thành hai cái đuôi ngựa cao cao, còn tìm hai cái dây cột tóc hồng nhạt làm thành nút thắt xinh xinh.
Ôn trạch thỉnh thoảng có người đi ngang, nhìn thấy dung nhan của Minh Tu Nghệ thì sợ đến mức xém trượt chân ngã, vội vàng bỏ chạy.
Động tĩnh lớn như vậy, Minh Tu Nghệ có tu luyện nghiêm túc đến mức nào thì cũng phải tỉnh, hắn cảm nhận được sự tê dại truyền đến từ trên da đầu, khẽ nhíu mày, đưa linh lực về đan điền, lúc này mới mở mắt ra.
Hắn rút thần thức ra khỏi nội phủ, vừa mới mở mắt thì lập tức đối mặt với khuôn mặt của Cung Ngô Đồng đang sát cạnh mặt mình, sợ tới mức nhào ra sau, tay chống dưới thân, linh lực không thể khống chế trực tiếp đông mặt đất thành một lớp sương lạnh.
Nỗi cả kinh này khiến cho Minh Tu Nghệ xém chút nữa tẩu hoả nhập ma.
Cung Ngô Đồng không tim không phổi cười ha ha, nói: "Đồ nhi, hay là sư tôn sửa họ cho con nhé."
Minh Tu Nghệ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không nổi giận mà chỉ ngồi nhích nhích ra một chút, tránh cho quá mức thân cận với sư tôn.
Hắn không biết vì sao Cung Ngô Đồng lại đột nhiên nói vậy, bèn quy củ nói: "Sao sư tôn lại nói thế ạ?"
Cung Ngô Đồng cười tủm tỉm nói: "Bởi vì bây giờ chỗ nào trên người con cũng đen thui đó."
*Đen thui, không thấy gì = bất minh (không phải Minh)
Nói rồi, y lấy ra một chiếc gương đặt trước mặt Minh Tu Nghệ, chân thành nói: "Con họ Ám được đó."
Ám Tu Nghệ: "……"
Minh Tu Nghệ bất ngờ không kịp chuẩn bị đối mặt với cái mặt đen sì trong gương, xém chút nữa thật sự tẩu hoả nhập ma, hắn hít sâu một hơi, gấp gáp giơ tay sờ mặt, quả thực lau được một đống mực dính đầy cả tay.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian trước khi bị Cung Ngô Đồng viết chữ "không có tiền đồ" lên mặt lúc cả đám bọn họ đang ngủ, Minh Tu Nghệ quả thực là vừa bất đắc dĩ mà vừa buồn cười, cảm thấy khắp cái tam giới này chỉ có mỗi mình Cung Ngô Đồng là mê quậy phá như thế thôi.
Cung Ngô Đồng mang tiểu đồ nhi ra làm thú tiêu khiển, tâm trạng rất tốt.
Minh Tu Nghệ minh tưởng một lúc lâu, linh lực tiêu hao không còn xíu nào đã được khôi phục gần một nửa, Cung Ngô Đồng chơi đủ rồi, bèn đi bộ về căn phòng trong Ôn trạch.
Hôm qua y đọc thoại bản trong phòng Minh Tu Nghệ cả đêm, hôm nay lại ngoài ý muốn mà đi sang phòng bên cạnh.
Minh Tu Nghệ không rõ nguyên do, nhưng cách nói chuyện và hành sự của Cung Ngô Đồng từ trước tới nay luôn rất khó nắm bắt, hắn cũng không hỏi nhiều, bèn về phòng một mình.
Cung Ngô Đồng đóng cửa phòng lại, nghĩ chắc mẩm là không an toàn, thế là lại hạ thêm một lớp cấm chế.
Y về phòng, ngồi lên giường, đại khái lại nghĩ tới cái gì đó, nhanh chân chạy ra cửa gỡ bỏ cấm chế.
"Không được đâu." Cung Ngô Đồng nghĩ thầm, "Ta mà chết ở đây không ai nhặt xác thì đáng thương lắm."
Lần đầu tiên sử dụng phùng xuân linh đan, Cung Ngô Đồng đã trực tiếp bị dược lực dẫn dắt vào giấc ngủ say, nhưng cũng may là chỉ ngủ có nửa khắc, sau khi tỉnh táo thì vẫn luôn dựa vào linh được chống đỡ bao nhiêu năm nay.
Hiện giờ phùng xuân linh đan mất đi tác dụng, Cung Ngô Đồng thay đổi vị thuốc mới, bên trong linh vật là tất thảy những dược liệu cao cấp nhất trần đời, Cung Ngô Đồng đoán chừng hiệu lực của thuốc, cảm thấy đây là lần đầu tiên y dùng thuốc mới, tám phần là sẽ hôn mê nửa khắc.
Nhưng đây là cái giá của sự sống, y không thể nào tự phàn nàn.
Cung Ngô Đồng lê bước đến giường, y không thuộc kiểu người do dự thiếu quyết đoán, nằm xuống một cái là không thèm nghĩ ngợi mà cầm linh dược nhét vào miệng.
Không hổ là linh đan có thêm Chiêu Dương tủy, sau khi linh lực lan ra khắp cơ thể dọc theo yết hầu, Cung Ngô Đồng chợt mơ hồ cảm nhận được tơ hồng trên cổ đang bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Bóng đêm lạ lẫm từng chút đánh tới, Cung Ngô Đồng ra sức cuộn tròn thân thể, nhét một góc chăn gấm vào miệng, muốn ngăn chặn âm thanh của chính mình.
Nhưng y cứ mãi mê man, căn bản không hề phát hiện tơ hồng trên cổ đang siết ngày càng chặt, y gần như không thể khống chế mà khàn giọng nghẹn ngào nức nở, như một con linh thú non nớt đang bị bóp chết từng chút một.
Nếu Cung Ngô Đồng mà biết hiệu lực của linh dược này có thể làm cho y hôn mê suốt nửa canh giờ, có nói ra sao đi chăng nữa thì y cũng sẽ hạ cấm chế lên cửa thêm lần nữa.
Minh Tu Nghệ ở ngay đối diện, hắn đang rửa mặt, còn chưa lau khô đã phát hiện động tĩnh kỳ quái cách vách.
Hắn đã sống ở Ma tộc rất lâu, lập tức nhận ra đó dường như là khí tức chỉ xuất hiện khi có người tẩu hoả nhập ma, nhanh chóng chạy sang ngay tức khắc.
Ban đầu Minh Tu Nghệ không dám chắc chắn, vẫn quy củ gõ cửa: "Sư tôn, con vào được không ạ?"
Bên trong không ai đáp lại, chỉ có một âm thanh giống như tiếng khóc nức nở. Tiếp theo sau đó, linh lực và khí tức nọ ngày càng thêm thô bạo, trong phòng cũng truyền đến tiếng bàn ghế bị linh lực phá hủy.
Đến nước này thì Minh Tu Nghệ hoàn toàn không đợi được nữa rồi, trực tiếp đập cửa đi vào: "Sư tôn ——"
Cung Ngô Đồng nằm trên giường mở choàng hai mắt, chỉ là chẳng biết đôi dị đồng nọ đã biến thành màu đen kìn kịt từ khi nào, đôi mắt lúc nào cũng phấn chấn tinh thần giờ lại tan rã vô thần, vẻ mặt hờ hững như thần Phật trách trời thương dân, vô tình vô cảm, vạn vật chúng sinh trong mắt y đều là vật chết.
Minh Tu Nghệ sử dụng linh lực bảo vệ thân thể, nhanh chóng vọt đến trước mặt Cung Ngô Đồng.
Chỉ là hắn còn chưa đứng vững, tơ hồng trên cổ Cung Ngô Đồng bất thình lình siết chặt, từng vết máu xẹt qua chiếc cổ trắng nõn chảy dọc xuống xương quai xanh, thậm chí vạt áo rối tung còn bị máu từ từ thấm ướt.
Minh Tu Nghệ nhận ra sự dị thường của Cung Ngô Đồng, càng thêm chắc chắn y đang tẩu hoả nhập ma, hắn đang muốn nói chuyện, lại thấy Cung Ngô Đồng mặt không cảm xúc nghiêng đầu, ngây ngốc nói: "Mẫu thân, Niếp Niếp không biết bơi mà."
Minh Tu Nghệ sững sờ: "Cái gì?"
Vẻ mặt của Cung Ngô Đồng lúc này căn bản không giống y hàng ngày, hệt như bị thứ gì đó đoạt xá, rất nhanh lại biến thành thần thái của một người khác, miệng nói bậy bạ, thậm chí còn không thể nghe thành câu.
Minh Tu Nghệ nghe mà sởn hết gai ốc, đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Ôn Xuân Vũ.
"Tiến vào thức hải của y, đi vào giấc mộng của y."
Minh Tu Nghệ ngẩn ngơ: "Đi vào giấc mộng?"
Ôn Xuân Vũ nói: "Đúng vậy, hàn băng linh chủng của ngươi rất đặc biệt, ngươi thử sử dụng linh lực xem có thể trấn an... Cơn ác mộng của y hay không."
Minh Tu Nghệ vừa nghe, lập tức không hề do dự. Ngôn Tình Ngược
"Được."