Dạ Sắc Biên Duyên

Chương 8:





Rolin theo Feldt xuống tầng ngầm.
Đã không còn tiếng nhạc ầm ĩ như hôm đó, toàn bộ không gian bùng nổ một sự yên lặng khác thường.
Dưới đài chỉ có hơn một trăm người, nhưng đều là tuấn nam mỹ nữ rất đẹp mắt, đặc biệt chính mình đi theo sau Feldt cùng hưởng thụ ánh mắt sùng kính của mọi người, Rolin không thể không thừa nhận mình bỗng có chút chờ mong buổi biểu diễn.
“Xin chào, tôi là bạn của Feldt, cậu có thể gọi tôi Katherine.” Một cô gái tóc dài đi về phía Rolin, đưa một ly rượu tới trước mặt cậu.
“Haha” Rolin nhận nhưng không nghĩ sẽ uống, tối qua xét nghiệm nhiều loại rượu như vậy, bây giờ ngửi mùi cồn thôi cậu đã muốn nôn rồi. Nhưng bị Katherine nhìn, cậu đành phải ngượng ngùng nuốt xuống.
Feldt vươn tay sang, cầm ly rượu qua, “Không phải sáng mai trường MIT mời cậu tới thuyết trình sao? Bọn họ không cần một tiến sĩ D người đầy mùi rượu đâu.”
Rolin hướng Katherine cười có lỗi, lại thầm cảm kích Feldt. Mà Katherine lại cười đầy ý vị thâm trường.
Giọng của Beth ngân vang, một tiếng ngân từ cổ lan ra thu hút mọi người cùng hướng mắt về phía sân khấu.
Không còn những âm thanh ồn ào, giọng ca thuần khiết của Jasdeep vang lên.
Mọi người nhìn lên hắn, ngay cả Huyết tộc thuần chủng tôn quý như Katherine và Feldt.
Hát tới khúc cao trào, có người đứng sau Rolin chen len, muốn tiến lại gần sân khấu tiếp cận Jasdeep và ban nhạc của hắn, phụ tùng trên người quẹt qua tay Rolin.
“A…” Giơ tay lên, miệng vết thương nổi lên tơ máu, Rolin nghiêng người muốn bỏ đi, lại thấy hai Huyết tộc nhìn mình, cậu không khỏi buông tay xuống, xiết chặt nắm tay.
Ở ngay giữa một đám Huyết tộc mà chảy máu là một việc rất nguy hiểm.
Có người bắt được cậu, dục vọng muốn tránh đi theo bản năng bỗng tạm lắng xuống vì cậu cảm nhận được nhiệt độ của đối phương. Felt dùng tay đè lên miệng vết thương của cậu, mang cậu rời khỏi đám người.
Đi tới trước quầy bar, Osbourne mặt vẫn vô biểu tình điều chế rượu.
“Cậu chảy máu.”
“Tôi thấy rồi.” Rolin vừa muốn rút tay về, không ngờ Feldt thế nhưng lại liếm qua miệng vết thương, môi áp đến nhẹ nhàng mút vào. Dần dần, lực mút vào ngày càng lớn, dường như Feldt khó có thể thỏa mãn mà liếm hôn cậu.
Chốc lát sau, toàn bộ cảm giác của Rolin đều hướng về nơi ấy, bờ vai cứng nhắc, nuốt nước miếng, thậm chí ngay cả trái tim cũng đập loạn cả lên. Răng nanh Feldt không ngừng khiêu khích miệng vết thương kia, những ngón tay nắm chặt cổ tay Rolin khiến cậu bị đau.
“Ai da!” Tiếng kêu của Rolin đã đánh thức sự chú ý của Feldt.
Anh thở hổn hển, dường như phải dùng một sức lực rất lớn mới có thể để môi mình rời khỏi làn da Rolin, nơi đó chỉ còn lại một dấu vết đỏ thẫm.
“Nếu máu đã chảy ra, thì không nên lãng phí.” Feldt cười, chậm rãi khôi phục hô hấp, từng tiếng từng chữ rơi vào tai Rolin đều đặc biệt vang vọng.
Trên sân khấu, tiếng ca của Jasdeep ngọt ngào truyền cảm, Rolin lại không nghe thấy gì, mãi cho đến khi Feldt chậm rãi quay đầu đi nhìn sang Osbourne, tư duy bay xa của Rolin mới chầm chậm quay về với thực tại.
“Vân Liên đâu? Katherine cũng đến đây, thế mà cô tay không xuất hiện?” Ngón tay Feldt gõ có tiết tấu xuống mặt bàn hai cái, Osbourne cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Tôi cũng không biết, từ sáng bà chủ đã không xuất hiện.” Cổ tay Osbourne nhoáng lên, một ly Bavarian Alps trong suốt bị đổ trên mặt quầy bar.
Lúc này, đám người bên kia truyền đến tiếng kinh hô, một vòng một vòng chậm rãi tản ra, Katherine khéo tay bẻ ngoặc một cánh tay của một nam tử, tay kia lướt lên bẻ gãy bả vai đối phương.
Rolin lập tức rút khẩu súng bên hông ra, nhưng Feldt đã nhanh hơn, xuất hiện ngay bên cạnh Katherine.
“Đừng tổn thương bọn họ!” Rolin dằn xuống trái tim đang đập loạn nhịp, “Có lẽ họ cũng ‘nghiện’!”
“Nghiện?” Một trong hai người là huyết hệ của Katherine, nàng vốn muốn theo lệ thường mà móc tim đối phương ra, nhưng nghe được lời Rolin thì liền dừng động tác.
Feldt vỗ vỗ tay, cao giọng nói: “Xin lỗi phải nói với mọi người rằng, buổi biểu diễn hôm nay đến đây phải kết thúc.”
Hội trường một mảnh im lặng, bọn họ nhìn Feldt.
“Hiện tại chúng ta có một chút sự cố, tôi cần mọi người tiến hành xét nghiệm.”
Huyết tộc luôn rất có kiên nhẫn, uy tín của Katherine và Feldt cũng thúc giục họ phải ở lại.
Rolin gọi điện nhờ người đưa thuốc xét nghiệm đến.
Nhưng ngồi xét nghiệm ở một bên, Rolin lại tìm không thấy con người từng đi ngang qua cậu.
Nhìn miệng vết thương trên tay, Rolin đi về phía Katherine, “Vẫn chưa có ai rời đi đúng không?”
“Hẳn là không có, nếu cậu đang nói về Huyết tộc.” Katherine nhìn cậu, “Sao vậy?”
Lúc này, một nhân viên phục vụ trong quán bỗng hét lên: “Người đâu mau tới a, Rali chết rồi!”
Rolin nhíu mày, mang găng tay plastic vào, đi theo tiếng hét kia vào toilet. Cậu dùng bút máy đẩy cửa ra, thấy một người nam nhân gục đầu ngồi trên nắp bồn cầu, cổ dường như bị bẻ gãy.
“Hắn là…”
“Hắn là người phụ trách quét dọn và khuân vác bia rượu của chúng tôi… một đệ tử, chỉ tới làm ca tối.”
Rolin ngồi xổm trước thi thể Rali, nhìn phụ tùng trên người hắn thì có thể xác định hắn chính là người đã đụng vào tay mình lúc trước. Nhưng vì sao Rali lại chết? Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Rất nhanh, cảnh sát địa phương tới mang thi thể Rali đi.
Giống trong dự liệu của Rolin, trong máu của hai huyết tộc tập kích Katherine cũng có một lượng lớn enzym, lượng lớn enzym này nói lên họ hẳn là đã ‘nghiện’ lâu rồi.
Rolin không phải chuyên gia phỏng vấn Huyết tộc, loại chuyện này chỉ có thể nhờ Feldt đến.
Feldt cực kỳ ưu nhã ngồi trước mặt hai người kia, cười nói: “Ta còn may chán, mục tiêu của các ngươi là Katherine, không phải ta.”
Hai người nhìn Feldt, nuốt một ngụm nước bọt.
“Các ngươi thân là huyết hệ lại dám đi tập kích Huyết tộc thuần chủng khác, là bởi mệnh lệnh từ Master của các ngươi sao?” Feldt liếc mắt nhìn, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Ngôn Tình Sủng
“Không! Không phải!”
“Master của chúng ta không ra lệnh cho chúng ta làm như vậy!”
“Ồ?” Feldt kéo dài âm cuối, Rolin hận nhất âm điệu này của anh, giống như ngay cả thần kinh cũng muốn đứt cái pực, “Vậy ai ra lệnh cho các ngươi?”
Trong khoảng thời gian ngắn, lại là trầm mặc.
“Các ngươi nghiện đúng không?” Feldt dùng cằm hất hất về phía Rolin, “Muốn cai bỏ, chỉ có tiến sĩ D mới có thể giúp các ngươi. Không muốn cai bỏ cũng không sao, dù sao các ngươi cũng phải đến tòa án Nhật Quang, không có cơ hội tiếp xúc sân khấu, chỉ có thể sống một cuộc sống mà sống không bằng chết.”
Hai người thất thần, Feldt đứng dậy, đẩy ghế muốn cùng Rolin rời đi.
“Không… Ta nói!”
Nguyên lai hai Huyết tộc này đến Combination cũng không phải vì thích nhạc rock, hoàn toàn chỉ do một lần ngẫu nhiên. Nhưng sau khi họ uống rượu, thì liền mê luyến loại hương vị này.
“Rượu là lấy từ quầy bar?”
“Không… Là người chết trong toilet bưng tới cho chúng tôi.”
Rolin day day huyệt thái dương, tại sao lại là dead end chứ?
“Sau khi nhận ra mình bị nghiện, sao không cảm thấy nghi ngờ? Rali kia chỉ là một người bình thường, sao các người không đọc suy nghĩ của hắn xem rốt cuộc hắn muốn gì?” Feldt ngồi lại vị trí ban nãy.
“Đương nhiên chúng ta có, nhưng cái gì cũng không đọc được…” Một người chán nản ôm đầu.
Rolin nhìn Feldt, đối phương chậm rãi hít sâu một hơi, “Có người thôi miên Rali, thao túng hắn, có thể làm như vậy – chỉ có Huyết tộc.”
“Các người có gặp qua hai người này không?” Rolin lấy hình của Blu và Scott ra.
“Có gặp qua, ngày đó họ cũng uống rượu.”
Rolin đứng dậy, Lena và cộng sự của nàng đã chờ bên ngoài từ lâu.
“Tiến sĩ, chúng tôi nói hết rồi! Cậu phải nói cho chúng tôi biết cách hạn chế cơn nghiện này…”
“Tôi sẽ nghiên cứu ra,” Rolin liếc Feldt một cái, người này tự ý thay mình hứa với họ, “Nếu các người còn sống, tôi sẽ đưa thuốc giải tới cho các người. Bất quá trên cơ bản thì cai loại emzym này cũng gần giống như cai thuốc phiện, các người có thể thử đến trung tâm cai nghiện xem sao.”
Mặt hai người nháy mắt xám như tro, đi ra ngoài.
“Phải tìm ra Vân Liên.” Rolin nhấc chiếc ghế bên cạnh Feldt ra, ngồi xuống, “Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cô ta cũng không xuất hiện, thực rất quỷ dị.”
“Nàng là một nữ nhân thích hưởng lạc, tôi cũng không biết khi nào nàng ta sẽ quay lại Combination.” Feldt nhìn đồng hồ đeo tay, mặt trời sắp mọc, “Nói vậy, cậu có thể về khách sạn trước…”
Anh nghiêng đầu, lại phát hiện Rolin đã tựa vào lưng ghế ngủ mất.
“Thật là, không phải em không muốn ở cùng một chỗ với tôi sao?” Feldt cởi áo khoác, khoác lên người Rolin.
Tối hôm sau, Feldt lại cùng Rolin quang lâm Combination. Hoàn toàn bất đồng với quang cảnh chật kín người của mấy ngày trước, sân khấu tầng ngầm lúc này đây thật sự rất vắng lạnh, Jasdeep đã sớm mang theo ban nhạc của hắn ly khai nơi thị phi này, sự kiện tối qua cũng thúc đẩy những Huyết tộc khác không quay lại đây, chỉ còn lại một người trẻ tuổi, mà không khí trên sân khấu rõ ràng không bằng Jasdeep.
“Chào, đã lâu không gặp, Osbourne, Vân Liên về chưa?” Feldt mỉm cười.
Osbourne cúi đầu, mặc dù không có khán giả nhưng cô bé vẫn nghiêm túc điều chế rượu một cách chuyên nghiệp.
“Nàng chưa về.”
Rolin có chút buồn cười dùng bả vai huých vào vai người cộng sự, “Nè, anh có thấy thấy vọng khi đứng trước Osbourne không, cô bé hình như không hề cảm thụ được… mị lực của anh.”
“Đúng vậy a,” Feldt từ chối cho ý kiến, “Tôi biết Vân Liên ở tầng trên, tôi có thể đi xem không?”
Osbourne gật đầu, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.
Ngay khi rời khỏi tầng hầm, họ liền hướng tới lầu hai của tòa kiến trúc này.
Tầng này chỉ có một gian phòng, Rolin lịch sự tính gõ cửa.
Feldt bỗng nhíu mày, “Tôi nghe thấy mùi vị hủ bại.”
Rolin cả kinh, chẳng lẽ Vân Liên vẫn luôn không xuất hiện là bởi nàng đã ngỏm?
Một cước đá văng cửa phòng, Rolin ngây người.
Hai cô gái chết trong phòng.
Một người ngã xuống đất, Rolin rút găng tay cao su trong túi ra, kiểm tra sơ bộ một chút, “Xương sống bị bẻ gãy… Quanh miệng bị ứ máu chứng tỏ trước khi chết bị đối phương dùng tay bịt miêng, do đó không thể phát ra tiếng. Mà nhát trí mạng chính là… cần cổ, cổ họng của cô ta bị bóp nát.”
Feldt đứng trước một cỗ thi thể khác, suối tóc dài rơi xuống bả vai.
“Cô này chết ngay khi cổ bị bẻ gãy.”
“Có vẻ như hung thủ ghét cô gái trên đất này hơn, nếu không sao phải làm việc thừa như bẻ gãy xương sống làm gì?” Rolin nhẹ nhàng gạt mớ quần áo vung vãi trên giường ra, “Vấn đề là… Vân Liên chạy đi đâu rồi, tôi xác định đây là sườn xám của cô ta.”
“A ha” Feldt bước tới trước tủ quần áo, mở ra, thấy một tủ đầy quần áo, “Không có móc áo trống, nói cách khác, bộ sườn xám kia có thể là bộ quần áo duy nhất Vân Liên mặc.”
“Cảm kích Thượng Đế! Chẳng lẽ Huyết tộc các người thích lỏa bôn?” (*** bôn tẩu) Rolin quay đầu đi, nhìn bức rèm nhẹ bay vì gió, cửa phòng bị khóa, cửa sổ là nơi duy nhất mà hung thủ, hoặc nói là Vân Liên có thể ra vào.
“Cửa sổ mở, nhưng trong phòng không có nhiều bụi, ít nhất nói rằng bà chủ của chúng ta không bị ánh nắng đốt thành tro ở trong này.”
Lấy bút máy ra, Rolin thật cẩn thận gảy các đồ vật trong phòng… như nội y phụ nữ, thuốc lá, cùng với một số chai lọ nhỏ, “Không có giấu vết vật lộn… hoặc là Vân Liên thoải mái lưu loát mà giết hai cô gái này, hoặc là nàng bị mang đi dưới tình huống không thể phản kháng.”
“Vụ án tử này rất thú vị a.” Feldt khom người, Rolin thẳng thừng dùng đầu gối chọt lưng anh.
“Tôi thì nhìn không ra thú vị ở chỗ nào.”
“Hung thủ hẳn đã ở trong phòng này ngay khi Vân Liên bắt đầu hưởng lạc.” Feldt ngẩng đầu nhìn chung quanh căn phòng.
“Như vậy thì hắn phải quanh minh chính đại sống ở đây, không lẽ Huyết tộc các anh không thể nhận ra trong phòng còn một người khác, khả năng này xem ra không lớn?”
“Chúng ta có thể đặt ra một giả thuyết, ở cùng với Vân Liên lúc đó, không chỉ có hai cô gái này…” Feldt tùy ý mở tủ lạnh ra, giữa tủ lạnh rỗng tuếch chỉ có một chai thủy tinh màu đen nằm đó.
Anh đột nhiên hít sâu một hơi, cổ họng không tự giác nuốt nước miếng.
Tựa như si mê, anh thế nhưng lại muốn vươn tay cầm lấy cái chai kia.
Nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế, anh lùi ra sau từng bước.
“Sao vậy?” Rolin vươn đầu qua.
“Tôi đoán đó là ‘enzym’ chúng ta đang tìm.” Feldt nhíu này nhìn cái chai nhỏ kia, có cảm giác ma quỷ như muốn mở nắp chai ra, một hơi uống hết thứ đựng bên trong.
Rolin chậm rãi đem cái chai qua, “Phải xét nghiệm qua mới biết được. Bất quá để phòng ngừa sự thay đổi nhiệt độ thì… trước khi mang bình giữ nhiệt đến, xem ra tôi vẫn nên để nó lại đây.”
Feldt không nói gì, nhìn Rolin đóng cửa tủ lạnh lại.
“Anh rốt cuộc làm sao vậy? Feldt?”
“Đêm qua, tối hút máu trên miệng vết thương của em.” Feldt vuốt cằm, cái tư thế ấy luôn luôn tao nhã, Rolin rất ít khi thấy khía cạnh nhíu mày của anh.
“Tôi biết, anh nói không nên lãng phí máu của tôi.”
“Thời điểm đó, tôi nhận thấy dục vọng của mình không chịu sự khống chế, ở một giây khi tiếp xúc với máu của em.”
“Nè nè,” Rolin làm thủ thế dừng lại, “Hiện tại chúng ta đang hợp tác!”
Feldt lại tựa như không nghe thấy Rolin nói gì, “Tôi muốn có được em. Tôi muốn ôm em, tôi muốn bóp nát em, tôi muốn hủy diệt em, tôi không biết khi đó vì sao tôi lại bị như vậy…”
Rolin nhìn Feldt, cậu ý thức được vị cộng sự của mình quả thật có chút không bình thường, đôi mày nhíu chặt như đang đấu tranh, kìm nén khiến người ta đau lòng.
“Không sao… không sao…” Rolin tiến lên, ôm lấy cổ anh từ phía sau, “Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Feldt ngẩng đầu lên, hai tay áp lên mu bàn tay Rolin, “Tôi thừa nhận tôi muốn rất nhiều rất nhiều thứ từ em. Nhưng tôi cũng đã dùng hết toàn lực để khống chế chính mình, không muốn dục vọng của mình làm thương tổn em.”
“Tôi tin anh, tôi thật sự tin tưởng anh.”
“Nhưng cảm giác khi ấy thực rất kinh khủng.”
“Đừng suy nghĩ nữa. Trong lòng mỗi người đều có một con quái vật, có người thả nó ra, cũng có người muốn giam cầm nó trong lòng.” Rolin bỗng cảm thấy miệng vết thương đã không còn đau trên tay mình nay lại ẩn ẩn đau.
Mười mấy phút sau, Lena mang giầy cao gót bước vào hiện trường.
“Chúa ơi, thiếu chút nữa tôi đã bay về Washington rồi. Tôi không giống với hai người, Feldt, anh không biết tôi cực kỳ nhớ Darune thế nào đâu.”
“Được rồi, được rồi.” Feldt sờ mi tâm, “Bây giờ, trước hết phải đem hai thi thể này đi, sau khi vụ án này kết thúc tôi sẽ gây áp lực lên tổng cục để đưa Darune về cạnh cô.”
“Vậy mới xem được.” Lena nhìn quanh hiện trường, nhếch miệng, “Thế nào, không thấy Vân Liên?”
“Ừ.” Feldt bắt lấy Lena nói, “Những thứ kia không được tùy tiện đụng vào, toàn bộ đồ uống cũng không được tùy tiện chạm vào.”
“Đã biết,” Lena hiểu Feldt nghiêm túc.
Rolin đi tới quầy bar dưới tầng hầm, Osbourne vốn không tiếp tục điều chế rượu, chỉ ngơ ngác nhìn cậu.
“Lần cuối cùng cô nhìn thấy Vân Liên, cô ấy ở với ai?”
“Một vài phu nhân.”
“Các cô ấy lên lầu?”
Osbourne gật đầu.
“Nếu vậy, cô có thể xác định có bao nhiêu phụ nữ đi lên cùng Vân Liên không?”
Osbourne lắc đầu.
Rolin mấp máy miệng, quay lên lầu, vừa đi, cậu vừa cảm nhận được Osbourne đang nhìn mình.
Vân Liên là Master của cô bé, bây giờ nàng biến mất, Osbourne lại không tỏ ra lo lắng. Vân Liên từng nói qua, nàng cứu Osbourne khi cô bé sắp chết đói, cảm tình của hai người họ lúc đó hẳn là cũng không tệ mới đúng, thế nhưng vẻ lạnh lùng thờ ơ của Osbourne thật khiến người ta khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.