Từ Tử Lăng giờ đã hiểu ý tứ câu nói “người trong mộng” Chúc Ngọc Nghiên tặng cho gã trước lúc từ biệt, vì đáp án chính là Sư Phi Huyên vừa xuất hiện. Nàng thân vận nam trang, thần sắc tự nhiên ngồi xuống bên cạnh gã, điềm tĩnh nhẹ nhàng hỏi:
- Huynh cùng Chúc Ngọc Nghiên có giao dịch gì vậy?
Trong lòng Từ Tử Lăng chợt cảm thấy nhói đau, Sư Phi Huyên đối với gã rõ ràng hiểu lầm ngày càng sâu. Câu nói đó mới nghe có vẻ như lời thăm hỏi bình thường, nhưng hiểu ra thì ý tứ lại vô cùng khinh miệt coi thường, bất quá làn môi quyến rũ kia không thể thốt ra những lời nặng nề mà thôi.
Tâm sự bấy lâu gã vẫn giấu chặt trong lòng trỗi dậy, ánh mắt hướng về ngọc dung tĩnh tại như mặt hồ của nàng, nhún vai tiêu sái đáp:
- Chỉ là rỗi rãi nói chuyện mấy câu thôi.
Đôi mắt tú lệ của Sư Phi Huyên chợt buồn bã nhìn gã:
- Tử Lăng huynh lời nói có vẻ như đang cáu giận, phải chăng có việc bất bình ở trong lòng?
Từ Tử Lăng không ngờ được thiếu nữ này lại có thể khám phá ra nỗi lòng của mình, gã gượng cười đáp:
- Lời nói của ta có gì cáu giận ư? Đúng là bọn ta với Chúc Ngọc Nghiên có một giao dịch lớn thật, mục tiêu chính là sát tử Thạch Chi Hiên.
Sư Phi Huyên khẽ thở dài:
- Quan hệ giữa hai người chúng ta sao lại biến thành căng thẳng như vậy chứ?
Từ Tử Lăng nhấc một chén trà ở giữa bàn đặt nhẹ trước mặt Sư Phi Huyên, rót cho nàng một chén thật đầy, rồi nói:
- Trong lòng Tử Lăng này, Sư tiểu thư vĩnh viễn là người mà ta tôn kính.
Làn mi tú mỹ của Sư Phi Huyên chợt nhướng lên, lộ ra biểu tình đau đớn như muốn nói “Cho dù tôn kính thì sẽ thế nào đây?”. Thần tình như vậy hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vì thế càng làm cho người ta rung động. Sư Phi Huyên nâng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, đoạn cất giọng nhu nhã:
- Ba người các ngươi đại náo Tái Ngoại một phen long trời lở đất, ngay cả thường dân ta gặp ở trên đường cũng không thể không nhắc đến mấy người. Lần này đến Long Tuyền, không phải muốn đem Ngũ Thải thạch đưa cho Bái Tử Đình chứ?
Trong lòng Từ Tử Lăng cảm xúc trào dâng mãnh liệt. Gã rất muốn giải thích cho nàng hiểu rằng mình không hề làm trái lại lời hứa sẽ tách ra không đi cùng Khấu Trọng, không giúp đỡ gã trong sự nghiệp tranh bá, nhưng như vậy sẽ khiến bí mật của Dương Công bảo khố bại lộ, những lời vừa ra đến đầu lưỡi đành phải nuốt lại:
- Ngũ Thải thạch đúng là đang ở trên mình ta, tuy nhiên vẫn chưa quyết định sẽ xử trí thế nào. Sư tiểu thư sao lại đến đây vậy?
Sư Phi Huyên chậm rãi nói:
- Lúc Chu Lão Thán đến Sơn Hải quan, đáng tiếc là Kim Hoàn Chân đã rơi vào tay của bọn người Đại Minh Tôn Giáo. May mắn là lão có phương pháp tìm kiếm tung tích của vợ, nên đã đuổi thẳng đến nơi này. Ta cũng chỉ vừa mới vào thành sáng nay thôi.
Từ Tử Lăng biến sắc:
- Không ngờ lại liên quan đến Đại Minh tôn giáo! Truy tung pháp của lão như thế nào mà thần kỳ như vậy?
Sư Phi Huyên đáp:
- Phu thê Chu Lão Thán chắc chắn có quan hệ mật thiết với Đại Minh tôn giáo. Năm đó, để trốn tránh sự truy sát của Âm Quý Phái, lão đã đến Hồi Hột núp dưới bóng của Thiện Mẫu. Sau khi quay lại Trung Nguyên, lão vẫn lo sợ nên phải xin cầu cứu nơi Vinh Giảo Giảo, vì thế mới có chuyện Kim Hoàn Chân bị bắt.
Từ Tử Lăng lại hỏi:
- Sư tiểu thư cũng biết Vinh Giảo Giảo là người của Đại Minh tôn giáo sao?
Sư Phi Huyên giải thích:
- Ta cũng chỉ nghe được qua lời kể của Chu Lão Thán thôi. Vinh Giảo Giảo chính là Diệu Phong Minh Tử trong Ngũ Minh Tử, là một trong những nhân vật lãnh đạo của Đại Minh Tôn Giáo. Tích Trần lão yêu cũng là một minh hữu cực kỳ thân cận của Đại Minh tôn giáo ở Trung Nguyên. Bọn này câu kết với nhau lớn mật làm càn, hô phong hoán vũ.
Từ Tử Lăng nói:
- Nói như vậy, giáo phái này chắc cũng muốn chiếm đoạt Tà Đế Xá Lợi. Đại Tôn thật ra là ai?
Sư Phi Huyên đáp:
- Đại Tôn thân phận thần bí, e rằng chỉ có những nhân vật lãnh đạo ở Đại Minh tôn giáo là biết thôi. Còn thân phận hiện tại của Thiện Mẫu Toa Phương chính là đại phi được sủng ái nhất của Hầu cân Thời Kiện của bộ tộc Hồi Hột. Ả nói gì bày kế gì Thời Kiện cũng đều răm rắp nghe theo.
Từ Tử Lăng không thể không lo lắng cho Bồ Tát, vội hỏi:
- Thiện Mẫu có đích thân tham gia vào cuộc tranh đoạt Xá Lợi này không?
Sư Phi Huyên trả lời:
- Khả năng đó tính ra cũng vô cùng lớn. Bất quá trước mắt, chuyện gấp gáp nhất chính là cứu Kim Hoàn Chân khỏi tay bọn người Đại Minh Tôn Giáo. Việc này ta đã đáp ứng Chu Lão Thán rồi.
Từ Tử Lăng nói nhỏ:
- Tiểu thư có cần chúng ta trợ giúp một tay không?
Sư Phi Huyên nhìn sâu vào tận đáy mắt của gã, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, khe khẽ nói:
- Tử Lăng à! Chàng thật sự là người như thế nào vậy?
Từ Tử Lăng gượng cười đáp:
- Nàng có thể nghĩ ta là người vì mục đích bất chấp thủ đoạn cũng được. Ài! Xá Lợi rơi vào tay Thạch Chi Hiên, thực tế trong đó ta có trách nhiệm rất lớn, vì thế mới cùng Chúc Ngọc Nghiên hợp tác. Chỉ cần có thể sát tử Thạch Chi Hiên, đoạt lại Tà Đế Xá Lợi, ta sẽ không còn thấy áy náy không yên nữa.
Sư Phi Huyên nhíu mày hỏi:
- Nếu như Xá Lợi lại lọt vào tay Chúc yêu phụ thì sao?
Từ Tử Lăng đáp:
- Hy vọng là Chúc Ngọc Nghiên không lừa dối bọn ta. Bà ấy nói chỉ có đồng quy ư tận với Thạch Chi Hiên mới có khả năng sát tử được lão. Nếu hai kẻ lợi hại nhất trong Ma Môn này cùng chết đi, từ nay về sau Sư tiểu thư cũng không cần phải lo lắng nữa.
Thần tình Sư Phi Huyên lộ vẻ trầm tư, rồi nhẹ nhàng nói:
- Huynh vẫn chưa hề trả lời thẳng thắn vấn đề người ta vừa mới hỏi lúc nãy.
Từ Tử Lăng ra điều ngạc nhiên:
- Vấn đề gì cơ?
Sư Phi Huyên nhìn gã thật lâu rồi nhắc lại:
- Từ Tử Lăng thực sự là người thế nào?
Từ Tử Lăng cứng họng không biết đáp làm sao. Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm trong veo của nàng, trong lòng gã trào dâng những tình cảm khó nói thành lời, một lúc sau mới mở miệng:
- Sư tiểu thư sao lại muốn biết ta là người thế nào?
Đôi má trắng như sương tuyết của Sư Phi Huyên chợt hồng lên, giọng nói thì vẫn bình tĩnh và từ tốn:
- Là vì Phi Huyên vô cùng muốn biết!
Trong lòng Từ Tử Lăng chợt dâng lên một nỗi khát khao cháy bỏng. Nếu như có thể cùng thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên, thuần khiết trong trắng cả thể xác lẫn tâm hồn này cưỡi ngựa rong ruổi trên đại thảo nguyên, đời này còn mong gì hơn nữa? Nhưng rồi gã cũng biết chuyện đó tuyệt không thể nào xảy ra, đành cảm thán:
- Từ Tử Lăng này là loại người gì, thiết nghĩ không nên chính miệng mình nói ra. Vả lại, những vấn đề kiểu như thế, chỉ sợ không ai có thể trả lời được. Ta và Khấu Trọng xuất thân nơi chợ búa, tính tình thô dã khó thuần, nhiều chuyện thực sự không thể kiềm chế, nếu không Sư tiểu thư đâu có tức giận bọn ta như vậy.
Sư Phi Huyên lắc đầu:
- Đúng là đã có lúc người ta cực kì giận chàng. Nhưng vừa rồi nhìn thấy huynh, những tức giận đó đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, nếu không người ta đã chẳng tới đây gặp mặt như thế này.
Từ Tử Lăng sững sờ hỏi:
- Nàng thật sự không còn tức giận ta sao?
Sư Phi Huyên than:
- Người ta hiện giờ chỉ biết tự giận mình đã đánh giá quá thấp tình huynh đệ giữa huynh và Khấu Trọng. Có chàng trợ giúp Khấu Trọng tranh thiên hạ, lại thêm Đột Lợi cũng cùng phe với hai người, Trung Thổ đến lúc nào mới có ngày được thái bình an lạc đây?
Từ Tử Lăng nghiêm giọng:
- Tiểu thư có thể yên tâm, ta tuyệt không tham gia vào đại nghiệp tranh bá của Khấu Trọng đâu.
Sư Phi Huyên nói:
- Như vậy thì sao? Khấu Trọng sau lưng có Tống Khuyết toàn lực giúp đỡ, cho dù hắn không được thuận lợi ở phương Bắc, nhưng ở phương Nam hùng cứ thì dư sức. Không thể ngờ cục diện nhất thống của Đại Tùy mới chỉ duy trì được một thời gian ngắn, thiên hạ đã lại quay về thế Nam Bắc đối đầu, người đánh qua kẻ đánh lại. Vì thế Phi Huyên mới muốn biết Từ Tử Lăng chàng thật sự là người thế nào. Nếu chàng đúng như Phi Huyên vẫn tưởng tượng, thì phải nghĩ một biện pháp gì đó trong tình hình này chứ?
Từ Tử Lăng bị những lời nói sắc bén của nàng làm cho không biết cách nào mà đáp, chỉ đành cười lảng:
- Đợi Lý Thế Dân ngồi lên ngai vàng, chúng ta lại tiếp tục thảo luận chuyện này được không?
Sư Phi Huyên lườm gã một cái rồi đáp:
- Nhớ là huynh nói vậy rồi đấy nhé! Phi Huyên còn một chuyện muốn hỏi.
Từ Tử Lăng nhẹ nhõm cả người, bởi vì thần thái của Sư Phi Huyên đối với gã hiện tại đã lại như lúc trước. Gã ung dung nói:
- Tiểu thư xin mời cứ nói ra.
Sư Phi Huyên đi thẳng vào vấn đề:
- Chuyện Dương Công Bảo Khố thật sự là như thế nào? Nếu như hai người không biết “trong khố có khố”, làm sao có thể lấy Xá Lợi ra được?
o0o
Khấu Trọng cảm giác được mấy người này binh khí chưa xuất ra mà khí thế đã sớm bao phủ lấy gã. Chỉ cần gã có bất kỳ một hành động nào, ngay như nhảy xuống sông tẩu thoát, lập tức bọn họ sẽ toàn lực liên thủ tấn công, không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Hàn Triều An là một trong ba người mà Trác Kiều chỉ định Khấu Trọng phải giết. Mặc dù cuối cùng cũng gặp được đối tượng, nhưng hiện tại gã e rằng người bị giết là mình chứ không phải là hắn, thật đúng là chuyện khiến người ta không sao cam tâm được.
Do mối quan hệ với Phó Quân Sước, trong tiềm thức gã không hề coi tiểu sư di Phó Quân Tường là địch nhân, vì thế mới hoàn toàn không để tâm cảnh giác, dẫn đến bị hãm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Nếu có giao chiến, Phó Quân Tường khẳng định sẽ hạ thủ không hề lưu tình, còn gã thì không thể nào mạnh tay với nàng ta được.
Chuyện thắng hay bại, không cần phải nghĩ cũng có thể đoán ra kết quả rồi.
Kim Chính Tông vốn nổi danh binh khí nào cũng có thể đắc tâm ứng thủ. Hắn khoác trên người bộ võ sĩ phục màu trắng của Cao Ly, bất luận khăn quấn đầu, thắt lưng hay giày đều cùng sắc trắng, nói chính xác là toàn thân đều một màu trắng. Hắn đứng đối diện với Phó Quân Tường đang chặn ở bên kia cầu, làm người ta cảm nhận được phong thái đơn giản không màu mè của dân tộc này.
Khấu Trọng để ý thấy eo Kim Chính Tông đeo hai thanh kiếm, một dài một ngắn, khẳng định không dễ thi triển. Có điều nếu như sử dụng tốt đương nhiên sẽ đủ cả hiểm lẫn kỳ, khó mà đối phó.
Năm đó cùng hắn giao thủ, Khấu Trọng tự biết mình vẫn còn kém đối phương một chút, may mắn dựa vào sóng gió theo biển lớn mà thoát thân. Bây giờ xem tinh thần khí độ như thế kia, hiển nhiên có thể thấy công lực của hắn đã tiến thêm một bước, cho dù đơn đả độc đấu, hươu chết về tay ai cũng khó nói trước.
Nét mặt Hàn Triều An đối với Khấu Trọng lộ vẻ rất khách khí. Tiến lên một bước, hắn mỉm cười hỏi:
- Thiếu soái không phải đi cùng Bạt huynh và Từ huynh sao? Tại sao hiện tại lại chỉ có một thân một mình ở đây vậy?
Những người vốn đang định đi qua cầu đã nhận thấy không khí kiếm bạt cung giương, tình hình có thể xảy ra đại chiến bất cứ lúc nào. Tất cả đều không dám không tránh né, đa phần theo hai cây cầu ở hai bên tả hữu gần đó mà qua sông, cũng có một số người đứng lại ở đằng xa để xem nhiệt náo.
Khấu Trọng cười hì hì:
- Hàn huynh nếu muốn gặp bọn họ thì không gì dễ hơn, chỉ cần đi cùng tiểu đệ vài bước là được.
Phó Quân Tường giận dữ nói:
- Vẫn còn hồ ngôn loạn ngữ! Bây giờ ta cho ngươi hai con đường để chọn, một là giao Ngũ Thải thạch, sau đó phế bỏ võ công, cách còn lại là đổ máu trên cầu này, rồi để mạng tại đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Khấu Trọng gãi đầu đáp:
- Mẹ không hề dạy ta cách tự phế bỏ võ công của mình, có lẽ tiểu sư di trước tiên nên mật truyền pháp quyết, sau đó mọi người sẽ cùng thương lượng tiếp.
Kim Chính Tông cười lớn:
- Hảo đảm sắc! Thiếu soái tựa hồ không xem chúng ta ra gì.
Khấu Trọng nhăn nhó cười:
- Kim huynh nói chơi rồi, ngươi xem ta ngang với Phó Dịch Lâm hay Tất Huyền sao? Làm sao dám coi các người không ra gì, vấn đề là ta quả thật không biết phương pháp tán công, trên người cũng không có Ngũ Thải thạch, xem ra đành phải lĩnh giáo Cao Ly tuyệt học của ba vị vậy.
Phó Quân Tường hét lên một tiếng lanh lảnh, trường kiếm xuất ra, nhằm thẳng đầu Khấu Trọng chém tới.
Song kích của Hàn Triều An, đôi kiếm một dài một ngắn của Kim Chính Tông cũng đồng thời được rút ra, công thẳng tới gã.
Khấu Trọng cười lớn, không thèm để ý đến kiếm của Phó Quân Tường đang chém tới đầu mình, cũng chẳng hề bạt xuất Tỉnh Trung Nguyệt, gã nhanh chóng xông về phía trước, lao vào thân thể thơm ngát của vị tiểu sư di.
Phó Quân Tường hét lớn “Vô lại!”, tiếp đó thu kiếm lùi lại.
Nguyên lai cái động tác không ra chiêu ra thức quái quỷ kia hoàn toàn là Khấu Trọng chợt nghĩ ra để đối phó với Dịch Kiếm Thuật của nàng. Linh cảm này nảy sinh từ lần ở trong cung của Vũ Văn Hóa Cập, gã xuất đao không theo phương pháp nào, ngược lại khiến cho Phó Quân Tường không có cách nào phát huy uy lực của Dịch Kiếm Thuật.
Khấu Trọng buộc phải có hành động đầy vẻ vô lại ấy, bởi nếu như để Phó Quân Tường triển khai kiếm pháp, khẳng định hắn không thể phân tâm mà đối phó với đợt liên thủ tấn công mãnh liệt của Hàn Triều An và Kim Chính Tông từ phía sau, điều đó có thể đưa gã vào chỗ chết.
Sau khi ép cho Phó Quân Tường phải biến chiêu, Khấu Trọng xoay người, áo choàng da dê cùng Tỉnh Trung Nguyệt đồng thời tung ra, giống như một đám mây trắng quét qua hai người Kim Hàn. Gã lại vận kình khí vào, tà áo giống như một cơn lốc xoáy cuồng bạo đánh về phía bọn họ
Kỳ chiêu lăng lệ như thế, hai người kia chưa từng thấy qua.
Dương bì bào trước tiên quét qua song kích của Hàn Triều An. Người này không hổ có thể cùng với Thâm Mạt Hoàn, Hồ Diên Kim trở thành đầu lĩnh mã tặc danh trấn tam phương, tả kích chém vào áo bào, còn kích kia nhanh như chớp nhằm thẳng vào mặt Khấu Trọng đâm tới. Trong lòng hắn thầm nghĩ chỉ cần cản được chiêu này của Khấu Trọng, Kim Chính Tông sẽ có cơ hội nhất cử giết địch.
Đột nhiên “keng” một tiếng, tả kích của Hàn Triều An chém vào không phải là dương bì bào đã được quán chú kình khí, mà lại là vỏ thanh Tỉnh Trung Nguyệt giấu sẵn trong đó. Những tính toán từ trước của hắn đều trật lất, thân hình bị chấn động lui về phía sau, cả cánh tay tê dại.
Đuôi áo bào của Khấu Trọng sau khi quét vào kích bên tay phải của Hàn Triều An, thuận thế tiếp tục cuốn về phía Kim Chính Tông đang lao tới.
Tên này nào có ngờ được đồng bọn lại không chịu nổi một chiêu của Khấu Trọng, vội vàng lùi lại, đồng thời nảy sinh cảm giác kinh hãi.
Khấu Trọng thuận tay bạt xuất Tỉnh Trung Nguyệt, trở tay chém ra phía sau.
“Keng!”
Trường kiếm của Phó Quân Tường công đến lần thứ hai liền chém ngay vào đao phong của gã.
Loa Hoàn Kình như núi lửa phun trào đột ngột truyền qua.
Một đằng khí thế như cầu vồng toàn lực phát đao, một đằng thì vừa mới bị ép biến chiêu, dù cho Phó Quân Tường có cao minh đến đâu cũng bị gã tiểu sư điệt này dùng dịch kiếm đối chọi với dịch kiếm, thất thế tới nỗi liên tục lùi lại đằng sau giống như bị điện giật.
Khấu Trọng không nhân cơ hội này để đào tẩu, cũng chẳng hề thừa thắng truy kích, chỉ thấy gã bất ngờ cho đao vào vỏ, bình tĩnh khoác áo choàng lên, rồi cười dài nói:
- Vạn sự đều có thể thương lượng! Ta và tiểu sư di chỉ là hiểu lầm nhất thời, đối với hai vị đại ca đây đều không có con bà nó thâm cừu đại hận gì, sao cứ phải choảng nhau thế này? Mọi người cùng nhau đi ăn cơm Hưởng Thủy có phải tốt hơn không? Chớ có hiếu thắng đánh sống đánh chết, coi rẻ sinh mạng như thế!
Phó Quân Tường chĩa thẳng kiếm vào Khấu Trọng, mũi kiếm không ngừng rung động như thể sợ đến nỗi run rẩy. Chỉ có người đối diện như gã mới cảm thấy đây là một loại kiếm pháp vô cùng huyền ảo, có thể đem toàn thân công lực tích tụ vào kiếm phong, đồng thời hướng tấn công lại biến hóa vô định làm cho đối phương khó mà lường trước được.
Chiêu này nếu mà công đến, khí thế sẽ như đâm xuyên núi sông, hai bên tuyệt không còn đường rút lui, tất sẽ có người nằm lại trên cầu.
Đó mới chính là võ công thật sự của Phó Quân Tường.
Khấu Trọng trong lòng kêu khổ, trên trời có mẹ đang dõi theo, hắn làm sao có thể sát thương tiểu sư muội của bà.
Hàn Triều An và Kim Chính Tông sau khi chấn chỉnh trận cước đã từ từ tiến về phía gã. Họ Hàn cất tiếng cười lớn rồi nói:
- Thiếu soái ngươi không phải vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giang hồ chứ? Đã hơn mười ngày nay chúng ta chờ đợi để cung hầu đại giá, khó lắm cuối cùng ngươi mới xuất hiện, chuyện này không phải đơn giản như ăn cơm uống rượu đâu.
Bỗng nhiên tiếng vó ngựa vang lên, một đội nhân mã phóng như bay tới, những người đứng xem vội vàng chạy tứ tán, khung cảnh nhất thời loạn cả lên.
Người dẫn đầu chính là Túc Mạt Mạt Hạt vũ sĩ Diêu Hát. Hắn tới bên Khấu Trọng nói lớn:
- Thiếu soái giá lâm Long Tuyền, Đại vương có lời mời lập tức nhập quan tương kiến.
o0o
Từ Tử Lăng nén tâm sự xuống, rồi thản nhiên đáp:
- Dương Công bảo khố không những là “trong khố có khố”, mà còn phân ra khố thật khố giả, khố chính khố phụ nữa, Sư tiểu thư minh giám!
Ngọc dung của Sư Phi Huyên vẫn tĩnh lặng như mặt nước, tựa như nàng đã biết chuyện là như vậy, lời nói vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng:
- Tại sao đến giờ lại khẳng khái nói ra như thế?
Từ Tử Lăng đưa mắt quan sát cảnh chợ búa náo nhiệt của tòa thành kỳ lạ mà hai người đang dừng chân này, gã trầm tư trả lời:
- Có thể là vì nơi đây cách Trung Thổ xa quá, xa đến nỗi khiến cho ta cảm thấy tất cả những chuyện phát sinh ở Trường An giống như một giấc mộng không có thực. Cũng có thể vì ta cảm nhận được nàng tuyệt không bán đứng chúng ta, đem chuyện này nói với Lý Thế Dân.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Sư Phi Huyên bỗng lộ vẻ dịu dàng ôn nhu như ánh trăng, nàng nhẹ nhàng lắc đầu rồi cất tiếng, giọng êm như nước chảy mây trôi:
- Phi Huyên đương nhiên sẽ không nói. Ài! Người ta đã cố hết sức rồi, trong cái dòng xoáy tranh giành thiên hạ này không hề có chỗ dung thân cho Phi Huyên. Kết thúc chuyện này, người ta sẽ quay lại Tĩnh Trai, trừ phi có chuyện bất đắc dĩ, sẽ không bước chân vào nhân thế nữa.
Từ Tử Lăng thất thanh kêu lên:
- Cái gì?
Sư Phi Huyên chớp mắt ngưng thần nhìn gã, đoạn cất giọng ôn nhu:
- Tử Lăng có thể nghe một lời khuyên của Phi Huyên không?
Từ Tử Lăng tuy biết rõ rốt cuộc chuyện này đến một ngày nào đó sẽ xảy ra, chính là việc Sư Phi Huyên quay lại Tĩnh Trai tiềm tu Thiên đạo vĩnh viễn không bước chân vào chốn phàm trần nữa, nhưng khi đối diện với sự thật, lại không có cách nào khống chế được tình cảm nổi lên mãnh liệt như trời đất đảo điên trong lòng, cảm giác vĩnh viễn mất đi nàng khiến tâm hồn gã tan nát.
Sư Phi Huyên cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đã hiểu ra chưa, Từ Tử Lăng? Phi Huyên thật sự vui mừng khi thấy chàng để lộ chân tình như thế. Chàng chỉ có một khuyết điểm, chính là phiền muộn gì cũng không lộ ra mặt, cứ chôn giấu tình cảm của mình vào sâu trong lòng, đã không nói ra, lại càng không tranh thủ tiến tới. Đó chính là lời Phi Huyên muốn nói với chàng.
Từ Tử Lăng ngẩn ngơ nhìn nàng, lát sau hít sâu một hơi rồi ngập ngừng hỏi:
- Phi Huyên không phải muốn cổ vũ rằng, trước khi nàng quay lại Tĩnh Trai, tiểu đệ phải toàn lực theo đuổi đó chứ?
Hai má của Sư Phi Huyên bỗng đỏ ửng lên, ra vẻ không vui lườm gã một cái, như giận mà không phải giận, thần thái khiến người ta không thể không động lòng, đôi mi tú lệ hơi nhướng lên:
- Chàng thật là…! Sao có thể suy luận ra như thế chứ, người ta muốn nói đến chuyện giữa chàng và Thạch Thanh Tuyền cơ. Ài! Thật không ngờ chàng lại có thể nói ra được những lời như vậy.
Từ Tử Lăng giống như đang lơ lửng trên mây sảy chân rơi thẳng xuống phàm trần, gã cười gượng gạo:
- Lần đầu tiên bộc lộ chân tình đã bị trách là miệng lưỡi khinh bạc, xem ra giữ lại trong lòng vẫn tốt hơn.
Nét mặt của Sư Phi Huyên đã trở lại bình thường, nàng mỉm cười dịu dàng nói:
- Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng. Phi Huyên đối với Tử Lăng cuối cùng đã vượt qua đạo bằng hữu rồi. Chàng là người đầu tiên khiến người ta như vậy.
Từ Tử Lăng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát, không biết là vì đã có thể nói ra những điều thầm kín trong lòng, hay là vì Sư Phi Huyên đối với gã không hề vô tình như vẻ bề ngoài. Câu nói cuối cùng của nàng khiến tim gã đập loạn cả lên.
Tuy vậy gã vẫn làm bộ cười một tiếng, ung dung nói cứng:
- Ta không có ý định tranh thủ, cũng như không dám để lộ chân tình, bởi vì ta không muốn miễn cưỡng khiến người khác khó nghĩ. Đây không phải gọi là cái mà mình không muốn thì đừng nên đẩy cho người khác đó hay sao?
Sư Phi Huyên nhún đôi vai nhỏ nhắn, chuyển sang chuyện khác:
- Tử Lăng có biết nếu Thạch Chi Hiên thật sự có thể dựa vào Tà Đế Xá Lợi để bổ sung khiếm khuyết thì người lão muốn giết nhất là ai không?
Từ Tử Lăng biến sắc hỏi:
- Là ai?
Sư Phi Huyên lườm hắn một cái rồi nói:
- Tử Lăng đã đoán ra rồi, phải không?
Từ Tử Lăng hít một hơi thật sâu, giọng gã lộ vẻ kinh hãi:
- Chẳng lẽ lại chính là con gái của lão ư?
Sư Phi Huyên trầm giọng nhấn mạnh từng chữ:
- Thạch Thanh Tuyền chính là hóa thân của Bích Tú Tâm, điểm yếu duy nhất của Thạch Chi Hiên.
(
------------------------------------------------------