Tạ Trường Du về đến nhà họ Lâm, phát hiện thái độ của nhạc mẫu đại nhân với mình rất khác. Lúc ăn cơm, vậy mà mẹ vợ còn niềm nở gọi mình. Sự nhiệt tình này khiến Tạ Trường Du hơi hãi.
Anh không ngừng nhìn sang Lâm Tố Mỹ, nghĩ Trần Đông Mai làm sao vậy, đột nhiên bày tỏ ý tốt sao lại khiến anh bất an như vậy chứ!
Lâm Tố Mỹ thấy bộ dạng của Tạ Trường Du thì vờ như không trông thấy. Vì thế, nghĩ thôi cũng đã biết bữa cơm này Tạ Trường Du ăn mà có cảm giác lê thê “một ngày như ngỡ một năm”.
Lâm Tố Mỹ chỉ thấy buồn cười.
Sau khi nghe những lời Tạ Trường Du nói, Trần Đông Mai về nhà thì cũng tự xem xét lại mình. Khi con gái chịu ấm ức, dì cũng lâm vào bế tắc, chỉ cảm thấy con gái thiệt thòi, dựa vào đâu mà con gái phải chịu ấm ức như thế, không sống với Tạ Trường Du nữa thì chẳng phải có thể sống rất tốt hay sao?
Nhưng Lâm Kiến Nghiệp lại nói với Trần Đông Mai, một đôi vợ chồng chung sống sẽ luôn có mâu thuẫn, vừa có chuyện đã đòi chia tay thì sống thế nào? Khi xảy ra chuyện, quan trọng nhất là giải quyết vấn đề chứ không phải có suy nghĩ đòi chia tay.
Tuy Trần Đông Mai cảm thấy chuyện lần này là lỗi của mẹ Tạ Trường Du, nhưng ngẫm nghĩ lại thì hình như tư tưởng của bản thân dì cũng không tốt lắm. Ừm, chuyện này phải điều chỉnh.
Thử đặt mình vào đó mà xem, nếu con dâu đối đầu với mình, nói ra những lời của Lâm Tố Mỹ thì có lẽ dì cũng sẽ không chịu nổi.
Cho nên mặc kệ đi. Trần Đông Mai rất hài lòng với những lời Tạ Trường Du nói. Nhất là: tiền Lâm Tố Mỹ tự kiếm, muốn tiêu thế nào thì tiêu, chỉ cần cô thích là được.
Vậy nên đương nhiên là Trần Đông Mai đối tốt với Tạ Trường Du hơn. Dẫu sao cậu chàng này cũng đứng về phía con gái mình.
Bữa cơm kết thúc, Tạ Trường Du mới thở phào một hơi, cùng Lâm Tố Mỹ về đến phòng thì không nhịn được hỏi cô: “Mẹ làm sao vậy?”
“Chắc là đột nhiên biết tán thưởng ưu điểm của anh?”
Tạ Trường Du: Em cảm thấy anh sẽ tin chắc?
Tạ Trường Du vừa thấy thái độ của mẹ vợ và vợ mình, tuy không hiểu sao họ lại đột ngột có sự thay đổi đó nhưng anh biết, chuyện này chắc chắn đã trôi qua. Anh không khỏi tiến lên ôm lấy Lâm Tố Mỹ. “Anh chỉ cần em biết tán thưởng ưu điểm của anh thôi. Nói xem nào, anh tốt ở đâu?”
“Đã ngần này tuổi rồi mà còn muốn được khen à?”
“Em khen thử xem. Anh cũng không biết mình có muốn hay không, em phải khen thì anh mới biết được.”
Lâm Tố Mỹ ra chiều suy tư. “Vậy em phải nghĩ cho thật kĩ xem anh có ưu điểm gì đã. Ừm, biết kiếm tiền, trông cũng được. Haizz, những thứ khác em không nghĩ ra nổi nữa.”
Hai tay Tạ Trường Du đưa lên trên ôm lấy mặt cô. “Nghĩ thêm xem anh còn ưu điểm gì nữa đi.”
“Người ta đã không nghĩ ra rồi, anh đang bức người ta nói ưu điểm hả!”
“Cứ bức em đấy.”
“Thông minh… được rồi chứ?” Đôi mắt Lâm Tố Mỹ ngập sóng nước, ánh nhìn vào anh lấp lánh những tia sáng long lanh. “Còn nữa, thương vợ.”
Lâm Tố Mỹ cũng ôm lấy anh.
Tạ Trường Du cười toe toét. “Ừm, thực nghiệm có kết quả rồi, quả nhiên anh thích vợ anh khen anh, sau này làm chuyện này nhiều vào nhé.”
- ---------------------------
Ngày hôm sau, Tạ Minh cùng Trần Tư Tuyết lên huyện mua không ít đồ. Sau đó, hai vợ chồng xách đồ đến nhà họ Lâm. Truyện Phương Tây
Trần Tư Tuyết thấy mất mặt, nhưng cũng biết ắt phải đi chuyến này. Nếu vì dì mà con trai và con dâu nảy sinh khoảng cách thì có lẽ dì sẽ thật sự trở thành tội nhân.
Cho nên Trần Tư Tuyết đang cùng Tạ Minh đến nhà họ Lâm đền tội, bày tỏ ý hối lỗi về tất cả những hành vi, việc làm của mình trước đó, hy vọng Trần Đông Mai đừng để bụng, cũng mượn chuyện này chứng minh sự thỏa hiệp của mình.
Ở cùng một thôn bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Trần Đông Mai nhận được lời xin lỗi một cách chủ động của Trần Tư Tuyết. Khỏi phải nói, cảm giác này sướng thật.
Tạ Minh kéo Trần Tư Tuyết.
Trần Tư Tuyết sượng sùng, nhưng vẫn đâm đầu nói: “Ầy, Đông Mai, trước đó là tôi già cả hồ đồ nên đã làm ra mấy chuyện khiến bà chê cười, mong bà đừng để bụng, tôi cũng không biết khi ấy sao tôi lại ấm đầu như thế nữa. Bây giờ nhớ lại, đúng là không có mặt mũi gặp ai cả.”
Trần Đông Mai thầm hừ lạnh, nếu thật sự xin lỗi thì cũng nên xin lỗi con gái dì kia kìa.
Nhưng Trần Đông Mai cũng biết, Trần Tư Tuyết là bề trên, nếu thật sự xin lỗi Lâm Tố Mỹ thì sẽ không ngẩng đầu lên được. Huống hồ có lẽ Lâm Tố Mỹ cũng sẽ lúng túng, nếu Trần Tư Tuyết thật sự không có chút tôn nghiêm của bậc bề trên nữa thì sau này chung đụng thế nào?
Sau câu đầu tiên nói ra, thứ bị nghẹn trong lòng Trần Tư Tuyết như đã được khơi thông, những lời tiếp theo dì nói rất trơn tru.
“Đều là do tôi hồ đồ, Tạ Minh nhà tôi cũng đã nói tôi rồi. Tôi chẳng hiểu gì mà còn chạy đến nhà máy khua tay múa chân, không chỉ gây ảnh hưởng không tốt mà còn có thể khiến uy tín của Tiểu Mỹ trong công ty bị giảm sút. Tôi làm việc hồ đồ, đã gây ra rắc rối cho mọi người, những chuyện này đều là lỗi của tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ sửa đổi.” Trần Tư Tuyết nói mà cũng phải thở dài.
Lại nói đến mấy người Trần Tư Điền, thực ra họ vẫn chưa từ bỏ, vẫn luôn thầm cảm thấy Trần Tư Tuyết vô dụng, chuyện họ đã lên kế hoạch xong xuôi mà cũng có thể bị Trần Tư Tuyết phá hỏng.
Khi mấy người Trần Tư Điền còn chưa chạy đến nhà họ Tạ thì Trần Tư Tuyết đã chạy về nhà mẹ đẻ trước rồi. Sau đó dì đứng trước cổng, mắng họ một trận té tát. Khi ấy còn thu hút rất nhiều người vây đến xem. Trần Tư Tuyết mắng từ chuyện mấy chục năm trước, rằng mấy chục năm trước họ đã hại dì, bây giờ còn muốn hại dì tiếp, dì không nên mềm lòng với người nhà này.
Sau khi mắng một trận, tâm trạng của Trần Tư Tuyết bỗng dưng tốt lên một cách lạ kì. Lúc này dù cúi đầu với Trần Đông Mai nhưng dì không cảm thấy quá khó chấp nhận nữa.
Trần Đông Mai bặm môi. “Không phải tôi nói bà đâu, nhưng mà tụi trẻ đã kết hôn rồi, bà còn đi khua tay múa chân với chúng nó để làm gì? Người ta có cuộc sống của người ta cơ mà.”
Trần Tư Tuyết chỉ có thể gật đầu. “Ừm, đúng vậy, là do tôi hồ đồ.”
Trần Đông Mai lắc đầu. “Có lẽ bà cảm thấy Trường Du và Tiểu Mỹ dọn ra ngoài ở không tốt lắm. Tôi cũng hiểu được tâm trạng của bà. Vì nhà cửa trở nên lạnh lẽo hơn, nhìn thấy nhà người khác sống chung một mái nhà, cùng ăn cơm cùng trò chuyện rõ là náo nhiệt là mình lại thấy hâm mộ. Nhưng tôi thấy có mặt lợi thì cũng có mặt hại. Nhà đông người thì chuyện rắc rối cũng nhiều. Chỉ riêng quần áo hằng ngày cũng khó mà giặt hết. Lúc nấu cơm, đứa này muốn ăn món này đứa kia muốn ăn món kia, nấu món này thì đứa kia không vui, nấu món kia thì đứa này hậm hực… Bà không thể chỉ nghĩ đến mặt tốt, cũng phải nhìn đến mặt không tốt nữa.”
Trần Tư Tuyết bị nói mà phải thở dài.
Trần Đông Mai nói tiếp: “Thực ra như Trường Du và Tiểu Mỹ cũng rất tốt, chúng nó muốn dậy lúc nào thì dậy, nếu mà ở nhà thật thì chẳng phải sáng tinh mơ bà đã phải mò dậy nấu bữa sáng cho chúng nó hay sao? Chúng nó phải đi làm, còn bà lại không cần, mùa đông đến còn có thể ngủ nướng thêm một lúc.”
Trần Tư Tuyết bị Trần Đông Mai nói mà nở nụ cười, bầu không khí không còn lạnh lẽo và cứng ngắc như vừa rồi nữa. “Chuyện này thì đúng là thế thật. Với lại tôi cũng không nấu được mấy món chúng nó thích ăn. Cánh mình ăn đại chút cơm thừa là giải quyết xong bữa, còn chúng nó lại phải ăn mấy thứ nên ăn vào bữa sáng.”
“Chuẩn luôn, rõ là vẽ chuyện.” Trần Đông Mai cũng bật chế độ bôi bác con gái và con rể.
Tạ Minh và Lâm Kiến Nghiệp thấy hai bà vợ như có thể “trò chuyện vui vẻ” thì cũng thở phào. Họ già rồi, e sợ nhất là người trong nhà gây chuyện, mong mỏi nhất là nhà cửa êm ấm mọi sự tốt lành. Bây giờ thấy quan hệ giữa Trần Tư Tuyết và Trần Đông Mai khôi phục bình thường, sao họ có thể không cảm thấy được an ủi chứ?
Lâm Kiến Nghiệp và Tạ Minh cùng hút thuốc. Lâm Kiến Nghiệp còn vào hẳn trong nhà lấy thuốc ra, nói đó là thứ Tạ Trường Du biếu họ, bảo là thuốc ngon gì đó. Bình thường ông không hút, bây giờ thấy Tạ Minh ở đây nên lấy ra cùng hút với Tạ Minh.
Tạ Minh nhìn ông một cái. “Hừ, tôi cũng có.”
Lâm Kiến Nghiệp cười nhạo. “Có phải là khoe khoang với ông đâu, mà là cùng ông hưởng thứ tốt thôi.”
“Được, lần sau tôi cũng lấy thuốc ra cho ông.”
“Thế thì hay quá.”
Hai cụ cùng ngồi hút thuốc sảng khoái. Bình thường, khi Lâm Kiến Nghiệp và Tạ Minh hút thuốc, gần như lần nào họ cũng bị vợ mình mắng. Nhưng họ không cai được, chỉ có thể hút ở chỗ vợ không nhìn thấy. Họ già rồi, chẳng có mấy sở thích nữa, lúc rảnh rỗi mà không hút mấy hơi thuốc thì luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
- ------------------------------
Buổi tối, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cũng xách đồ về nhà họ Tạ.
Họ đương nhiên biết chuyện Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đến nhà họ Lâm. Lâm Tố Mỹ vừa thấy nét mặt của mẹ mình thì đã biết Trần Đông Mai rất hài lòng. Cho nên còn gì để nói nữa?
Còn cảm giác hơi khó chịu trong lòng Lâm Tố Mỹ, Tạ Trường Du cũng đã khuyên cô. Để ý đến mấy người trong công ty làm gì, chuyện mà lòng cô kiên trì, cô chỉ cần làm là được.
Tạ Trường Du cũng nói phụ nữ muốn đi xa hơn thì quả thực phải đánh đổi nhiều thứ hơn đàn ông. Đó là do hoàn cảnh tạo thành, đây không phải một chuyện đặc biệt đơn nhất. Nếu cô đã muốn tiến xa hơn, vậy thì phải nhẫn nhịn càng nhiều hơn, bây giờ những thứ đó chỉ là vặt vãnh thôi.
Lâm Tố Mỹ cũng biết lúc trước mình đã khó ở.
Bây giờ cảm xúc khôi phục, Lâm Tố Mỹ cũng trở nên dịu hiền. Có chuyện thì giải quyết, mình cố ý nghĩ mọi chuyện theo hướng tệ như thế làm gì?
Vì thế Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cùng về nhà họ Tạ. Bởi vì hai người cũng đã thảo luận riêng với nhau. Tuy Trần Tư Tuyết làm không đúng, nhưng cũng là vì phận làm con như họ bầu bạn bên bố mẹ quá ít nên mới dẫn đến việc Trần Tư Tuyết bị người ta lợi dụng sơ hở.
Huống hồ trong chuyện này, Tạ Trường Du quả thực rất áy náy với bố mẹ mình. Bởi vì ban đầu khi chuyện xảy ra, Tạ Trường Du hay Lâm Tố Mỹ đều không có ý ngăn cản.
Họ đã sớm biết Trần Đình có vấn đề. Ban đầu, Tạ Trường Du cũng chỉ nhắc nhở nhẹ mẹ mình rồi thôi chứ không hề cố gắng ngăn cản.
Bởi vì cả Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều muốn mượn chuyện này để làm một mẻ khỏe cả đời, hoàn toàn khiến Trần Tư Tuyết và mấy người nhà họ Trần không còn dây dưa với nhau nữa. Sự bỏ mặc như thế cũng dẫn đến cảm giác áy náy trong lòng họ.
Vì thế Tạ Trường Du dẫn Lâm Tố Mỹ về “đền tội”.
Bây giờ Trần Tư Tuyết vẫn còn áy náy, đâu dám bắt con trai và con dâu đền tội. Vì thế dì vội bảo họ ngồi xuống ăn cơm, còn dì thì vào bận việc trong bếp.
Tạ Minh cười lắc đầu. Sau cơn mưa trời lại sáng rồi!
Một nhà bốn người cùng ăn cơm.
Tạ Trường Du còn rót cho mỗi người một chén rượu. Đây là rượu dâu do Lâm Tố Mỹ làm. Cô làm rượu theo sở thích của bản thân, thời gian lên men ngắn nên vị rượu nhạt, nồng độ thấp, giống nước ngọt hơn.
Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cùng kính Trần Tư Tuyết. “Mẹ, con và Tiểu Mỹ xin đền tội với mẹ, đều là lỗi của chúng con đã khiến mẹ không vui.”
Trần Tư Tuyết gần đỏ bừng mặt. “Hai đứa có lỗi gì đâu…”
Tạ Trường Du nhìn Lâm Tố Mỹ. Lâm Tố Mỹ chỉ đành cười nói: “Khiến mẹ không vui, khiến bố lo lắng, đây đương nhiên là lỗi của chúng con.”
Tạ Minh vội nói: “Người một nhà nói mấy thứ này làm gì? Sai hay không sai gì chứ, người một nhà không đặt nặng mấy thứ này đâu. Ăn cơm ăn cơm nào, đều là người một nhà cả, chỉ cần mọi người đều sống tốt là được.”
Trần Tư Tuyết cũng gật đầu.
Song, lúc này Tạ Trường Du lại lắc đầu. “Không đúng, con thấy đúng là lỗi của Tiểu Mỹ. Lúc không có cô ấy, nhà mình vẫn ổn cả, có cô ấy rồi, sao lại xảy ra chuyện chứ? Chắc chắn đều là lỗi của cô ấy.”
Trần Tư Tuyết trừng Tạ Trường Du.
Trông Tạ Trường Du đầy vô tội. “Con nói sai gì nào? Đúng là lỗi của cô ấy mà. Mẹ xem, chính vì cô ấy xuất hiện, đã đoạt con trai của mẹ đi.”
Trần Tư Tuyết cũng vỡ lẽ ra, con trai đang trêu mình kia kìa! Nhưng chính vì thái độ như thế, trái lại khiến bầu không khí trong nhà trở nên bình thường. Nếu mọi người đều nói những lời hoa mỹ thì cứ như khách vậy, điều đó có lẽ cũng sẽ khiến người ta buồn, bởi vì người một nhà không còn thân thiết nữa.
Hôm nay, món mặn Trần Tư Tuyết nấu là thịt hun xào ớt vụn, cực kì thơm ngon. Mà ớt vụn là một thứ Lâm Tố Mỹ khá thích. Tạ Trường Du gắp cho Lâm Tố Mỹ một miếng to bự.
Cách làm ớt vụn mỗi nơi một khác. Dân bản địa làm bằng ớt xanh, không cần băm quá nhuyễn, thêm các loại gia vị và bột gạo nếp rồi muối với nhau là được. Lúc ăn, phải nấu chín ớt vụn trước, sau khi nguội, chúng biến thành từng mảng nhỏ vì tính dính của bột gạo nếp, dùng để xào thịt, cực kì thơm ngon.
Lâm Tố Mỹ thực sự thích ớt vụn Trần Tư Tuyết làm, không chỉ ớt vụn mà mấy món muối Trần Tư Tuyết làm có hương vị quả thực rất ngon. Tuy không nên nói thế này, nhưng cô cảm thấy mấy món đó còn ngon hơn mấy món như ớt ngâm mẹ mình làm. Ngay cả tỏi muối Trần Tư Tuyết làm cô cũng ăn mấy củ, tỏi đã muối chín ăn không hôi chút nào.
Cả nhà ăn cơm xong, Trần Tư Tuyết bất giác muốn thu dọn bát đũa.
Tạ Trường Du vội ngăn động tác của mẹ mình. “Mẹ, mẹ đi nghỉ đi. Bọn con đến ăn chùa uống chùa, sao có thể để mẹ làm việc được? Để Tiểu Mỹ rửa bát, cô ấy làm con dâu chứ đâu phải khách, cứ để cô ấy làm, đây là việc con dâu nên làm mà.”
Trần Tư Tuyết bĩu môi. “Mẹ tự làm là được.”
“Không, cứ để Tiểu Mỹ làm. Hôm nay cô ấy tới đền tội mà chỉ ngồi chơi xơi nước thì còn ra thể thống gì?”
Tạ Trường Du thật sự hạ quyết tâm không để mẹ mình làm việc. Tạ Minh thấy vậy thì vội kéo Trần Tư Tuyết rời đi.
Lâm Tố Mỹ lén trừng Tạ Trường Du một cái, sau đó tự đi dọn bát đũa, bỏ thức ăn còn thừa vào tủ lạnh rồi dọn dẹp bàn.
Đợi khi đến phòng bếp, Tạ Trường Du vừa sán qua, Lâm Tố Mỹ đã véo anh một cái đau điếng.
Tạ Trường Du cười đẩy Lâm Tố Mỹ sang ngồi trên chiếc ghế trước bếp. “Nào nào nào, bà xã đại nhân ngồi xuống, phần còn lại cứ để ông xã em lo.”
Lâm Tố Mỹ hừ một tiếng.
Sau đó cô liền ngồi vắt tréo chân, khoanh hai tay trước ngực, thưởng thức kiệt tác của Tạ Trường Du.
Lúc này, Tạ Trường Du còn đeo cả tạp dề bình thường Trần Tư Tuyết đeo lúc làm việc nhà. Thực ra anh không thích đeo thứ này, bây giờ bày trò này chắc chắn là đeo cho cô nhìn. Mà hài hước thực sự, bởi vì tạp dề của Trần Tư Tuyết còn có mấy miếng bích kê ở bên trên, vì dù gì cũng không phải quần áo, càng không mặc ra ngoài nên Trần Tư Tuyết cũng không muốn đổi.
Trước tiên, Tạ Trường Du rửa bát đũa bằng nước vốn đựng trong chiếc nồi to, sau khi nước trong nồi dùng hết sẽ hòa thêm vào. Lúc này lửa trong bếp vẫn chưa tắt hoàn toàn, ngọn lửa âm ỉ sẽ làm nước ấm lên, đến lúc đó trực tiếp rửa bát đũa là được.
Nhưng lúc rửa lần hai phải rửa nồi sạch sẽ, sau đó múc nước trong chiếc nồi nhôm nhỏ ra đổ vào nồi to, vậy thì sẽ sạch được bát đũa.
Tạ Trường Du làm việc rất nhanh.
Nhưng chất lượng ư, quả thực chẳng ra sao.
Bát đũa thì không có vấn đề. Nhưng bàn bếp gì đó, một chiếc khăn lau bàn là giải quyết xong.
Lâm Tố Mỹ nhìn mà đầu cũng phình to. “Lau lại lần nữa…”
Tạ Trường Du nghe lời lau lại.
Lâm Tố Mỹ nhíu mày. “Lau cẩn thận vào…”
Tạ Trường Du lại lau thêm một lần. Thấy dáng vẻ của Lâm Tố Mỹ, được, lại không hài lòng. “Em đến dạy anh rốt cuộc phải làm kiểu gì mới được xem nào.”
Lâm Tố Mỹ thật sự đứng lên, vừa chuẩn bị nhận lấy khăn tay thì đột ngột nhận ra điều gì. “Anh coi em là đồ ngốc à?”
“Gì cơ?”
Bản thân Tạ Trường Du cũng phản ứng lại, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cùng cười phì.
Hai người đồng thời nhớ đến chuyện bác cô dạy bác gái lau bàn, vừa dạy cái là tự phải lau cả căn nhà sạnh bong sáng bóng luôn.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Haizz, em bảo này, anh làm việc nghiêm túc chút đi.”
“Tuân mệnh.”
Sau khi khó khăn lắm mới thu dọn phòng bếp ổn thỏa, Lâm Tố Mỹ lại chê chiếc nồi kia. Thực ra vì dùng đã lâu, bên mép những chiếc nồi gang to đều bám vết dầu. Đây là chuyện thường tình.
Lâm Tố Mỹ nhìn chiếc nồi đó với vẻ ghét bỏ. “Rửa luôn chiếc nồi này đi kìa.”
Vì thế Lâm Tố Mỹ tự đi nhóm lửa hơ vào chiếc nồi rỗng ấy, đến nỗi gần hơ đỏ cả nồi. Lúc này, Tạ Trường Du mới cầm xẻng nấu ăn cạo mạnh những vết dầu kia. Mỗi lượt cạo là cả mảng đen xì, mà mép nồi cũng lưu lại dấu vết đã cạo.
Tạ Trường Du cạo mãi cạo mãi thì cảm thấy sai sai.
“Úi?” Tạ Trường Du dừng lại. “Anh cạo ra một cái lỗ rồi đúng không?”
Lâm Tố Mỹ cũng đứng dậy. Hai vợ chồng đồng thời cúi xuống nghiên cứu chiếc nồi, sau đó thấy hình như đúng là có một cái lỗ.
Tạ Trường Du cầm xẻng gõ gõ, cái lỗ bé tí lập tức biến thành cái lỗ cỡ ngón tay.
Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ ngơ ngác nhìn nhau.
Hai vợ chồng yên lặng rửa sạch nồi.
Lâm Tố Mỹ: “Trong nhà chỉ có một chiếc nồi thế này thôi à?”
“Ừ.”
Lâm Tố Mỹ an ủi Tạ Trường Du. “Ở rìa mép, thực ra không ảnh hưởng gì, đúng không?”
Thực ra ảnh hưởng rất lớn, chẳng hạn như lúc xúc thức ăn đầy xẻng, thế rồi ở đây có một cái lỗ…
Còn cả lúc đun nước, mùa đông rửa chắc chắn phải đun rất nhiều nước, lúc đến vị trí này thì rỉ nước…
Tạ Trường Du nhìn cô một cái. “Hôm nay em phụ trách rửa bát rửa đũa rửa nồi, đây là lỗi của em, em đi nói với mẹ anh đi.”
“Dựa vào đâu hả? Tự anh làm hỏng cơ mà.” Lâm Tố Mỹ không chịu.
“Nếu không vì em, anh sẽ cạo nồi chắc?”
“Em có bảo anh cạo hỏng hả?”
“Đây là một chuyện ngoài ý muốn.”
“Vậy anh phải chịu trách nhiệm vì chuyện ngoài ý muốn của anh.”
……
Hai vợ chồng không ai thuyết phục được ai, vậy thì dứt khoát chơi trò thực tế một chút: oẳn tù tì.
Lâm Tố Mỹ trợn mắt, cô đã thua.
Tạ Trường Du rất hào phóng, tựa vào bàn bếp cười tít mắt với cô. “Được thôi, anh cho em một cơ hội, ba ván thắng hai.”
Lâm Tố Mỹ xùy một tiếng, không có ý hối hận.
Sau đó hai vợ chồng ra khỏi phòng bếp, lặng lẽ đến trước phòng của Trần Tư Tuyết rồi gõ cửa.
Trần Tư Tuyết và Tạ Minh cũng đang thầm thì. Lúc này, nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Tư Tuyết vội đến mở cửa.
Tạ Trường Du khẽ đẩy Lâm Tố Mỹ một cái. “Mẹ, con và Tiểu Mỹ đến xin lỗi mẹ.”
Bây giờ Trần Tư Tuyết vừa nghe thấy hai chữ xin lỗi thì đã hoảng hồn.
“Xin lỗi gì?”
“Vừa rồi lúc rửa nồi, Tiểu Mỹ đã cạo ra một cái lỗ.”
“Cái gì?” Trần Tư Tuyết trợn to mắt, đây quả nhiên là một chuyện lớn.
Đừng nói là Trần Tư Tuyết mà ngay cả Tạ Minh cũng kinh ngạc. Vì thế cả nhà đều đi xem chiếc nồi đó.
Nồi: Hôm nay mình vinh hạnh quá, ha ha ha.
Quả thực có một cái lỗ. Nhưng phải làm sao đây, thay một chiếc nồi khác quá lãng phí, hàn lại thì hơn. Nhưng hàn lại cũng rắc rối, phải lên huyện mới được.
Trần Tư Tuyết chăm chú nghiên cứu cái lỗ đó, nhìn Lâm Tố Mỹ rồi lại nhìn con trai mình, sau đó đưa ra kết luận. “Tạ Trường Du.”
“Dạ.”
Trần Tư Tuyết nhíu mày nhìn anh, sau đó tiến lên đánh anh mấy cái. “Tự mình cạo hỏng nồi, tại sao lại đẩy sang cho vợ? Tưởng là mẹ anh già cả hoa mắt không nhìn ra hả? Tiểu Mỹ mà khỏe được như thế chắc?”
Tạ Trường Du trực tiếp thừa nhận. “Hầy, không phải vì con tưởng là có thể giấu được mẹ hay sao? Đâu biết mẹ có đôi mắt thần thế chứ.”
Trần Tư Tuyết lập tức hơi đắc ý, nó có thể lừa được mình chắc? Đương nhiên là không thể.
Bấy giờ Trần Tư Tuyết mới nhìn sang Lâm Tố Mỹ. “Con cũng thật là, nó đổ tội cho con, con không biết đường phản đối à? Sau này đừng để bị nó bắt nạt nữa.”
Lâm Tố Mỹ: Phản đối rồi ạ, ai bảo con thua lúc chơi oẳn tù tì chứ? Con chỉ dám chơi dám chịu thôi.
Kết luận của chuyện này là Trần Tư Tuyết bảo Tạ Trường Du mang chiếc nồi đó lên huyện hàn lại, ai làm hỏng người ấy chịu trách nhiệm.
Với Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mà nói, đó thật sự không phải một chuyện dễ dàng. Đừng xem thường chiếc nồi này, trước tiên phải mang nồi đi, còn phải loại bỏ một lớp mảng bám quanh nồi khi nó và lửa tiếp xúc trong thời gian dài. Sau khi xử lý xong, hai vợ chồng toát mồ hôi đến mức ướt đẫm quần áo.
Ngày hôm sau, vì Trần Tư Tuyết và Tạ Minh không có nồi nên bị bức đến chỗ con trai và con dâu ăn bữa sáng. Lúc Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ nấu bữa sáng, Tạ Minh kéo Trần Tư Tuyết đi xem trò.
Thứ Lâm Tố Mỹ nấu là vằn thắn để đông trong tủ lạnh.
“Lúc gói đã bảo em gói thêm chút thịt rồi mà cứ không tin, một cái vằn thắn chỉ có tí tẹo thịt như thế, anh ăn chẳng bõ dính răng.”
“Lần sau anh đi mà gói.”
“Sao em cứ dùng mồng tơi để nấu vằn thắn vậy? Rõ ràng biết anh thích rau muống mà.”
“Bây giờ rau muống già lắm.”
“Già thì cũng là rau muống mà anh thích.”
……
Tạ Trường Du: “Chín rồi, múc lên đi kìa.”
“Chưa chín.”
“Sao em cứ không tin anh thế nhỉ! Lần trước cũng không tin anh, kết quả là nấu chín nát luôn rồi.”
“Tạ Trường Du, em chỉ nấu nát một lần, đó là năm ngoái, không phải lần trước.”
“Dù sao em cũng từng nấu nát…”
……
Tạ Minh kéo Trần Tư Tuyết ra ngoài. Xem đấy, lúc hai vợ chồng người ta ở bên nhau, tuy ồn ào nhưng dù làm gì thì người mắt tinh vừa nhìn đã biết chúng rất vui vẻ, ở nhà mình mà được như thế à?
Trần Tư Tuyết đương nhiên cũng đã nhìn thấy, dì cười với Tạ Minh.
- -------------------------------
Sau khi ăn sáng xong, Tạ Trường Du liền nhờ người mang chiếc nồi đó lên huyện hàn, rồi tự đi làm.
Qua mấy hôm, Trần Tư Tuyết lại chạy đến Tạ trạch một chuyến và mang theo cả đống ốc.
Tạ Trường Du bưng chỗ ốc đó mà cười.
Sau đó hai vợ chồng ngồi trong đình, vừa ăn ốc vừa uống rượu. Trăng sáng treo giữa trời, bóng trúc khẽ buông lơi, ao nước yên mình đợi, hứng từng giọt trăng rơi, cảnh đẹp người thảnh thơi, tâm trạng cũng tuyệt vời.
“Đây là ốc mẹ anh đích thân mò đấy, ngâm ở nhà cho nó nôn hết cát tận mấy ngày rồi. Mẹ nói em thích ăn.”
“Mẹ anh làm cho em, anh ăn cái gì mà ăn?”
“Anh cũng đâu có muốn, anh chỉ ăn cùng em thôi, em ăn một mình thì có thể ăn vui vẻ được chắc?”
Hai người đều thầm hiểu, đây là sự áy náy trong lòng Trần Tư Tuyết!
“Một mình em ăn thật sự rất vui.”
“À há, thừa nhận rồi nhé, em là quỷ ích kỉ thích ăn mảnh.”
“Đúng đấy, em là quỷ ích kỉ đấy.”
“Vậy thì anh đáng thương rồi.”
“Đáng thương gì?”
“Em đã ích kỉ thế rồi, sao anh vẫn thích như vậy chứ?”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh một lúc, không nhịn được cười thành tiếng.
Hai người trong đình, bên cạnh hai chiếc bóng thành đôi, vào một khoảnh khắc nào đó, chúng chồng chéo vào nhau.