Khô mộc phùng xuân: Cây khô gặp mùa xuân thì khôi phục lại sức sống, ý chỉ tình cảnh bế tắc, khó khăn thì tìm thấy được đường sống.
Minh Chúc một mình quay về trong biệt viện nhưng lại chẳng vào phòng mà ngồi luôn xuống dưới gốc cây hải đường.
Lúc này đang là mùa xuân, cánh hoa đỏ tươi nở thành chùm.
Minh Chúc ngồi dưới đất, hắn sờ nhẹ vào chiếc túi hương, bên trong là vụn rỉ sét còn sót lại của Khoa Ngọc. . truyen bac chien
Lược Nguyệt Lâu đằng trước giữa ban ngày ban mặt lại phát ra ánh sáng lóa mắt, ánh sáng đó giằng co suốt hai canh giờ cuối cùng mới ảm đạm mất đi. Đó là dấu hiệu đèn Trấn Linh hút linh lực của mọi người.
Một cục tròn màu tuyết trắng từ bên cạnh vọt đến ập vào lòng Minh Chúc, nó biến thành hình người. Hề Sở chớp mắt nhìn hắn: "Minh Chúc ca ca."
Năm đó sau khi Hề Sở chết đi, yêu đan được Minh Chúc mang theo bên người nhiều năm, mãi đến khi đến đáy Tế Nhật mới được Na Liêm dùng một nửa tu vi thành công giúp Hề Sở sống lại. Mặc dù quên hết chuyện đời trước nhưng đối với Hề Sở mà nói lại là kết quả tốt nhất.
Minh Chúc nhìn nó, gượng nhấc môi cười.
Hề Sở để tay lên vai Minh Chúc, nó tò mò ngửi ngửi trên người hắn, nói: "Trên người huynh có mùi kỳ ghê."
Minh Chúc chẳng nhúc nhích mặc nó động đậy lung tung trong lòng mình, hắn nhẹ giọng hỏi: "Vậy à?"
Hề Sở nói không ra rốt cuộc tử khí có mùi gì, tóm lại là làm người ta không thoải mái. Nó vùng vẫy khỏi người Minh Chúc, xoay quanh Minh Chúc hai vòng, xác định người này Minh Chúc ca ca của mình thật mới nhào qua lần nữa, hàm hồ kêu: "Minh Chúc ca ca, ca ca nói với ta chúng ta sắp về nhà rồi, là thật hả? Huynh ấy sẽ không gạt ta chứ?"
Minh Chúc vò đầu nó, hắn dịu dàng đáp: "Không đâu, nhanh thôi bọn đệ sẽ có thể về nhà rồi."
Hề Sở hỏi: "Huynh không cùng về với bọn ta à?"
Minh Chúc ngây ra trong chốc lát, nhẹ nhàng hỏi khẽ: "Nhà sao?"
Năm đó, từ sau khi Minh trạch ở Thực Thẩm bị một mồi lửa thiêu rụi, hắn đã chẳng còn chỗ ở cố định. Sống ở núi Nhật Chiếu nhiều năm như vậy, chớp mắt qua đi, nơi ấy sớm đã không còn là nhà hắn nữa.
Minh Chúc khẽ khàng nói: "Huynh... không còn nhà rồi."
Núi Nhật Chiếu không phải nhà hắn, rừng Bất Húy cũng không phải nhà hắn.
Hắn như vị khách qua đường vội vã, là khóm lục bình không gốc.
Hề Sở chẳng hiểu nổi ý của câu đó, tò mò hỏi: "Ai nói chứ, nhà của ta với ca ca chính là nhà của huynh đó."
Minh Chúc không nói nữa, chỉ là ánh mắt hắn tối lại, chỉ vò đầu nó.
Lúc Na Liêm đi qua đây, nhìn thấy cảnh tượng này thì thở dài nhè nhẹ, nói: "Bất Húy."
Minh Chúc chẳng cử động.
Na Liêm đi sang, nói: "Ngươi cần gì phải vậy?"
Minh Chúc nói khẽ: "Ta tự làm tự chịu, khỏi lo cho ta."
Na Liêm ngồi sóng vai dưới hắn, Minh Chúc lại hỏi: "Yến Tuyết Ngọc sao rồi?"
"Chết rồi."
Thân thể Minh Chúc run lên nhưng cũng không thay đổi sắc mặt, lúng túng hỏi: "Vậy à?"
Na Liêm ngập ngừng hồi lâu: "Chu Phụ Tuyết ở bên ngoài, hắn muốn gặp ngươi…"
Minh Chúc nghe tới cái tên ấy, con ngươi vẫn luôn như ao nước tù cử động nhẹ, lát sau mới nói: "Bây giờ ta không muốn gặp ai hết."
"Nhưng ngươi ngăn hắn ở bên ngoài cũng không phải cách." Na Liêm chau mày khuyên, "Hơn nữa hình như ta thấy Thẩm Đệ An theo qua đây, hôm nay ngươi hấp thụ bao nhiêu là tử khí của đèn Trấn Linh như vậy, thân thể chắc chắn chịu không nổi, hay là để hắn xem thử xem."
Minh Chúc vẫn lắc đầu.
Na Liêm nhìn vẻ mặt lòng như tro tàn của Minh Chúc, cẩn thận nói: "Nhân cơ hội Bất Húy cứu nhiều người như vậy, thử xem xem bọn họ sẽ có phản ứng gì với thân phận thật của ngươi, không lẽ ngươi không muốn biết à…"
Con ngươi của hắn lại hơi động.
Na Liêm thấy có hiệu quả, vội nói: "Bây giờ bọn họ đang đợi ở ngoài, sao lại không thử đi? Nếu bọn họ không chấp nhận nổi thân phận của ngươi thật thì chúng ta sẽ về rừng Bất Húy ngay, từ đây về sau không còn quan hệ gì với bọn họ nữa, chẹp, được không?"
Dựa theo tính tình bạc bẽo của Minh Chúc, nếu như trong số họ có bất kỳ ai lộ ra sự xa cách và phòng bị với hắn, hắn sẽ đối xử hệt như đối xử với Minh Phù Hoa và Quy Ninh, hoàn toàn quy bọn họ thành người lạ, đời này tuyệt không xuất hiện cùng.
Nhưng là hắn sợ, sợ bao nhiêu người lúc ấy hắn đặt nơi đầu quả tim một ngày đó sẽ rời hắn mà đi, dù cho miệng nói chẳng để tâm nhưng thật sự giờ đây cũng khó tránh sẽ đau lòng.
Minh Chúc ngây dại nghĩ thật lâu mới dường như hạ được quyết tâm, nói: "Được."
Cuối cùng Na Liêm cũng thở phào một hơi.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của Minh Chúc trong Lược Nguyệt Lâu, hắn có chút lo lắng, sự cố chấp và tiêu cực của Minh Chúc hắn là kẻ rõ nhất, sợ Minh Chúc nhất thời nghĩ không thông lại đi tự sát.
Na Liêm đỡ hắn lên, đưa người tới trước cửa sau của thiên viện mới nói: "Bọn họ trong đó, đi đi."
Minh Chúc theo bản năng bước lên trước một bước, khi tay đặt lên cánh cửa lại như chạm phải điện mà rụt về, trong mắt toàn là sự sợ hãi.
Na Liêm nói: "Đi đi chứ."
Minh Chúc vẫn cứ không dám.
Sau nhiều lần thăm dò tới lui như vậy, cuối cùng Minh Chúc cũng không chiến thắng được nỗi sợ trong lòng. Hắn xoay người định rời đi, đột nhiên cánh cửa bị người ta mở ra từ bên trong.
Một tia sáng trắng lóa đi tới, một người đứng ngược sáng, nhẹ giọng kêu: "Sư huynh."
Cả người Minh Chúc bỗng dưng cứng đờ, chầm chậm ngoái đầu, ngây ngẩn nhìn người chỉ cách mình một bậc cửa.
Thương Yên Phùng cong mắt với hắn, gọi lần nữa: "Sư huynh."
Minh Chúc ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó run tay từ từ tháo mặt nạ trên khuôn mặt mình ra.
"Huynh…"
Hắn mấp máy môi nhưng chẳng nói được gì.
Mà trên đường, Thẩm Đệ An với Lục Thanh Không vội vàng chạy qua, cách thật xa vẫn ra sức vẫy tay với hắn, gào lên: "Sư huynh! Đại sư huynh đệ tới đây!"
Hai người gấp gáp chạy sang, hình như Thẩm Đệ An có chút căm giận Lục Thanh Không cản đường mình, len lén đưa chân ta gạc đùi Lục Thanh Không.
Lục Thanh Không bị vướng chân té ngã, suýt nữa ngã thành chó gặm bùn, hắn "ui da ui da" bò dậy, tức tối mà nhìn: "Thẩm Đệ An!"
Thẩm Đệ An như đứa trẻ quay sang làm mặt quỷ với hắn, cười to rồi chạy về phía Minh Chúc, kế đó nhào lên người Minh Chúc, sống chết đu lên cổ Minh Chúc, nói: "Đại sư huynh đại sư huynh! Đệ chạy tới huynh trước nhất rồi!"
Minh Chúc ngây người cho hắn ôm, trong một chốc chưa phản ứng lại.
Rất nhanh sau đó, Lục Thanh Không cũng lóp ngóp chạy tới, đá thẳng lên người Thẩm Đệ An, đá hắn sang một bên, bản thân mình thì uất ức dựa sát vào lòng Minh Chúc, nói nhỏ: "Đại sư huynh, huynh làm đệ đau lòng chết được."
Sau khi Minh Chúc rời khỏi Lược Nguyệt Lâu, Thương Yên Phùng càng nhìn càng thấy không đúng bèn tụ tập mọi người đến, nói ra suy đoán của bản thân mình, lúc đó Thẩm Đệ An với Lục Thanh Không còn sợ rớt cằm, rất lâu cũng chưa hồi phục tinh thần.
Sau khi Thương Yên Phùng nói hết suy đoán của mình xong, nhìn sang Chu Phụ Tuyết vẫn luôn yên lặng không nói, nhàn nhạt hỏi: "Phụ Tuyết, là vậy phải không?"
Chu Phụ Tuyết không phủ nhận, chỉ đành gật đầu.
Thương Yên Phùng hít sâu một hơi, hỏi: "Đệ biết từ bao giờ?"
Chu Phụ Tuyết không đáp, nhìn bộ dáng này hẳn là biết lâu lắm rồi.
Thương Yên Phùng, Lục Thanh Không, Thẩm Đệ An, ba ngươi không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười dịu dàng, "ồ" một tiếng đầy ắp ý nghĩa sâu xa, sau đó không nói hai lời liên thủ đập Chu Phụ Tuyết một trận thật tàn độc.
Sau khi biết Minh Chúc chính là Bất Húy, lại liên tưởng đến thân phận của Bất Húy, mọi người đều thấy thương không chịu được bèn lập tức chạy tới Lược Nguyệt Lâu tìm người, chỉ không ngờ vừa đợi là đợi hết mấy canh giờ.
Lục Thanh Không vừa khóc vừa cười ôm lấy Minh Chúc, hắn vẫn luôn kêu gào bản thân mình đau lòng, quần áo đẹp đẽ của Minh Chúc bị hắn khóc hỏng luôn.
Bấy giờ Minh Chúc mới phản ứng lại, có chút không dám tin mà nhìn Lục Thanh Không trong lòng mình, nghĩ ngợi rồi ngập ngừng để tay lên đầu hắn.
Lục Thanh Không thành người lớn như vậy rồi, bị Minh Chúc chạm như thế lại khóc "oa" lên ngay, nước mắt nước mũi quệt hết lên người Minh Chúc.
Nỗi chua chát và bi thương đang dâng lên trong người Minh Chúc lập tức nhạt ngay, hắn có chút dở khóc dở cười nhìn sư đệ mình. Lục Thanh Không thấy Minh Chúc cuối cùng cũng có chút hơi người thì nhe miệng cười, chùi nước mắt thút thít nói: "Xin lỗi đại sư huynh, đệ không nên nhận không ra huynh."
Minh Chúc nở nụ cười: "Không sao, huynh không để ý…"
Hắn nói ra lời này, mũi bỗng dưng chua xót, kế đó như thay đổi sắc mặt, không chút dấu hiệu báo trước khóc lên. Hắn nhấc tay che kín mắt mình, âm thanh có chút nghẹn ngào.
Mấy người sững sờ tại chỗ ngay lập tức.
Minh Chúc hít sâu một hơi, vốn định nói mình không để ý, nhưng thử mấy lần cũng không nói ra được, lát sau cuối cùng mới khàn giọng mang theo tiếng khóc nói ra.
"Mấy đệ… sao không nhận ra huynh sớm một chút hả?"
Câu nói này như trút ra hết thảy uất ức và tuyệt vọng bao năm qua của Minh Chúc, hắn khóc đến cả người không xong, thậm chí còn đau thương hơn lúc dưới núi Nhật Chiếu.
"Huynh… Huynh đứng ngay trước mặt các đệ…"
"Mấy đệ sao lại chẳng nhận ra huynh vậy?"
Huynh muốn nói với mấy đệ, huynh vừa sợ vừa lo, chờ mong mỏi lại tuyệt vọng, cứ không chết chẳng sống như vậy tạm bợ tới bây giờ, mãi chẳng ai hay.
Đau khổ như vậy lại chẳng ai để chia cùng, chẳng ai để nói cho.
"Mấy đệ hệt như nhìn người lạ…".
Lần đầu tiên Thương Yên Phùng thấy đại sư huynh khóc thành như vậy, y từ từ bước lên ôm hắn vào lòng, khàn giọng nói: "Xin lỗi…"
Xin lỗi, đã chẳng nhận ra huynh, còn không nói không rằng làm huynh bị thương, còn nói ra nhiều lời quá đáng đến vậy.
Điều phải xin lỗi thật nhiều vậy mà nhất thời Thương Yên Phùng không biết phải nói từ đâu.
Minh Chúc lau đi nước mắt, nhìn mấy người trước mặt sau đó dừng lại trên người Chu Phụ Tuyết vẫn luôn yên lặng đứng một bên nhìn.
Thương Yên Phùng nói: "Đừng khóc nữa, huynh muốn đánh muốn mắng sao cũng được."
Minh Chúc khóc tới phát ho, không dễ gì mới ổn lại, hình như nhớ ra cái gì, chỉ chỉ Chu Phụ Tuyết, nói: "Chu Phụ Tuyết…"
Bọn người Thương Yên Phùng sửng sốt, còn cho là hắn muốn nói Chu Phụ Tuyết nhận ra hắn trước nhất, đang định tự trách đã nghe Minh Chúc nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
"Mấy ngày trước đệ ấy làm huynh đau muốn chết, mấy đệ đánh giúp huynh đi."
Thương Yên Phùng, Lục Thanh Không, Thẩm Đệ An: "..."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Thương Yên Phùng có chút hoảng loạn, kệ cái gì mà thương xuân bi thu(2) khi nãy, run rẩy hỏi: "Làm… làm cái gì? Đau? Chỗ nào?"
Minh Chúc đáp: "Eo."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Chu Phụ Tuyết sững sờ, thân mình mới bị đánh khi nãy hãy còn đau âm ỉ, đang định nói gì đó đã thấy ba ngươi ban nãy còn đang khóc ra nước mắt bỗng lộ ra ánh mắt vừa u ám vừa tàn độc trừng hắn.
Chu Phụ Tuyết: "..."
Mình còn mạng không đây?
- --
(1) Thương xuân bi thu - 伤春悲秋: Nhìn cảnh vật thay đổi dẫn tới tâm tình buồn thương, hình dung người đa sầu đa cảm, giàu cảm xúc