Miên Miên sau khi trấn an Dạ Mị cùng với tiểu bảo bối liền đưa mắt nhìn về nam nhân đội mũ thần bí thành khẩn nói: “Xin hỏi, nơi đây rốt cuộc là chốn nào? Đám người vừa nãy…vì sao lại muốn ăn thịt ta? Bọn hắn…không phải là người phải không? Nếu là người vì sao máu lại có màu xanh kì dị như vậy được?” Miên Miên nhìn nam nhân đội mũ nghi hoặc hỏi.
“Đã nói ngươi theo đường cũ mà rời đi ngươi không nghe thấy sao?” nam nhân thần bí lạnh nhạt hỏi.
Miên Miên cúi đầu một lúc rồi lại lần nữa đưa mắt nhìn về nam nhân kia kiên định nói: “Nếu có thể thì ai lại muốn xuống đáy vực này chứ, nhưng là ta không có lựa chọn nào khác, con của ta bị rớt xuống nơi này, chỉ cần một ngày còn chưa nhìn thấy thi thể của hắn thì ta không thể bỏ rơi hắn được!”
Nam nhân đội mũ nghe nàng nói mà có chút sững người vội hỏi lại: “Con của ngươi rớt xuống đây?”
“Đúng vậy, cho nên cho dù chết thì ta cũng phải đi tìm hắn!” Miên Miên nhìn nam nhân trước mặt chân thành nói, nàng nói không sai, nàng không thể nào bỏ rơi Tử Tử được.
“Phàm là những người rơi xuống đây thì chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là chết, nơi này không chào đón xà nhân của Thụy Tuyết quốc, ngươi không phải muốn biết đám người kia là gì sao? Ta cho ngươi biết, bọn họ chính là Dị thực tộc, phàm là những kẻ ngoại tộc rơi xuống đây thì chúng đều ăn hết và thức ăn yêu thích nhất của chúng chính là xà nhân, chỉ cần là xà nhân rơi xuống đây mà đi vào tử địa này thì tất yếu sẽ trở thành bữa ăn ngon cho bọn chúng!” thanh âm nam nhân đội mũ có chút quỉ dị nói.
Miên Miên nghe hắn nói mà không khỏi run rẩy, “Dị thực tộc? Thụy Tuyết quốc lại có địa phương quái dị như vậy sao?”
“Nơi đây đã không còn là Thụy Tuyết quốc nữa rồi, rừng rậm này thuộc về năm tộc người – Thổ tộc chính là kẻ đã kéo chân ngươi khi nãy!”
“Thổ…thổ tộc?” Miên Miên nhớ lại cánh tay lôi kéo nàng lúc trước mà không khỏi rùng mình, chỗ này thật sự quái dị quá đi! Đám tộc nhân quái dị này như thế nào lại thích ăn thịt người như vậy chứ?
“Không muốn chết thì nhanh chóng đi đi, nếu không thì chờ ngươi phía trước chính là cái chết!”
“Không, ta sẽ không rời đi, ta không thể bỏ rơi con trai ta được, sống thì phải thấy người chết phải thấy xác, ta tin tưởng Tử Tử chính là phúc lớn mạng lớn, hắn thông minh như vậy sẽ không thể chết được!” Miên Miên có chút nghẹn ngào, Tử Tử, rốt cuộc thì ngươi đang ở nơi nào?
“Tử Tử?” Nam nhân thần bí có chút sững sờ lập lại, “Con ngươi là hài tử có đôi mắt tím sao?”
Miên Miên nghe hỏi mà không khỏi kinh ngạc nhìn, nàng có chút xúc động cầm lấy tay nam nhân nọ sốt ruột hỏi: “Làm sao ngươi biết được chuyện này? Ngươi đã từng gặp qua hắn rồi đúng không? Hắn ở nơi nào? Hắn hiện tại đang ở nơi nào a?”
Đối với sự kích động của nàng, nam nhân thần bí nọ chỉ lạnh nhạt gỡ tay nàng ra rồi lạnh lùng nói: “Nếu thật sự con ngươi là hắn thì ngươi tốt nhất vẫn là nên trở về đi, ngươi không thể tìm được hắn, càng không thể cứu được hắn đâu!”
“Lời ngươi nói có ý gì? Hắn…hắn vẫn còn sống đúng không? Hắn đang ở đâu? Ta xin ngươi nói cho ta biết hắn đang ở đâu đi!” Miên Miên kích động lần nữa sốt ruột hỏi, nàng không kích động sao được, Tử Tử hắn vẫn còn sống a!
“Đã nói ngươi không thể cứu được hắn, nếu như ngươi không muốn trứng rắn của mình bị uy hiếp thì tốt nhất ngươi nên tranh thủ thời gian rời khỏi nơi đây đi!” nam nhân đội mũ nói rồi quay người bước đi.
Miên Miên thấy hắn rời khỏi mà không nhịn được rơi nước mắt, nàng mệt mỏi ngồi trên đất khóc lóc thương tâm, “Ta biết rõ…ta biết rõ mình cái gì cũng làm không xong, nếu tiếp tục tiến sâu vào nhất định không tránh khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng là ngươi không biết, Tử Tử là hy vọng sống duy nhất của ta năm năm qua. Hắn thông minh, hắn ngoan ngoãn như vậy, ta không thể bỏ rơi hắn được… hắn luôn nói ta chính là nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ chiếu cố ta suốt đời…hắn còn nói nếu có ai dám khi dễ ta hắn nhất định sẽ trả lại kẻ đó gấp trăm lần…Hắn nói cả đời này hắn sẽ nghe lời ta…hắn nói nếu ta già không đi được thì hắn sẽ cõng ta ngao du thiên hạ…” Miên Miên nức nở không thành lời.
Nam nhân đội mũ thấy nàng nức nở thì đột ngột dừng lại cước bộ. Truyện Huyền Huyễn
“Một hài tử như vậy sao ta có thể bỏ rơi hắn được? Cho dù hắn ngoan cố bướng bỉnh thì cũng là do ta sinh ra, làm mẫu thân như ta sao có thể vứt bỏ hắn được, như thế nào biết hắn đang gặp nguy hiểm mà lại bỏ rơi hắn một mình rời đi đâu này?” Miên Miên đưa tay che mặt ngăn những giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Nam nhân đội mũ ngoái đầu nhìn nàng khóc lóc thương tâm cũng không biết vì lẽ gì mà hắn lại đi đến trước mặt nàng nói: “Ta có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng là ngươi tuyệt đối không thể gặp được con ngươi, hắn bây giờ đã không còn là con ngươi nữa rồi!”
Miên Miên nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn hắn nghi hoặc: “Ngươi nói vậy là sao? Nếu hắn không phải là con ta thì hắn là là con của ai?”
“Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ta mang ngươi rời khỏi đây, hoặc là ngươi cứ tiếp tục đi vào tử địa này, ta sẽ không quản tới sống chết của ngươi nữa!” đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy đối với một nữ nhân xa lạ, kỳ thật hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nói nhiều với nàng như vậy nữa, có lẽ do chứng kiến nàng khóc lóc thương tâm như vậy hắn liền nghĩ tới mẫu thân của mình mà cảm động chăng?
Miên Miên nghe hắn nói vậy lập tức đứng dậy lau nước mắt cười sáng lạn nhìn hắn nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta nhưng là ta muốn nói với ngươi rằng, ta không muốn lựa chọn con đường nào cả, ta chỉ nghe theo tình cảm của mình mà thôi!” nói rồi cúi người cảm tạ hắn rồi xoay người bước sâu vào trong rừng.
Nàng như vậy lại khiến cho nam nhân đội mũ ngây ngẩn cả người, nhìn dáng bộ kiên định của nàng, lòng hắn không hiểu sao lại có chút cảm động. Từ trước tới nay hắn cũng không phải là người thích quản chuyện của người khác, nhưng là nữ nhân này thật khiến cho hắn không biết làm sao mới phải.
Miên Miên lau khô nước mắt, kiên định bước sâu vào trong rừng, tuy nam nhân đội mũ mới chỉ nhắc tới hai tộc người trong năm tộc nhưng là nàng cũng đoán được ba tộc còn lại nhất định sẽ còn nguy hiểm hơn cả.
Đúng lúc Miên Miên đang suy nghĩ thì phía xa đột nhiên truyền đến những tiếng đao kiếm va chạm, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng là Miên Miên vẫn cẩn thận tiến tới, nàng tin chắc Tử Tử nhất định đang ở nơi này, chỉ là nàng không biết chính xác địa điểm của hắn thôi, nàng nhất định phải nhanh chóng tìm ra hắn cùng Vô Tình.
“Ta bắt bên trái a!”
“Ta bắt chân!”
“Ta cái này a!”
Miên Miên đến gần nơi phát ra tiếng động, nàng tìm một chỗ khuất nhìn ra khoảng rừng thưa trước mặt chỉ thấy trước mắt có bốn quái nhân lông tóc tươi tốt, bộ dáng so với dã nhân hiện đại cũng có chút tương đồng. Thứ bốn dã nhân nọ lại đang tranh chấp không phải là xà nhân mà là một nam nhân có bộ dáng khá giống với nhân loại, chỉ khác là toàn thân hắn đều là bùn đất, giống như bùn đất chính là quần áo của hắn vậy. Miên Miên thoáng nhìn qua nam nhân nọ, ánh mắt nàng lập tức dừng lại nơi cánh tay của hắn, vết máu tươi vẫn còn rất mới, mà vết thương trên cánh tay lại giống như bị đâm vậy, tên này lại chính là tên Thổ tộc đã kéo nàng khi nãy sao?
Tên Thổ tộc thống khổ kêu lên, thanh âm kỳ lạ khiến Miên Miên có chút khó hiểu nhưng là nhìn tình cảnh trước mắt nàng cũng hiểu được đó chính là hắn kêu vì đau đớn. Tiếng kêu vừa dứt thì bốn gã dị nhân lập tức dùng dây thừng trói chặt tứ chi của tên Thổ tộc nọ rồi bắt đầu kéo theo bốn hướng khác nhau. Miên Miên có chút kinh hãi, cái này có khác gì cực hình ngũ mã phanh thây ngày xưa đâu?
“Ha ha, ta kéo a, ta kéo…” bốn gã dã nhân không ngừng hô hào hưng phấn, cũng không biết là do lực kéo của bọn chúng quá lớn hay là do tên Thổ tộc nọ quá yếu ớt mà thân thể hắn lúc này đã bị kéo thành bốn phần bầy nhầy. Miên Miên nhịn không được muốn nôn, chẳng lẽ những tên dã nhân này cũng ăn thịt sống sao?
Nhưng lần này Miên Miên đoán sai rồi, đám dã nhân nọ nhìn đống thịt bầy nhầy của tên Thổ tộc bị chúng kéo thành từng phần thì hưng phấn vỗ tay rồi không tới vài giây sau đã quăng đống thi thể của tên Thổ tộc nọ lại rồi nghênh ngang bỏ đi.
Miên Miên lúc này đây đã minh bạch mọi chuyện, nguyên lai bọn hắn không phải muốn ăn thịt người mà chỉ là chơi đùa kiếm niềm vui trên sự thống khổ của kẻ khác?! Nghĩ đến sự tàn bạo của đám dã nhân rồi lại nhớ tới sự khát máu của đám Dị Thực tộc Miên Miên phút chốc nổi gai ốc đầy người, thân thể không kìm được run rẩy.
Miên Miên cố gắng trấn tĩnh lại rồi hướng phía khác đi tới, nàng phải nhanh chóng tìm được Tử Tử cùng Vô Tình rồi nhanh chóng rời khỏi đây, nếu ở lại lâu chắc chắn sẽ khó thoát ddc cái chết rồi.
“Đi mau!” một tiếng nói đột ngột vang lên, cánh tay của Miên Miên bị người ta nắm lấy kéo đi, Miên Miên vội vàng đưa mắt nhìn lên, hóa ra chính là nam nhân đội mũ đang lôi kéo nàng.
“Có..có chuyện gì vậy?” Miên Miên vì bị lôi kéo phải đẩy nhanh cước bộ mà nói không ra hơi hỏi.
“Đằng sau!” nam nhân đội mũ chỉ đáp gọn đúng hai chữ rồi lại lôi nàng đi nhanh về phía trước, xuyên qua rừng rậm.
Miên Miên nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn lại, một khắc quay đầu này hồn vía nàng suýt chút nữa thì bị hù cho lên chín tầng mây mà, trời ạ, đằng sau là một đám người quái dị đang hướng tới phía hai người chạy tới, cảm giác của nàng lúc này hệt như đang bị vạn quỉ truy đuổi vậy.
“Cúi xuống!” nam nhân đội mũ kéo nàng đi đến một đồng cỏ rồi đột ngột kéo nàng nằm sấp xuống, đúng lúc này thì đám người nọ nhảy qua đầu bọn họ. Miên Miên bị hù đến độ mở to mắt kinh hãi, nàng thật muốn hét lên thế nhưng miệng của nàng lại đang bị nam nhân bên cạnh bịt lại.