Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 64.2: Phiên Ngoại:Thái Tử Đảng (4)





Ai cũng không ngờ sẽ xảy ra một chuyện như vậy.
Theo lý mà nói Ninh Vũ Phi quả thật chưa đủ tư cách để ‘được’ bắt cóc, nhưng ngăn không được một ngoại công vẫn luôn tìm chết kia của nhà mình.
Dương Thanh Hải ở bên ngoài thiếu nợ chồng chất, mặt dày mặt dạn chạy đến phủ bá tước vòi tiền, Dương Nhược Vân dưới cơn giận đuổi gã ra khỏi cửa.
Dương Thanh Hải bị đuổi trốn đông trốn tây, phía sau ăn đánh còn lắp bắp nói: “Con gái tao là phu nhân bá tước, thật sự có tiền mà, chúng mày đi mà tin nó, đi mà tin nó đòi tiền!”
Mấy tên bắt cóc thấy tiền là sáng mắt, bắt Dương Thanh Hải đi uy hiếp Dương Nhược Vân: “Mau nộp tiền qua đây, nếu không thì ngày mai không khỏi cần gặp lão già nhà mày!”
Dương Nhược Vân nghe xong thì cười ha ha hai tiếng: “Nếu vậy thì tôi còn phải cám ơn mấy anh!” – Nói xong thì chặn số kéo đen, một tiếng tút vô cùng dứt khoát
Tên bắt cóc cũng ý thức được tên cha già Dương Thanh Hải không đáng tiền thì tức giận muốn chặt đứt chân lão, vì mạng sống thế mà gã ta lại đưa ra một ý xấu: “Tao không đáng giá, nhưng đứa con gái kia nhà tao lại có đứa con, thằng đó thông minh từ nhỏ, trên tay cũng nắm rất nhiều bất động sản, chúng mày hù dọa nó một trận, nhất định sẽ ói ra đầy tiền!”
Cho nên mới nói, có một ngoại công như vậy thì khỏi cần đi chúc tết!
Ninh Vũ Phi bị bắt cóc còn mang theo vẻ mặt ngây ngô, cậu không ngờ rằng hóa ra mình còn có đãi ngộ này, ở Đế đô t*ng trùng trùng điệp điệp phú quý thế mà Ninh gia nhà họ lại có dịp có người bắt cóc cơ đấy.
Căn bản Ninh Vũ Phi không nghĩ rằng mình là do bị Dương Thanh Hải bán đứng, cậu không nghĩ sâu xa đến mức ấy.
Nếu nói cậu bị gì đó mà bị bắt cóc thì tám phần chính là do thân phận làm em họ Thẩm Lăng Dục có khi khả thi hơn.
Mấy năm nay, thanh danh Thẩm Lăng Dục càng lúc càng vang dội, tuy không cầm quyền nhưng đã thành cái đinh trong mắt nhiều người.
Ninh Vũ Phi vẫn luôn cẩn thận tránh né nhưng không ngờ vẫn mắc phải mưu.
Thật ra lần này là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, đối phương chỉ là tham tiền mà thôi, còn chưa méo mó đến mức ấy.
Nhưng nếu cái đám này mở miệng chỉ đòi tiền thì cũng chẳng đáng là gì. Ninh Vũ Phi không phải là tên ngốc, tiền chỉ là vật ngoài thân, mất thì mất, về sau kiếm về là được rồi, không nhất thiết phải chịu đắng.
Nhưng cố tình tiền còn chưa đến thì tai họa lại đến trước.
Mấy thằng cha này nghe nói đứa bị trói là thiếu niên xinh đẹp, tâm ngứa vọt lên xem xem rồi lập tức trúng sét.
Thể loại tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa này quá mê người, màu da còn trắng mịn hơn cả phụ nữ, mặt mũi chưa nảy nở, bộ dạng xinh đẹp non nớt kia trông không khác gì yêu tinh, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh ấy, thậm chí có hứng muốn xem trong đó chứa đầy nước mắt sẽ trông như thế nào.
Gã hỏi thăm qua, tuy tên nhóc này xuất thân không tồi nhưng cũng chỉ là quý tộc sa sút mà thôi, đoán không chừng trong nhà không có tai to mặt lớn gì, gã chỉ cần hù một phen dọa một phen là ổn, nếu vận khí tốt thì có thể lấy nó là nhược điểm… Khà khà, quý tộc này nọ cố kỵ nhất là thanh danh, mấy thứ không thể làm gã làm một cái cũng đủ rồi!
Tên này bị t*ng trùng thượng não, đừng nói là không có gì nguy hiểm, dù cho xảy ra chuyện gã cũng quản không nổi.
Ninh Vũ Phi đánh chết cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp cảnh ngộ SOS đến mức này!
Mấy năm này tuy cố gắng rèn luyện tay chân nhưng tố chất thân thể này quá kém, dù Ninh Vũ Phi dưỡng nhiều năm cũng miễn cưỡng đá cho mấy cái, căn bản là không luyện ra bản lĩnh gì cả.
Nhưng ngồi chờ chết như vậy không phải phong cách của cậu, Ninh Vũ Phi ghê tởm cái tên biến thái này, liều mạng phản kháng, miễn cưỡng tranh thủ chút thời gian, nhưng cái tên rác rưởi này thú tính quá độ, càng thêm hăng hái.
Ninh Vũ Phi xuyên đến thế giới này, đúng là lần đầu tiên vô lực như thế này nhưng cậu còn chưa đến mức vì cái chuyện nhỏ này mà nháo sống nháo chết chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn ra. Truyện mới cập nhật
Ninh Vũ Phi không cởi trói được nhưng tuyệt đối không chịu thua, đôi mắt lạnh như băng, gằn ra từng chữ: “Mày dám làm, tao nhất định sẽ giết mày!”
Tên bắt cóc phủi tay tát Ninh Vũ Phi một cái, cười dâm: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Ninh Vũ Phi nhổ vào mặt gã một bãi nước miếng.
Tên bắt cóc cũng không bực tức gì, mà còn kéo lê ra nụ cười ghê tởm, chu mỏ heo lại gần hôn.
Đúng thật là… Khiến lòng người thấu đau.
Nhưng ngay chớp mắt đó, đoàng một tiếng, thanh âm vũ khí xé không lao tới khiến lỗ tai người nổ vang.
Ngay sau đó, Ninh Vũ Phi bị máu tươi xối cả người.
Có người tới cứu cậu!
Đây chính là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên quen thuộc đến cực điểm lại bỗng có phần xa lạ ấy.
Nhưng rất nhanh cảm xúc trong lòng đều được vui sướng lấp đầy.
Thẩm Lăng Dục, là Thẩm Lăng Dục.
Bọn họ tới cứu cậu!
Ninh Vũ Phi giãy dụa muốn đứng dậy nhưng cậu bỗng giật mình, cảm giác choáng váng ập tới, Ninh Vũ Phi khẽ lung lay, ngẩng đầu ngất đi.
Cơ thể Ninh Vũ Phi vốn đã suy yếu, lăn lộn lâu như vậy lại còn chưa ăn cơm, hoàn toàn đã vượt qua mức chịu đựng.
Trước khi ngất đi, Ninh Vũ Phi cảm nhận được vòng ôm quen thuộc, trong lòng trào dâng lên một cỗ ấm áp, Ninh Vũ Phi kiên định dựa vào lồng ngực người đó.
Ninh Vũ Phi an tâm, Thẩm Lăng Dục lại gần như phát điên.
Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được một màn ấy, một tên dơ bẩn rác rưởi đè trên người Tiểu Phi của hắn, một tên phế vật dám động vào trân bảo của hắn!
Không thể tha thứ, hoàn toàn hoàn toàn không thể tha thứ!
Nhưng đã chết sao có thể hành? Cái chết đơn giản như thế sao có thể trấn an được khủng hoảng và phẫn nộ trong lòng hắn!
Giống như phát tiết, Thẩm Lăng Dục cầm súng bắn xuyên thủng xác chết, vốn đã là một thi thể thối nát lại càng trở thành một bãi huyết nhục dơ bẩn.
Không đủ…… Hoàn toàn không đủ……
Chúng nó đều phải chết, những kẻ dám mơ tưởng đến Tiểu Phi, dám cướp người của hắn, dám uy hiếp người của hắn, đều phải chết!
Đôi mắt Thẩm Lăng Dục đỏ ngầu, hoàn toàn bị dã thú đang kêu gào trong lòng chiếm cứ lý trí.
Lúc sau chính là một mảnh hỗn loạn.
Khi người Đại công phủ hầu tước tới, đều bị một màn máu me này chấn động.
Trước mặt người khác Thẩm Lăng Dục luôn bày ra vẻ ôn hòa vô hại, thậm chí bọn họ cảm thấy vị hoàng tử trẻ tuổi này xinh đẹp như một cái bình hoa, chỉ sợ ngày sau khó thành đại sự.
Nhưng giờ khắc này, những kẻ chứng kiến cảnh tượng này đều khắc sâu ý thức rằng: Thiếu niên mười sáu tuổi này, là một người có tâm tính vô cùng đáng sợ.
Đừng trêu chọc hắn, nếu không hắn sẽ giống như dã thú, cắn xé tất cả.
Hôm sau Ninh Vũ Phi tỉnh dậy hồn nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu mở mắt chớp chớp nhìn thiếu niên tuấn mỹ đang canh giữ bên người mình.
Trong lòng Ninh Vũ Phi ấm áp, quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Cám ơn anh.”
Thật sự phải cám ơn hắn, nếu không phải Thẩm Lăng Dục đến đúng lúc thì e rằng đã phát sinh là chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
Ninh Vũ Phi vừa dứt lời, thiếu niên vẫn luôn trầm mặc nhìn cậu bỗng nhiên đứng dậy, đôi môi nóng bỏng bao trùm tới, Ninh Vũ Phi trợn mắt ngạc nhiên, còn có chút phản ứng không kịp.
Nhưng ngay sau đó, nụ hôn đụng chạm này trở nên kịch liệt lại thô bạo giống như muốn phát tiết tất cả áp lực cảm xúc trong lòng… Thẩm Lăng Dục vươn tay gắt gao chế trụ đầu Ninh Vũ Phi, bức bách cậu buông lỏng khớp hàm, tiếp nhận hắn đấu đá lung tung, tiếp nhận lo lắng sợ hãi của hắn, càng muốn tiếp nhận điên cuồng và hãi hùng trong lòng hắn.
Một nụ hôn, tràn ngập quá nhiều cảm xúc, thế cho nên đến khi dừng lại một lúc, Ninh Vũ Phi vẫn còn mất hồn.
Thẩm Lăng Dục buông lỏng Ninh Vũ Phi, trán đặt trên vai cậu, âm thanh run rẩy sợ hãi còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Ghét anh cũng mặc kệ, sợ hãi cũng mặc kệ, Tiểu Phi, anh thích em, thích đến phát điên rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.