Đám Cưới Ma 2: Quỷ Tân Nương

Chương 14: Tân lang




Vừa nãy do tốn rất nhiều linh lực để chiến đấu với nữ quỷ, cho nên hiện tại cơ thể của tôi đã khá yếu.
Giờ tôi không thể manh động, bằng không làng ít dữ nhiều.
"Minh Ngọc, Minh Ngọc, sao em lại không trả lời anh hả? Anh đã tìm kiếm em rất lâu rồi, chúng ta sẽ chẳng thể rời xa".
Bỗng nhiên phía sau lưng của tôi truyền tới tiếng người, âm thanh khiến cho tôi giựt mình, bởi vì đó chính là giọng nói của Lý Phi.
Tôi quay đầu lại nhìn, trước mắt liền hiện ra hình ảnh của một tân lang không có đầu, quần áo tên người đều đã rách rưới, máu ở phần cổ vẫn còn đang chảy, tướng đi vặn vẹo như thể không có xương cốt.
"Minh Ngọc, đừng bỏ anh đi mà, hôn lễ của chúng ta còn chưa kết thúc, chúng ta vẫn chưa bái đường xong kia mà, em và anh nhất định phải hoàn thành Đám Cưới Ma này mới được".
Mặc dù anh ta không có đầu, nhưng không hiểu tại sao tôi lại có thể nghe anh ta nói chuyện, hơn nữa ở trong lòng dâng lên một cảm xúc thê lương khó tả.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng tập trung tinh thần để coi thử bọn họ muốn làm gì.
Đám người bao quanh tôi đột ngột cười lớn, sau đó bọn họ lại nói "Đúng vậy, đúng vậy, phải thực hiện xong Đám Cưới Ma, không thôi sẽ có đại họa sát thân".
Tên tân lang ừ ừ vài tiếng, tiếp lời "Minh Ngọc, em phải nghĩ cho tình yêu của chúng ta, em cũng phải vì hết thảy mọi người ở đây mà hy sinh, chúng ta tiếp tục bái đường đi, em mà bỏ ngang, e rằng tất cả chúng ta đều phải chết...".
Anh ta còn chưa nói xong, tôi đã lạnh lùng lên tiếng "Nữ quỷ, ta thật không ngờ ngươi lại sử dụng chiêu trò dụ dỗ hèn hạ như vầy, có điều thật đáng tiếc, ta không phải là Minh Ngọc, không phải là tân nương của bọn họ, ta chính là Võ Thành Kiệt".
Đám người kia bất chợt gầm gừ như thể đang nổi điên lên, đồng thanh quát lớn "Nếu nó đã cứng đầu như vậy rồi, chúng ta chỉ còn cách giết chết nó, để tế vong hồn vĩnh viễn bị giam cầm ở đây của chúng ta".
"Minh Ngọc, anh xin lỗi ". Truyện Khoa Huyễn
Tên tân lang hét lên, tiếp đó cùng với đám người không đầu kia bay lên không trung, nhắm về hướng tôi mà phóng tới.
Móng tay của bọn họ mọc dài, da dẻ bong tróc, huyết dịch tuồn trào, mùi hôi thúi vô cùng đậm đặc vây lấy tôi từ nhiều phía.
Tôi rút bùa từ trong người ra, hất tung lên trời, niệm chú "Vận tâm hội tụ, bùa chú phân tán, lập thành trận pháp... Cấp cấp như luật lệnh".
Mấy lá bùa nhanh chóng tản ra xung quanh, rồi thoáng cái tạo thành kết giới.
Đám người không đầu kia vừa chạm vào liền bị văng ngược về phía sau, chỉ là bọn họ vẫn tiếp tục lần nữa bay tới, giống hệt thiêu thân xông vào lửa vậy.
Tôi cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách hay, bèn dùng thanh đoản đao cắt vào cánh tay một đường cho máu chảy, tiếp đó nhỏ máu lên lưỡi đao, hô lớn "Máu là tế phẩm, đao hóa thành thần, trợ giúp một tay, đại khai sát giới.... Nghe lệnh".
Dứt lời, tôi ném thanh đoản đao vượt qua kết giới, nó liền bay thành một vòng tròn, nhanh chóng chiến đấu với đám người không đầu kia.
"Á...á".
Những tiếng kêu la không ngớt, thanh đoản đao từng đợt chém vào người bọn họ, biến bọn họ thành tro bụi.
Mặc dù uy lực rất lớn, nhưng mà do số lượng quá đông, tôi phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể tiêu diệt hết.
Cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất tên tân lang không đầu, khoảnh khắc anh ta tan thành tro bụi, tôi bất giác nghe được tiếng thì thào "Minh Ngọc, Tống Minh Ngọc, dù cho có chuyện gì xảy ra, anh cũng muốn ở bên cạnh em".
Khóe mắt của tôi không biết vì lý do gì mà lại rơi lệ.
Hai chân không trụ được nữa, khiến cho tôi lảo đảo một hồi liền té xuống đất, coi bộ linh lực trong người của tôi sắp cạn tới nơi rồi.
Thanh đoản đao trên không trung vỡ vụn thành trăm mảnh nhỏ, bùa chú kết giới cũng theo đó mà chầm chậm cháy rụi.
Tôi nằm trên nền đất lạnh, mơ mơ hồ hồ trông thấy cảnh vật lại bắt đầu chuyển đổi.
"Cạch... Cạch... Cạch..."
Bên tai nghe được có rất nhiều người đi đi lại lại, hình như bọn họ rất gấp gáp.
Tôi rất muốn coi thử là ai, đáng tiếc thời điểm này cơ thể của tôi rất yếu, không còn một chút sức lực nào để có thể ngồi dậy.
"Kèn kẹt".
Âm thanh đẩy cửa vang vọng.
"Mợ hai tỉnh rồi, mợ hai tỉnh rồi".
Giọng của một cô gái vui mừng reo lên.
Tôi còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô gái đã di chuyển tới trước mặt của tôi.
Cô ta nắm lấy tay tôi, ân cần cất lời "Cảm ơn Trời Phật phù hộ, cuối cùng mợ cũng tỉnh lại rồi, mợ làm cả nhà lo cho mợ quá".
Tôi định lên tiếng hỏi cô ta là ai, thì nhận ra bản thân không tài nào nói chuyện được.
Chẳng lẽ nào, tôi vẫn chưa phá hủy hoàn toàn hết quỷ trận của nữ quỷ ư?
Tình hình hiện tai, tôi giống như cá nằm yên trên thớt rồi, không đủ sức lực để vùng vẫy, chỉ có thể chờ đợi cái chết từ từ ập đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.