[Đam Mỹ] Mười Năm

Chương 4:




Bạch Khê không có nhiều thời gian để nghĩ về Kiều Nhất Dã nữa, kết quả nghiệp vụ cuối tháng ở công ty còn chưa đạt yêu cầu, phòng ban nhỏ của họ phải bận chạy khắp nơi.
Đến khi rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi thì đã lại sắp sang thứ bảy.
Mà Kiều Nhất Dã không hề liên lạc với cậu.
Quả nhiên vẫn là bản thân ảo tưởng, còn cho rằng Kiều Nhất Dã cũng có hảo cảm với mình nữa chứ.
Tắm rửa xong nằm trên giường, cậu lưu loát ấn vào ảnh đại diện của Kiều Nhất Dã xem anh có đăng bài gì mới trên trang cá nhân không. Đột nhiên cậu giật mình bật dậy, Kiều Nhất Dã vừa đăng định vị của một quán bar kèm với một video ồn ào.
“Làm thế có được không? Chắc gì cậu ấy đã xem trang cá nhân của tao.” Kiều Nhất Dã nửa tin nửa ngờ nhìn Từ Ngạn đang nghịch di động mình.
Sau lần trước ngủ lại nhà Bạch Khê rồi hôm sau thấy cậu mang hai mắt thâm quầng đi ra khỏi phòng ngủ, Kiều Nhất Dã lo rằng liệu có phải tại mình ở đó nên làm cho cậu sợ hay không, vậy nên trong khoảng thời gian này cũng không dám liên lạc với cậu.
Nhưng lòng anh ngứa ngáy, cảm thấy rất tò mò Bạch Khê đang làm gì, tại sao cậu cũng không chủ động liên lạc với mình.
Vào trang cá nhân xem thì đã nửa năm nay không đăng một cái gì.
Cũng đúng thôi, Bạch Khê chẳng mấy khi đăng bài, nếu không thì sao anh lại không nhớ ra đã từng kết bạn wechat với cậu chứ.
Ngày đó tìm kiếm một lúc thì phát hiện hóa ra Bạch Khê đã sớm kết bạn với mình rồi, Kiều Nhất Dã không khỏi thấy xấu hổ, cũng may là Bạch Khê không để ý.
Cẩn thận nhớ lại những lúc họ ở chung, đa phần là Kiều Nhất Dã nói về chuyện của mình còn Bạch Khê rất ít khi chủ động kể chuyện của bản thân, trừ phi là Kiều Nhất Dã hỏi đến cậu mới đáp.
Dường như anh chẳng thể hiểu Bạch Khê, cũng không biết người ta thích ăn món nào, thích xem phim gì, thích đi đâu chơi, thích… mẫu người nào.
Kiều Nhất Dã cảm thấy uể oải, cuối cùng vẫn đến tìm Từ Ngạn kể khổ.
Đối với Từ Ngạn thì không có chuyện gì mà một chén rượu không thể giải quyết, thế là liền kéo người đi đến quán bar.
“Có gì khó đâu, đợi lát nữa tao gọi cậu ấy đến thì mày cứ giả say, người ta bảo rượu vào lời ra, mày thừa dịp này hỏi người ta rõ ràng.” Từ Ngạn dừng một lát để nhả khói thuốc, “Nếu vẫn không được thì làm thêm lần nữa, kiểu gì cũng giải quyết xong.”
Kiều Nhất Dã nhấp một ngụm rượu, suy nghĩ xem lát nữa nên giả say thế nào. Trong lúc ấy có mấy người muốn ngồi cạnh anh nhưng đều bị Kiều Nhất Dã xua tay từ chối. Chờ Từ Ngạn làm trò bịa đặt xong thì anh thấp thỏm dí sát vào điện thoại nghe câu trả lời của đối phương.
“Được rồi,” Từ Ngạn đẩy Kiều Nhất Dã ra rồi ném di động về cho anh, “người ta không nói hai lời mà đã đồng ý luôn, nói là mười phút nữa sẽ tới đây đấy, mày chuẩn bị đi.”
Dứt lời còn liếc anh từ trên xuống dưới: “Trước giờ mày không giỏi nói dối, cố diễn cho tốt vào.”
Kiều Nhất Dã mím môi rồi không khỏi hít một hơi thật sâu. Anh ra vỉa hè đứng chờ cùng Từ Ngạn, một tay khoác trên vai hắn, đầu cúi xuống nhưng đôi mắt vẫn lén lút trộm nhìn quanh bốn phía, sực nhớ ra mình chưa nhìn thấy xe Bạch Khê bao giờ nên lại thành thật cúi càng thấp.
“Kiều Nhất Dã? Từ Ngạn?” Lúc giọng nói quen thuộc vang lên thì Kiều Nhất Dã đã hưng phấn đến mức suýt nữa thì ngẩng đầu, nhưng nhớ ra mình đang giả vờ say nên dừng lại kịp thời, mơ mơ màng màng hé mắt nhìn: “Bạch Khê? Sao cậu lại ở đây?”
“Làm phiền cậu.” Từ Ngạn hận không thể lập tức tống cổ ông trời con đang dựa trên người mình đi để quay về tiếp tục săn mỹ nhân, lúc nãy hắn còn vừa nhắm trúng một gương mặt xa lạ, thoạt nhìn rất thanh tú đơn thuần như sinh viên, rất hợp với khẩu vị của hắn.
Dìu Kiều Nhất Dã lên xe xong Bạch Khê lại do dự không biết nên đưa anh về nhà anh hay là nhà mình. Ngập ngừng một lát cậu mới khởi động xe, cuối cùng chọn hướng quay trở về nhà mình.
Cũng không biết rốt cuộc Kiều Nhất Dã uống nhiều đến mức nào, say có nghiêm trọng không, cậu chưa từng đến nhà Kiều Nhất Dã cũng không mấy quen thuộc, vẫn là ở nhà mình thì thuận tiện hơn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Kiều Nhất Dã ngồi ở ghế sau trộm mở mắt nhìn cậu, từ góc này chỉ thấy sườn mặt của Bạch Khê đang tập trung lái xe và đường quai hàm được đèn đường chiếu rọi.
Anh chẳng nhận ra mình đã ngắm suốt cả quãng đường, đến khi xe tiến vào gara ngầm thì Kiều Nhất Dã mới vội vàng cụp mắt mà không để ý rằng Bạch Khê đã sớm nhìn lén anh qua kính chiếu hậu.
Giả vờ say? Muốn đến nhà mình ư?
Bạch Khê xuống xe nhưng vẫn không vạch trần, chỉ cẩn thận đỡ Kiều Nhất Dã lên tầng. Ấy vậy mà người này vẫn tiếp tục giả bộ, tỏ vẻ rất khó chịu mà dựa hẳn lên người cậu lảm nhảm: “Bạch Khê, có phải khi cậu ở cạnh tôi… sẽ thấy không thoải mái đúng không…”
Không ngờ Kiều Nhất Dã sẽ hỏi vấn đề này, Bạch Khê chớp chớp mắt, tim không kiểm soát được mà nhảy loạn, chẳng lẽ mình lỡ làm gì khiến cho anh hiểu lầm?
“Không đâu… Chỉ là chưa quen thôi. Cậu còn chóng mặt không?”
Kiều Nhất Dã lắc đầu rồi lại gật đầu: “Hơi hơi, xin lỗi đã làm phiền cậu.”
Bạch Khê lén cười, không phải lúc gọi điện còn bảo say đến mức không đứng nổi à, thế mà bây giờ còn tỉnh táo nói chuyện phiếm với cậu?
“Kiều Nhất Dã, cậu không say đúng không?”
Kiều Nhất Dã kinh ngạc ngẩng đầu rồi đảo mắt ngã luôn xuống sofa, giơ tay đỡ trán: “Đâu có… Say mà… Tôi chóng mặt quá…”
Kỹ thuật diễn vụng về khiến Bạch Khê không khỏi cười khẽ, Kiều Nhất Dã đành mở mắt nhìn đôi mắt cong cong của cậu, vành tai nóng lên: “Chỉ là tôi muốn gặp cậu một chút… Tôi… tôi cứ nghĩ cậu thấy không thoải mái khi ở cạnh tôi nên không dám chủ động liên lạc, vậy mà cậu cũng không tìm tôi luôn…”
Như là đang lên án cậu vậy, miệng làu bàu trông rất đáng yêu.
“Gần đây bận chuyện công việc quá, tôi phải đi công tác ba ngày lận, hôm qua vừa mới về.”
“Ồ… Ra là vậy.” Kiều Nhất Dã ngồi dậy, ngượng ngùng liếm môi: “Đi công tác rất mệt nhỉ, có phải tôi đã quấy rầy cậu nghỉ ngơi không? Vậy tôi… tôi về nhé.”
Nói rồi anh đứng lên, Bạch Khê vội vàng nắm lấy cổ tay anh: “Không quấy rầy…”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Nhưng hai người cô nam quả nam, bảo Kiều Nhất Dã ở lại làm gì đây? Làm thế nào thì anh mới ở lại?
“Sao thế?”
Bốn phía bỗng dưng yên tĩnh lại, Bạch Khê nghe thấy tiếng Kiều Nhất Dã nuốt nước bọt, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giằng co trong chốc lát thì Kiều Nhất Dã nhớ tới lời Từ Ngạn nói, nhưng rồi lại ảo não gãi đầu: “Cậu… Trong nhà không có…”
“Ở ngăn tủ đầu giường.” Bạch Khê đỏ mặt quay đầu đi, “Hôm qua đi siêu thị tiện mua luôn… để đề phòng khi cần.”
Lúc lấy ra Kiều Nhất Dã cũng đỏ mặt, sao kích cỡ lại phù hợp thế này, đây là… mua cho anh ư?
Kiều Nhất Dã hưng phấn ngồi chờ người đang trong phòng tắm.
Lần này Bạch Khê tắm rất lâu, lúc ra chỉ quấn chiếc khăn tắm để lộ phần thân trên trắng mịn, dấu vết của lần trước đã hoàn toàn biến mất.
Bạch Khê căng thẳng vò khăn tắm đi đến trước mặt Kiều Nhất Dã rồi bị anh kéo vào lòng, tách chân ra khóa ngồi trên đùi anh. Kiều Nhất Dã mở ra môi lưỡi cậu như một người đang vô cùng đói khát, tiếng nước dính nhớp quanh quẩn trong phòng ngủ.
Một bàn tay to lớn vuốt ve sống lưng bóng loáng của cậu rồi đi vào hậu huyệt ngượng ngùng ướt đẫm, “Đã… chuẩn bị tốt rồi.” Bạch Khê mềm mềm nói, cậu không biết lúc này bản thân quyến rũ đến nhường nào.
Bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch, làn da còn vương hơi nước ửng hồng vì tình dục, đôi mắt sáng trong giờ đây đang phủ tầng tầng sương mù.
Kiều Nhất Dã không nhịn được nữa mà nâng mông cậu lên, căng ra cái miệng nhỏ bên dưới đang lúc đóng lúc mở đòi ăn.
“Ưm…” Bạch Khê chủ động lại gần đòi hôn, quấn quýt lấy đầu lưỡi của đối phương. Hai bên mông cũng được anh mạnh mẽ nắn bóp, chốc lát sau đã lưu lại dấu tay.
“Bạch Khê, Khê Khê.” Kiều Nhất Dã bóp mông cậu ấn xuống, giọng nói khàn đi vì tình dục, hết liếm mút môi cậu rồi lại cúi đầu ngậm lấy điểm đỏ trước ngực đã bị kích thích đến dựng lên.
Cả đêm Bạch Khê đều cảm thấy cậu sắp bị đâm tới mức tan ra rồi, thể lực của Kiều Nhất Dã còn hơn cả lần trước như thể anh đang cực kỳ cực kỳ hưng phấn vậy.
Hôm sau tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Trong lúc Bạch Khê đang ngủ thì Kiều Nhất Dã đã nhìn qua một lượt mọi thứ trong phòng bếp nhà cậu, lại còn có dư sức xuống lầu mua nguyên liệu để về làm một bàn ăn thanh đạm.
Thấy cậu tỉnh thì anh nhanh chân đi lấy một tấm đệm mềm rồi đặt xuống ghế của Bạch Khê: “Đói bụng không? Ăn sáng nào.”
Trong lòng Kiều Nhất Dã cất giấu lời muốn nói, thỉnh thoảng lại lén nhìn Bạch Khê.
Nhìn cậu không còn giống lần trước, có vẻ không xem việc tối qua là chuyện ngoài ý muốn nữa, lại còn hay tươi cười khen anh nấu ăn ngon, Kiều Nhất Dã không kìm được mà đặt đũa xuống.
“Bạch Khê, tôi cảm thấy, chúng ta như vậy… Nên xác định một chút quan hệ giữa hai ta.”
Đối phương ngẩn người, gật gật đầu rồi buông đũa trong tay, Kiều Nhất Dã lại múc một bát canh cá đưa qua cho cậu: “Vậy chúng mình…”
“Hai ta làm bạn giường đi.”
<yên tâm mọi người ơi bạn giường này lạ lắm, truyện ngắn ngọt ai gảnh ngược nhau>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.